• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: Quỳnh

Hiệu đính: Xiaoxin

Lúc đầu Cừu Lệ chỉ nghĩ rằng Khương Vũ còng tay anh là giỡn chơi thôi. Nhưng dần dần anh phát hiện ra tình hình có chiều hướng xấu đi.

Khương Vũ ngồi khoanh chân trên giường, đối mặt với anh. Cô kéo khóa ba lô, lấy ra một bình xịt hơi cay, dây thừng. Thậm chí anh còn nhìn thấy cả đèn pin chích điện.

Yết hầu của Cừu Lệ chuyển động, nói: “Ý thức an toàn của em rất tốt, lúc đi ra ngoài đường còn mang theo những thứ này.”

“Không có.”  Khương Vũ nhìn anh cười sáng lạn: “Cái này là dành cho anh.”

“…”

Khương Vũ cầm đèn pin chích điện lên, quơ quơ trước mặt Cừu Lệ ra hiệu: “Em thử rồi, hơi đau tí thôi.”

“Khương Vũ!”

“Anh yên tâm, không đau lắm đâu. Dù sao cũng chỉ làm anh mất sức.”

“Em điên rồi!”

“Em không điên, là anh điên mới đúng.”

Khương Vũ dùng đèn pin vỗ nhẹ lên mặt Cừu Lệ: “Em cũng sợ làm anh đau nhưng em lại sợ anh chết hơn. Vì thế, A Lệ ngoan nhé! Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, cũng đừng làm em tức giận.”

Cừu Lệ hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh đáp lại lời cô: “Em biết rõ tôi không bình thường mà vẫn cố chấp. Em cho rằng tôi không dám làm gì em sao?”

Khương Vũ nhìn đôi mắt đen lạnh như băng của anh mà sống lưng lạnh toát.

Đã hơn hai năm không gặp, dáng vẻ của anh đã không còn như trong trí nhớ của cô nữa rồi.

Những năm nay anh đã thay đổi rất nhiều. Người ta thường nói tâm sinh tướng, từ nét mặt cũng có thể nhìn ra anh không còn là cậu học sinh cấp ba mặc đồng phục màu xanh trắng nữa rồi.

Sự thù hằn đã ngày càng trở nên trầm trọng.

Khương Vũ mơ hồ hỏi: “A Lệ sẽ làm tổn thương em ư?”

Cơ mặt Cừu Lệ căng ra, anh gắng sức kéo đôi tay đang bị còng của mình đến mức thành giường lung lay, anh ra vẻ dữ tợn hung hăng quát vào mặt cô: “Ông đây làm chết cô.”

Khương Vũ bị anh dọa sợ tới mức lùi về sau.


Anh cho rằng cô sợ rồi sẽ rời xa anh, đời này cũng không dây dưa nữa.

Sau đó anh chỉ biết giương mắt nhìn cái tay đang run rẩy của Khương Vũ cầm đèn pin chích điện chọc nhẹ vào tay anh.

“Ồn ào.”

Cừu Lệ: …

Nửa người anh vô lực ngã xuống giường, đôi mắt nhìn vào cô gái nhỏ đang ngồi khoanh chân bên cạnh anh: “Em dám xuống tay thật.”

“Ai kêu anh uy hiếp em.”

“…”

“Còn muốn thịt em.”

“…”

Cừu Lệ nhìn dáng vẻ tủi thân của cô thì hơi hối hận.

Thế mà quên mất cô gái này có một đôi mắt rất trong.

Khương Vũ để cây đèn pin chích điện màu đen trong tay xuống rồi vuốt ve gương mặt anh, đau lòng hỏi: “Có đau không?”

“Em thử xem.”

“Chắc không sao đâu, người bán nói đây là loại thấp nhất nên mức độ gây ra tổn thương cũng không cao.”

Khương Vũ chỉnh mức điện của đèn pin ở số nhỏ nhất, đang định dí vào đùi mình để thử thì Cừu Lệ đã nhanh chân đá bay cây đèn pin ra, tức giận nhìn cô: “Em có bị ngốc không hả! Em còn muốn thử cái này lên người mình nữa?”

Khương Vũ cười: “Anh quan tâm đến em hả?”

Cừu Lệ dời tầm mắt sang chỗ khác, anh vẫn còn đang giận lắm.

Một lúc lâu sau, cô sờ tay anh, cầm lấy đặt lên ngực mình, hít sâu rồi dịu dàng nói với anh: “Vậy anh ngoan một chút nhé.”

Dù cơ thể của Cừu Lệ vẫn chưa có cảm giác nhưng xúc cảm nơi bàn tay của anh thì lại rất mãnh liệt.

“Về sau anh đừng dọa nạt em.” Cô gái nhỏ dịu dàng nói: “Cả tối hôm qua em không ngủ được chút nào. Trời vừa sáng là bay từ Bắc Thành tới đây. Gặp nhau mới co mấy tiếng đồng hồ thôi mà anh đã hung dữ với em mấy lần rồi.”

Trong lòng Cừu Lệ cũng rất khó chịu, anh cố gắng dùng ngữ khí nhẹ nhàng nhất để nói chuyện với cô: “Cuộc thi em chờ đợi bao nhiêu năm nay thì không lo chuẩn bị cho tốt, chạy đến đây chỉ để đập anh một trận, em thấy vậy là vui lắm à?”

“Khương Vũ có thể vĩnh viễn không múa ba lê nhưng không thể không có Cừu Lệ.”

Cừu Lệ im lặng, trái tim anh đang đấu tranh.

Câu nói ấy không chỉ an ủi mà còn có sức cám dỗ, mê hoặc lòng người.

Bất kể là ai, bất kể là chuyện gì anh đều có thể thong dong đối diện. Bởi vì anh vốn không để bụng.

Nhưng còn với Khương Vũ thì anh bất lực.

Cô gái này nhảy từ trên giường xuống dưới rồi đi vào nhà tắm vắt khô khăn mặt. Sau đó cô tỉ mỉ lau mặt và cổ cho Cừu Lệ: “Em đang mệt lắm nên đêm nay anh đừng gây sự, ngoan ngoãn mà ngủ đi.”

“Em định còng tay anh cả đời như này?”

“Nếu anh không nghe lời thì em sẽ còng tay anh cả đời.”

“Nghe lời như thế nào?”

“Thì không chạy, ngoan ngoãn ngây ngốc bên cạnh em.”

Anh lạnh nhạt nói: “Khương Vũ, anh muốn chạy, em còng được anh sao?”

Khương Vũ im lặng một lát, cuối cùng vẫn dùng chìa khóa mở còng tay cho anh: “Anh nói đúng, anh muốn chạy thì em cũng không giữ được.”

Cừu Lệ thấy còng tay được mở, đứng dậy toan rời đi. Nhưng vừa mới đi được 2 bước thì  Khương Vũ đưa lưng về phía anh, từ từ cởi váy ngoài.

“!!!!”

Vóc dáng cô mảnh mai, vòng eo thon gọn, xương bướm tinh tế và làn da trắng nõn như sữa,…

Cô mặc áo hai dây cùng với váy ngủ mùa hè siêu ngắn, siêu mỏng. Khi cô quay đầu lại thì đã thấy Cừu Lệ nằm trên giường, kéo chăn lên đắp bằng tốc độ ánh sáng.

Cô đi đến bên cạnh anh, cúi người ghé sát bằng tai anh, thì thầm bằng giọng nói đầy quyến rũ: “Đó anh xem, không cần còng tay anh em cũng không chịu rời đi.”

“…”

Lúc Khương Vũ tắm vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài.

Mãi cho đến khi cô bước ra khỏi phòng tắm, Cừu Lệ vẫn giữ nguyên động tác lúc trước, chăn đắp lên người, không hề nhúc nhích.

Khuôn mặt anh tuấn của anh rõ ràng cứng đờ, tầm mắt né tránh, không dám đối diện với cô.

Khương Vũ quơ quơ còng tay lót nhung trước mặt anh, “A Lệ, nếu anh không muốn tắm thì sẽ bị còng lại đấy.”

Cừu Lệ đen mặt, ngượng ngùng chạy vào phòng tắm.

Khương Vũ dựa lưng vào cửa phòng tắm, thấy bên trong có tiếng nước ào ào. Điện thoại di động của cô vang lên một tiếng “Ting”, là tin nhắn Bộ Hi gửi tới.

“Đồ tớ tìm cho cậu có tác dụng không?!”

Khương Vũ: “Xịn đấy. Mà sao lại là còng tay màu hồng nhạt!?”

Bộ Hi: “Ha ha ha ha a ha ha ha, tớ đặt ở cửa hàng trang phục cosplay á [nhãn dán vừa khóc vừa cười]”

Khương Vũ: …

Bộ Hi: “Tại nó dễ sử dụng.”

Khương Vũ: “Chất lượng không tốt lắm, với sức của anh ấy thì muốn thoát thì chỉ cần một phút là xong.”

Bộ Hi: “Cô ngốc ơi. Nếu đàn ông muốn chạy thì đừng nói là còng tay, cho dù cậu dùng Khốn Tiên Thừng[1] cũng chẳng trói được anh ta. Còn ngược lại, nếu đàn ông không muốn đi thì cái còng nho nhỏ này chẳng qua là đồ chơi tình thú.”

Khương Vũ: “Tớ mặc váy ngủ cậu mua rồi, anh ấy không đi [nhãn dán hì hì]”

Bộ Hi: “Aaaa, mong chờ thật đấy nhe!”

Khương Vũ: “Cậu chờ mong cái gì?”

Bộ Hi: “Đêm xuân đáng giá ngàn vàng [nhãn dán ngượng ngùng]”

Khương Vũ: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, anh ấy sẽ không làm thế đâu.”

Bộ Hi: “Hihi, đàn ông mà.”

Khương Vũ: “--”

***

Trong phòng tắm, Cừu Lệ nhìn màn khói mông lù mờ mịt và cô gái nhỏ đang dựa lưng vào cửa, hô hấp càng lúc càng gấp gáp.

“Tiểu Vũ…”

“Hả?” Khương Vũ xoay người lại, “Anh muốn gì sao?”

Anh biết mình không nên như vậy nhưng hương vị tràn ngập trong tâm trí làm anh không khống chế được bản thân mình mở chiếc hộp Pandora.

Đã rất lâu rồi anh chưa từng có khát khao mãnh liệt đến vậy.

“Nói cho anh nghe về hai năm qua của em đi.”

Anh chỉ muốn nghe giọng nói của cô, giống như anh đã từng nghe trong điện thoại.

“Hai năm nay cũng không có gì đặc biệt, không quá buồn chán cũng không quá vui vẻ. Cứ có cảm giác thiếu cái gì đó.”

Nước nóng xối thẳng lên người anh, anh nhắm hai mắt lại.

Có vẻ Khương Vũ biết anh đang làm gì, thấp giọng tiếp tục nói: “Em thật sự nghĩ rằng mình không yêu anh, em đã nghĩ như thế rất lâu. Anh thôi miên em có lẽ muốn em quên anh đi thật nhanh.”

“Mãi cho đến đêm đó, em nằm mơ thấy anh thì mới giật mình phát hiện mảnh ghép còn thiếu trong tim em suốt hai năm qua chính là anh.”

Bỗng nhiên Cừu Lệ mở to mắt, đại não trống rỗng và tê liệt.

***

Khương Vũ nằm trên giường chơi trò chơi trực tuyến cùng Bộ Hi, nghe thấy tiếng cửa phòng tắm được mở ra, hơi nước mông lung bốc lên và người đàn ông mặc bộ đồ ngủ do cô chuẩn bị đang cầm khăn lau cái đầu tóc ướt nhẹp.

Cô dời tầm mắt, tiếp tục xem video rồi thản nhiên nói:

“Xong rồi?”

“Tắm xong rồi.”

“Em biết là tắm, không lẽ anh nói cái khác?”

“…”

Khương Vũ vỗ vỗ vào ga trải giường mềm mại: “Đến đây.”

Còng tay lót nhung màu hồng nhạt vẫn còn đặt trên gối một cách trắng trợn, giống như nó đang ra uy với anh.

Chân tay Cừu Lệ cứng đờ đi đến mép giường, rất nghe lời đưa cổ tay ra.

Khương Vũ thấy anh ngoan như vậy rất vừa lòng mà vỗ trán anh. Sau đó còng tay anh lại.

Tuy rằng Bộ Hi đã nói nếu trong lòng anh có cô thì dù không trói, anh vẫn ở lại. Nhưng Khương Vũ vẫn đắn đo mãi không thôi. Năm đó, anh âm thầm sửa nguyện vọng, xé bỏ ước định với cô, bỏ mặc cô không ngoảnh đầu lại,…

Trái tim của Cừu Lệ còn tàn nhẫn hơn cả cô.

“Anh sẽ không rời đi.” Cừu Lệ nhìn chiếc còng trên tay: “Tay giơ lên thế này không ngủ được.”

Khương Vũ nhìn thành giường, cô cũng cảm thấy ngủ như vậy không thoải mái. Suy nghĩ một hồi thì cô lấy còng tay còng lên cổ tay mảnh khảnh của mình.

“Như vậy là được rồi.”

Cừu Lệ: …

Đèn đã tắt rồi mà cô gái nhỏ vẫn còn dựa vào thành giường chơi game. Cừu Lệ gối đầu trên chân cô, tay giơ lên phối hợp với cô.

Từ góc độ của anh, đôi mắt xinh đẹp của cô ánh lên ánh sáng xanh, cái cổ thon dài, xương và cơ rõ ràng, bờ vai thẳng tắp. Cô đẹp đến nỗi anh sợ mình cứ nhìn cô mãi thế sẽ xúc phạm đến cô.

Anh đã bỏ lỡ hai năm, bỏ lỡ khoảng thời gian cô xinh đẹp và kiêu ngạo nhất.

Khương Vũ chú ý tới ánh mắt của Cừu Lệ, cô theo bản năng kéo vạt áo trước ngực. Có hơi lỏng lẻo nhưng mấy chỗ kia không hiện rõ.

“Thêm hai ván nữa.”

“Tùy em.”

Cừu Lệ kéo chăn lên che mặt.

Tâm viên ý mã[2]

Bày mưu tính kể chỉ để giữ anh lại qua đêm. Ngay cả còng tay cũng dùng luôn rồi mà cô lại ngồi đây chơi game????

Khương Vũ chỉ chơi thêm một ván, sau đó cô bỏ điện thoại xuống, tắt đèn ngủ rồi sạc điện thoại.

Cô chui vào trong chăn, dựa vào lưng Cừu Lệ ngủ ngon lành.

Cổ tay hai người còng vào nhau nên dù điều chỉnh tư thế như nào cũng đều cảm thấy không thích hợp cho lắm.

Khương Vũ hơi anh: “Không ngủ được?”

Cừu Lệ tức giận hỏi lại: “Em ngủ được?”

“Em cũng không ngủ được.” Khương Vũ do dự vài giây, nhỏ giọng hỏi thử: “Thế anh có nghĩ ra được gì không?”

“…”

Bỗng chốc anh cảm thấy mình tỉnh táo hẳn ra. Đừng nói ngủ, có bắt anh hít đất 500 cái cũng không thành vấn đề.

Anh không thể để cho cô dụ dỗ mình được, nếu không anh sẽ không kiểm soát được mất.

“Tiểu Vũ.”

“Ừ?”

Mũi chân của cô gái nhỏ đang nhẹ nhàng vuốt ve chỗ mắt cá chân của anh.

“Nhắm mắt lại.”

Giọng nói gợi cảm của anh vang lên bên tai cô: “Trở về ngày chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, gió thổi nhè nhẹ, cơn gió ấy lướt qua mặt em khiến em có cảm giác hơi ngứa. Ở phía trước con ngõ nhỏ có tiếng mắng chửi ồn ào, em chậm rãi đi tới. Sau đó nhìn thấy anh nằm trong vũng máu, em có nhìn thấy không?”

“Nhìn thấy.”

“Theo bản năng em cảm giác được sự nguy hiểm, trong lòng như có vô số con kiến ​​cắn. Màn đêm và sự sợ hãi dần buông xuống, em xoay người bỏ chạy, không ngoái đầu nhìn lại, không bao giờ nhìn lại,…”


“Đừng bao giờ THÔI MIÊN EM!!!”


Khương Vũ vô tình ngắt ngang lời anh. Vừa nãy còn dịu dàng dùng chân mình khều khều chân anh thì giờ lại đá thẳng một cái vào mông anh: “Đồ trứng thối!


“…”[1] Khốn tiên thừng: Dây thừng trói tiên.


[2] Tâm viên ý mã: Thành ngữ: không khống chế được tâm trạng, suy nghĩ lung tung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK