Andy, người Thái Lan, biệt hiệu là Hải Sa, thủ lĩnh của đoàn lính đánh thuê Tác Vi Hòa Nhãn, hắn bây giờ có chút hưng phấn lại có chút buồn bực.
Lúc tham gia hành động đánh cướp du thuyền không chỉ có một mình nhóm của hắn, do có Bùi La Gia dẫn đầu nên vài đoàn lính đánh thuê lớn hoặc là tổ chức du kích đều có tham gia, dù sao những người giàu có trên thuyền cũng hơn trăm người, nếu hành động lần này thành công thì sẽ có được một số tiền đủ để nuôi sống một nước nhò.
Nhưng mà, tuy rằng hỏa lực trên thuyền không lớn nhưng bọn họ lại thần kỳ ngăn chặn đám người của hắn, bây giờ đã có hai nhóm lính đánh thuê đi tới tầng hai, tuy rằng hiện nay nhóm của hắn cũng sắp lên tới, nhưng chậm một bước thì sau khi mọi việc kết thúc, lúc chia tiền thì bọn họ bị ít đi một mớ.
"Lên, chẳng lẽ bọn mày còn không bằng những tên canh cổng hay sao, nhanh lên! Nhanh lên! Nếu không nhanh thì bọn kia ăn thịt còn chúng ta chỉ còn cách uống canh mà thôi, ta hô lên sau đó tất cả cùng nhau xông ra! Đánh chúng ta đánh cho bọn chúng trở tay không kịp, Độc Lang! Đám người chỉ biết nuôi gái bọn mày đang ờ đâu! ?Mau trả lời ta."
"Lão đại, bọn em đã vào vị trí của mình, đang chuẩn bị đi tới, ngài..."
Trong bộ đàm đột nhiên truyền tới một tiếng súng sau đó bên kia không còn nghe thấy gì nữa, hơi run sợ trong chốc lát sau đó Hải Sa nhò giọng nói:
"Xảy ra chuyện gì? Bị phục kích ư?"
Một lát sau, bên kia truyền đến một giọng nói khác:
"Lão, lão đại, chúng em gặp tập kích..."
"Đối phương có bao nhiêu người? Độc Lang đâu? Hắn làm sao rồi?"
"Đối phương chỉ có một người. Lang ca, anh ấy... anh ấy đã chết, chúng ta còn có thêm hai huynh đệ vừa mới bị giết. Người kia... Hắn mặc áo choàng màu đen, tốc độ thật nhanh, hắn đu theo sợi dây từ trên leo xuống, khi vừa chạm đất thì hắn liền xông tới, lão đại, chúng ta có đuổi theo không?"
"Hắn đi đến chỗ nào, ta sẽ cho người chặn đường hắn. Bọn mày theo kế hoạch lúc trước mà làm. Cẩn thận một chút, nếu như bọn họ còn có mai phục, thì xông lên!"
"Vâng, lão đại, tên kia... Hình như là xông về phía ngài..."
************************************************** ******
Trong thân tàu là một đống hỗn độn, mất trật tự mà đen như mực. Mấy cái bàn, dụng cụ đều bị nát bấy, mấy khung cửa lúc này chỉ còn lại dàn giáo, những mảnh vụn thủy tinh vương vãi khắp nơi, xung quanh đều là những vết đạn cháy đen, thỉnh thoảng những sợi dây điện còn bắn ra những tia lửa, "Két két", Hải Sa dẫn đầu hơn mười người chậm rãi đi tới.
Khi đi tới một ngã ba, Hải Sa ra dấu bảo bọn thuộc hạ chia binh làm hai đường. Những tên thuộc hạ vừa mới bước ra thì phía sau đột nhiên có tiếng động vang lên. Vài tia lửa bắn xuyên qua, có một sợi dây điện từ phía trên rơi xuống ghim vào cổ người đi cuối cùng, một cây gậy nhỏ đâm xuống trực tiếp xuyên qua đầu hắn.
"Ở phía trên!"
Trong tích tắc, hỏa lực của hơn mười cây súng điên cuồng phát ra bắn về phía nguồn sáng ở phía trên, một lát sau đợt xạ kích này mới ngừng lại, trong bóng tối truyền tới tiếng súng, thi thể kia bị treo trên không trung đang không ngừng đong đưa giống như là đang cười nhạo bọn họ vậy.
Lui lại mấy bước sau đó hắn chiếu đèn pin lên phía trên. Nhưng mà hắn chỉ thấy những vết đạn chứ không hề nhin thấy một chút vết máu nào. Một gã lính đánh thuê chiếu đèn pin vào cái xác trên trần nhà thì ngay lúc đó một tiếng súng vang lên.
Thi thể từ phía trên rơi xuống, trên trán của hắn có một vết đạn hết sức rõ ràng.
"Đuổi theo! Giết hắn!"
Tai có thể nghe tiếng súng là do những lối đi nhỏ gấp khúc ở xung quanh tạo nên, trong nháy mắt, tiếng súng như mưa một lẩn nữa vang lên, một đám người vừa truy đuổi vừa nhìn lên trần nhà, nhưng mà cho dù bọn họ có tìm như thế nào thì cũng không hề phát hiện một chút dấu vết.
Hơn mười người ở trong một con đường nhỏ, ánh sáng của đèn pin chiếu sáng hai bên con đường nhưng không phát hiện ai, Hải Sa hít sâu một hơi, nói:
"Gặp cao thủ rồi. mọi người cẩn thận... Chúng ta nhiều người như vậy, nhất định chúng ta phải giết chết hắn!"
Mà lúc này. trên trần nhà của cái hành lang bên cạnh xuất hiện một bóng người. Hắn đứng nhìn chằm chằm vào căn phòng có ghi số "1029", hắn hít sâu một hơi rồi đẩy cửa vào.
Đây là một căn phòng không bị phá hoại nặng, trình độ xa hoa của nó kém hơn những căn phòng ờ tầng ba, bởi vậy hắn vừa nhìn vào là biết ngay trong căn phòng không hề có ai.
Tỉ mỉ kiểm tra các loại vết chân trên mặt đất, sau đó kiểm tra dưới giường, tủ quần áo, hắn vươn hai ngón tay nhéo nhéo mũi, ánh mắt hắn đảo qua cái nút phục vụ ăn uống sau đó nhìn về phía đám người Hải Sa.
Hải Sa không hề biết rõ việc hắn nhất thời vui đùa mà ấn vào cái nút đó lại mang ác mộng lớn khủng khiếp đến cho hắn...
************************************************** **********
Không lâu sau lúc.
Máu, tử vong, bóng ma, sợ hãi đều xuất hiện... Khi đi qua hành lang thật dài đó. thuộc hạ bên cạnh của Hải Sa chỉ còn lại hai người. Mấy phút trước có xảy ra một cuộc tàn sát vô cùng quỷ dị. Những loại công kích và ám sát trước nay hắn chưa từng thấy xuất hiện xung quanh hắn, những thuộc hạ bên cạnh hắn không ngừng ngã xuống.
Lúc thì những viên đan không tiếng động từ mọi hướng bay tới, khi thì là những cái bẫy bí ẩn chứa những thanh sắt nhỏ, lúc lơ đãng thì người đi cuối cùng cứ như vậy mà ngã xuống khi bọn họ quay đầu lại thì không thấy ai, thuộc hạ thì trên cổ máu không ngừng chảy ra sau đó thân thể co quắp lại rồi chết đi.
Khi bọn họ còn đang kinh ngạc thì người đối diện dùng súng tự động bắn về phía này, thỉnh thoảng bọn họ lại nhìn thấy một chiếc áo choàng bay lượn, nếu như trong tay đối phương không phải cầm súng mà cầm một lưỡi hái thật lớn thì hắn sẽ giống như Tử thần mà thần thoại miêu tả.
Mà hắn quả thật là một Tử thần.
Mỗi một lần hắn tập kích đều có người ngã xuống mà bọn họ lại không thể nắm được quy luật của hắn, tốc độ của hắn lại quá nhanh, hành động thì quá mức quỷ dị, mỗi một lần xuất hiện đều điên cuồng công kích, hơn nữa công kích lại vô cũng chuẩn xác, mỗi lần bị hắn công kích thì bọn họ lại chạy trốn.
Lúc này Hải Sa mới biết được chỉ dựa vào mấy người bọn họ mà muốn giết hắn quả thật là ngu xuẩn khi biết vậy hắn liền nhanh chóng chạy tới chỗ những lính đánh thuê đang điên cuồng công kích ở tầng hai, mười mấy người không làm gì được hắn chẳng lẽ hơn trăm người vẫn không làm được gì sao.
Trong bóng tối xuất hiện một cánh cửa lớn, bên trong là một cái nhà hàng, đại đa số mọi thứ đều bị phá hỏng hầu như không còn. trong bóng tối, tiếng bước chân của ba người tạo thành một cảm giác lạnh lẽo đến đáng sợ, đặc biệt là lúc bị vây trong sợ hãi nên cảm giác lạnh lẽo này càng tăng lên tới một mức kinh khủng. Ba người đều tự mình đề phòng một góc rồi cẩn thận đi về phía trước. Đột nhiên có một tiếng động nhỏ vang lên.
Hầu như phản xạ một người trong số đó bóp cò, sau đó, ba thước bên trong nhà hàng vang lên một tiếng thét chói tai của đứa bé.
"A -- người đâu cứu mạng, người đâu cứu mạng ... đừng mà, đừng mà, nhà ta có rất nhiều tiền, đưng mà... "
Lúc tiếng súng ngừng lại, ba người liếc mắt nhìn nhau, Hải Sa dùng Hán ngữ rống lên một tiếng:
"Ra đây."
Một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi run rẩy bước ra, trên mặt của hắn đầy vẻ sợ hãi, hình dáng của hắn rất bình thường làm cho người ta có cảm giác đây là một đứa trẻ rất thành thật.
"Van cầu các ông, không nên... Nhà của tôi có rất nhiều tiền, van cầu các ông, đừng giết tôi đừng giết tôi..."
Hải Sa liếc mắt nhìn hắn, hắn dùng tiếng Thái nói với một người đang đề phòng phía sau:
"Giết hắn."
Tiếng súng vang lên, thiếu niên kia trong nháy mắt nhảy ra sau đó giơ chân đạp vào cái bàn ăn bên cạnh, thân thể hắn tà tà bay lên.
Khoáng cách ba thước thật sự là quá ngắn.
Trong nháy mắt, một sự sợ hãi truyền tới óc hắn, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, toàn bộ nhà hàng đột nhiên sáng lên, hắn chớp mắt một cái.
Hắn thấy cảnh tượng tên thiếu niên kia lộn một vòng trên không trung. Song đao trên hai tay của tên thiếu niên kia theo thân thể xoay tròn chém về phía cổ của hai tên thuộc hạ của Hải Sa, sau đó đá vào cánh tay đang cầm súng của hắn.
Vòng xoay trên không trung vẫn chưa ngừng lại, thân thể nặng hơn trăm kg của Hải Sa bị hai chân của tên thiếu nên kéo lên không trung, cánh tay phải của hắn trên không trung bị vặn thành hình bánh quai chèo.
Phanh một tiếng, thân thể của hai người hung hăng đập lên mặt đất. Không có chút nào chần chờ, Hải Sa đưa tai trái mò về phía thanh đao quân dụng ờ dưới đùi nhưng mà tốc độ của đối phương so với hắn còn nhanh hơn, tay hắn mới đi được nửa đường thì thanh đao trên tay thiếu niên đã cắm vào tay hắn sau đó thuận lợi đâm xuống đùi
Trong nháy mắt, hai cái tay và một chân bị thương nặng, trên cơ bản hắn đã mất đi hoàn toàn sức chiến đấu. Thiếu niên đứng dậy, hung hăng nắm cằm hắn lôi cả người hắn dậy.
Ánh sáng trong nhà hàng lóe lên một cái sau đó lại chìm vào bóng tối, ánh sáng duy nhất trong này chính là ba cái đèn pin mà bọn Hải Sa đem theo, nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên trước mặt này Hải Sa không tài nào liên tưởng được hắn với Tử thần liên tục giết hơn mười người bọn họ?
Hình dạng có thể ngụy trang, nhưng hình thể thì không thể. Người này hiển nhiên vẫn chỉ là một thiếu niên đang trong giai đoạn phát triển.
"Các người đã ấn vào nút gọi phục vụ..."
Lạnh lùng nói, thiếu niên đập mạnh đầu hắn lên cái bàn dài, kéo qua một khối nước đá, thiếu niên cắt nó thành những khối nhỏ sau đó nhét vào miệng Hải Sa, tiếp theo hắn cầm cán thanh đao gõ mạnh bốn năm cái vào miệng Hải Sa. làm cho môi của hắn thành một đống máu thịt bầy nhầy.
"Được rồi, hiện tại chúng ta có thể nói chuyện... Các người đã ấn vào nút gọi phục vụ ở phòng 1209?"
Hải Sa miệng đầy băng và máu oán hận nhìn hắn. Thiếu niên rất là thương hại lắc đầu:
"Xem ra tôi đã đoán đúng, cái nút đó do các người bấm vào. Như vậy, một vấn đề khác, các người có thấy cô bé này?"
Hắn lấy một tấm ảnh từ trong túi ra sau đó rọi đèn pin vào tấm hình, nói:
"Nhìn kỹ."
"Khụ, khụ khụ... Ha ha ha ha... Cái này, đứa bé này... Đã bị chúng tao cho..."
Ra sức phun ra một khối nước đá trong miệng ra, Hải Sa nở nụ cười, nhưng mà lời còn chưa nói hết thì thiếu niên kia lại lắc đầu:
"Tôi thấy trong mắt ông có sự mê hoặc, thật đáng tiếc, ông chưa từng thấy qua cô ấy... Bọn ông làm lãng phí thời gian của tôi."
Ánh đao lóe lên, trong nháy mắt, máu từ trên cổ Hải Sa chảy ra, sinh mệnh của hắn dựa vào mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng rời khỏi cơ thể hắn, thiếu niên hít sâu một hơi, không để ý tới thi thể đang xụi lơ trên đất nữa mà chạy thẳng ra ngoài, một lát sau hắn vừa xoa trán vừa trở lại.
Dựa theo lời Sa Sa và Nhã Hàm nói thì bọn họ cho rằng mình đi ra ngoài tìm thứ gì đó để ăn, mấy nhà hàng ở tầng trên đã tìm hết, vậy thì Linh Tĩnh sẽ xuống nhà hàng ở tầng dưới để tìm...
Nhặt lên một khẩu súng tự động, hắn nhờ vào ánh sáng trên súng từ từ đi vào một căn phòng ăn, trên mặt đất có hai thi thể, có lẽ đây là bảo tiêu của một người nào đó, căn phòng đã bị những vết đạn phá hỏng tất cả, đại khái đi qua một vòng, hắn xoay người định rời khỏi, bỗng nhiên hắn quay đầu lại, đi tới phía trước cái tủ lạnh trong phòng ăn, nhiệt độ trong tủ lạnh được điều chỉnh ờ mức cao nhất.
Mở cửa ra, hắn vô ý thức trốn sang một bên bởi vì hắn thấy một họng súng lục đang hướng ra phía ngoài. Ngay lập tức Gia Minh ngồi xổm xuống, bên trong tủ lạnh có một cô bé tay cầm súng lục co cụm lại thành một khối, trên người cô tràn đầy những bông tuyết, gương mặt cô tái nhợt, mũi hầu như không hề phun ra một chút hơi ấm nào, ngay cả khi điều chỉnh nhiệt độ ở mức cao nhất thì bên trong tủ lạnh cũng không phải là nơi dùng để trốn.
Đưa tay cảm ứng nhiệt độ trên tay cô bé, hắn thở ra một hơi, sau đó, Gia Minh bế cô bé lên. Cảm tạ trời đất, tim vẫn còn đập mặc dù rất yếu ớt.
Thật sự khó có thể tưởng tượng cô bé vậy mà có thể trốn trong đó, nếu như hắn đến chậm một bước thì chuyện gì sẽ xảy ra, khi nghĩ đến giả thuyết này làm cho hắn có chút run rẩy. Hắn không muốn gánh chịu và cũng chịu không nổi hậu quả này, cho dù là giết sạch bọn người tấn công, hủy diệt toàn bộ Bùi La Gia cũng không đủ để bù đắp...
"Xin lỗi, Linh Tĩnh, tớ đã tới chậm... Không có chuyện gì, không có việc gì..."