Còn đối với những con người kia, họ chỉ việc thở thôi cũng đã điều khó khăn vô cùng.
Khả Phong cố kìm dòng huyết mạch nóng hổi đang sôi sục vì tức giận, nhìn Khiết Tâm đang được gói gọn trong vòng tay của Thuỵ Hi, anh chỉ ước gì mắt anh mù loà thì có lẽ vẫn tốt hơn bây giờ.
Tường tận tất cả mọi thứ!
Anh vẫn không thể trông thấy được nét mặt của Khiết Tâm hiệ giờ, lệ đăng hoen ố trôi cả má phấn hồng hào, thấm ướt cả áo sơmi nơi lồng ngực rắn rỏi của Thuỵ Hi.
- Khả Phong! Anh đang diễn cái trò gì ở đây?
Thuỵ Hi cau mày hạ giọng trầm xuống vài phần, bàn tay vẫn ra sức siết chặt thân người cô gái nhỏ.
Khả Phong nhướng nhẹ hàng lông mày đầy cao ngạo mà dần dần bước đến trước mặt họ.
Ánh mắt sắc lãnh vừa nhìn Khiết Tâm, vừa lạnh lùng phun ra một câu chất vấn.
- Câu đó phải để Tô Mặc Khả Phong tôi đây hỏi hai người mới đúng! Phải không cô Joyce?
- Đủ rồi!
Lôi Mẫn từ đâu xen vào, liền bị ánh mắt u tối, đáng sợ của Khả Phong trừng lấy.
Cậu ta căn bản lần đầu tiên mới trông thấy một kẻ đáng sợ đến như vậy, từ sắc diện đến ánh mắt lẫn lời nói đều bị phủ đầy màu căm hận.
- A...Chẳng phải cậu đây là chồng của cô Joyce hay sao? Cớ gì lại chấp nhận để vợ mình âu yếm trong tay người đàn ông khác như vậy?
Lôi Mẫn chẳng biết từ đâu lấy ra dũng khí, cậu tan nhíu nhẹ đuôi mắt nhìn Khả Phong, rồi lãnh đạm cất giọng.
- Điều này anh cần quan tâm sao?
Khả Phong gần như nổi điên, anh một tay túm lấy cổ áo của Lôi Mẫn, khiến ai ai cũng phải giật mình.
- Vậy cậu nghĩ như thế nào mới đáng để quan tâm?
Cung Phi thấy tình hình bắt đầu trở nên tồi tệ, hắn buông Triệu Bân ra, nhanh chân đi đến ngăn cản.
- Lão đại!
Cánh tay Khả Phong đang siết chặt cổ áo của Lôi Mẫn đến run lên bần bật, thần trí anh bây giờ đau thương hoá điên loạn. Anh thật sự đến cả bản thân đang làm gì anh cũng không biết.
Bỗng dưng một thanh âm cất lên, đanh giọng nhưng xen lẫn chút run run.
- Đủ rồi! Không liên quan đến họ! Tất cả là do tôi!
Khiết Tâm nuốt mọi xúc cảm xuống đáy lòng, chậm rãi quay sang nhưng tuyệt nhiên lại không thể ngẩng mặt lên vì nếu như vậy, gương mặt bị mờ phai son phấn vì nước mắt này của cô sẽ bị họ trông thấy mất.
Khả Phong buông lỏng cổ áo của Lôi Mẫn rồi mạnh tay hất cạu ta ra xa.
Giọng điệu nặng nề, sắc như dao phóng thẳng vào phía Khiết Tâm.
- Cuối cùng nhân vật chính cũng chịu lên tiếng. Cô Joyce, tôi thật không ngờ về cái tài này của cô đấy.....
Khiết Tâm còn chưa kịp đáp trả, thì lại nhanh chóng cảm nhận được một làn hơi nóng thổi nhẹ lướt qua mang tai kèm theo đó là một loạt thanh âm đến đau nhức cả đầu óc.
- Câu dẫn tất cả mọi tên đàn ông xung quanh! Tử Khiết Tâm, cô tài thật!
Khả Phong ghé ngang cô, lạnh lùng, tàn nhẫn phun ra một câu nhẹ nhàng nhưng đau đến thấu tận tâm can.
Câu nói đó, không quá to cũng chẳng quá nhỏ. Nơi âm nhạc vẫn còn đang cất nhịp thì đủ cho một người cần nghe sẽ nghe thấy.
Khả Phong đứng thẳng người trở lại, rồi cúi đầu, khoé môi nhếch lên đầy khinh khi.
- Thật ngại quá! Tôi đây có việc phải đi trước! Hẹn cô Joyce ngày khác chúng ta sẽ nói chuyện sau! Chúc cô làm ăn càng ngày càng phát đạt, mọi sự như ý!
Sau câu nói đó, Khả Phong ngạo mạn nắm tay Kình tiểu thư thẳng bước đi khỏi nhà hàng, mặc cho bao nhiêu ánh mắt khó hiểu nhìn theo bóng lưng của anh.
Khiết Tâm trong phút chốc như chết lặng cả người, cô không nói, không động. Vậy mà nước mắt vẫn mặc nhiên rơi rớt đều đặn khỏi khoé mi.
- Khiết Tâm....
Cung Phi căng mày gọi khẽ tên cô, hắn thấy cô khóc, nhưng rốt cuộc là tại sao?
Tại sao cô lại giới thiệu người tên Lôi Mẫn kia là chồng, rồi cả thằng bé kia nữa, nó lại gọi cô bằng "Mẹ". Cô lại bỗng chốc trở thành chủ cái nhà hàng này. Còn liên quan đến cả Thuỵ Hi ở trong này?
Bao nhiêu thắc mắc của hắn chẳng nhận được một câu trả lời. Khiến cõi lòng không ngừng cuộn sóng đánh động từng hồi thật mạnh.
Cảm giác đối với Khiết Tâm bây giờ, không hẳn là đau nhói như lúc xưa. Hắn căn bản thấy xót xa, thấy có chút gì đó luyến tiếc.
Hắn vẫn để tâm đến cô. Nhưng mọi xúc cảm của hắn hỗn độn vô cùng, đến chính cả bản thân hắn cũng chẳng thể nào nắm bắt được tâm tư của mình.
Thuỵ Hi hai tay xoa xoa bả vai thon của Khiết Tâm, như cố xoa dịu đi những đau thương đang dâng lên trong con người cô bây giờ.
- Phi! Tôi nghĩ tốt nhất cậu nên đi theo Khả Phong. Anh ấy....điên thật rồi!
Cung Phi vẫn còn đang chẳng biết phải làm thế nào cho đúng. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh thoáng chốc khiến thần trí hắn muốn đảo lộn.
Bất chợt một bàn tay đặt lên vai hắn một cái, thanh âm nhẹ nhàng sau lưng cất lên.
- Anh nên đi theo Khả Phong! Anh ấy bây giờ không biết bản thân mình đang làm gì đâu. Ở đây có em và mấy người khác rồi, anh không cần lo!
Hắn chậm người xoay lưng, Triệu Bân vẫn đang nở nụ cười điềm tĩnh với hắn. Bàn tay cô, hơi ấm nơi cô phút chốc như làm lắng lại tâm tình dậy sóng nơi hắn.
Có lẽ, Cung Phi dần nhận ra, đâu mới là hướng đi đúng đắn cho cuộc đời mình. Và tự nhận ra sai lầm bấy lâu khi cứ mãi cố chấp với một thứ mãi chẳng thuộc về hắn.
Nếu bây giờ bắt đầu mới nhận thấy, liệu có gọi là quá muộn hay không?
Cung Phi hơi cúi mặt, nhắm mắt thở hắc đầy mệt mỏi.
- Vậy tôi đi trước! Có gì liên lạc sau!
Hắn trầm mặc cất giọng, ngẩng đầu nhìn lấy họ một lần nữa rồi nhanh chóng rời khỏi.
Bữa tiệc nơi này cũng gần đi đến hồi kết thúc, Khiết Tâm cố gắng gượng cho đến giây phút cuối cùng.
Cô hầu như cười cười nói nói một cách bình thản nhất có thể, nhưng tất thẩy những người kia, bọn họ đều dễ dàng nhận ra bi thương hằn sâu rõ trong đôi mắt của cô.
Tột cùng nỗi đau, lại là một lần nữa khi ngoài cười nhưng trong dạ lại hoá tro tàn.
Mỗi lần khoé môi cong lên tạo nụ cười giả dối, cũng là một lần tự cứa vào tim mình một nhát thật sâu.
Triệu Bân, Thuỵ Hi và Lôi Mẫn đều câm lặng chẳng nói đến cô một lời.
Mặc cho cô tự mình diễn một vở kịch cho chính cuộc đời mình.
Khiết Tâm uống rượu, một lần nốc cạn ba ly liên tiếp khiến Thuỵ Hi giật mình.
Anh đi đến giữ chặt cánh tay cô khi cô đang tính nâng đến ly thứ tư.
- Đủ rồi!
- Mặc kệ em đi!
Khiết Tâm hất tay Thuỵ Hi ra khỏi người mình, rồi tiếp tục nâng cao ly rượu lên kề vào môi.
Thuỵ Hi phát tiết, anh nắm lấy cổ tay cô siết chặt hơn, cả giọng cũng trầm xuống nhiều. Ánh mắt chua xót nhìn cô.
- Em muốn để Tư Tư nhìn thấy cảnh tượng này sao hả?
Cơ mặt Khiết Tâm đột nhiên nhíu lại cực độ, khoé mắt vừa khô ráo nay laii một lúc ướt át, nặng dần. Cánh môi phai nhạt màu son run mấp mấy không nói được câu nào.
Cô đưa mắt nhìn sang Tư Tư, nó đang được Lôi Mẫn bế trên tay, đặt nằm gọn trên đùi.
Bánh bao nhỏ của cô, thấm mệt nên đã lăn ra ngủ ngon lành giữa bàn dân thiên hạ.
Khiết Tâm cười khổ sở, khép mi xót xa đẩy lấy dòng nước mặn đắng tràn ra khỏi mắt.
Ly rượu trong tay bị Thuỵ Hi lấy đi một cách dễ dàng.
Anh kéo cô vào một góc khuất người, đưa tay nâng mặt cô lên lau đi lớp phấn bị hoen ố.
Dung mạo mộc mạc nhất nơi cô thoáng chốc hiện ra, không chăm chút, không son cũng chẳng má hồng.
Nét đẹp tự nhiên trong sáng, thuần khiết nhưng lại thoảng nét bi thương đến đau lòng.
Ánh mắt vô hồn không động không chớp, Khiết Tâm đứng đó chẳng nói thêm lời nào.
Thuỵ Hi nén cảm xúc nhìn cô, hai tay lay nhẹ bả vai cô vài cái.
- Khiết Tâm, nghe anh nói không? Em đã mạnh mẽ đến cỡ nào suốt bao nhiêu năm qua....thì đến hiện tại em đừng nên bỏ cuộc như vậy chứ? Nghĩ cho Tư Tư đi, nó cần em! Nếu em không ổn, Tư Tư cũng sẽ không ổn theo em!
Khiết Tâm như kẻ thất thần, cô dường như còn chẳng để tâm đến những gì Thuỵ Hi nói. Ánh nhìn vô định không phương hướng khiến Thuỵ Hi càng thêm lo lắng.
- Em muốn khóc! Vậy khóc đi! Ở đây không có ai! Không chịu được nữa...thì khóc đi! Đừng cố gòng gánh thêm nữa!
Vừa nói một tay Thuỵ Hi vừa vuốt nhẹ lên đầu cô, cử điệu nhẹ nhàng ấm áp này phút chốc đánh động đến nơi mềm yếu nhất trong con tim Khiết Tâm.
Cánh môi bắt đầu run lên thốt ra vài câu ngắt quãng.
- Thuỵ Hi! Có phải em ngu ngốc lắm không?
Hai mắt Thuỵ Hi thoáng căng ra, chưa biết phải nói thế nào để giúp tâm trạng cô không bị kích động.
Bất thình lình từng tiếng nấc nghẹn bắt đầu phát ra nơi cổ họng của cô gái nhỏ trước mặt.
Thanh âm nức nở mỗi lúc mỗi lớn dần, nếu cứ đà này mọi người bên ngoài đều sẽ nghe thấy mất.
Thuỵ Hi như mơ hồ, anh đưa tay kéo lấy cô ôm ghì cô vào lòng. Ra sức siết chặt, áp đặt khuôn mặt cô vào lồng ngực rắn rỏi cố gắng giảm đi tiếng khóc nơi cô.
Khiết Tâm chẳng còn nghĩ gì thêm được nữa.
Suốt bốn năm qua, cô xem Thuỵ Hi như một người anh ruột thịt, bao nhiêu thăng trầm nơi cô đều được anh san sẻ.
Cảm giác thân quen khi anh ôm lấy cô thế này chẳng khiến cô thấy xa lạ hay ngượng ngùng.
Đơn giản cô chỉ nghĩ đó là một cái ôm an ủi, một sự vỗ về của người anh dành cho đứa em gái.
Hai bàn tay mảnh khảnh của cô run rẫy đưa lên cấu chặt lấy lưng áo sơmi của Thuỵ Hi.
Cô được một phen khóc cho thoã thích, để khi về đến nhà trước mặt Tư Tư cô không thể nào để mình rơi rớt một giọt nước mắt nào.
Thuỵ Hi khẽ khép hàng mi đầy xót xa, nơi lồng ngực anh bị đánh động thật mạnh bởi từng cuộn xúc cảm ập đến.
Đúng thật! Khiết Tâm là người ngu ngốc nhất trên đời.
Cô còn yêu nhưng lại vờ như đoạn tuyệt.
Cô yếu đuối nhưng lại tỏ ra mạnh mẽ đến thương tâm.
Và cả với anh, cô vẫn ngu ngốc như vậy.
Một lòng tin tưởng anh chỉ xem cô là em gái, đơn thuần chăm sóc, bên cạnh cô như một người anh trai.
Điều đó là hoàn toàn đúng, nhưng là của trước kia.
Bốn năm bên cạnh Khiết Tâm, hai năm đầu tiên là tình anh em đơn giản chẳng một chút động lòng.
Hai năm sau đó, anh có muốn chối bỏ xúc cảm đang lớn dần trong người cũng không thể.
Vỏn vẹn bên cạnh cô bốn năm ròng rã, bốn năm tận mắt nhìn cô trải qua bao nhiêu bất hạnh chồng chất, đè nặng lên thân thể nhỏ bé vốn đã hao gầy.
Lòng thương cảm bỗng chốc hoá ái tình. Căn bản mỗi con người chẳng ai ngăn được trái tim mình, tự lừa dối trái tim mình là điều tàn nhẫn nhất đối với bản thân.
...........
Buổi party kết thúc, mọi người hầu hết đều đã ra về.
Chỉ còn lại những người liên quan nhau đang đứng đưa mắt ái ngại nhìn qua nhìn lại.
- Mọi người về đi! Em muốn ở lại một mình.
Khiết Tâm ngồi trên ghế ngay quầy rượu, ánh mắt nhìn xa xăm qua lớp kính trước mặt.
- Cô lại làm gì nữa đây Joyce?
Lôi Mẫn đang cõng Tư Tư trên lưng, nó đã thật sự ngủ rất sâu.
Khiết Tâm đứng dậy, đi đến vuốt tóc Tư Tư rồi hôn nhẹ lên má nó một cái.
- Phiền anh, đưa Tư Tư về giúp tôi!
Bản tính cứng đầu, cố chấp của cô luôn là thứ khiến cho người khác phải lắc đầu ngán ngẫm.
Lôi Mẫn đành chấp nhận cõng Tư Tư ra xe mà chở nó về nhà.
Dù gì, nếu để nó nhìn thấy bộ dạng đó của mẹ nó hiện giờ cũng chẳng phải điều tốt.
Thuỵ Hi đứng đó nhìn Khiết Tâm đăm đăm, lặng buông một tiếng thở dài chua chát.
- Anh cũng về đi! Đêm nay em muốn yên tĩnh một chút!
Triệu Bân từ trong mang balo bước ra, đi đến phía Thuỵ Hi, khẽ đưa mắt nhìn anh rồi khép mắt gật đầu một cái.
Đối với Khiết Tâm bây giờ, mặc dù cô vẫn chưa hiểu rõ được tất cả mọi chuyện, nguyên nhân cớ sự là ra sao.
Nhưng có lẽ, Khiết Tâm cô ấy đang thật sự cần được yên tĩnh để bình tâm suy nghĩ.
Thuỵ Hi đành ngậm ngùi, chấp nhận để Khiết Tâm ở lại. Trước khi đi, vẫn còn cố đến gần, cố tự đánh lừa cảm xúc mà đưa tay đặt nhẹ lên đầu cô một cái.
- Có gì gọi cho anh! Không được uống rượu đâu đấy!
Cái sờ đầu này đúng thật là hành động của một người anh trai dành cho em gái, nhưng tận sâu cõi lòng anh nào có phải như vậy.
Vẫn đủ khiến tim anh co thắt khó chịu tột cùng.
Thoáng chốc mọi người đều đã đi hết, không gian yên ắng nơi đây chỉ còn một mình Khiết Tâm.
Cô đảo mắt nhìn bao quát tất cả, sự tĩnh mịch của buổi đêm dường như càng khiến mọi thứ trở nên nặng nề khó tả.
Ánh đèn trong nhà hàng đã tắt, chỉ còn le lói để lại vài ngọn sáng gần với cô.
Khiết Tâm bỏ đôi giày cao gót ra khỏi chân, bàn chân trần lê bước chậm rãi đi vào nơi duy nhất vẫn còn được giữ nguyên vẹn không hề thay đổi.
Phòng VIP 1, là nơi mà thanh xuân tươi đẹp của cô bắt đầu.
Bao nhiêu hình ảnh về ngày đầu tiên gặp mặt Khả Phong bỗng chốc ùa về trong trí nhớ.
Tâm can cô từng hồi rạn nứt theo từng hồi ức vụn vỡ. Kéo theo sự đau buốt tận tim gan.
Lúc này bên ngoài sảnh lớn, cánh cửa nhà hàng đột nhiên bị một người đẩy vào.
Bước chân người đó chẳng còn vững vàng, từng chút từng chút tiến vào bên trong.
Mọi thứ im lặng đến đáng sợ, chẳng một bóng người, chỉ tồn tại vài ánh đèn leo lét không rọi rõ lối đi.
Bất chợt bao nhiêu xúc cảm hỗn độn quấy nhiễu tâm trí vốn đang chẳng còn tỉnh táo.
Đẩy lấy đôi chân loạng choạng kia đi vào phía căn phòng tồn đọng hồi ức của buổi đầu đẹp đẽ nhất.
Lặng người đứng trước cửa phòng, ngước mắt đỏ rát nhìn lên. Khoé môi cong lên tạo nụ cười thống khổ.
Bàn tay đưa ra trước mở lấy cửa phòng, người bên trong kẻ bên ngoài thoáng chốc đều sững sờ, tròn mắt nhìn nhau bất động.
- Khả....Khả Phong...!
Khiết Tâm đang đứng mường tượng từng mảnh vụn ký ức, bị nam nhân kia làm cho thất thần, hốt hoảng.
Khả Phong đứng trước mặt cô, bộ dạng hoàn toàn trái ngược với lúc nãy.
Đâu rồi âu phục lịch lãm, đâu rồi sự cao ngạo, lạnh lùng nơi anh?
Bây giờ, Khả Phong bộ dạng thê thảm, đầu tóc chẳng còn vào nếp, áo sơmi bung lấy vài cúc áo phía trên để lộ cả khuôn ngực rắn rỏi, tay cầm chai rượu đã uống quá một nửa.
Ánh mắt u tối lạnh lẽo, phảng phất một chút mơ hồ, đờ đẫn vì cơn say.
Khiết Tâm cảm tưởng từng mạch máu nơi tim mình đang bị đứt đoạn, co thắt đến nhói cả lồng ngực.
Hơi thở dồn dập, khó khăn cùng cực. Khoé mắt nóng rát nhanh chóng đổ lệ hoen dài trên gương mặt đã không còn một chút son phấn.
Khả Phong nghiêng đầu nhìn lấy bóng dáng nữ nhân mơ hồ trước mặt, anh chẳng rõ là ảo ảnh hay là sự thật.
Cô gái anh yêu bằng tất cả những gì anh có, đã hết lần này đến lần khác tổn thương anh mà chẳng có lấy một chút xót xa.
Vết nứt nơi tim của anh, bao nhiêu năm nay đã nhức nhói đến cỡ nào liệu cô có biết?
Cơn đau ngấm tận vào tâm can, làm lạnh thấu cả khối óc lẫn con người nơi anh.
Bây giờ bóng hình mờ ảo của cô ẩn hiện ngay trước mặt, thêm lần nữa Khả Phong kịp cảm thấy vết nứt ấy như thêm rộng dần.
Nơi tim bị xé toạt chẳng thương tiếc, cơn đau đánh động truyền lên đại não. Bức đến thần kinh cũng buốt nhói khôn cùng.
- Anh...sao anh lại ở đây?
Khiết Tâm giọng run run, đứng như chôn chân tại chỗ.
Tại sao số phận lại trêu đùa hai con người họ thế này! Gặp nhau trong hoàn cảnh chẳng ai là tỉnh táo. Đau khổ, tuyệt vọng đến chết đi sống lại vạn lần.
Khả Phong im lặng đến lạnh cả người, sự lãnh đãm cùng nỗi phẫn uất ngự trên ngũ quan của anh khiến cô rùng mình.
Bất giác Khiết Tâm hơi lùi lại sau một chút, thì cũng là lúc đôi chân Khả Phong bắt đầu di chuyển lên trước.
Từng bước, từng bước tiến đến gần cô gái trước mặt. Đem bao nhiêu thống khổ, căm giận một lúc muốn trút lên cô.
Bàn tay thình lình đưa ra siết chặt lấy hai cánh tay mảnh khảnh của Khiết Tâm, làm cô hoảng sợ đến căng mắt, liền cố vùng vẫy nhưng vô ích.
Sức lực của cô chẳng lúc nào là qua nổi nam nhân này.
- Bỏ tôi ra! Tôi nói...anh bỏ ra...
Khiết Tâm gằn giọng, vẫn cố gắng cựa quậy trong vô vọng.
Cô chỉ muốn khiến anh ghét bỏ cô, muốn anh căm hận cô, nên phản kháng là điều duy nhất cô có thể làm.
Khả Phong như nổi điên, bàn tay bóp chặt làm nơi cánh tay cô đỏ ửng đến ê ẩm.
- Em không yêu tôi sao Khiết Tâm? Sao em lại tàn nhẫn đến như vậy?
Câu nói bi thống này của Khả Phong phút chốc làm cô ngẫn người, một cơn đau đến tê dại trải dài trên đốt sống lưng.
Cả người cô vô thức run lên bần bật, ánh mắt không nhìn trực diện vào nam nhân phía trước, cố gắng gằn giọng cắn răng trả lời.
- Không!
Khả Phong thấy cõi lòng như vỡ nát, cô thật sự quá tàn nhẫn. Lạnh lùng một từ chối bỏ, xoá sạch tất cả bao nhiêu thâm tình suốt sáu năm qua.
Đôi mắt cau có đầy đau đớn, cố gắng bình tĩnh trong men say mà hỏi lấy cô thêm một lần.
- Nói dối! Em là đồ dối trá......Không yêu tôi thì tại sao căn phòng này em lại không đá động đến nó!....... Rõ ràng là....
- Rõ ràng là ngay từ đầu anh đã bắt ép tôi!
Khiết Tâm gào lên cắt ngang lời nói của Khả Phong, cô tự dối người gạt mình mà làm tổn thương anh hết lần này đến lần khác.
Lời nói tàn nhẫn thoát ra từ cửa miệng, vậy mà bàn tay siết chặt đến run rẫy.
- Ngay từ đầu...Tôi đã có yêu anh đâu! Là anh mua tôi. Anh dùng tiền mua tôi về, mua cả tình cảm của tôi. Toàn bộ những gì nơi tôi, đều là dùng từ tiền của anh mà ra! Thứ gì mua bằng tiền, tất nhiên đều sẽ có thời hạn. Hết hạn rồi, thì việc gì anh phải khư khư giữ lấy?
Từng câu từng chữ chẳng khác gì đang cầm một con dao sắc nhọn tự xoay ngược đâm mạnh vạo tim mình.
Khiết Tâm chỉ thấy nơi tim như bị bóp chặt đến vỡ ra, tâm can rã rời.
Khả Phong như chẳng tin lấy vào tai mình, anh vừa nghe những câu nói chua chát, vô tình từ cô gái mà anh yêu nhất.
Tàn nhẫn, phũ phàng chối bỏ chẳng xót thương lấy một chút gì cho anh.
Cô quay lưng phủi tay hất hủi tất cả, để rồi xây dựng gia đình bên một người khác.
Sinh ra một thằng nhóc bụ bẫm đáng yêu y đúc như cô.
Bao nhiêu suy nghĩ đua nhau dẫm nát ý chí nơi anh. Khả Phong như hoá rồ, ngọn lửa căm phẫn nơi anh phút chốc bùng cháy dữ dội không thể dập tắt.
Ánh mắt hằn lên tia sát khí nặng nề nhìn Khiết Tâm, khiến cô giật mình lùi lại thêm chút nữa.
Vừa muốn vượt qua anh để chạy khỏi đây, nhưng bị anh một tay kéo lại mạnh bạo ném lên dàn ghế sofa màu đỏ thẫm.
Khiết Tâm còn chẳng kịp gượng ngồi dậy đã bị anh điên cuồng lao đến ghì chặt cả cơ thể xuống nệm.
- Buông ra! Đừng chạm vào tôi!
Cô quát lớn vào mặt anh, sự phản kháng nơi cô một lúc càng khiến anh nổi điên.
Trong men rượu đầu óc chẳng còn tỉnh táo, yết hầu anh trượt dài không biết bao nhiêu lần.
Rồi không nói lấy một lời, anh ném chai rượu trên tay vào một góc rơi vỡ tan tành.
Hạ mặt áp sát hôn lấy cánh môi của Khiết Tâm một cách mạnh bạo.
Đôi môi này, dư vị này, đã bao lâu rồi anh thèm nhớ đến cỡ nào. Vậy mà tại sao, bây giờ lại mang mùi đau thương, chua xót đến vậy.
Khiết Tâm vùng vẫy, nhưng càng vùng lại càng bị cả thân người anh kìm hãm siết chặt.
Cô điên cuồng xoay đầu né tránh, liền bị một tay Khả Phong mạnh bạo nắm chặt lấy tóc mà giữ lại khiến cô khẽ nhíu mày vì đau.
Đôi môi nóng rực như lửa của anh gắt gao dán chặt môi đào của cô, đầu lưỡi ẩm nóng tiến công, xâm nhập càn quét bên trong khoan miệng. Quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô không chịu rời bỏ.
Hơi ấm của anh, mùi hương nơi anh, cả mùi vị nơi cánh môi nồng đượm này phút chốc gợi lên cho cô bao nhiêu xúc cảm mãnh liệt nhất của sáu năm trước, vẫn còn nguyên vẹn chẳng hề mai một.
Bây giờ, lại còn phảng phất mùi rượu, men say nống lả lướt lan toả khắp mọi giác quan. Khiến thần kinh nơi cô dường như sắp tê liệt.
Nhưng Khả Phong hiện tại, mạnh bạo vô cùng, anh ghì chặt cô đến nỗi khiến cả cơ thể cô đau nhức khôn xiết.
Có lẽ, anh đang đem bao nhiêu thống hận, đau khổ lẫn uất ức suốt năm năm qua một lần trút trọn lên người cô.
Khiết Tâm khép mắt ép dòng nước mắt đắng chát chảy dài ra hai bên má, cố gắng kháng cự trong tuyệt vọng, vùng vẫy một cách yếu ớt.
Đột nhiên Khả Phong đưa tay, nắm lấy cổ áo của cô mà dùng sức giật mạnh làm cô hốt hoảng mà đưa tay chặn lại.
Khả Phong trừng mắt, càng ra sức mạnh tay hơn, kéo đến cổ áo cà vào da thịt cô đến đỏ rát, xây xước vì chất liệu kim sa nhám ráp.
Khiết Tâm cố ra sức kháng cự, giữ chặt. Nhưng hoàn toàn vô vọng, Khả Phong tựa như một thú dữ hung hãn ngự trên người cô, tay không ngừng cấu xé từng mảnh vải trên cơ thể cô.
Phút chốc chiếc đầm đẹp đẽ bị anh làm cho rách rưới đến tơi tả, Khiết Tâm đưa tay giữ chặt lấy sợi dây chuyền trên cổ, như muốn giấu đi thứ đang đeo trên đó.
Cô đưa cao tay đánh mạnh vào đầu anh một cái, vùng dậy khỏi ghế.
Nhưng bất chợt đôi chân đã đau buốt tự khi nào mà cô chẳng hay. Cô bất lực ngã khuỵ ngay xuống nền nhà.
Khả Phong như chẳng hề quan tâm, anh chậm rãi thong thả tiến đến gần cô, mặc cho cô đang cố gắng lê lết thân người dưới nền gạch lạnh lẽo.
Khiết Tâm ngoảnh mặt nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe hằn rõ tia sợ hãi tột cùng. Cô không đi được, cả thân người bên dưới nhói buốt đến chẳng còn gượng nổi.
Khả Phong nắm lấy chân cô, mạnh bạo lôi kéo cô trên nền gạch lạnh cứng. Mặc cho cô gào khóc đến khàn cả cổ.
Anh giờ phút này điên rồi, thật điên rồi! Sự thống hận, phẫn uất chế ngự cả thần trí anh, khiến anh hành động chẳng khác gì một tên ác đồ.
Mặc cho cô gái nhỏ dưới thân người gào khóc thảm thiết, kháng cự quyết liệt anh vẫn không ngừng tay, xé rách toàn bộ những gì còn sót lại trên cơ thể cô.
- Đừng.... Khả Phong! Xin anh!.....
Khiết Tâm gào đến khô cả thanh quản, nước mắt đầm đìa tuôn dài trên khuôn mặt khốn khổ.
Cô dùng tay che lấy phần bụng dưới của mình, bằng mọi cách cố gắng che lấy nơi đó tránh cho anh nhìn thấy.
Khả Phong mạnh tay, gạt lấy bàn tay cô ra.
Bất chợt hai mắt anh nhíu lại khó hiểu, mọi hành động bỗng chốc dừng lại khi trông thấy một vết sẹo nằm ngang dưới rốn.
Anh vẫn còn đang sững người chưa kịp hiểu, thì đã bị Khiết Tâm đẩy mạnh ngã sang một bên.
Cô khóc đến bi thương tột cùng, tiếng nấc nghẹn từng cơn phát ra trong cổ họng.
Cô cố trở mình, mười ngón tay bám víu lấy nền gạch lạnh lẽo mà lê lết cả thân người.
Khả Phong lúc này như chẳng tin vào mắt mình, cảnh tượng trước mặt anh nghĩa là sao?
Khiết Tâm, cô ấy không đi được?
Cả không gian phút chốc như điên đảo, thần trí Khả Phong cảm tưởng như sắp bị bức đến cùng cực.
Anh bất động, vô hồn đứng dậy nhìn lấy cô gái nhỏ trước mặt đang khổ sở lết cả thân người ra phía cửa.
Dưới ánh đèn vàng trong phòng, Khả Phong lại như sốc đến điên loạn khi nhìn thấy trên lưng cô, gần với phần mông đầy rẫy dấu sẹo.
Cả phần đùi trắng ngần cũng có dấu tích!
Rốt cuộc là Khiết Tâm của anh đã gặp phải chuyện gì thế này?
Cô tại sao bỗng chốc lại như một kẻ tàn phế?
- Khiết Tâm...
Khả Phong run rẫy cất giọng gọi lấy tên cô một cách đau đớn.
Khiết Tâm không nhìn anh, bàn tay cô buông xuôi dần không cố gắng bám víu vào nền gạch, mười đầu ngón tay đỏ ửng muốn tươm máu vì dùng sức cấu mạnh vào nền nhà cứng ngắc.
Cô nghe thấy thanh âm của Khả Phong gọi tên cô một cách nhẹ nhàng nhất.
Tuyệt nhiên cô không đủ can đảm để ngoảnh mặt nhìn anh thêm một lần nào nữa.
Cô bây giờ chẳng khác một kẻ phế nhân, mắt mù mịt không nhìn rõ, chân lại lúc đứng được lúc không.
Cô nhẫn tâm vứt bỏ thâm tình của anh, nhẫn tâm đày đoạ anh suốt năm năm trời trong thống khổ tột cùng.
Cô làm gì còn tư cách để tiếp tục bên cạnh anh, còn tư cách gì để cho anh yêu cô.
Thứ cô có thể làm cho anh hiện giờ, là xa lánh, là làm cho anh ghét bỏ, căm hận, quên sạch xoá bỏ thâm tình.
Sáu năm trước, khi cô vẫn là một cô gái bình thường, tay chân lành lặn, mắt ngọc vẫn sáng. Vậy mà ở bên cạnh anh, cô đã trở thành một kẻ vô dụng, yếu đuối, cô đã dựa dẫm vào anh đến cỡ nào cơ chứ?
Bây giờ, thân thể chẳng lành chẳng lặn, thị giác sa sút trầm trọng. Cô là phế nhân, ở bên cạnh anh sẽ càng làm cô trở lại thời điểm yếu đuối, dựa dẫm của sáu năm về trước, trở thành gánh nặng trong cuộc đời của anh.
Khi cô khoẻ mạnh, Khả Phong cũng đã phải lo lắng cho cô.
Khi cô trở thành thế này, cô hoàn toàn không muốn làm anh phải ở bên cô lo lắng cho cô thêm nữa.
Bao nhiêu đó là đủ lắm rồi!
Khiết Tâm gục mặt mệt mỏi nằm xuống nền nhà, cả thân người run lên bần bật.
Hàm răng cắn chặt cánh môi cố không phát ra tiếng khóc bi thương, nhưng vô ích.
Từng tiếng khóc nghẹn lòng cứ không ngừng vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Khả Phong, cuối cùng cô cũng chẳng giấu được anh. Cô trở thành tàn phế ngay trong tầm mắt anh. Chẳng còn gì đau đớn, bất hạnh hơn nữa.
- Khiết Tâm...
Khả Phong vừa muốn ngồi xuống chạm vào cô, liền bị cô lên tiếng ngăn cản, mười ngón tay bắt đầu chống xuống đất gắng gượng ngồi lên, lê lết thân người co ro vào một góc.
- Đừng...Đừng nhìn em với ánh mắt đó! Đừng nhìn em với cái bộ dạng thê thảm thế này... Anh...Đi đi! Làm ơn...Đi đi!
Khiết Tâm ôm đầu gào lên, cúi mặt khóc đến thấu trời.
Khả Phong cả thế giới lại thêm một lần đổ nát ngay trước mắt. Nơi tim bị tắt nghẽn đến đau nhói, co thắt từng hồi khiến anh thở cũng khó nhọc.
Hai bàn tay vô thức siết chặt đến run cả người.
Khả Phong, anh đã làm gì thế này? Chỉ trong phút chốc anh đem thâm tình suốt bao năm qua hoá thành thù hận trong một đêm.
Đem tất cả những gì u uất, phẫn nộ nhất dồn lên người cô gái nhỏ mà anh yêu bằng cả sinh mệnh.
Để rồi khi tưởng bản thân mình đã hả được cơn giận, thì cũng là lúc nhận ra.....thật sự suốt năm nam qua, anh chẳng biết gì về cô cả.
< Xem ra! Năm năm qua cô sống rất tốt! Mừng cho cô! Tử Khiết Tâm! >
< Câu dẫn tất cả mọi tên đàn ông xung quanh.......Cô tài thật! >
Những câu nói lần lượt vang vọng trong đầu, làm đại não đau nhức khó chịu, đau đến nhức nhói cả màng nhĩ.
Anh đã nói gì với Khiết Tâm thế này?
Nói cô đã sống rất tốt ư?
Sống rất tốt với bộ dạng thế này? Sống rất tốt đến nỗi trở thành chẳng khác một kẻ tàn phế?
Khả Phong ôm lấy đầu mình, khép chặt mắt mà bật khóc đau đớn. Anh cứ nghĩ, suốt năm năm qua cô luôn là người nhẫn tâm nhất. Vậy mà giờ đây, chỉ có câu nói của anh, mà đã nhẫn tâm gấp trăm lần cô lúc xưa.
Anh hít một hơi thật sâu, đi đến bên góc tủ bên trên có một chiếc khăn trải bàn đang được xếp ngay ngắn.
Khả Phong cầm lấy nó, run run phủ lên che lấy thân thể đang co ro của Khiết Tâm.
Cô chắc hẳn đang rất tuyệt vọng, rất bi thống khi mà lại để anh nhận ra sự thật nghiệt ngã này.
Khả Phong chậm bước thẫn thờ đi ra ngoài, anh ngồi gục xuống nền nhà.
Hai bàn tay che lấy miệng cố không phát ra tiếng khóc quá lớn, dồn nén cảm xúc đến răng môi va vào nhau không ngừng.
Anh thật sự chẳng hiểu chuyện quái quỷ gì đang diễn ra xung quanh anh?
Khi đã bình tĩnh lại được một chút, Khả Phong cầm điện thoại bấm một dãy số.
Bên kia đầu dây, là giọng của Triệu Bân cất lên đầy ngạc nhiên.
- Em có thể đến nhà hàng ngay bây giờ không?
———————————
Tin vui cho Team Phi - Bân, sắp có biến lớn🤫🤫🤫