Mục lục
[Dịch]Tuyết Tại Thiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lôi Bàng Bàng vận đao quay cuồng như gió, phầm phập chém tới. Đối phương tay phải kẹp chặt Lâm Vãn Tiếu, tay trái vung kiếm đâm trả. Đao kiếm va vào nhau chan chát.

Cám Thế Di xoay trong ngọn roi dài rồi giật mạnh, tung ra một đường roi thẳng tắp nhanh như một ngọn trường mao, nhằm sau lưng người kia mà phóng đến.

Lâm Vãn Tiếu bị kẹp chặt, người ấy vừa điều khiển ngựa vừa múa kiếm, kiếm khí toả ra ào ạt như cuồng phong, ép nàng đến ngạt thở. Tuy vậy nàng vẫn tỏ ra bình tĩnh,nhìn thấy ngọn roi từ đằng sau bèn hô lớn: “Long đại hiệp, cẩn thận đằng sau!” Bạch y bạch mã, kiếm quang như tuyết. Long Hỷ Dương! Đúng là chàng!

Long Hỷ Dương tung mình nhảy ra khỏi lưng ngựa. Lôi Bàng Bàng không ngờ đến điều này, đao của hắn vẫn theo đà phóng tới, chém đúng vào yên ngựa. Bạch mã hý vang, tung chân đá cho hắn một cước.

Cám Thế Di cũng không kịp trở tay.

Hắc Tiên sinh đứng từ xa mà nhìn lại, thấy cảnh ấy đột nhiên tái mặt, hét lên: “Cẩn thận!”

Long Hỷ Dương nhẹ nhàng như tuyết lánh mình tránh đường roi, phóng đến trước mặt Cám Thế Di. Cám Thế Di muốn ra tay nhưng Lâm Vãn Tiếu đã chắn trước mặt Long Hỷ Dương mất rồi. Hắn do dự một giây, bởi không nỡ làm tổn thương người đẹp. Kiếm của Long Hỷ Dương đâm thẳng vào lưng hắn.

Hắn đau đớn ngã vật ra, roi đồng quấn chặt trong tay. Kiếm của Long Hỷ Dương đã lập tức kề sát cổ. Hắn toát mồ hôi lạnh, không dám nhúc nhích.

Hắc Tiên sinh nắm chặt phi tiêu, nhưng Long Hỷ Dương đã khống chế được Cám Thế Di rồi. Bên cạnh Long Hỷ Dương lại có Lâm Vãn Tiếu. Hắn chẳng biết làm thế nào. Tuyết Lý Hồng, này phóng ra, không biết máu ai sẽ đổ.

Vì vậy hắn chỉ cố nén cơn giận dữ. Hắn không chỉ kìm nén bản thân mà còn ngăn Lôi Bàng Bàng ra tay.

“Ngươi muốn gì?”

“Ta chẳng muốn gì cả”. Long Hỷ Dương vừa điểm huyệt Cám Thế Di vừa nói- “Ta không muốn giết người, cũng không muốn đắc tội với các vị . Chỉ cần các vị thả Lâm cô nương, ta cũng sẽ không làm khó dễ người anh em này.”

Hắc Tiên sinh trầm ngâm.

Lôi Bàng Bàng vung đao tới. Hắn cuồng loạn gầm thét vang trời: “Đại ca, mặc kệ hắn. Ta sẽ băm thằng oắt con này ra thành trăm mảnh.”
Hắc Tiên sinh bỗng nói: “Ngươi là Long Hỷ Dương?”

Long Hỷ Dương đáp lời: “Bái khiến Hắc Tiên sinh!” nhưng khẩu khí ấy lại không có chút gì gọi là thật lòng bái kiến.

Hắc Tiên sinh lạnh lùng nói: “ Ngươi biết ta chứ?”.

“Hắc sơn bạch thuỷ, hoàng hoa lục thảo thiên lâm. Hắc Tiên sinh đại danh lừng lẫy, như sấm bên tai. Vãn bối tất nhiên là biết!”

“Hay lắm! Long Hỷ Dương - ngoại tam đường chủ của Thất Bang Bát Hộ Cửu Liên Minh, ta đã sớm nghe danh. Hắc Tiên sinh nói giọng nhu hoà:

“Ngươi đi đi!”

Lôi Bàng Bàng phẫn nộ kêu: “Đại ca!”

Hắc Tiên sinh chỉ khoát tay.

Long Hỷ Dương đáp: “Thịnh tình của Hắc Tiên sinh vãn bối xin đa tạ. Giờ xin được đưa Lâm cô nương cùng đi.”

Lâm Vãn Tiếu nói: “Đại hiệp, xin mang theo Chu Tiểu thư!”

Lôi Bàng Bàng nhìn thấy Lâm Vãn Tiếu thì thầm bên tai Long Hỷ Dương. Nàng đẹp như mây như tuyết, Long Hỷ Dương anh tuấn phi phàm. Trong lòng hắn lửa cháy bừng bừng, không kìm chế được, lại vung đao tới.

Hắn kinh hãi thu dao về, không ngờ Long Hỷ Dương trong nháy mắt đã giải khai huyệt đạo của Cám Thế Di. Cám Thế Di nghĩ bụng: “Lôi Bàng Bàng vốn là kẻ trọng sắc khinh bạn, vậy mà lần này thấy người đẹp vẫn vung tay ác sát thì với mình hắn có nể nang gì?” Giây phút này sống chết trong gang tấc, tính mạng là quan trọng, hắn rút nhanh roi đồng, dùng hết sức đâm thẳng vào ngực gã họ Lôi. Ngọn roi xuyên qua người tên ác tặc.

Lôi Bàng Bàng hộc lên một tiếng, trước mắt bỗng tối sầm. Đến chết hắn vẫn không tin Cám Thế Di có thể hạ độc thủ với mình như vậy.

Cám Thế Di nhìn thấy hắn như vậy thì cũng hoảng hồn, chân tay đờ ra, bị Long Hỷ Dương xách như xách một con chim, phong toả huyệt đạo, quẳng lên lưng ngựa. Long Hỷ Dương huýt một tiếng sáo, quất ngựa chạy nhanh, vừa chạy vừa nói vọng lại đằng sau: “Hắc Tiên sinh, xin đắc tội, đi được một đoạn rồi sẽ trả người.”

Với Lâm Vãn Tiếu ở trước mặt, Cám Thế Di đằng sau lưng, Long Hỷ Dương điều khiển ngựa vút đi, bỏ mặc Chu Kim Tú đang ngất lịm đằng sau.

Hắc tiên sinh tay cầm sẵn phi tiêu, nhìn phía trước chỉ thấy vó ngựa cuốn tung bụi mù, lại thấy Cám Thế Di trên lưng ngựa thì tức giận lồng lên: “Tên ngu xuẩn này làm hỏng hết ý đồ của ta!”

Hắn định đợi Long Hỷ Dương thả người rồi sẽ phóng phi tiêu kết liễu đời địch thủ. Nào ngờ Long Hỷ Dương không chỉ nhìn thấu ý đồ của hắn mà còn dùng chính tay chân của hắn yểm hộ cho mình.

Hắn càng nghĩ càng cay, nhưng chỉ biết nghiến răng giận dữ.
Nửa ngày sau Cám Thế Di mới lết được về !

Long Hỷ Dương quả thật không giết hắn, còn cho hắn đem về một câu:“Đa tạ Hắc Tiên sinh rộng lượng!” Hắc Tiên sinh nghe hết câu này rồi mới cho tên thuộc hạ một cái bạt tai.

Hắn vô cùng giận dữ: “Họ Long kia, xem ngươi thoát khỏi bàn tay ta bằng cách nào?”

Hắn lập tức hỏi xem Long Hỷ Dương đi hướng nào. Cám Thế Di có chết cũng chả dám quên. Là hướng Tây bắc.

Hắc Tiên sinh phấn chấn trở lại. Hắc thề truy sát hai kẻ kia đến cùng.

Nhưng… Long Hỷ Dương đã không đi về hướng Tây bắc. Chàng chỉ đánh lừa Cám Thế Di và lừa cả Hắc tiên sinh.

Chàng hiện đang ở phía Đông Bắc của thung lũng Lang Nha, trú ẩn ở một nơi gọi là Mai Sơn. Đống lửa nhen lên, trời vừa sập tối, tuyết rơi trắng xoá cả màn đêm.

Đây là vùng hoang lương nhất của thung lũng Lang Nha. Không có dấu chân người, vô cùng lạnh lẽo.

Long Hỷ Dương hơ nóng lương khô, đưa cho Lâm Vãn Tiếu. Nàng một mực cúi nhìn xuống chân, chiếc bánh đưa tới, hàng mi dài mới nhướng lên một chút. Trong mắt nàng vẫn thấp thoáng tia kinh hãi.
Tuyết xuống mỗi lúc một dày. Lửa vẫn hồng rực.

Lửa ánh hồng lên gương mặt nàng, gương mặt thanh khiết màu băng tuyết, như tranh lấy một chút dịu dàng.

Họ đang trú trong căn lều của những người đi săn. Bạch mã buộc ở bên ngoài. Mùa đông đến những người thợ săn cũng rời khỏi đây.Lều cỏ trống rỗng này có thể làm nơi tạm trốn cái rét tê tái của mùa đông .

Nàng khi nãy còn ở trong lòng chàng, nơi ấy còn vương lại một chút hơi ấm, một làn dư hương.

Nàng như cũng biết người đó đang nhìn mình. Khi hàng mi dài khẽ chớp, chàng mới nhìn thấy rõ hàng mi ấy lượn thành một đường cong diễm tuyệt.

Như một giấc mơ.

“Sao chàng không cứu Chu tiểu thư?”

Hàng mi ấy vẫn còn run rẩy.

“Hắc Tiên sinh lợi hại vô cùng, ta không chắc sẽ mình thắng được hắn”. Long Hỷ Dương trả lời vậy rồi đưa bình nước cho nàng- “Nàng uống ít nước rồi ăn chút gì đi.”

Nàng chỉ lắc đầu.

Long Hỷ Dương trải áo lông trên nền đất. Không, trên nền tuyết lạnh Chàng mở tay nải, lấy ra một ít quần áo mặc trong, phủ lên trên tuyết.

“Nàng biết vì sao ta cứu nàng chứ”. Chàng hỏi, rồi nói tiếp”: “Nàng nhất định không ăn uống gì, người của Hắc Tiên sinh đuổi tới thì lấy sức đâu mà chạy nổi?”

Lâm Vãn Tiếu ngẫm nghĩ rồi cúi xuống uống chút nước. Thực ra nàng đã khát khô cổ họng cho nên uống mấy hớp liền rồi mới hỏi: “Vì sao?”

“Vì nàng!”

Long Hỷ Dương lúc này mới có thể nói thật.

“Vì ta?”

“Nàng biết những thứ quần áo này trải ra để làm gì không?”

……

“Cũng là vì nàng!”

Nàng vội nhìn lên, nhìn vào mặt con người đó. Nàng nhạy cảm vô cùng, có thể nào mà không hiểu. Cảm giác này khiến nàng sợ hãi đến lạnh người, lạnh hơn cả trời tuyết ngoài kia.

“Vì hôm qua ta đã nhìn thấy nàng, rồi sáng nay lên đường,ta làm cách nào cũng không quên nổi nàng, nên ta đã quay lại âm thầm đi theo nàng”.

Long Hỷ Dương sán lại gần nàng, đẩy nàng ra cách xa đống lửa.
Hai bàn tay ấy trước khi nàng kịp có phản ứng đã vội vã siết chặt lấy đôi vai nàng, như dày vò, như ngấu nghiến.

“Ông trời ơi! Nàng đẹp đến thế này, cả đời ta không có cơ may gặp lại. Ta đã thề, dù thế nào ta cũng phải có được nàng, nếu không ta thà bị sét đánh chết!”

Lâm Vãn Tiếu vùng ra.

Dù nàng biết như thế là vô ích.

Nàng thở ngắt quãng. Lúc giằng co giãy giụa một thứ nhan sắc vừa mềm yếu vừa cương liệt đồng hiện trên đôi má đỏ bừng của nàng, làm cho Long Hỷ Dương càng rạo rực. “Chàng đã đến từ sớm” - Nàng nói-

“ Chàng đã tận mắt nhìn thấy Trương Đinh nhị hiệp vong mạng, chàng…”

“Đúng, ta chỉ cần nàng!”

Long Hỷ Dương cười thành tiếng - “Ta chỉ cần một mình nàng sống”.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng chợt nghĩ không biết mình hôm nay đã rơi vào tay của tên đạo tặc Hắc tiên sinh hay là rơi vào tay của vị “Long đại hiệp” này.

“Xin chàng, buông ta ra…”

Tiếng kêu cuối cùng, trước khi nàng bị ấn chặt xuống đất. Y phục vương trên đất bắt đầu rã rời tán loạn. Lưng nàng dính chặt xuống nền tuyết lạnh. Lạnh vô cùng!

Nàng cảm thấy một cơn đau khủng khiếp xộc vào giữa thân mình.

Nàng không cần xin nữa. Nàng chỉ cầu chết, những trí não nóng bừng, tim đập cuồng loạn, hơi nóng toả ra trên người nàng càng rạo rực.

Tấm lưng trần ấy đã trói chặt cánh tay nàng.

Đôi tay mềm yếu.

Tấm thân trong trắng ấy, mềm mại như một đoá bạch mai, kiêu ngạo như tuyết và trinh bạch như tuyết.

“Không cần đâu, ở đây không có người, nàng có muốn chết cũng không được đâu”- Long Hỷ Dương nói-“ Nàng vừa nãy đã uống Tương Phi Tô, dù chỉ có vài hớp nhưng nàng cũng không thể nào kháng cự ta được nữa, đúng không?”

Nàng cắn chặt môi đến ứa máu.

Hắn dán chặt lên người nàng, lột bỏ y phục của nàng. Làn da mượt mà nhường ấy làm cho hắn mê cuồng. Hắn giật đứt chiếc dây chuyền mặt hình chìa khoá trên cổ nàng, vùi mặt xuống…

Không biết cái đó mệnh bài của gia đình nàng, hay là một món trang sức quý giá?

Lâm Vãn Tiếu bật ra tiếng rên rỉ.

Đau đớn và ô nhục.

“Nàng đẹp thế này, trời ạ, đẹp thế này!” - Long Hỷ Dương chưa hết ngỡ ngàng trước tấm dung nhan tuyệt thế. Dục vọng của hắn đã lên đến đỉnh điểm. Nhưng nhan sắc yếu đuối nhường kia khiến hắn không nỡ giày vò.

“Cho ta, lần đầu tiên của nàng!”

Nàng không quay mặt đi. Một giọt lệ rơi xuống tan vào lòng tuyết lạnh.

Lửa cháy ở không xa. Một cành củi bị đạp tung văng ra trên tuyết, phát ra tiếng rì rì không rõ nét. Lửa tắt thật nhanh mà băng tan cũng thật nhanh, tạo thành một vũng nước nhỏ.

Tuyết băng hàn, tịch mịch. Lạnh cóng.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang