Editor: Nhất Thế An Nhiên
Trái tim Tô Minh căng thẳng, cố nén khóe miệng đang muốn cong lên, vui sướng giống như sóng biển đánh sâu vào, trong nháy mắt đã bao phủ hắn vào trong đó.
“Mấy ngày nay...Tôi đã suy nghĩ rất nhiều...Đi rất nhiều nơi nhưng đều sẽ nghĩ đến ngài...”
“Tôi thích Tô tiên sinh, cho dù ngài chán ghét tôi!” Khóe môi mím lại, An Tình lâm vào trầm mặc.
Thần kinh căng chặt như dây cung lúc này đứt phựt một cái, bên tai Tô Minh nổi lên âm thanh ong ong, trong đầu không ngừng phóng đại câu nói: “Tôi thích Tô tiên sinh...”
Nhất thời, hắn cảm thấy mình có chút choáng váng, hưng phấn, còn có một loại cảm giác mang tên hạnh phúc vây xung quang hắn.
Thì ra, cô ra nước ngoài không phải bởi vì chán ghét hắn. Cô ấy vẫn thích hắn, cảm giác mừng như điên bỗng chốc tràn ngập đại não.
“Tôi thích Tô tiên Sinh, cho dù...ngài chán ghét tôi.” Âm thanh nho nhỏ mang theo một chút nghẹn ngào.
Tâm trạng vui sướng nhất thời biến mất, Tô Minh nhíu mày, âm thanh thút thít làm cho tim hắn nổi lên một trận co rút đau đớn.
Vì cái gì lại ăn nói khép nép như vậy?
Thân hình nhỏ xinh thọt lỏm trong quần áo dày nặng, có vẻ nhỏ bé yếu ớt như vậy.
Tô Minh nhìn nàng, trong lòng mơ hồ không rõ.
Ký ức quá xa xăm, hắn thậm chí không nhớ rõ dáng vẻ lần đầu hắn nhìn thấy cô là như thế nào.
Nhưng hắn lại nhớ thật kĩ từng giây từng phút cùng cô ở chung.
Lần đầu tiên cô nói thích hắn, còn cả thời gian hắn nằm viện kia, nụ hôn cuồng nhiệt ngày đó, đột nhiên làm cho hắn không kịp phòng bị.
Trong lòng giống như có một cái lông chim nho nhỏ nhẹ nhàng quét qua, ngứa ngáy, rung động, làm cho trái tim hắn ngo ngoe rục rịch.
“Khụ...không phải có điện thoại...” Tô Minh nghẹn hồi lâu, ngu ngốc nói.
Đối với chuyện này, hắn vẫn canh cánh trong lòng.
Nếu cô không chán ghét hắn, vì sao lại không chịu gọi điện thoại cho hắn?
An Tình sửng sốt, nhìn mắt Tô Minh, bỗng nhiên phụt cười ra tiếng.
Cô đương nhiên sẽ không thừa nhận đây là mưu kế của mình.
Không khí nhuộm đẫm bi thương trong nháy mắt bị đánh vỡ.
Sắc mặt Tô đại boss lại đen.
Cười xong, An Tình lại lần nữa nhìn về phía hắn.
Hôm nay hắn mặc tòan thân đều là màu đen, quần tây làm nổi bật hai chân thẳng tắp thon dài, mái tóc đen trong gió hơi hỗn độn, môi mỏng mím lại, một đôi con ngươi đen sáng lấp lánh, không hề chớp nhìn chằm chằm vào cô.
Mím môi cười, An Tình kéo một nửa khăn quàng cổ rất dày trên cổ xuống, bỗng nhiên nhón mũi chân.
“Ấm áp sao?” Hai tay vòng qua cổ hắn, quấn khăn quàng cổ mang theo hơi ấm của cô lên cổ hắn.
Cô nghiêng đầu nhìn hắn, hai mắt đen láy lóe ánh nước, chóp mũi còn có chút phiếm hồng, miệng nhỏ đỏ hồng hơi gợn lên.
Trên cổ ấm áp khiến Tô Minh ngây ra quên mất ngăn cản, cúi đầu đối mặt với khuôn mặt nhỏ trắng nõn ửng hồng của An Tình.
Hai khuôn mặt áp sát, có thể cảm nhận cả hơi thở ấm nóng của đối phương.
Trái tim ngứa ngáy, Tô Minh cảm thấy bất kì chỗ nào cô chạm qua đều tê dại.
Trái tim đang căng chặt ngay lúc này trở nên mềm mại, nổi lên từng đợt gợn sóng, lan xa ra mãi, làm cho người ta ấm áp thoải mái.
Cảm giác cô mang đến, luôn khiến cho hắn không thể cưỡng lại.
Đột nhiên, rồi lại vui vẻ chịu đựng.
“Thật ra mấy ngày nay...”
Cô lại bắt đầu nói cái gì đó, nhưng mà hắn đã không thể nghe rõ nữa, hắn cũng không muốn nghe, chỉ nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn đang không ngừng khép mở.
“An Tình”
Cô sửng sốt, vừa nhẹ giọng lên tiếng, môi đã bị một nụ hôn lấp kín.
Cánh môi mang theo chút hơi lạnh của hắn dán lên môi cô, mềm mại cọ xát, tạo nên xúc cảm ấm nóng dịu dàng. Không biết là ai đẩy hàm răng người kia ra trước, mang theo một chút bá đạo, môi lưỡi hai người không ngừng dây dưa quấn quýt.
[Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm của mục tiêu+10]
[Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm của mục tiêu+20]
Chóp mũi tràn đầy hơi thở của đối phương, không khí mang theo một chút ngọt ngào.
An Tình bị hắn giam cầm trong ngực.
Nhớ cô...Rất muốn cô...
Những ngày không có cô bên cạnh, mỗi một giây hắn đều nhớ cô.
Gương mặt cọ xát đối phương, hơi thở không muốn xa rời.
Thân hình mềm mại của cô đang ở trong ngực hắn.
“An Tình.”
Cô hơi hơi thở gấp, đôi môi bị hắn hôn kiều diễm sáng bóng. An Tình nghe hắn gọi liền ngẩng đầu.
Tô Minh mỉm cười, thiên địa giống như thất sắc, mang theo vẻ ấm áp nhu tình, khiến người ta không thể rời mắt.
Hắn hình như đã nghĩ thông suốt một điều.
Cảm xúc từ lâu đến tận bây giờ, bị hắn cố tình bỏ qua, quên mất.
Trái tim rung lên rộn ràng, hắn rõ ràng nghe thấy từng nhịp đập làm say lòng người.
Gương mặt hơi say.
Giữa trời đông giá rét, trong tiếng gió, hắn dùng âm thanh trầm ấm, ghé sát vào tai cô, nói ra câu nói động lòng người nhất trên đời:
“An Tình, ở lại bên cạnh anh, được không?”
~Hết phần 1~