Mục lục
Thần Y tu tiên - Diệp Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đây chính là thực lực thực sự của hai người sao?”

Nhìn bên ngoài đại trận bị hai màu xanh đỏ hoàn toàn bao trùm, lại nhìn cả vùng đất hỗn loạn bừa bãi.

Tất cả võ giả trên quảng trường hoàn toàn chấn hãi.

Đặc biệt là những võ giả trẻ được người khác gọi là thiên tài, hoặc là tự xưng là thiên tài.

Từ trước đến nay, họ đều tự cảm thấy thiên phú của mình không hề kém, muốn đuổi kịp Diệp Viễn và Tiêu Minh cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng hôm nay nhìn thấy hai người chiến đấu.

Khiến cho họ hoàn toàn hiểu ra, rốt cuộc khoảng cách giữa họ và Diệp Viễn cùng với Tiêu Minh lớn đến thế nào.

Khoảng cách này, sợ rằng cả đời họ cũng không đuổi kịp.

Không chỉ những võ giả trẻ đó có suy nghĩ như vậy, cho dù các lão quái vật đã thành danh không biết bao nhiêu năm.

Lúc này nhìn thấy cảnh này cũng sinh ra những suy nghĩ như vậy.

Khoảng mấy phút sau, trên không trung đột nhiên vang lên một tiếng trầm bức.

Liền thấy một đường hào quang đỏ mau chóng rạch phá hào quang màu xanh đó, rơi xuống mặt đất.

“Ầm!”

Một tiếng lớn vang lên, cả mặt đất chấn động dữ dội.

Sau đó hào quang xanh đỏ xen lẫn bên ngoài đại trân cũng dần biến mất.

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, bên ngoài đại trận xuất hiện một cái hố lớn khổng lồ.

Diệp Viễn vẫn dẫm chân lên phi kiếm, đứng trên hư không, vẻ mặt bình tĩnh, áo không nhuốm chút bụi.

Liền sau đó, bóng hình của Tiêu Minh từ trong hố bắn ra, lại xông trên không trung.

Tất cả mọi người nhìn thấy roàng, khóe miệng của Tiêu Minh lại có vết máu đỏ rực.

Trên áo giáp màu đỏ máu đó cũng dính đầy bùn đất.

Ai mạnh ai yếu, đã phân cao thấp.

“Làm sao có thể? Tiêu Minh lại rơi vào thế yếu!”

Người nhà họ Tiêu tỏ vẻ mặt không thể tin nổi, họ cũng đều biết rõ, sua khi Tiêu Minh sử dụng ra thủ đoạn học được trong môn.

Cho dù là cường giả cấp địa vương của thánh địa nhà họ Tiêu bọn họ cũng không phải là đối thủ của anh ta.

Mà vừa nãy hình như cảnh giới của Tiêu Minh đã có đột phá, nhưng lại vẫn không phải là đối thủ của Diệp Viễn.

Đương nhiên, người nhà họ Tiêu không biết rằng, trận chiến vừa nãy.

Diệp Viễn vẫn chưa sử dụng hết toàn lực, vẫn luôn áp chế cảnh giới của mình đến cảnh giới bằng với Tiêu Minh.

Mục đích anh làm vậy, đương nhiên là muốn xem có thể nghĩ ra thứ gì đó trong cuộc chiến đấu với Tiêu Minh hay không.

Vì vậy, anh vẫn luôn phòng thủ không tấn công, gặp chiêu phá chiêu.

Chỉ là Diệp Viễn gặp chiêu phá chiêu đã ngăn cản được không dưới ngàn chiêu của Tiêu Minh, nhưng vẫn không nghĩ ra được gì.

Cùng với thời gian trôi, Diệp Viễn cũng phải chán nản.

Đã không nghĩ ra được gì, dứt khoát không nghĩ nữa.

Sau đó, anh mới tung một chưởng đập bay Tiêu Minh.

Đương nhiên, anh không trực tiếp giết chết Tiêu Minh, là vì anh muốn từ từ đánh bại Tiêu Minh từng bước dưới con mắt theo dõi của người nhà họ Tiêu.

“Phập!”

Khi Tiêu Minh vừa bay lên không trung, Diệp Viễn lại tung một chưởng đập mạnh lên lồng ngực của Tiêu Minh.

Trong phút chốc, cơ thể của Tiêu Minh đập rơi xuống mặt đất với tốc độ còn nhanh hơn.

“Ầm!”

Lại một tiếng lớn vang lên, cơ thể của Tiêu Minh lại đập ra một cái hố lớn, cả mặt đất chấn rung lần nữa.

“Soạt!”

Nhưng một giây sau, cơ thể của Tiêu Minh lại bắn ra từ trong hố sâu, lại bay lên hư không lần nữa.


“Phập!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK