Tiễn bước Lưu Ngôn, Lưu Hải có chút ngỡ ngàng, ký ức lúc nhỏ dần dần xuất hiện trong đầu, ngồi một mình trên ghế một lát rồi mới đi tới trước máy tính, lấy ra đĩa CD mà Lưu Ngôn để lại, bắt đầu cài đặt trò chơi.
Máy tính yên lặng tải dữ liệu, Lưu Hải vừa nhìn seed vừa nhớ lại cuộc gặp gỡ Lưu Ngôn vừa rồi, hắn luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, hay nói là lo lắng, nhưng lại không thể chỉ ra được.
Trò chơi cài đặt hoàn thành, Lưu Hải bắt đầu chiến đấu theo hướng dẫn.
Đồ họa rất đơn giản, cũng rất cứng, gần như không hề kích thích, trên bản hướng dẫn yêu cầu người chơi phải đi tới một công ty giết hai người. Nhân vật chính trong trò chơi cầm một cây đao Nhật Bản tìm kiếm địa điểm được định trên ngã tư đường, nhờ có tài liệu mà Lưu Ngôn để lại nên Lưu Hải tìm được công ty đó rất dễ, lên lầu thì tìm được mục tiêu ngay. Lúc này trên máy tính xuất hiện vài thông báo, đại ý là phải giết người nọ, Lưu Hải không chút do dự mà chém một nhát giết chết người nọ. Âm thanh khó nghe vang lên, ải thứ nhất đã qua, sau khi hình ảnh qua ải được hiển thị thì một hình chụp xuất hiện, dưới ảnh chụp có viết:
Tính danh: Lưu Cương, tuổi: 43, trạng thái: tử vong - bị trừng phạt đúng tội!
Ảnh chụp không phải đồ họa máy tính mà là hình ảnh của người thật, góc chụp không tốt lắm, hơi giống chụp lén. Đặc điểm của người trong ảnh chụp đó là vết sẹo trên mặt.
Lưu Hải cười, trong lòng nghĩ: vừa nhìn đã biết tên này là kẻ xấu, không biết đi đâu kiếm được người mẫu như thế nữa.
Sau đó, Lưu Hải thuận lợi giết chết người thứ hai, nội dung tương tự bên trên, người thứ hai cùng người đầu tiên đều ngủ lại ở công ty, có thể nói diễn ra rất thuận lợi. Còn một lúc nữa mới sáng, Lưu Hải khui một chai bia, bắt đầu lướt nét, bốn phía yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng máy điều hòa.
"Lưu Cương là người bị hại đầu tiên." Bạch Phương nói rõ cho Tây Môn biết.
"Nói như thế cậu chưa từng tới hiện trường mà ngồi ở nhà dùng máy tính giết người bị hại?" Tây Môn Thông quan sát Lưu Hải.
"Đúng vậy."
Bạch Phương thoáng nhìn Tây Môn Thông, cười khổ một lát, hai tay vuốt mái tóc ngắn, xoay người nhìn thư ký ghi chép, trong lòng nghĩ: lời khai như vậy, chẳng biết giúp ích được gì.
"Về sau thì thế nào?" Tây Môn Thông bảo Lưu Hải tiếp tục.
"Ba ngày sau gã ta lại tìm tới hỏi tôi tình huống chơi game ra sao, sau đó cho tôi password cùng hướng dẫn cửa ải thứ 3, cũng chỉ nói được vài câu thì bước đi, khi đi còn cho tôi một mail, bảo tôi gửi kỷ lục chơi game cho gã."
"Cậu có nhớ mail của gã không?"
"Tôi nhớ, là bính âm của hai từ 'phục cừu', phía sau là 1972."
([email protected])
"Sau cùng thì cậu nhận được phần thưởng?"
"Đúng vậy, hôm đó Lưu Ngôn rất vui vẻ tới tìm tôi, tâm trạng không giống ngày thường, thế nhưng vẫn tới vào buổi tối. Hôm đó chúng tôi nói chuyện với nhau rất khuya, từ quê nhà tới chuyện trường học, gã còn hỏi tình huống cơ thể của cha tôi. Tôi thấy trời đã khuya, muốn gã ở lại qua đêm, gã nói không thể, hơn nữa còn thần thần bí bí nói với tôi: tới sáng thì gã sẽ biến mất, tôi nghĩ gã đang đùa cho vui nên cũng chẳng để ý. Cuối cùng, gã đã đi, khi đó đã là 3 giờ sáng. Cứ như thế, tôi có được cây đao Nhật Bản này."
"Sau này cậu không còn gặp gã nữa?"
"Không!" Lưu Hải trả lời rất chắc chắn, xem ra hắn không hề muốn gặp người đồng hương này.
"Cậu tới công ty của người bị hại thứ 3 để làm gì?" Tây Môn tiếp tục hỏi, nhưng Bạch Phương ở bên cạnh đã sắp hết kiên nhẫn.
Lưu Hải nghe hỏi như thế, thần sắc trở nên khẩn trương, hắn hít vào mấy hơi mới chậm rãi nói: "Hôm đó khi gã đi rồi, bởi vì tán gẫu quá vui nên không buồn ngủ, nhớ tới lời Lưu Ngôn nói, trên trang xx có đăng tải ca khúc mới, tôi liền lên đó xem..." Nói tới đây, Lưu Hải tạm dừng một lát, hắn nhìn thuốc lá trong tay bạch Phương.
"Có phải cậu muốn hút thuốc?" Tây Môn Thông hỏi hắn.
Lưu Hải gật đầu, Tây Môn Thông châm một điếu thuốc đưa cho Lưu Hải.
Lưu Hải hút một hơi lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm Tây Môn Thông, qua một lúc lâu: "Tôi nhìn thấy title tin tức về vụ án giết người liên hoàn. Địa điểm cùng người chết giống với trò mà tôi chơi, tôi còn còn nhớ tên của công ty là Dịch Phát ...gì đó."
"Dịch Phát Dương Tửu." Bạch Phương lạnh lùng nói.
"Đúng! Là công ty này, tôi còn nhớ trong hình ảnh của ải thứ ba có rất nhiều rượu tây. Nhưng trên tin tức không có nhắc tên của người chết." Lưu Hải lại hút một hơi thuốc: "Tôi bắt đầu thấy chuyện này có điều kỳ lạ, tôi tự an ủi chắc là trùng hợp, thế nhưng hình ảnh của người chết luôn hiện ra trong đầu của tôi, trời đã sáng, tôi mất ngủ. Tôi lái xe, bắt đầu tìm kiếm theo ấn tượng trong trò chơi, điều khiến tôi thấy sợ hãi đó là tôi dễ dàng tìm được công ty rượu tây nọ, tôi tìm người hỏi thăm, tên của người chết giống với tên của người mà tôi đã giết."
"Xem ra không phải trùng hợp." Tây Môn Thông có điều suy nghĩ chợt nói ra một câu như thế.
"Tôi sợ hãi, hấp tấp chạy về nhà, mở máy tính lên, muốn xem trên mạng có tin tức khác hay không, lúc đó thì điện thoại của tôi reo lên, thông báo tôi nhận được mail."
"Hòm thư của cậu có cài đặt nhắc nhở qua đi động?"
"Đúng vậy, đây là do Lưu Ngôn đêm đó giúp tôi điều chỉnh, kỹ thuật IT của gã rất cao, còn dạy tôi không ít thứ."
"Là mail Lưu Ngôn gửi cho cậu?"
"Không phải, là một con ma!" Lưu Hải gần như hét lên vì sợ.
"Cậu nói bậy gì đó!" Bạch Phương không nghe nổi nữa, hắn vỗ bàn, đứng dậy.
"Ông để cho cậu ấy nói hết đã." Tây Môn Thông bảo Bạch Phương ngồi xuống, sau đó hỏi Lưu Hải: "Trong mail có gì?"
"Hình chụp một tờ báo."
"Nội dung thế nào?"
"Là báo Giang Thành nhà cũ của tôi."
"Hỏi ngươi nội dung là gì!" Bạch Phương trừng mắt liếc nhìn Lưu Hải.
"Là báo xuất bản năm 1984, nội dung rất ngắn: một đứa bé tên là Lưu Ngôn bị bắt cóc sau đó bị giết, trong bọn cướp chỉ có một người sa lưới, ba người còn lại trốn thoát. Khi đọc tờ báo đó tôi mới biết hóa ra Lưu Ngôn đã chết từ sớm, người mỗi đêm tới thăm tôi là hồn ma của nó."
Trong phòng thẩm vấn im lặng tới thần kỳ chỉ có thể nghe được tiếng hít thở thật sâu của Lưu Hải.
Tây Môn Thông có điều suy nghĩ, Bạch Phương không kiên nhẫn nghịch bật lửa, nữ cảnh sát phụ trách việc ghi chép ngơ ngác nhìn Lưu Hải.
"Đi, ông ra đây." Bạch Phương kéo Tây Môn ra ngoài, sau đó gọi thêm hai tên cảnh sát tới trong phòng thẩm vấn canh giữ.
"Nói sao đây!" Trên hành lang, Bạch Phương giúp Tây Môn Thông châm một điếu thuốc, căm hận nói: "Tôi không nghe nổi nữa, rối lên tùm lum hết cả, từ nhỏ thì tôi đã ghét chuyện ma quỷ rồi, không ngờ khi làm cảnh sát còn phải nghe phạm nhân kể, theo tôi thấy, căn bản không có Lưu Ngôn gì hết mà do gã bịa ra, ông nghĩ đi, gã tên Lưu Hải, con ma mà gã kể tên Lưu Ngôn, thiệt ngây thơ."
"Tôi cũng chẳng tin thuyết quỷ hồn, nhưng tôi cảm thấy Lưu Hải không nói dối."
"Dựa vào đâu?"
"Bằng trực giác, cộng thêm chúng ta có thể tìm thấy chứng cứ."
"Ông muốn nói trò chơi cùng mail."
"Đúng, lúc này tôi rất hứng thú với chuyện này, là một thị dân bình thường, tôi có thể hiệp trợ ông điều tra hay không?"
"Cầu còn không được, nhưng không thể làm quá rõ."
"Tôi muốn hỏi cậu ta vài vấn đề, cho mượn viết của ông dùng một lát."
"Muộn rồi, hay để mai?"
"Phải là bây giờ, ông không thấy thẩm vấn vụ án có liên quan tới ma quỷ vào ban đêm rất thú vị sao?"
"Vậy tôi đi giảm máy điều hòa một lát, cả tôi cũng thấy hơi ớn lạnh."
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK