Bởi vì Nghiêm Thanh Viên đã đổi điện thoại nên không có cách nào liên lạc với người có ảnh đại diện màu đen, nhưng suy cho cùng cậu căn bản không có ý định dựa vào người khác.
Bởi vì gặp phải tài xế này khiến kế hoạch đuổi người của cậu trở nên dễ dàng thực hiện hơn, nhưng cậu không chắc lời nói đã đuổi người của đối phương là thật hay giả.
Nghiêm Thanh Viên nhìn xung quanh, nhưng khả năng của cậu căn bản không có cách nào xác định đối phương rốt cuộc là có ở đó hay không.
Chỉ có thể bắt đầu lang thang xung quanh theo điểm đến mà cậu đã lên kế hoạch ngay từ đầu, cậu cất một số quần áo vào góc, để tránh mình ăn mặc bị người khác nhận ra.
Màu sắc của bộ quần áo đẹp đẽ đã biến thành màu đen sau khi vào nhà vệ sinh, Nghiêm Thanh Viên còn lộn trái cái cặp sách của mình, khiến cái cặp trở nên xấu xí.
Đeo khẩu trang và khăn quàng cổ, mờ nhạt giữa biển người, không có gì đáng ngạc nhiên khi người ta mặc quần áo như vậy vào mùa này.
Nghiêm Thanh Viên đi đến các con phố và ngõ hẻm nhiều nhất có thể, nhưng cho dù vậy Nghiêm Thanh Viên vẫn nhận thấy có điều gì đó bất thường.
Hôm nay mỗi một người cảnh vệ tuần tra trên đường đều có ánh mắt sắc bén như muốn tháo khẩu trang của mọi người để nhìn cho rõ, hơn nữa rõ ràng là đang trong giờ làm việc nhưng có rất nhiều người giống như bị mất đồ lang thang trên đường phố.
Nghiêm Thanh Viên không xác định đối phương có đang tìm kiếm cậu hay không, nhưng cho dù như thế nào cũng nên cẩn thận.
Điểm đến của cậu là ở phía bên kia của một điểm tập kết xe đen* ở góc thành phố, điểm tập kết xe đen chỉ sợ cũng sẽ có người ngồi canh, nhưng Nghiêm Thanh Viên đã hỏi trước và liên lạc với một chiếc xe đen hôm nay muốn đi nơi khác, hơn nữa bọn họ đã hẹn xong thời gian, mình đến địa điểm hẳn là có thể xuất phát.
*黑车: Xe đen/taxi dù. Xe loại này có thể treo biển taxi hoặc không, nó giống như xe ôm ở bên mình.
Phải nắm chắc thời gian, Nghiêm Thanh Viên thậm chí còn nghi ngờ năng lực quản lý của Nghiêm gia thậm chí có thể kiểm soát các điểm thu phí cao tốc, nhất định phải rời khỏi thành phố này trước khi anh cả anh hai kịp phản ứng.
Nghiêm Thanh Viên nhanh chóng bước đi giữa dòng người, đột nhiên bên cạnh có một người vô tình đụng phải cậu, bị hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lại nhìn thấy một chàng trai ăn mặc rất giống mình… À không, hẳn là một cô gái, đối phương cũng rất kinh ngạc nhìn hắn.
“Tôi xin lỗi…” Nghiêm Thanh Viên cúi đầu xin lỗi, không chút nghĩ ngợi liền vội vàng xoay người rời đi.
——
“Có ý gì?” Lúc này Nghiêm Trạch Thủy đang chỉ huy đại cục ngồi trong văn phỏng, ngón tay không ngừng gõ mặt bàn, Tịch Hạc không thể chịu đựng được nữa đi ra ngoài cùng nhau tìm kiếm, bọn họ đã cử không ít nhân viên ra ngoài để tìm người.
Nhưng bọn họ lại nhận được một tin tức khiến người ta kinh sợ.
Dựa theo gợi ý của Cố Hãn Hải bọn họ đã tìm được một nơi mà Nghiêm Thanh Viên hiếm khi đến nhưng lại rất siêng năng đến trong một khoảng thời gian nhất định, mà ở đó, bọn họ nhận được một tin tức —— Nghiêm Thanh Viên chủ động thoát hộ khẩu!
Trái tim Nghiêm Trạch Thủy như ngừng đập, gọi cho Hứa Tam Tối lúc này cũng đang nôn nóng chờ đợi tin tức.
Khi Hứa Tam Tối mở sổ hộ khẩu được bảo quản rất tốt của bọn họ, tức khắc trước mắt tối sầm lại, Hứa Tam Tối run giọng nói: “Mất rồi, trang hộ khẩu của tiểu thiếu gia, mất rồi.”
Khoảnh khắc Nghiêm Trạch Thanh nghe thấy câu nói này trước mắt tối sầm lại, đầu óc choáng váng, toàn bộ sức lực trong cơ thể như bị rút sạch, như thể anh đã mất đi linh hồn.
“Gọi cho Chu Hạ.” Nghiêm Kỳ Thúy nói.
Sau khi Nghiêm Trạch Thủy hỏi Chu Hạ, Chu Hạ cũng rất khiếp sợ: “Tiểu thiếu gia không phải vì thoát khỏi hộ khẩu cho Cố Hãn Hải mới làm như vậy sao? Sao cậu ấy lại tự mình thoát hộ khẩu?”
Chu Hạ cảm thấy sống lưng ớn lạnh, có phải trong lúc hắn bất tri bất giác trở thành đồng lõa của tiểu thiếu gia hay không? Đột nhiên Chu Hạ cảm thấy mình sống không được lâu nữa.
Lúc này Nghiêm Kỳ Thúy thật sự tức giận, rất hiếm thấy, rõ ràng trong bất cứ chuyện gì cũng có thể giữ bình tĩnh, nhưng hiện tại Nghiêm Kỳ Thúy có thể cảm nhận rõ ràng cơn giận đang xoay quanh trong lồng ngực ông.
Cho đến nay mọi việc Nghiêm Thanh Viên làm đều giống như đang trêu đùa ông, đứa trẻ này thật sự có ý tưởng của riêng mình, đem bọn họ đùa bỡn trên tay sao?
Nhưng Nghiêm Kỳ Thúy hít một hơi thật sâu, biết mình đã quá nôn nóng, rốt cuộc là thế nào, Nghiêm Kỳ Thúy cũng tin tưởng ánh mắt của mình.
Có lẽ tất cả những thay đổi của đứa trẻ đó bắt đầu với việc biết chuyện này.
Nghiêm Kỳ Thúy đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống những tòa nhà cao tầng khác.
Sự nghiệp, công việc, hôn nhân, đều không phải là tất cả những gì khiến bọn họ bận tâm, nhưng hiện tại Nghiêm Kỳ Thúy cảm thấy mình đang rối bời, ông không thể nào lý giải nổi những cảm xúc quá tinh tế của Nghiêm Thanh Viên, rốt cuộc là hình thành như thế nào, thể hiện như thế nào.
Nghiêm Kỳ Thúy xoa giữa mày, có lẽ ông cũng không thích hợp làm một người cha tốt.
Không đúng… Nghiêm Thanh Viên cũng không phải con của ông.
Tâm trạng Nghiêm Kỳ Thúy phức tạp, sau khi biết Nghiêm Thanh Viên không phải con của ông, ông không thể che giấu được sự mất mát trong lòng, việc Nghiêm Thanh Viên rời đi càng chứng minh có lẽ đối phương căn bản không quan tâm người nhà cũng không chừng.
Nhưng nghiêm Thanh Viên ba ngày một lần gọi điện thoại hoặc video, mặc dù đều nói những lời vô vị, nhưng… Nghiêm Kỳ Thúy cũng đã hình thành thói quen, lắng nghe cuộc trò chuyện không ngừng của Nghiêm Thanh Viên về các chủ đề khác nhau, dường như đã trở thành một loại thư giãn.
Bên Nghiêm Trạch Thủy nhận được tin tức tìm được rất nhiều người có ngoại hình tương tự, nhưng cuối cùng đều là những người chết vì già, mặc dù khả năng giữa người với người giống nhau là rất cao, nhưng Nghiêm Trạch Thủy phát hiện hôm nay bọn họ tìm được những người tương tự nhau thật sự quá nhiều.
Nghiêm Thanh Viên có ngoại hình đáng yêu và không cao, mặc dù không phải đặc biệt nổi bật nhưng cũng tuyệt đối là đặc biệt, rõ ràng là khí chất hiếm thấy như vậy vì sao lại thường xuyên nhận sai?
Nghiêm Trạch Thủy cũng phát hiện bất thường, nói với vệ sĩ: “Tìm được người tương tự, đừng để họ đi, hỏi thêm đi, có điều kỳ lạ.”
Cuối cùng nửa tiếng sau truyền đến tin tức, có người bỏ tiền ra để bọn họ mặc quần áo như vậy ra đường, nói nếu bị người ta hỏi thì có thể gửi âm thanh và video cuộc hỏi chuyện đến một tài khoản để được trả tiền.
“Tra tài khoản chưa?”
“Tra rồi, nhưng mà…” Căn bản không thể tra được địa chỉ nguồn, khiến cho người ta đau đầu nhất chính là tất cả những chuyện này bọn họ tra được cuối cùng lại là ở một siêu thị, theo ông chủ siêu thị nói là đối phương chủ động liên lạc với gã, hơn nữa đã đồng ý số tiền hậu hĩnh của người kia, nhưng khi tìm kiếm đã liên lạc với gã lại phát hiện không có dấu vết nào cả, “Là chuyên nghiệp, cực kỳ chuyên nghiệp.”
Cực kỳ chuyện nghiệp.
Nghiêm Trạch Thủy thật sự không thể nghĩ nổi rốt cuộc người cực kỳ chuyên nghiệp nào sẽ giúp Nghiêm Thanh Viên.
“Kiểm tra tài khoản của Nghiêm Thanh Viên xem có bất kỳ tài sản nào được rút ra với số tiền lớn hay không.” Nghiêm Kỳ Thúy nheo mắt lại, có thể sử dụng một người như vậy nhất định phải có một thù lao cực kỳ cao.
“Không.” Nghiêm Trạch Thanh đột ngột mở miệng, y ngước mắt lên, cuối cùng trong mắt cũng có chút thanh minh, “Không nhất định phải cần thù lao cao, đối phương là vì Viên Viên mà đến.”
“Có ý gì?” Nghiêm Kỳ Thúy nhíu mày.
Nhưng Nghiêm Trạch Thanh lại không giải thích, dáng vẻ trông cực kỳ sa sút của y càng làm cho Nghiêm Kỳ Thúy không hài lòng, Nghiêm Kỳ Thúy quay người đi không nhìn đứa con trai không có tiền đồ của mình.
Nhưng rốt cuộc Nghiêm Kỳ Thúy không nói những lời cay nghiệt như trước.
Đứa trẻ cũng không phải không yếu ớt, điều cần thiết lúc yếu đuối cũng không phải đả kích, đây là Nghiêm Thanh Viên nói cho ông biết, đứa trẻ rồi sẽ luôn tự mình trở nên kiên cường.
Trong đầu Nghiêm Trạch Thanh hiện ra một cái tên, Diêm Đàm.
Diêm Đàm, cái tên này đã rất lâu rồi không xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ, lúc trước đuổi Diêm Đàm đi, kiểu gì cũng không ngờ sẽ có ngày này.
Diêm Đàm là nhân viên được y đặc biệt đào từ nước ngoài về, từng là lính đánh thuê, từng là thành viên quân đội, cũng từng ở trong nước giao lưu một thời gian, người quen biết cũng không ít.
Dưới tình huống như vậy, hoàn toàn có thể đoạt đi Nghiêm Viên dưới tay bọn họ.
Một ngành chuyên một nghề*, năm đó y tin tưởng năng lực của Diêm Đàm bao nhiêu, thì bây giờ hối hận vì đã từng thuê Diêm Đàm bấy nhiêu.
*术业有专攻 (Thuật nghiệp hữu chuyên công): Mỗi ngành mỗi nghề đều có lĩnh vực chuyên môn riêng.
Nhưng sau khi biết Diêm Đàm mang người đi, Nghiêm Trạch Thanh ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất… Ít nhất Nghiêm Thanh Viên ở bên cạnh Diêm Đàm sẽ an toàn, chỉ cần có một nhân vật mang tính biểu tượng như Diêm Đàm, xác suất y tìm được Nghiêm Thanh Viên, sẽ lớn hơn rất nhiều.
Nhưng đồng thời, nếu Diêm Đàm thật sự chuẩn bị đầy đủ, bọn họ muốn tìm được người là điều không thể.
Phải nghĩ cách kết nối với Diêm Đàm, cùng anh ấy… Làm một cuộc thỏa thuận.
Nghiêm Trạch Thanh từ từ rũ mắt xuống, một câu cũng không nói, chuyện này, y không định nói với bất kỳ ai.
Nếu Nghiêm Thanh Viên đã hạ quyết tâm bỏ lại tất cả mọi người, vậy y tự nhiên sẽ không để Viên Viên thua, y sẽ đi đến bên cạnh Viên Viên, tiếp tục làm anh trai chăm sóc cậu.
Cho dù…
Không họ Nghiêm cũng không sao.
Nghiêm Trạch Thủy ở trong không khí yên tĩnh, lại không cách nào bình tĩnh suy nghĩ.
Nghiêm Thanh Viên không phải em trai ruột của anh gần như xé nát cảm giác của anh, không cách nào cẩn thận phân biệt rốt cuộc nên làm thế nào, anh rất loạn.
Nghiêm Trạch Thủy biết bản thân không phải là một người cực kỳ thông tuệ*, càng đừng nói chi là so với em hai và phụ thân, tất cả quyết định anh đưa ra đều phải trải qua suy nghĩ kỹ càng mới có thể đưa ra quyết định, nhưng Nghiêm Thanh Viên đột nhiên rời đi hầu như không cho anh cơ hội suy nghĩ.
*聪慧: Đầu óc sáng suốt, hiểu biết mau lẹ.
Ngay cả khi anh muốn vứt bỏ suy nghĩ phức tạp để suy nghĩ cẩn thận về hiện trạng cũng không được, Nghiêm Trạch Thủy ngày càng cảm thấy giới hạn của mình thật sự quá thấp.
Khi có cuộc gọi đến Nghiêm Trạch Thủy nhanh chóng bắt máy, đầu dây bên kia là giọng của vệ sĩ: “Đại thiếu gia, Cố Hãn Hải yêu cầu chúng tôi báo cáo tất cả tin tức chúng tôi nhận được cho cậu ta, xin hỏi có thể nói không?”
Trong mắt Nghiêm Trạch Thủy hiện lên một tia hy vọng: “Nói, mấy người tìm được cái gì đều nói thẳng cho hắn biết.”
Anh không cách nào phán đoán hiện tại nên làm gì, làm như thế nào.
Nhưng cần phải làm gì đều cần phải dựa vào tiền đề là Nghiêm Thanh Viên trở về mới có thể tiếp tục suy nghĩ.
Sau khi nghe được người khác báo cáo Cố Hãn Hải lên xe taxi, nói thẳng một địa điểm.
Nghiêm Thanh Viên cũng không có kế hoạch chu đáo như vậy, có người giúp cậu, mà ngay lập tức hắn liền tập trung vào Diêm Đàm đã từng gặp qua vài lần, đó là một người đàn ông nguy hiểm, nhưng cũng là một người đàn ông thông minh.
Đã từng trực tiếp bày tỏ thích Nghiêm Thanh Viên sau đó biến mất không thấy, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại quay lại, trực tiếp nắm giữ nhất cử nhất động của Nghiêm Thanh Viên, đủ để chứng tỏ hắn nhất định đã chuẩn bị rất nhiều.
Không phải ai cũng có thể biết bí mật của Nghiêm gia, bất cứ ai có ý định làm gì đó sẽ ngay lập tức báo cáo lại với gia chủ Nghiêm Y, nhưng Diêm Đàm vẫn chưa bao giờ bị phát hiện, mục tiêu thực sự của anh ấy hẳn chỉ có Nghiêm Thanh Viên, tránh đi tất cả mũi nhọn của Nghiêm gia, im hơi lặng tiếng làm tốt trải đường.
Nhưng Nghiêm Thanh Viên rời đi, Cố Hãn Hải có thể hiểu được suy nghĩ của Nghiêm Thanh Viên.
Khi Nghiêm Y hỏi dò hắn, hắn cũng không nhận được đáp án.
Trong khoảng thời gian này, làm sao hắn không phát hiện ra sự khác thường của Nghiêm Thanh Viên, hắn chỉ ám chỉ, chỉ muốn làm chút gì đó để Nghiêm Thanh Viên biết lời khẳng định của hắn, nhưng rồi hắn không làm gì cả, chỉ đánh cược vào một khả năng.
Đặt cược khả năng Nghiêm Thanh Viên sẽ thay đổi quyết định vì hắn.
Nhưng hắn thua rồi.
Cố Hãn Hải xuống xe, đi về phía một con đường lớn, ánh mắt lạnh như băng* nhìn dòng xe cộ qua lại.
*凉薄 (Lương bạc): Hình dùng lòng người lạnh như băng, đạm bạc với mối quan hệ nhân tế.
Kể từ khi hắn gặp Nghiêm Thanh Viên, kể từ khi đặt tiểu thiếu gia vào một vị trí trong lòng không để ai chạm vào, hắn đã thua cuộc.
Rõ ràng bất cứ chuyện gì hắn cũng có thể làm một cách hoàn hảo, rõ ràng có thể khống chế tất cả, không sợ tương lai, không sợ hiện trạng, định liệu trước*, tin tưởng bản thân, nhưng một khi gặp Nghiêm Thanh Viên, tất cả sự tự tin của hắn sẽ sụp đổ.
*胸有成竹 (Hung hữu thành trúc): Định liệu trước; trong lòng đã có dự tính; đã tính trước mọi việc (hoạ sĩ đời Tống, trước khi đặt bút vẽ cây trúc, đã phác thảo sẵn trong đầu).
Hắn ở trước mặt Nghiêm Thanh Viên, thất bại thảm hại.
Suốt thời gian qua, hắn đều bị động chờ tiểu thiếu gia đối tốt với hắn, chờ tiểu thiếu gia tiếp nhận hắn, hắn cho rằng Nghiêm Thanh Viên sẽ không muốn rời khỏi hắn.
Nghiêm Thanh Viên là người đầu tiên khiến hắn có loại tình cảm 'muốn', cũng là người cho dù thế nào hắn cũng muốn giữ lại bằng mọi giá, nhưng người duy nhất này lại trở thành người không cách nào chạm vào.
Nơi Cố Hãn Hải đang đứng là một con đường cao tốc, mà con đường cao tốc này là con đường thông ra ngoại ô.
Căn cứ vào mật độ người mà họ nhìn thấy và vị trí của siêu thị có lẽ đã có thể phỏng đoán con đường mà Nghiêm Thanh Viên sắp chạy trốn, con đường ra khỏi thành phố này đã là một con đường hiếm khi sử dụng, nó hẹp và quanh co nhưng camera giám sát lại rất ít, điều này cũng chứng minh cho dù bị phát hiện cũng có thể lợi dụng tốc độ và kỹ thuật để dễ dàng thoát khỏi, hơn nữa vì sẽ vào các thành phố khác nhau mà chọn rất nhiều con đường đi thẳng về nông thôn, rất khó để thiết lập rào chắn.
Hơn nữa vì để bảo đảm người Nghiêm gia chưa khống chế đến ngoại ô thì tất nhiên họ phải trong khoảng thời gian ngắn nhất rời ngoại ô, và con đường này là cách nhanh nhất.
Hơn nữa xe họ sẽ sử dụng phải là xe quen thuộc, thường xuyên ra khỏi thành phố và có mối quan hệ với trạm thu phí ở các ngã tư, mà con đường này dẫn về nông thôn có nhiều người nhất…
Suy nghĩ phức tạp của Cố Hãn Hải đột nhiên dừng lại.
Cho dù là đến bây giờ, tâm trí của hắn vẫn đang phân tích, phân tích Nghiêm Thanh Viên, phân tích Diêm Đàm, phân tích tình hình giao thông, nhưng cho dù nghiêm túc suy nghĩ sâu sắc như thế nào, hắn vẫn không cách nào khiến bản thân chấp nhận sự thật Nghiêm Thanh Viên đang chạy trốn khỏi hắn.
Cố Hãn Hải chậm rãi bước một bước, đứng ở ven đường cao tốc, hắn ngẩng đầu nhìn dòng xe không ngừng chạy tới rồi rời đi.
Nếu như…
Trên con đường này, xảy ra tai nạn xe thì sao?
Sẽ kẹt xe, cho dù bọn họ muốn quay đầu rời đi chỉ sợ cũng rất khó khăn, tính toán thời gian, hẳn là gần đến rồi.
Cố Hãn Hải vô thức bước ra một bước, hắn đối với chuyện mình muốn làm cho đến bây giờ luôn luôn rất chắc chắn, cho dù có thể sẽ mất đi cái gì đó.
Khi Cố Hãn Hải muốn bước thêm một bước, trước mắt hắn đột nhiên hiện lên khuôn mặt đang khóc của Nghiêm Thanh Viên, đôi mắt tiểu thiếu gia đầy nước mắt và bi thương khi nhìn thấy hắn bị thương.
Ảo giác ngắn ngủi nay khiến Cố Hãn Hải rút chân về.
Hắn… Lại thua rồi.
Hắn không thể làm chuyện như vậy.
Nghiêm Thanh Viên sẽ vì vậy mà đau khổ.
Nhìn dòng xe qua lại, Cố Hãn Hải biết mình không thể làm gì được Nghiêm Thanh Viên.
Đột nhiên Cố Hãn Hải ngẩng đầu lên như cảm nhận được điều gì đó, nhìn một chiếc xe hơi màu đen từ xa tiến đến, cảm giác mãnh liệt khiến anh tin rằng Nghiêm Thanh Viên đang ở đó.
Hơn nữa, chắc chắn cậu cũng nhìn thấy hắn.
Cố Hãn Hải ngẩng đầu lên, cởi khăn quàng cổ ra, hoàn toàn phơi bày khuôn mặt của mình trước gió lạnh, dung mạo hoàn mỹ của hắn khiến những người lái xe không khỏi liếc thêm vài lần.
Hắn cứ như vậy không hề đề phòng đứng bên đường cao tốc, nhìn, hi vọng, rồi lại chờ đợi.
Chiếc xe kia càng ngày càng gần, Cố Hãn Hải trong lúc vô tình nghe thấy nhịp tim của chính mình tăng nhanh.
Chiếc xe màu đen không ngừng tới gần hắn, cảm giác chỉ khi Nghiêm Thanh Viên ở bên cạnh hắn mới sinh ra lần nữa lan tràn, không tự chủ được mà mong chờ điều gì đó.
Nhưng chiếc xe kia không dừng lại.
Đến gần hắn, lướt qua hắn, rời xa hắn.
Cố Hãn Hải rũ đôi mắt xuống, ánh mắt không nhìn theo nữa.
Thiếu niên mười sáu tuổi luôn yếu ớt, Cố Hãn Hải lần đầu tiên cảm nhận được chóp mũi chua xót, không cách nào khống chế được nước mắt chảy xuống, lạnh lẽo ướt át, không ngừng mơ hồ nhưng tầm nhìn lại rõ ràng, chóp mũi khó chịu chua xót.
Thiếu niên chưa bao giờ nhớ mình đã khóc, năm mười sáu tuổi này đã khóc rồi, im hơi lặng tiếng, không cách nào kiềm chế.
Lúc Nghiêm Thanh Viên ngồi trên xe, cực kỳ khiếp sợ khi Cố Hãn Hải vậy mà xuất hiện trên đường cao tốc, cậu theo bản năng dùng khẩu trang che đi khuôn mặt, dưới mũ chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe, cậu vẫn luôn nhìn Cố Hãn Hải, cách cửa kính xe nhìn ra bên ngoài, cho dù biết hắn không nhìn thấy mình, nhưng Nghiêm Thanh Viên vẫn hạ thấp vành mũ hơn.
Càng đến gần, Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy tim mình đập càng ngày càng nhanh.
Không thể kiềm chế bắt đầu căng thẳng.
Khi xe lướt qua Cố Hãn Hải, khoảnh khắc ấy Nghiêm Thanh Viên cảm thấy nội tâm trống rỗng, giống như có thứ gì đó đã hoàn toàn mất đi, cuối cùng cũng không thể trở về được nữa.
Nghiêm Thanh Viên cụp đôi mắt, hàng mi thật dài che giấu tâm trạng lúc này của cậu, dường như muốn khóc, nhưng cậu không khóc được, nỗi buồn lấn át ý muốn khóc, hai mắt khô khốc.
Nghiêm Thanh Viên bảo Cố Hãn Hải đi mua socola, socola ngày Valentine.
Nhưng cậu lại không lấy.
Cậu dùng cách như vậy, biểu đạt cự tuyệt Cố Hãn Hải.
Kể từ khi Cố Hãn Hải bày tỏ tình cảm với cậu, Nghiêm Thanh Viên chưa bao giờ thẳng thắn trả lời dù chỉ một lần, cậu không trả lời, cậu chỉ chấp nhận sự thân mật của hai người, lừa dối bản thân rằng họ là một đôi người yêu mà thôi.
Từ đầu đến cuối Nghiêm Thanh Viên chưa từng có một khởi đầu với Cố Hãn Hải.
Sau khi xe rời khỏi thành phố, Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể mình đã mất, cậu yên lặng dựa vào lưng ghế, không muốn làm gì cả, không muốn suy nghĩ điều gì nữa.
Gì mà Nghiêm gia, gì mà thiếu gia giả, cậu đều không muốn nghĩ đến nữa.
Nghiêm Thanh Viên đã không còn sức để chú ý ông chú lớn treo chiếc áo khoác da ở phía sau ghế, hai chị em ồn ào đang trò chuyện ở ghế sau, người đàn ông ở ghế phụ vẫn luôn dùng mũ để che gương mặt đang ngủ của mình.
Rất mệt mỏi.
Nếu như đây chính là khao khát tự do, vậy ở trong sách cuối cùng Cố Hãn Hải vứt bỏ tất cả theo đuổi tự do, hắn thật sự chưa từng hối hận sao?
Vào giờ phút này cảm giác cô đơn mãnh liệt lan khắp cơ thể, Nghiêm Thanh Viên cảm thấy thứ bị tước đoạt không chỉ có sức lực của cậu, còn có các giác quan của cậu.
Nghiêm Thanh Viên chậm rãi nhắm đôi mắt lại, ý thức từng chút một rơi vào bóng tối.
Nghiêm Thanh Viên biết mình đang ngủ, ngủ rất không thoải mái, không phải giường mềm mại, eo lưng cũng rất khó chịu, nhức đầu chóng mặt, khi mở mắt ra, cậu đã không biết mình đang ở đâu.
Cậu nhớ rằng cậu nên ở trên xe mới đúng.
Nhưng vì sao bây giờ cậu… Ở trên giường?
Tác giả có lời muốn nói: Còn một chương nữa.
___
30/1/2023.
20:34:43.
___
Xin chúc mừng những bạn đoán đúng nha😌
Và đặc biệt chúc mừng hai bạn cmt đoán chính xác hôm bữa @nkydttxddt @HinPhng1 😳