Cậu ta không nói nên lời, không biết phải nói gì hay phải đối mặt với sự thay đổi đột ngột này như thế nào.
Bầu không khí im lặng đến đáng sợ.
Mãi đến khi Tô Chấn xoa xoa lông mày, nói: ” Được rồi, tôi đoán là cậu cũng không biết chuyện này, sau này cậu không cần phải trở về nhà họ Tô nữa, căn nhà ở thủ đô này coi như tôi thay mặt ông cụ bồi thường cho mẹ con cậu.”
“Mẹ tôi…” Tô Tử Kính đã quen với việc gọi Tô phu nhân là mẹ mình. Cậu ta vẫn chưa nhận ra, cậu ta quá say mê những ngày làm thiếu gia thực sự của nhà họ Tô.
Tô Chấn liếc nhìn cậu ta, ánh mắt lạnh lùng hơn trước một chút, khiến Tô Tử Kính cảm thấy sợ hãi.
“Ngoại trừ dì Lâm, chẳng lẽ cậu còn nghĩ vợ tôi là mẹ cậu sao?”
Ngữ khí trầm xuống vài độ khiến Tô Tử Kính hiểu, nếu cậu ta dám trả lời là có thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Tô Tử Kính cắn răng không nói gì, lần này cậu ta thật sự không biết nên nói gì.
Tình hình bên phía nhà họ Tô cũng không mấy lạc quan.
Trần Thanh Nghiên nhìn dì Lâm chỉ có thể cúi đầu run rẩy, trong mắt có hơi điên cuồng: “Nếu Tô Tử Kinh không phải con trai của Tô Chấn, vậy thì hôm đó trong khách sạn đã xảy ra chuyện gì, mau nói cho tao biết!?”
“Còn Tô Ngự… là ai?”
Khi Trần Thanh Nghiên nói điều này, giọng điệu bà ta hơi run lên, như thể đang sợ hãi điều gì đó.
Dì Lâm cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, phu nhân, tôi rất xin lỗi…”
“Trả lời tao!”
Thân thể dì Lâm run lên, nước mắt rơi xuống như thể mình là nạn nhân.
Không nhận được câu trả lời, Trần Thanh Nghiên túm tóc dì Lâm, khiến bà ta phải ngước mắt nhìn mình: “Trả lời tao!”
Toàn thân dì Lâm run lên.
“Hôm đó… sau khi xong việc, tôi đã đưa bà tới chỗ ông cụ…”
Toàn thân Trần Thanh Nghiên run rẩy như bị sét đánh.
Bà ta nghĩ đến ngày đó, ngày Tô Chấn dẫn bà ta đến nhà họ Tô, mọi người uống chút rượu, bà ta cũng uống một ít. Như thường lệ thì sẽ không sao, nhưng không hiểu sao hôm đó bà ta chỉ uống một ngụm nhỏ đã choáng váng.
Sau đó… bà ta tỉnh lại, trông thấy vẻ mặt đầy sợ hãi của ông bà cụ Tô.
Bà ta không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra với mình, hình ảnh cuối cùng trong ký ức của bà ta lẽ ra là người yêu mình, nhưng tại sao khi tỉnh dậy lại biến thành một người khác.
Không ai có thể tưởng tượng được bà ta đã sợ hãi đến thế nào, giờ chỉ cần nhớ lại cảnh tượng lúc đó cũng vẫn là một cơn ác mộng.
Bà ta chưa bao giờ dám nhớ lại điều đó, nhưng giờ phút này lại đang cố gắng nhớ lại.
Rồi bà ta cũng cảm thấy rã rời…
Trong gia đình giàu có, chẳng có ai là người tốt, bà cụ Tô muốn bóp chết bà ta, nhưng không biết vì lý do gì mà cuối cùng lại đồng ý cho bà ta lấy Tô Chấn.
Trong thời gian đó, bà ta đã muốn chết rất nhiều lần.
Bà ta càng sợ hãi hơn khi phát hiện mình có một đứa con trong bụng, cảm thấy cả thế giới như sụp đổ, cũng cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Khi đối mặt với bà ta, bà cụ Tô cũng luôn gây khó dễ, lấy đủ loại lễ nghi làm cớ để tra tấn bà ta.
Khoảng nửa năm sau khi đứa trẻ chào đời, ông bà cụ Tô cùng qua đời trong một vụ tai nạn ô tô.
Bà ta trở thành nữ chủ nhân mới của cái nhà này. Quá khứ tưởng như đã bị chôn vùi trong lòng đất, nhưng mỗi khi thấy Tô Ngự, bà ta lại nhớ đến ngày đó.
Bà ta cho rằng đây là sự xấu hổ của mình… đây là quá khứ không thể chịu đựng nổi nhất của bà ta…
Đó là… ác mộng của bà ta…
Nước mắt không kìm được mà trào ra.
Đúng rồi, bà ta nhớ ra người hầu rót rượu ngày hôm đó có khuôn mặt giống hệt người trước mặt mình…
Bà ta nhìn dì Lâm, vẻ mặt dữ tợn, “Có phải rượu hôm đó có vấn đề không?”
Sắc mặt dì Lâm tái nhợt.
Nhìn vẻ mặt đó, Trần Thanh Nghiên liền hiểu ra tất cả.
Chuyện này quả thực là do dì Lâm làm. Khi đó quá hỗn loạn nên không ai kiểm tra xem rượu có vấn đề gì không, nhà họ Tô không có camera giám sát nào ngoại trừ căn phòng cất giữ đồ đạc có giá trị nên sự việc cũng không điều tra thêm được nữa.
Hôm nay bà ta đã hiểu ra mọi chuyện.
Sau khi biến mất nửa năm kể từ khi ông bà cụ Tô chết, dì Lâm lại xuất hiện trước mặt bà ta, còn nói đứa con của mình là con của mối tình đầu.
Lúc đó bà ta đang rất phiền lòng nên đã nhận người vào, nhưng sau đó… bà ta phát hiện ra Tô Tử Kính trông càng lúc càng giống Tô Chấn.
Tô Chấn chưa bao giờ nghi ngờ gì về đứa trẻ trong bụng bà ta, rõ ràng họ chưa từng có quan hệ gì.
Trong lòng bà ta rất kháng cự, nhưng buộc phải tin một sự thật, đó là Tô Tử Kính rất có thể là con của chồng mình.
Có lẽ dì Lâm đã biết chuyện ngày hôm đó, thỉnh thoảng lại tiết lộ trước mặt bà ta rằng đứa trẻ là con của Tô Chấn, thậm chí còn tỏ ý muốn đứa trẻ này trở về với nhà họ Tô.
Còn có thể nói gì đây? Bà ta chỉ đành nói Tô Tử Kính là con ruột của mình, để không ai biết về vết nhơ của Tô Ngự.
Bà ta muốn loại bỏ vết nhơ này.
Nước mắt Trần Thanh Nghiên rơi thành từng mảng lớn, bà ta cảm giác như mình sắp bị nghẹn, không thể thở nổi.
Bà ta đã làm gì?
Rốt cuộc thì bà ta đã làm gì?
Thấy Tô phu nhân suy sụp, dì Lâm run rẩy, rất sợ Trần Thanh Nghiên sẽ mất trí và hủy hoại cả bà ta.
Trước đây, người ta luôn khen ngợi vẻ ngoài xinh đẹp của bà ta. Bà ta rất giống cô bé Lọ Lem trong truyện cổ tích, sớm muộn gì cũng sẽ có tình một đêm với tổng tài bá đạo rồi bay lên cành cao, trở thành phượng hoàng.
Bà ta nghe vậy cũng động tâm, âm thầm tìm tiểu thuyết để đọc, từ nào không hiểu thì tra từ điển, càng đọc càng nghiện.
Bà ta đưa mình vào cuốn tiểu thuyết và mơ ước được gặp một người giống như nam chính trong đó.
Sau đó, bà ta đến nhà họ Tô làm bảo mẫu, mọi chuyện giống như định mệnh, bà ta thấy Tô Chấn, một Tô Chấn khí phách hăng hái, giống hệt như nam chính bước ra từ tiểu thuyết.
Nhưng bên cạnh nam chính của bà ta còn có một người phụ nữ, một nhân vật nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết.
Bà ta cảm thấy chỉ cần có tình một đêm như trong tiểu thuyết thì người ấy sẽ không thể rời xa mình. Nhưng không ngờ ngày hôm đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu không phải vì tai nạn, bà ta đã không cùng với ông cụ Tô…
Bà ta đi nhầm phòng.
Ông bà cụ Tô không ngủ cùng phòng. Ngoài ra, hôm đó bà cụ Tô nhận được một cuộc điện thoại nên không có nhà.
Khi bà ta phát hiện ra mình nhầm người thì đã muộn.
Bà ta lê thân thể mệt mỏi muốn rời đi, lại nhìn thấy cánh cửa còn chưa khóa lại, bà ta vô thức mở cửa ra, nhìn thấy Tô Chấn cùng Trần Thanh Nghiên.
Rượu có vấn đề nên sẽ khiến họ hôn mê một lúc, có gọi cũng không tỉnh.
Bà ta đã có một ý tưởng táo bạo.
Bà ta chuyển Trần Thanh Nghiên đến chỗ ông cụ, nhưng khi vừa bước ra ngoài, bà ta lại gặp phải lão phu nhân vừa quay lại…
Lão phu nhân trông thấy bà ta thì hỏi vài câu.
Khi đó bà ta hốt hoảng, nên đã rời khỏi nhà họ Tô.
Có lẽ vì đã làm chuyện trái với lương tâm, nên sau khi rời khỏi nhà họ Tô, bà ta cũng không dám quay lại.
Đã nửa năm kể từ khi bà ta rời đi. Cho đến khi bà ta trông thấy tin tức về cái chết của vợ chồng ông cụ Tô trên bản tin.
Bà ta mới ôm bụng lớn trở lại nhà họ Tô.
Sau đó, bà ta phát hiện thấy cách đối xử của Trần Thanh Nghiên với đứa trẻ có gì đó không ổn, rồi hiểu ra rằng Trần Thanh Nghiên vẫn chưa biết sự thật.
Thế là những gợi ý bắt đầu.
Bà ta thậm chí còn tự lừa dối mình rằng đứa trẻ là của Tô Chấn.
Nhưng không phải chung quy vẫn là không phải, giờ chưa được bao lâu đã bị phát hiện rồi…
Gió:
1/ Đm vl =))))
2/ Đm sống kém thế nhỉ, dù bố đứa bé có là ai thì nó cũng là cục thịt trong bụng mình cơ mà.
3/ Tổ sư, mấy chương cuối vừa type vừa chửi bậy hơi nhiều =))))
Bầu không khí im lặng đến đáng sợ.
Mãi đến khi Tô Chấn xoa xoa lông mày, nói: ” Được rồi, tôi đoán là cậu cũng không biết chuyện này, sau này cậu không cần phải trở về nhà họ Tô nữa, căn nhà ở thủ đô này coi như tôi thay mặt ông cụ bồi thường cho mẹ con cậu.”
“Mẹ tôi…” Tô Tử Kính đã quen với việc gọi Tô phu nhân là mẹ mình. Cậu ta vẫn chưa nhận ra, cậu ta quá say mê những ngày làm thiếu gia thực sự của nhà họ Tô.
Tô Chấn liếc nhìn cậu ta, ánh mắt lạnh lùng hơn trước một chút, khiến Tô Tử Kính cảm thấy sợ hãi.
“Ngoại trừ dì Lâm, chẳng lẽ cậu còn nghĩ vợ tôi là mẹ cậu sao?”
Ngữ khí trầm xuống vài độ khiến Tô Tử Kính hiểu, nếu cậu ta dám trả lời là có thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Tô Tử Kính cắn răng không nói gì, lần này cậu ta thật sự không biết nên nói gì.
Tình hình bên phía nhà họ Tô cũng không mấy lạc quan.
Trần Thanh Nghiên nhìn dì Lâm chỉ có thể cúi đầu run rẩy, trong mắt có hơi điên cuồng: “Nếu Tô Tử Kinh không phải con trai của Tô Chấn, vậy thì hôm đó trong khách sạn đã xảy ra chuyện gì, mau nói cho tao biết!?”
“Còn Tô Ngự… là ai?”
Khi Trần Thanh Nghiên nói điều này, giọng điệu bà ta hơi run lên, như thể đang sợ hãi điều gì đó.
Dì Lâm cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, phu nhân, tôi rất xin lỗi…”
“Trả lời tao!”
Thân thể dì Lâm run lên, nước mắt rơi xuống như thể mình là nạn nhân.
Không nhận được câu trả lời, Trần Thanh Nghiên túm tóc dì Lâm, khiến bà ta phải ngước mắt nhìn mình: “Trả lời tao!”
Toàn thân dì Lâm run lên.
“Hôm đó… sau khi xong việc, tôi đã đưa bà tới chỗ ông cụ…”
Toàn thân Trần Thanh Nghiên run rẩy như bị sét đánh.
Bà ta nghĩ đến ngày đó, ngày Tô Chấn dẫn bà ta đến nhà họ Tô, mọi người uống chút rượu, bà ta cũng uống một ít. Như thường lệ thì sẽ không sao, nhưng không hiểu sao hôm đó bà ta chỉ uống một ngụm nhỏ đã choáng váng.
Sau đó… bà ta tỉnh lại, trông thấy vẻ mặt đầy sợ hãi của ông bà cụ Tô.
Bà ta không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra với mình, hình ảnh cuối cùng trong ký ức của bà ta lẽ ra là người yêu mình, nhưng tại sao khi tỉnh dậy lại biến thành một người khác.
Không ai có thể tưởng tượng được bà ta đã sợ hãi đến thế nào, giờ chỉ cần nhớ lại cảnh tượng lúc đó cũng vẫn là một cơn ác mộng.
Bà ta chưa bao giờ dám nhớ lại điều đó, nhưng giờ phút này lại đang cố gắng nhớ lại.
Rồi bà ta cũng cảm thấy rã rời…
Trong gia đình giàu có, chẳng có ai là người tốt, bà cụ Tô muốn bóp chết bà ta, nhưng không biết vì lý do gì mà cuối cùng lại đồng ý cho bà ta lấy Tô Chấn.
Trong thời gian đó, bà ta đã muốn chết rất nhiều lần.
Bà ta càng sợ hãi hơn khi phát hiện mình có một đứa con trong bụng, cảm thấy cả thế giới như sụp đổ, cũng cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Khi đối mặt với bà ta, bà cụ Tô cũng luôn gây khó dễ, lấy đủ loại lễ nghi làm cớ để tra tấn bà ta.
Khoảng nửa năm sau khi đứa trẻ chào đời, ông bà cụ Tô cùng qua đời trong một vụ tai nạn ô tô.
Bà ta trở thành nữ chủ nhân mới của cái nhà này. Quá khứ tưởng như đã bị chôn vùi trong lòng đất, nhưng mỗi khi thấy Tô Ngự, bà ta lại nhớ đến ngày đó.
Bà ta cho rằng đây là sự xấu hổ của mình… đây là quá khứ không thể chịu đựng nổi nhất của bà ta…
Đó là… ác mộng của bà ta…
Nước mắt không kìm được mà trào ra.
Đúng rồi, bà ta nhớ ra người hầu rót rượu ngày hôm đó có khuôn mặt giống hệt người trước mặt mình…
Bà ta nhìn dì Lâm, vẻ mặt dữ tợn, “Có phải rượu hôm đó có vấn đề không?”
Sắc mặt dì Lâm tái nhợt.
Nhìn vẻ mặt đó, Trần Thanh Nghiên liền hiểu ra tất cả.
Chuyện này quả thực là do dì Lâm làm. Khi đó quá hỗn loạn nên không ai kiểm tra xem rượu có vấn đề gì không, nhà họ Tô không có camera giám sát nào ngoại trừ căn phòng cất giữ đồ đạc có giá trị nên sự việc cũng không điều tra thêm được nữa.
Hôm nay bà ta đã hiểu ra mọi chuyện.
Sau khi biến mất nửa năm kể từ khi ông bà cụ Tô chết, dì Lâm lại xuất hiện trước mặt bà ta, còn nói đứa con của mình là con của mối tình đầu.
Lúc đó bà ta đang rất phiền lòng nên đã nhận người vào, nhưng sau đó… bà ta phát hiện ra Tô Tử Kính trông càng lúc càng giống Tô Chấn.
Tô Chấn chưa bao giờ nghi ngờ gì về đứa trẻ trong bụng bà ta, rõ ràng họ chưa từng có quan hệ gì.
Trong lòng bà ta rất kháng cự, nhưng buộc phải tin một sự thật, đó là Tô Tử Kính rất có thể là con của chồng mình.
Có lẽ dì Lâm đã biết chuyện ngày hôm đó, thỉnh thoảng lại tiết lộ trước mặt bà ta rằng đứa trẻ là con của Tô Chấn, thậm chí còn tỏ ý muốn đứa trẻ này trở về với nhà họ Tô.
Còn có thể nói gì đây? Bà ta chỉ đành nói Tô Tử Kính là con ruột của mình, để không ai biết về vết nhơ của Tô Ngự.
Bà ta muốn loại bỏ vết nhơ này.
Nước mắt Trần Thanh Nghiên rơi thành từng mảng lớn, bà ta cảm giác như mình sắp bị nghẹn, không thể thở nổi.
Bà ta đã làm gì?
Rốt cuộc thì bà ta đã làm gì?
Thấy Tô phu nhân suy sụp, dì Lâm run rẩy, rất sợ Trần Thanh Nghiên sẽ mất trí và hủy hoại cả bà ta.
Trước đây, người ta luôn khen ngợi vẻ ngoài xinh đẹp của bà ta. Bà ta rất giống cô bé Lọ Lem trong truyện cổ tích, sớm muộn gì cũng sẽ có tình một đêm với tổng tài bá đạo rồi bay lên cành cao, trở thành phượng hoàng.
Bà ta nghe vậy cũng động tâm, âm thầm tìm tiểu thuyết để đọc, từ nào không hiểu thì tra từ điển, càng đọc càng nghiện.
Bà ta đưa mình vào cuốn tiểu thuyết và mơ ước được gặp một người giống như nam chính trong đó.
Sau đó, bà ta đến nhà họ Tô làm bảo mẫu, mọi chuyện giống như định mệnh, bà ta thấy Tô Chấn, một Tô Chấn khí phách hăng hái, giống hệt như nam chính bước ra từ tiểu thuyết.
Nhưng bên cạnh nam chính của bà ta còn có một người phụ nữ, một nhân vật nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết.
Bà ta cảm thấy chỉ cần có tình một đêm như trong tiểu thuyết thì người ấy sẽ không thể rời xa mình. Nhưng không ngờ ngày hôm đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu không phải vì tai nạn, bà ta đã không cùng với ông cụ Tô…
Bà ta đi nhầm phòng.
Ông bà cụ Tô không ngủ cùng phòng. Ngoài ra, hôm đó bà cụ Tô nhận được một cuộc điện thoại nên không có nhà.
Khi bà ta phát hiện ra mình nhầm người thì đã muộn.
Bà ta lê thân thể mệt mỏi muốn rời đi, lại nhìn thấy cánh cửa còn chưa khóa lại, bà ta vô thức mở cửa ra, nhìn thấy Tô Chấn cùng Trần Thanh Nghiên.
Rượu có vấn đề nên sẽ khiến họ hôn mê một lúc, có gọi cũng không tỉnh.
Bà ta đã có một ý tưởng táo bạo.
Bà ta chuyển Trần Thanh Nghiên đến chỗ ông cụ, nhưng khi vừa bước ra ngoài, bà ta lại gặp phải lão phu nhân vừa quay lại…
Lão phu nhân trông thấy bà ta thì hỏi vài câu.
Khi đó bà ta hốt hoảng, nên đã rời khỏi nhà họ Tô.
Có lẽ vì đã làm chuyện trái với lương tâm, nên sau khi rời khỏi nhà họ Tô, bà ta cũng không dám quay lại.
Đã nửa năm kể từ khi bà ta rời đi. Cho đến khi bà ta trông thấy tin tức về cái chết của vợ chồng ông cụ Tô trên bản tin.
Bà ta mới ôm bụng lớn trở lại nhà họ Tô.
Sau đó, bà ta phát hiện thấy cách đối xử của Trần Thanh Nghiên với đứa trẻ có gì đó không ổn, rồi hiểu ra rằng Trần Thanh Nghiên vẫn chưa biết sự thật.
Thế là những gợi ý bắt đầu.
Bà ta thậm chí còn tự lừa dối mình rằng đứa trẻ là của Tô Chấn.
Nhưng không phải chung quy vẫn là không phải, giờ chưa được bao lâu đã bị phát hiện rồi…
Gió:
1/ Đm vl =))))
2/ Đm sống kém thế nhỉ, dù bố đứa bé có là ai thì nó cũng là cục thịt trong bụng mình cơ mà.
3/ Tổ sư, mấy chương cuối vừa type vừa chửi bậy hơi nhiều =))))