Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 99: Cậu ba Lâm bắt thỏ
“Không sao mà.” Cậu ba Lâm gãi gãi đầu cười, rồi đưa con thỏ cho Lâm Thanh Hoà: “Chị, cho chị này, em đi về trước đây.”
Lâm Thanh Hoà nhét lại vào tay cậu em, nói: “Đưa cho chị làm gì, cậu cầm về nhà mình ăn đi.”
Cậu ba Lâm: “Đây là em bắt riêng cho chị. Lúc vợ em ở cữ cũng may có thịt chị cho. Cái này là nhà em cảm ơn chị.”
“Ơn huệ gì, mau vào trong nhà ngồi.”
Chu Thanh Bách dắt ba đứa qua Chu gia chơi, trong nhà chỉ có mình cô cùng Phi Ưng.
Phi Ưng giương mắt quan sát cậu ba Lâm, vì đích thân Lâm Thanh Hoà dắt vào nên nó buông bỏ địch ý.
Lâm Thanh Hoà rót một chén lớn trà táo đỏ đưa cho em trai: “Uống đi cho ấm người, nhanh lên.”
Mùa đông, trong nhà luôn có sẵn trà táo đỏ vừa bổ dưỡng vừa ấm thân thể.
“Trời lạnh thế này mà sao cậu ra ngoài ăn mặc phong phanh thế?”
Lâm Thanh Hoà đi vào phòng ngủ lúi húi lật tìm cái áo len cũ của Chu Thanh Bách. Cái này là anh tự mua, mặc đã cũ sờn. Năm ngoái Lâm Thanh Hoà đan cho anh một cái áo mới cho nên anh bỏ cái cũ chỉ mặc áo do chính tay vợ đan.
Cô mang ra đưa cho cậu ba Lâm nói: “Đây là áo của anh rể cậu, hơi cũ tí nhưng vẫn mặc được. Cậu mau mặc thêm vào cho ấm.”
Cậu ba Lâm vội vàng đẩy ra: “Chị, không được, đây là quần áo của anh rể.”
Hôm nay cậu lại đây chỉ đơn thuần là muốn tặng con thỏ cảm ơn chứ không phải trao đổi.
Lâm Thanh Hoà: “Chị cho thì cậu cứ mặc vào đi. Nếu nó còn mới thì chị cũng luyến tiếc lắm chẳng cho cậu đâu.”
Cậu ba Lâm vẫn lắc đầu quầy quậy: “Em không nhận đâu, chị đừng làm thế. Anh rể về phát hiện ra thể nào cũng cãi nhau với chị cho xem.”
Đúng lúc Chu Thanh Bách dắt mấy anh em Đại Oa vào đến cửa. Anh nói: “Nhà này chị cậu làm chủ, anh cũng phải nghe theo lời cô ấy.”
Nhìn thấy Chu Thanh Bách về, cậu ba Lâm vội vàng chào lớn: “Anh rể.”
Chu Thanh Bách gật đầu.
Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa nhốn nháo chào “cậu ba, cậu ba…”
Cậu ba Lâm tươi cười vui vẻ.
Lâm Thanh Hoà quay qua hỏi chồng: “Từ năm ngoái tới giờ em không thấy anh mặc cái áo này nữa. Cất trong tủ cũng vậy, cho em trai em nhé?”
Chu Thanh Bách hỏi lại: “Liệu có cũ quá không?”
Lâm Thanh Hoà nhìn về phía cậu ba Lâm: “Cái này phải hỏi xem cậu ba có chê hay không?”
Cậu ba Lâm lắc đầu: “Áo len tốt như này em ngại gì cũ mới đâu.”
“Thế còn chần chờ gì nữa, mau mặc vào đi.”
Nói rồi cô quay qua Đại Oa: “Đại Oa, dắt cậu ba vào phòng con thay quần áo đi.”
Đại Oa: “Cậu, cậu đi theo cháu.”
Nãy giờ Chu Thanh Bách cũng để ý thấy quần áo trên người cậu ba quả thực đơn bạc, liền nói: “Nghe theo lời chị cậu đi.”
Nghe anh rể đồng ý, cậu ba Lâm mới đi theo Đại Oa vào phòng. Trời ơi, vừa mặc vào một cái cả người ấm sực lên luôn.
Lâm Thanh Hoà hỏi em trai: “Tối nay ở lại đây ăn cơm nhé?”
Cậu ba Lâm vội vàng lắc đầu như trống bỏi: “Không không không, em về nhà ăn.”
“Ờ, thế cậu về nhà ăn đi. Này, cầm mấy cái bánh bao này về, hâm nóng lên ăn.” Lâm Thanh Hoà nhét ba cái bánh bao bột mì tinh vào trong lòng cậu em trai.
Hôm nọ vợ chồng con cái nhà cô mới dành cả một buổi ngồi làm sẵn bánh bao với màn thầu. Tới bữa chỉ cần hâm nóng, nấu tô canh là xong ngay.
“Chị, không cần.…”
“Bảo cậu cầm thì cứ cầm lấy đi.”
“À chị này, Tết năm nay chị có về nhà không?”
Lâm Thanh Hoà xua tay: “Không về, chị đã nói rồi còn gì, nhất đao lưỡng đoạn!”
Cậu ba Lâm rất bất đắc dĩ nhưng không biết phải khuyên gì thêm nữa, đành nói: “Thế năm nay em với vợ em lại đây chúc tết anh chị nhé?”
Lâm Thanh Hoà: “Cậu rảnh mùng một hay mùng hai?”
“Mùng một đi, mùng một chúng em qua.”
“Được.”
Lâm gia.
Cậu ba Lâm ôm ba cái bánh bao về.
Thấy chồng về, em dâu ba vội hỏi: “Hôm nay lạnh nhỉ, anh ra ngoài có làm được cái gì không?”
Cậu ba Lâm cười nói: “Anh bắt được một con thỏ.”
“Thỏ đâu?”
“Anh đưa qua chỗ chị Thanh Hoà rồi.”
Em dâu ba sửng sốt một chút nhưng không nói gì.
Đời này, việc cô luôn nhắc nhở bản thân phải khắc cốt ghi tâm chính là khoảng thời gian ở cữ. Nếu không có người chị chồng này thì một quả trứng gà cô cũng không có mà ăn.
Gia đình nhà chồng quá khắc nghiệt, từ ngày đầu về làm dâu đã khổ, sinh liên tiếp hai đứa con gái lại càng khổ hơn. Chịu hết nổi, cô sống chết đòi phân gia.
Vợ chồng anh cả, anh hai chưa muốn phân gia vì quá ít đồ đạc chia ra chẳng được bao nhiêu, nhưng cô rất quyết tâm, nhà ai không phân thì kệ chứ nhà cô phải phân.
Từ ngày làm đương gia, tự quản lý gia đình nhỏ của mình, cô muốn ăn gì thì ăn cái đó, đừng hòng ai được phép chõ miệng vào nói nọ nó kia.
“Em xem anh mang về cái gì này.”
Cậu ba Lâm cười toe toét móc từ trong lồng ngực ra một bọc giấy dầu, bên trong đựng ba cái bánh bao bột mì tinh to đùng.
Em dâu ba hai mắt sáng rực lên, hỏi: “Ở đâu ra đấy?”
Cậu ba Lâm cười nói: “Chị Thanh Hoà cho.”
Đáp án không nằm ngoài dự đoán.
Em dâu ba thở dài: “Em không ngờ chị ấy từ bỏ cả nhà mẹ đẻ mà vẫn nhận người em trai là anh.”
Cô biết, lần trước chị Thanh Hoà gửi trứng gà, xương sườn heo qua đây đều là vì nể mặt chồng cô.
Trước đây cô chưa từng lên tiêng nói giúp chị ấy một câu, chắc chị ấy cũng xếp cô cùng một giuộc với đám người nhà họ Lâm.
“Chị Thanh Hoà luôn đối xử tốt với anh.” Nói rồi, anh vén áo lên khoe: “Em nhìn xem, anh rể cho anh áo len này.”
“Anh rể cho?” Em dâu ba đi từ ngỡ ngàng này sang ngỡ ngàng khác, tay sờ sờ mặt len, mịn màng, dày dặn, chắc ấm lắm đây!
Kỳ thực nói Chu Thanh Bách ghét bỏ cái áo này thì hơi oan, nó đã có một chỗ rách nào đâu, chỉ tại vợ anh đan cho anh một cái mới, anh nịnh vợ nên mới vất xó cái áo cũ thôi.
“Ừ, lúc chị đưa cho anh vừa hay anh rể về tới, anh ấy bảo anh mặc vào.”
Cậu ba Lâm nói xong rồi nói sang chuyện mùng một đầu năm nhà mình qua nhà chị Thanh Hoà chúc Tết.
Em dâu ba: “Năm nay chị ấy cũng không định trở về?”
“Chắc vẫn chưa nguôi giận.”
Em dâu ba nghĩ trong lòng, giận gì mà một năm trời vẫn con giận, kiểu nay chắc là muốn cắt đứt với nhà mẹ đẻ thật rồi.
Nhưng cô cũng không quan tâm nhiều tới vấn đề này, cô nói: “Vậy dắt Ngọc Nhi với Hương Nhi qua chúc tết cô và dượng luôn.”
Cô nhìn ra một điều, ở cái nhà họ Lâm này chỉ có duy nhất một người chị chồng quan tâm tới gia đình nhỏ của cô mà thôi. Kể cả chị ấy không ưa cô, chỉ coi trọng một mình chồng cô đi chăng nữa thì mối quan hệ này nhất định cô phải giữ cho chắc.
Cậu ba Lâm tất nhiên vui vẻ đồng ý.
Bữa tối, gia đình nhỏ cùng nhau ăn bánh bao.
Đứa con gái lớn một mình ăn hết một cái.
Đứa con gái bé còn nhỏ chỉ ăn nửa cái là no.
Còn lại bao nhiêu hai vợ chồng cậu ba xử lý nốt, tất nhiên là không đủ no. Nhưng có cái bỏ vào bụng là may rồi, trời đông lạnh giá, mọi người đều hô vang khẩu hiệu thắt lưng buộc bụng, đặc biệt là hoàn cảnh vừa mới phân gia mà chỉ được chia có chút ít lương thực như nhà anh.
Chương 99: Cậu ba Lâm bắt thỏ
“Không sao mà.” Cậu ba Lâm gãi gãi đầu cười, rồi đưa con thỏ cho Lâm Thanh Hoà: “Chị, cho chị này, em đi về trước đây.”
Lâm Thanh Hoà nhét lại vào tay cậu em, nói: “Đưa cho chị làm gì, cậu cầm về nhà mình ăn đi.”
Cậu ba Lâm: “Đây là em bắt riêng cho chị. Lúc vợ em ở cữ cũng may có thịt chị cho. Cái này là nhà em cảm ơn chị.”
“Ơn huệ gì, mau vào trong nhà ngồi.”
Chu Thanh Bách dắt ba đứa qua Chu gia chơi, trong nhà chỉ có mình cô cùng Phi Ưng.
Phi Ưng giương mắt quan sát cậu ba Lâm, vì đích thân Lâm Thanh Hoà dắt vào nên nó buông bỏ địch ý.
Lâm Thanh Hoà rót một chén lớn trà táo đỏ đưa cho em trai: “Uống đi cho ấm người, nhanh lên.”
Mùa đông, trong nhà luôn có sẵn trà táo đỏ vừa bổ dưỡng vừa ấm thân thể.
“Trời lạnh thế này mà sao cậu ra ngoài ăn mặc phong phanh thế?”
Lâm Thanh Hoà đi vào phòng ngủ lúi húi lật tìm cái áo len cũ của Chu Thanh Bách. Cái này là anh tự mua, mặc đã cũ sờn. Năm ngoái Lâm Thanh Hoà đan cho anh một cái áo mới cho nên anh bỏ cái cũ chỉ mặc áo do chính tay vợ đan.
Cô mang ra đưa cho cậu ba Lâm nói: “Đây là áo của anh rể cậu, hơi cũ tí nhưng vẫn mặc được. Cậu mau mặc thêm vào cho ấm.”
Cậu ba Lâm vội vàng đẩy ra: “Chị, không được, đây là quần áo của anh rể.”
Hôm nay cậu lại đây chỉ đơn thuần là muốn tặng con thỏ cảm ơn chứ không phải trao đổi.
Lâm Thanh Hoà: “Chị cho thì cậu cứ mặc vào đi. Nếu nó còn mới thì chị cũng luyến tiếc lắm chẳng cho cậu đâu.”
Cậu ba Lâm vẫn lắc đầu quầy quậy: “Em không nhận đâu, chị đừng làm thế. Anh rể về phát hiện ra thể nào cũng cãi nhau với chị cho xem.”
Đúng lúc Chu Thanh Bách dắt mấy anh em Đại Oa vào đến cửa. Anh nói: “Nhà này chị cậu làm chủ, anh cũng phải nghe theo lời cô ấy.”
Nhìn thấy Chu Thanh Bách về, cậu ba Lâm vội vàng chào lớn: “Anh rể.”
Chu Thanh Bách gật đầu.
Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa nhốn nháo chào “cậu ba, cậu ba…”
Cậu ba Lâm tươi cười vui vẻ.
Lâm Thanh Hoà quay qua hỏi chồng: “Từ năm ngoái tới giờ em không thấy anh mặc cái áo này nữa. Cất trong tủ cũng vậy, cho em trai em nhé?”
Chu Thanh Bách hỏi lại: “Liệu có cũ quá không?”
Lâm Thanh Hoà nhìn về phía cậu ba Lâm: “Cái này phải hỏi xem cậu ba có chê hay không?”
Cậu ba Lâm lắc đầu: “Áo len tốt như này em ngại gì cũ mới đâu.”
“Thế còn chần chờ gì nữa, mau mặc vào đi.”
Nói rồi cô quay qua Đại Oa: “Đại Oa, dắt cậu ba vào phòng con thay quần áo đi.”
Đại Oa: “Cậu, cậu đi theo cháu.”
Nãy giờ Chu Thanh Bách cũng để ý thấy quần áo trên người cậu ba quả thực đơn bạc, liền nói: “Nghe theo lời chị cậu đi.”
Nghe anh rể đồng ý, cậu ba Lâm mới đi theo Đại Oa vào phòng. Trời ơi, vừa mặc vào một cái cả người ấm sực lên luôn.
Lâm Thanh Hoà hỏi em trai: “Tối nay ở lại đây ăn cơm nhé?”
Cậu ba Lâm vội vàng lắc đầu như trống bỏi: “Không không không, em về nhà ăn.”
“Ờ, thế cậu về nhà ăn đi. Này, cầm mấy cái bánh bao này về, hâm nóng lên ăn.” Lâm Thanh Hoà nhét ba cái bánh bao bột mì tinh vào trong lòng cậu em trai.
Hôm nọ vợ chồng con cái nhà cô mới dành cả một buổi ngồi làm sẵn bánh bao với màn thầu. Tới bữa chỉ cần hâm nóng, nấu tô canh là xong ngay.
“Chị, không cần.…”
“Bảo cậu cầm thì cứ cầm lấy đi.”
“À chị này, Tết năm nay chị có về nhà không?”
Lâm Thanh Hoà xua tay: “Không về, chị đã nói rồi còn gì, nhất đao lưỡng đoạn!”
Cậu ba Lâm rất bất đắc dĩ nhưng không biết phải khuyên gì thêm nữa, đành nói: “Thế năm nay em với vợ em lại đây chúc tết anh chị nhé?”
Lâm Thanh Hoà: “Cậu rảnh mùng một hay mùng hai?”
“Mùng một đi, mùng một chúng em qua.”
“Được.”
Lâm gia.
Cậu ba Lâm ôm ba cái bánh bao về.
Thấy chồng về, em dâu ba vội hỏi: “Hôm nay lạnh nhỉ, anh ra ngoài có làm được cái gì không?”
Cậu ba Lâm cười nói: “Anh bắt được một con thỏ.”
“Thỏ đâu?”
“Anh đưa qua chỗ chị Thanh Hoà rồi.”
Em dâu ba sửng sốt một chút nhưng không nói gì.
Đời này, việc cô luôn nhắc nhở bản thân phải khắc cốt ghi tâm chính là khoảng thời gian ở cữ. Nếu không có người chị chồng này thì một quả trứng gà cô cũng không có mà ăn.
Gia đình nhà chồng quá khắc nghiệt, từ ngày đầu về làm dâu đã khổ, sinh liên tiếp hai đứa con gái lại càng khổ hơn. Chịu hết nổi, cô sống chết đòi phân gia.
Vợ chồng anh cả, anh hai chưa muốn phân gia vì quá ít đồ đạc chia ra chẳng được bao nhiêu, nhưng cô rất quyết tâm, nhà ai không phân thì kệ chứ nhà cô phải phân.
Từ ngày làm đương gia, tự quản lý gia đình nhỏ của mình, cô muốn ăn gì thì ăn cái đó, đừng hòng ai được phép chõ miệng vào nói nọ nó kia.
“Em xem anh mang về cái gì này.”
Cậu ba Lâm cười toe toét móc từ trong lồng ngực ra một bọc giấy dầu, bên trong đựng ba cái bánh bao bột mì tinh to đùng.
Em dâu ba hai mắt sáng rực lên, hỏi: “Ở đâu ra đấy?”
Cậu ba Lâm cười nói: “Chị Thanh Hoà cho.”
Đáp án không nằm ngoài dự đoán.
Em dâu ba thở dài: “Em không ngờ chị ấy từ bỏ cả nhà mẹ đẻ mà vẫn nhận người em trai là anh.”
Cô biết, lần trước chị Thanh Hoà gửi trứng gà, xương sườn heo qua đây đều là vì nể mặt chồng cô.
Trước đây cô chưa từng lên tiêng nói giúp chị ấy một câu, chắc chị ấy cũng xếp cô cùng một giuộc với đám người nhà họ Lâm.
“Chị Thanh Hoà luôn đối xử tốt với anh.” Nói rồi, anh vén áo lên khoe: “Em nhìn xem, anh rể cho anh áo len này.”
“Anh rể cho?” Em dâu ba đi từ ngỡ ngàng này sang ngỡ ngàng khác, tay sờ sờ mặt len, mịn màng, dày dặn, chắc ấm lắm đây!
Kỳ thực nói Chu Thanh Bách ghét bỏ cái áo này thì hơi oan, nó đã có một chỗ rách nào đâu, chỉ tại vợ anh đan cho anh một cái mới, anh nịnh vợ nên mới vất xó cái áo cũ thôi.
“Ừ, lúc chị đưa cho anh vừa hay anh rể về tới, anh ấy bảo anh mặc vào.”
Cậu ba Lâm nói xong rồi nói sang chuyện mùng một đầu năm nhà mình qua nhà chị Thanh Hoà chúc Tết.
Em dâu ba: “Năm nay chị ấy cũng không định trở về?”
“Chắc vẫn chưa nguôi giận.”
Em dâu ba nghĩ trong lòng, giận gì mà một năm trời vẫn con giận, kiểu nay chắc là muốn cắt đứt với nhà mẹ đẻ thật rồi.
Nhưng cô cũng không quan tâm nhiều tới vấn đề này, cô nói: “Vậy dắt Ngọc Nhi với Hương Nhi qua chúc tết cô và dượng luôn.”
Cô nhìn ra một điều, ở cái nhà họ Lâm này chỉ có duy nhất một người chị chồng quan tâm tới gia đình nhỏ của cô mà thôi. Kể cả chị ấy không ưa cô, chỉ coi trọng một mình chồng cô đi chăng nữa thì mối quan hệ này nhất định cô phải giữ cho chắc.
Cậu ba Lâm tất nhiên vui vẻ đồng ý.
Bữa tối, gia đình nhỏ cùng nhau ăn bánh bao.
Đứa con gái lớn một mình ăn hết một cái.
Đứa con gái bé còn nhỏ chỉ ăn nửa cái là no.
Còn lại bao nhiêu hai vợ chồng cậu ba xử lý nốt, tất nhiên là không đủ no. Nhưng có cái bỏ vào bụng là may rồi, trời đông lạnh giá, mọi người đều hô vang khẩu hiệu thắt lưng buộc bụng, đặc biệt là hoàn cảnh vừa mới phân gia mà chỉ được chia có chút ít lương thực như nhà anh.