• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Cẩm An thúc ngựa chạy trong đêm tối. Khi cách chiến trường hơn hai trăm dặm đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trên lưng ngựa đang đi ngược hướng mình, liền dừng lại.

"Tiết Dao?"

Lục Cẩm An kéo dây cương, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bóng dáng kia rất giống Tiết Dao, phảng phất lá héo tàn sắp rụng, vắt vẻo ở trên lưng ngựa xóc nảy lay động.

"Tiết Dao!"

Hắn hướng về bóng lưng kia hô to một tiếng.

Người kia không những không có ghìm ngựa, trái lại hoảng sợ chống đỡ thân thể, tăng tốc đánh ngựa chạy gấp rút, ý đồ trốn chạy tầm mắt của Lục Cẩm An.

"Đứng lại!"

Lục Cẩm An nóng lòng muốn biết rõ tình huống, không chút do dự đuổi theo.

Hắn cưỡi ngựa giỏi hơn Tiết Dao, dễ dàng sánh vai cùng nhau, nghiêng đầu gọi:

"Tiết Dao! Cô lệnh ngươi lập tức ghìm ngựa lại!"

Gấp rút đi đường một ngày một đêm Tiết Dao không uống nước, lúc này sắp hôn mê. Hắn chỉ cảm thấy có người gọi tên mình, yêu cầu mình dừng lại.

Tiết Dao cho là có truy binh đuổi theo tới, sợ đến điên cuồng đánh ngựa, muốn chạy trốn, về kinh tìm Nhị hoàng tử điều binh.

Lục Cẩm An hét lên.

"Ngươi có nghe thấy không?"

Hắn hét lên những lời này xong liền thấy Tiết Dao lắc đầu, gần như hôn mê, sắp ngã ngựa, cú ngã này sẽ chết hoặc tàn phế.

"Tiết Dao!"

Trong tình thế cấp bách, Lục Cẩm An làm hành động nhảy khỏi ngựa cửa mình và đáp xuống phía sau lưng Tiết Dao. Hắn dùng hai tay ôm lấy cơ thể sắp ngã khỏi lưng ngựa của Tiết Dao, nắm dây cương rồi ghìm ngựa lại. Ngay sau đó hắn huýt sáo, kêu ngựa của mình dừng lại.

"Ngươi xảy ra chuyện gì?"

Lục Cẩm An tóm lấy Tiết Dao, lôi hắn xuống ngựa.

Tiết Dao tình trạng như điên, liều mạng giãy dụa, muốn rút đao chém, lại bị ngăn chặn tay, đè xuống đất:

"Tiết Dao! Không nhận ra Cô sao?!"

Tiết Dao bị đè xuống đất không thể động đậy, chỉ có ngực phập phồng.

Khoảng cách gần, làm cho hắn mơ hồ thấy được đường nét khuôn mặt Lục Cẩm An.

Lục Cẩm An phát hiện vẻ mặt tàn nhẫn và điên cuồng của Tiết Dao đột nhiên trở nên vô cùng buồn bã nhìn chằm chằm vào hắn. Tiết Dao nở nụ cười, tiếng nấc nghẹn ngào khàn khàn trong cổ họng.

"Được rồi, không sao rồi."

Lục Cẩm An buông cổ tay Tiết Dao ra, đỡ hắn dậy.

"Ngươi đi đâu? Sao trông ngươi khó coi quá vậy?"

"Thái tử điện hạ... Ngài đi nơi nào? Tại sao bây giờ mới trở về? Tại sao bây giờ mới trở về?"

Lục Cẩm An dẫn ngựa mang Tiết Dao đến bên vệ đường, cho Tiết Dao uống nước, rồi hỏi rõ ràng tình huống.

Biết được phụ hoàng hấp hối, ngũ đệ thành con tin, thất đệ sống chết chưa biết, Lục Cẩm An đông cứng thành tượng đất.

Tiết Dao biết hắn cần có thời gian tiếp thu biến cố lớn như vậy, nhưng tình huống cấp bách, vẫn là nhỏ giọng nhắc nhở:

"Điện hạ, ngài không thể cứ như vậy trở lại. Hiện tại ba quân đều trong tay Tam hoàng tử, ngài tốt nhất có thể điều đến binh mã khác."

Lục Cẩm An không lên tiếng, nhắm hai mắt một lúc, rồi cất giọng nói khàn khàn:

"Cô chết muôn lần cũng không đền được tội."

"Điện hạ, Hoàng thượng trúng kế là ngoài ý muốn, ngài có ở bên cạnh hay không cũng sẽ không thay đổi kết quả này. Bây giờ vấn đề là dã tâm của Tam hoàng tử. Nếu như ngài chết, Ngũ hoàng tử cùng Thất hoàng tử mới thật sự hết cách cứu!"

Tiết Dao nói xong cũng ho khan một trận. Nhanh chóng uống một hớp nước hạ ho khan, hắn tiếp tục nói:

"Chúng ta phải trở về kinh điều binh. Ngài không thể một mình chạy đi tiền tuyến!"

Lục Cẩm An mở mắt ra, thấp giọng nói:

"Ngươi không cần gấp rút lên đường, tìm một nơi nghỉ ngơi cho tốt. Cô một mình đi tiền tuyến."

"Điện hạ! Ngài một mình làm sao đối phó được ba đội binh mã!"

Tiết Dao vẻ mặt sợ hãi.

Lục Cẩm An giơ tay ra hiệu cho hắn không cần gấp gáp.

"Phụ hoàng chỉ tạm thời thay đổi Thái tử, vẫn chưa phế Cô. Nhị đệ đã đi thông báo Tổng đốc Hồ Quảng mang binh đến cứu viện. Cấm quân tiền tuyến chỉ nghe theo lệnh Cô. Lão Tam chỉ có thể dựa vào cữu cữu Đông Ninh Chiêu. Cô có bảy Tổng đốc gấp rút tiếp viện, còn có cấm quân nội ứng ngoài hợp. Tổng đốc Tây Bắc ăn gan hùm, cũng không dám tiếp tục trợ Trụ bạo ngược."

Ở nơi khác, Thất hoàng tử cùng năm thương nhân giao kèo. Các thương nhân đưa hắn hồi kinh, yêu cầu người nhà của hắn trả 2,500 lượng bạc phí khổ cực.

2,500 lượng bạc đối với Thất hoàng tử không phải rất nhiều. Phụ hoàng ban thưởng cho mẫu phi một bộ đồ trang sức còn cao hơn cái giá này.

Các thương nhân giúp Điện hạ "đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi", đáng giá 2,500 lượng bạc khen thưởng.

Trong năm người nói chuyện dễ chịu nhất chính là râu dê, dọc theo đường đi hắn luôn hỏi Thất hoàng tử:



"Tiểu công tử có đói bụng hay không? Ta chỗ này còn có thịt muối, chỉ lấy ngươi hai lượng bạc một cân, thế nào, so với cá no hơn nhiều!"

Lục Tiềm có chút động lòng.

Người vừa rồi muốn đánh Lục Tiềm tính khí có chút thô bạo, tất cả mọi người gọi hắn là Lưu Tam Hổ.

Hắn không thích người dẫn đầu nhóm thương nhân cùng râu dê gọi đứa bé trai kia là "tiểu công tử". Hắn cảm thấy không cần thiết đối xử tốt với thiếu gia gặp nạn này như vậy.

Nhìn xem tiểu thiếu gia này vừa mập vừa trắng, người trong nhà khẳng định xem là bảo bối, tất nhiên sẽ dùng tiền chuộc người, hà tất ăn nói khép nép?

Người có tiền bình thường đối xử với bọn họ không phải luôn vênh mặt hất hàm sai khiến sao?

Hiện tại đến địa bàn bọn họ, dựa vào cái gì còn phải cùng những người có tiền cầu khẩn nhiều lần?

Lưu Tam Hổ tức giận hỏi Lục Tiềm.

"Tiểu tử, ngươi tên là gì?"

Thất hoàng tử đã quen thái độ vô lễ kia, cũng cảm thấy hình thức giao tiếp của dân chúng chính là như thế, không câu nệ tiểu tiết.

Phụ hoàng đã nói người hoàng gia cũng phải hòa đồng cùng dân chúng, cho nên Thất hoàng tử kìm nén giận, miễn cưỡng mà trả lời:

"Lão Thất."

"Ai hỏi ngươi đứng hàng thứ mấy!"

Lưu Tam Hổ cười ha.

"Hỏi ngươi tên là gì hiểu không?"

Lục Tiềm quay đầu, nghiêm túc nhìn về phía hắn.

Lưu Tam Hổ bị ánh mắt đứa bé làm cả người lạnh lẽo, khó giải thích được liền thu lại cười nhạo. Hắn lúng túng hắng giọng một cái, lấy lại tinh thần, lại lo lắng những huynh đệ khác phát hiện hắn bị đứa bé làm chấn động rồi, liền nổi trận lôi đình, càng thêm vô lễ mà quát lớn:

"Nhìn cái gì! Hỏi ngươi tên gì đó!"

"Lục Tiềm."

Thất hoàng tử thấp giọng trả lời.

"Lục Tiền sao? Tên rất hay! Người cũng như tên!"

Râu dê vui cười hớn hở mà ôm vai đứa nhỏ họ Lục giàu có.

"Nhà ngươi nhất định là giàu có ở kinh thành? Phụ thân ngươi không phải là làm quan chứ?"

"Không phải."

"Vậy là tốt."

Râu dê cười nói:

"Nếu là làm quan, mấy ca cũng không dám đòi tiền phụ thân ngươi, ha ha!"

Nhóm thương nhân này đi theo đường núi Thủy Đảo, mặc dù đi vòng hơn đường chính một chút, nhưng nếu đi theo con đường này, bọn họ sẽ không bị Tam hoàng tử truy đuổi bắt được.

Lục Tiềm tính toán thời gian cần thiết để rời khỏi sa mạc, quyết định ba ngày một lần sẽ mua thịt muối và nước từ râu dê. Chỉ cần rời khỏi sa mạc, hắn có thể tự nuôi sống mình bằng săn bắn và trái cây dại.

Ngày thứ hai, đoàn người ở trong sơn động tạm một đêm.

Nửa đêm, Lục Tiềm cảm giác được có người ngồi ở bên cạnh, bò tới bên cạnh, nhìn chằm chằm hắn.

Lục Tiềm cũng không quá cảnh giác, cũng không nghĩ rằng đối phương sẽ làm tổn thương mình, nhưng vì không quen chủ động chào hỏi người khác nên hắn vẫn bất động, chờ đối phương lên tiếng trước.

Đối phương tưởng hắn đã ngủ say nên lập tức ra tín hiệu "suỵt" cho các huynh đệ.

"Trong túi hắn còn lại bao nhiêu ngân phiếu?"

Đây là Lưu Tam Hổ hỏi.

"Ít nhất còn có bảy, tám tấm, hơn nữa không phải năm mươi lượng. Ta tận mắt thấy có phiếu một trăm lượng!"

Râu dê nói.

"Ta đi lấy đếm không phải biết được rồi sao!"

Lưu Tam Hổ nói.

"Chờ đã."

Người dẫn đầu nhóm thương nhân nói.

"Trên người hắn nhiều nhất chỉ mấy trăm lượng. Đừng có tâm tư kia, chúng ta không thể chọc giận tiểu tử này. 2,500 lượng thù lao mới là quan trọng."

Lưu Tam Hổ vội la lên:

"Chọc giận hắn thì sao! Phụ mẫu của hắn còn có thể không cần hắn nữa? Chọc giận hắn vẫn phải đến đưa tiền chuộc người!"

Người dẫn đầu nhóm thương nhân nói:

"Chúng ta dẫn người trở về đó là ân tình, gây rắc rối liền không êm đẹp. Ở kinh thành người có địa vị rất nhiều, trời mới biết phụ mẫu của hắn lai lịch gì. Chọc giận tiểu thiếu gia này, gia đình hắn cáo trạng quan phủ, không phải vô duyên vô cớ rước họa sao?"

Râu dê nói:



"Hổ gia, ngươi đừng nóng lòng. Hay là như vầy, chúng ta cứ đi đường vòng, dẫn hắn đi đại mạc thêm mấy ngày, để hắn đưa ra hết ngân phiếu rồi lại dẫn hắn đi khách điếm. Thời điểm đó hắn ăn uống cũng phải dựa vào chúng ta cung cấp, cũng không ai cưỡng bách hắn, còn nợ ân tình chúng ta!"

Hai người khác lập tức thấp giọng cười:

"Vẫn là lão Kha đầu óc tốt!"

Màn đêm tĩnh mịch che khuất khuôn mặt u ám của Thất hoàng tử.

Đêm đó, hắn đột nhiên không thích dân thường chút nào.

Sáng sớm hôm sau, năm thương nhân lấy xe chuẩn bị kế hoạch đi vòng quanh sa mạc.

Lục Tiềm móc ra ngân phiếu, lấy 250 lượng đưa cho râu dê:

"Mua mười cân thịt muối ba túi nước."

Râu dê mắt sáng lên. Vốn đang cho là phải đi một đoạn, tiểu thiếu gia này mới không nhịn được đói bụng. Không nghĩ tới sáng sớm đã mở cửa đón khách rồi, món làm ăn lớn!

Hắn vui mừng khôn nguôi mà từ xe chở hàng của mình tháo xuống một cái bao, lấy ra mười cân thịt muối đưa cho Lục Tiềm, còn không quên cảm thán:

"Ai nha, ta cũng chỉ còn lại chút thịt này, kỳ thực không nghĩ bán, lại không thể để đứa trẻ nhà ngươi bị đói."

Lục Tiềm không nói gì, nhấc thịt muối lên ôm quyền nói:

"Chư vị, xin từ biệt."

Năm người nhất thời sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần, đã thấy tiểu thiếu gia ôm thịt cùng túi nước, nhắm hướng đông mà đi.

Thực sự là kỳ lạ! Đứa nhỏ này còn nhận ra phương hướng!

"Đứng lại!"

Lưu Tam Hổ nổi trận lôi đình, đuổi theo.

Không ngờ hắn mới vừa rống xong, đứa bé kia liền mặt không hề cảm xúc xoay người, dùng ánh mắt "có rắm mau thả" nhìn hắn.

Người dẫn đầu nhóm thương nhân từ phía sau vội vàng đuổi theo ngăn cản Lưu Tam Hổ, cười nói xin lỗi Lục Tiềm:

"Tiểu huynh đệ sao đột nhiên muốn tự mình đi? Chúng ta đã nói rồi, sẽ hộ tống ngươi an toàn về kinh."

"Không cần."

Lục Tiềm giơ tay vỗ thịt muối cùng túi nước, nói.

"Gia có chúng nó hộ tống."

Lưu Tam Hổ mới vừa muốn nổi giận, lại bị thủ lĩnh ngăn cản. Người dẫn đầu nhóm thương nhân vẫn cứ sắc mặt hiền lành nói:

"Như vậy chính là trở mặt không quen biết. Tiểu huynh đệ, ở đại mạc lương khô cùng nước đều là đồ vật cứu mạng, bọn ta chịu bán cho ngươi, là bởi vì ngươi cùng chúng ta có cam kết. Hiện tại ngươi cầm đồ ăn nước uống muốn đi, giao kèo không còn giá trị?"

Lục Tiềm mặt không chút thay đổi nói:

"Gặp nhau ở cửa kinh, tiền của ngươi ta không thiếu."

Râu dê đuổi theo vội la lên:

"Ngươi nói bậy bạ! Ngươi cứ như vậy mà đi. Kinh đô lớn như vậy, chúng ta tìm ngươi ở đâu? Không thể nào! Trả lại thịt muối và nước cho ta! Ta không bán nữa."

"Bịch."

Một tiếng vang trầm thấp, Lục Tiềm thả đồ ăn bên chân, mắt nhìn chằm chằm năm người trước mặt, chậm rãi tháo ra đao bên hông.

Lưu Tam Hổ cười lạnh:

"Sao nào? Tiểu tử ngươi còn muốn động thủ? Thật đáng chết, nghé con mới sinh không sợ cọp! Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Hôm nay không đánh ngươi gọi gia gia, ta sẽ không họ Lưu."

"Dừng tay!"

Người dẫn đầu nhóm thương nhân không muốn làm ầm ĩ, yêu cầu người kéo Lưu Tam Hổ lại, vẫn ôn hòa như cũ mà tiến lên cùng Lục Tiềm trao đổi:

"Tiểu huynh đệ không nên tức giận, ta thật sự là xuất phát từ ý tốt. Lời nói không êm tai, nếu không phải bọn ta hôm qua cho ngươi một ngụm nước một con cá, ngươi bây giờ đã khát đói bụng chết trong đại mạc! Bèo nước gặp nhau, chúng ta cứu ngươi một mạng, cũng như có ân tình, cũng không thể trở mặt thành thù chứ?"

Lục Tiềm không hề trả lời, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm người dẫn đầu.

Hắn sinh ra đã thiếu logic về mặt cảm xúc và mọi hành động của hắn đều hướng đến mục tiêu. Tuy nhiên, thư đồng cùng hắn từ bé lớn lên lại có tính cách thiên về cảm xúc. Cho nên những năm gần đây, Lục Tiềm luôn cố gắng hoặc vô thức cố gắng ghi nhớ logic cảm xúc của người khác, để hành vi có thể được thư đồng khen ngợi, sẽ cho hắn uống sữa khi thư đồng vui vẻ.

Lục Tiềm thích loại cảm giác đó, mà không có nghĩa là hắn có thể hiểu và thực hiện một số việc từ mức độ cảm xúc.

Trong thế giới của hắn, không có logic nào trong mối quan hệ giữa con người với nhau. Hắn đã tìm thấy năm người này ngày hôm qua. HunhHn786 nếu lúc đó nhóm thương nhân từ chối trao đổi cá và nước với hắn, hắn sẽ cướp cá và nước thay vì chết khát và chết đói trên sa mạc.


Những gì người dẫn đầu nhóm thương nhân nói là một giả định phi logic đối với Lục Tiềm.


Người dẫn đầu nhóm thương nhân luôn cảm thấy hành vi của đứa trẻ này khác với người thường. Lúc đầu hắn nghĩ đứa trẻ có vẻ ngốc nghếch, nhưng lúc này hắn nhận ra rằng thịt muối và nước mà đứa trẻ mua gần như đủ dùng để thoát ra khỏi đại mạc.


Hơn nữa, khả năng định hướng của đứa trẻ này cực kỳ chính xác, không giống như những thương nhân biên giới như bọn họ, đã có được kinh nghiệm sau nhiều năm từng trải. Khả năng định hướng của đứa trẻ này giống với loài sói trong sa mạc hơn, như thể nó xuất phát từ bản năng săn thú hoang. HunhHn786


Tầng tầng quỷ dị không tầm thường, khiến người dẫn đầu nhóm thương nhân sinh ra sợ hãi đứa nhỏ này. Hắn cười làm lành thương lượng:


"Tiểu huynh đệ, ta xem ra ngươi không phải người xảo trá. Nếu đã có cam kết, chúng ta vẫn là cùng nhau đi, sẽ an tâm."


Lục Tiềm im lặng nhìn người dẫn đầu nhóm thương nhân một lát, đột nhiên treo đao vào thắt lưng, cúi xuống nhặt thịt và nước lên, xoay người tiếp tục đi về hướng mình đã chọn, chỉ để lại một câu cho người dẫn đầu nhóm thương nhân.


"Đi theo, gia không có thời gian cho các ngươi trì hoãn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK