—————
Ngân Thương Uẩn cau mày, híp mắt, trầm giọng nói: "Hắn ta chạm vào chỗ nào?"
Khuất Mộ Huyên xoa xoa mũi, cảm thấy hơi tủi thân, mấy năm nay không dám lợi dụng cậu: "Eo, chân và mông nữa."
"Anh?! Có khi tên kia vẫn còn đó, anh đừng xuống!"
Giọng nói của cậu thu hút mấy vị khách mời đanh chơi ở vùng núi nông gần đó, khi bọn họ ngẩng đầu lên lại nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Ngân Thương Uẩn, trên người khoác chiếc khăn tắm màu trắng lớn để lộ đôi chân dài thẳng tắp, trắng trẻo nhưng lại cơ một cách bất ngờ.
"Vân tỷ, cái này có được coi là mặc quần áo thì gầy khi cởi ra lại đầy đặn(*) không?"
(Kiếm dùm tui câu thành ngữ hợp đi mấy bà, chớ tui là tui bí rồi đó. Câu gốc của cái này ý chỉ mấy người có body siêu ngon nhưng ngày thường mặc quần áo nên không nhìn ra được của mấy tỷ tỷ bên trung á.)
Giản Như Vân cười, hất mốt vốc nước lên mặt cô gái nhỏ đang thèm thuồng đến chảy nước miếng kia: "Không nghĩ tới, nhưng dù nhìn thế nào cũng không phải của em đâu."
"Em biết mà." La Chấn tự tin nói: "Em chỉ thuần túy là cảm khái thôi, còn hơi hâm mộ nữa."
"Em trở thành fan của người ta rồi sao?" Giản Như Vân buồn cười nhìn cô gái nhỏ kia, mặc dù chỉ mới ở cạnh nhau có một ngày, nhưng chính sự thẳng thắn của La Chấn thực sự khiến cô rất thích.
"Vân tỷ, chị không cảm thấy hai người họ rất là hợp nhau sao? Một bên là quân tử một bên là mặt trời nhỏ, ở cùng nhau..." La Chấn nhấn hai ngón tay vào nhau, "Tia lửa bay khắp nơi."
"Nói năng cẩn thận." Khoé môi Giản Như Vân giật giật.
"Sợ cái gì chứ?" La Chấn hất nước, che miệng nhìn bọn họ, cười xán lạn, "Các cậu ấy chẳng phải là thanh mai trúc mã, tình anh em tốt sao?"
Khoé miệng Giản Như Vân cũng cong lên.
Ngân Thương Uẩn và Khuất Mộ Huyên không chỉ chơi đùa, một người muốn xuống nước còn người kia thì không chịu buông tay. Khi La Chấn và Giản Như Vân đang trò chuyện, họ đã xuống nước rồi.
"Nãy em đứng ở đâu?"
Khuất Mộ Huyên gãi cằm: "Vừa rồi em, anh Cầu, anh Đơn và anh Diệp đứng ở đây." Nhìn thấy Ngân Thương Uẩn chuẩn bị tức giận, cậu nhanh tay lẹ mắt kéo tay hắn lại, "Nhưng lúc đó còn các nhân viên của tổ chương trình đang làm việc nữa, có thể không phải bọn họ đâu... nếu không tại sao bọn họ lại muốn chạm vào em chưa?"
Bỏ qua sự ngăn cản của Khuất Mộ Huyên, Ngân Thương Uẩn đi đến chỗ cậu chỉ.
"Tiểu Ngân, sao cậu lại quấn khăn tắm xuống nước vậy?" Cầu Nghị nhìn hai người bọn cậu vẫy tay.
.
Truyện đề cử: Sắc Tình Khó Cưỡng
"Đại thiếu gia là sợ người ta nhìn thấy sao?" Đơn Ư Lạc thấp giọng lẩm bẩm.
Diệp Tang không khỏi nhìn qua hắn ta, sao hắn ta cứ phải đối đầu hai đứa nhỏ này?
Ngân Thương Uẩn im lặng, nhưng khi cách họ chỉ còn một cánh tay, hắn quay người lại hỏi Khuất Mộ Huyên: "Vừa rồi em cảm thấy thế nào khi bị chạm vào?"
"Trơn, mát..." Giọng Khuất Mộ Huyên không tốt lắm, "Lúc đó em nổi hết cả da gà lên."
"Có kính bơi không?" Ngân Thương Uẩn vươn tay hỏi nhân viên, cầm lấy một cặp kính bơi, đeo vào rồi lặn xuống dưới mặt biển.
"Tiểu Khuất, sao vậy?" Cầu Nghị hiếu kỳ, "Bị lợi dụng sao?"
"Không... Không phải." Khuất Mộ Huyên gãi đầu, "Không đến mức như vậy, có thể là vô tình thôi."
"Đừng hắt nước bẩn lên người chúng tôi." Đơn Ư Lạc nghe vậy liền không vui, "Đừng có mà tự ý hành động."
"Anh Đơn, tôi không hề nhắc đến anh." Khuất Mộ Huyên hơi bất ngờ trước phản ứng của hắn ta, "Anh đừng suy nghĩ nhiều."
"Tôi..." Đơn Ư Lạc hoàn toàn không quan tâm đến quay, sắc mặt đen đi, "Vừa nãy cậu ta ở đây cùng chúng ta, không nói chúng ta thì nói ai?"
Cầu Nghị hơi bất đắc dĩ: "Yên tâm đi, Mộ Huyên không nói thời gian xảy ra, vừa nãy mọi người đều đang trò chuyện nên có thể là trùng hợp thôi."
Đơn Ư Lạc há miệng, nhưng không phát ra âm thanh nào khác.
La Chấn và Ngân Thương Uẩn vừa bơi đến đây thì tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.
Ngay khi La Chấn định phản bác, Giản Như Vân đã lặng lẽ ngăn cô lại.
"Vân tỷ?"
"Ở đây đông người, hắn ta không có có lá gan đó đâu."
"Nhưng mà..." La Chấn thấy hơi nghi ngờ về những lời Đơn Ư Lạc nói, làm sao anh ta biết địa điểm và thời gian cụ thể mà Khuất Mộ Huyên nói?
"Chị biết cậu ta có vấn đề." Giản Như Vân lắc đầu: "Nhưng không hề đơn giản như vậy đâu."
Giản Như Vân muốn tốt cho La Chấn, dù sao cô gái nhỏ ấy cũng chỉ mới ra mắt, nếu Đơn Ư Lạc dám làm gì đó với Khuất Mộ Huyên, chỉ dựa vào chính cậu và gia đình cậu hoàn toàn có thể xử lý hắn ta chứ nói chi đến còn có một Ngân Thương Uẩn có bối cảnh vững chắc khác.
La Chấn xuất thân là một thực tập sinh, đương cô hiểu rằng Giản Như Vân đang có ý tốt, tuy cô hơi bất mãn nhưng lại không làm gì nữa.
Ngay cả La Chấn còn nhìn ra sự bất thường đó, đừng nói đến hai tên cáo già Cầu Nghị và Diệp Tang, bọn họ đang trao đổi ánh mắt, thấy rõ sự nghi ngờ trong mắt đối phương.
Đơn Ư Lạc... tên này muốn làm cái gì?
"Anh?" Tâm trí của Khuất Mộ Huyên đều đặt hết lên người đang lặn dưới nước kia, sao anh của cậu còn chưa lên nữa a.
"Oa ——" Ngân Thương Uẩn ngoi lên từ dưới nước, vuốt mặt rồi hỏi nhân viên tổ chương trình đang ngồi trên thuyền kia, "Có máy quay chống nước không?"
"Có, cậu muốn..."
"Cho tôi mượn." Giọng Ngân Thương Uẩn bình tĩnh, nhưng Khuất Mộ Huyên biết hắn đang cố gắng kìm nén cơn giận của mình.
"Ồ." Nhân viên ghi hình lấy một chiếc máy quay chống thấm nước ra, kiểm tra rồi đưa cho hắn, "Chức năng quay phim đã được bật lên."
Ngân Thương Uẩn gật đầu, cầm máy quay rồi lại lặn mất.
"Chuyện gì vậy?" Mọi người hai mặt nhìn nhau, ngay cả Khuất Mộ Huyên cũng không hiểu chuyện gì.
Nhưng sắc mặt của Đơn Ư Lạc ngày càng tệ: "Chẳng lẽ còn có người muốn đụng vào cậu? Không phải cậu bị hoang tưởng đó chứ?"
Khuất Mộ Huyên hơi cau mày, sao giờ cậu lại cảm nhận được cảm giác đó nữa chứ? anos lành lạnh và trơn trượt, như thể có một ngón tay đang lướt qua eo cậu.
Ngân Thương Uẩn ngoi lên từ dưới nước, tay phải vốc lên một vốc nước: "Thứ này chạm vào em."
Mọi người chớp chớp mắt, cảm thấy hơi khó hiểu, đây không phải chỉ là một vốc nước à?
"A!" La Chấn hơi thấp nên dựa vào phao bơi tròn, cách mặt biển rất gần, "Có cái gì đó đang động đậy."
Khuất Mộ Huyên cúi xuống nhìn kỹ hơn, khoé miệng cậu hơi giật giật, thật giống như một trò đùa lớn...
Đây không phải là sứa hả?!
Tất cả mọi người giật mình rồi bật cười, ngay cả Giản Như Vân, người luôn tỏ vẻ xa cách cũng cười ngoảnh mặt đi.
Đơn Ư Lạc mỉm cười trước ống kính: "Có phải Tiểu Khuất thật sự bị hoang tưởng không? Tôi biết một bác sĩ tâm lý giỏi lắm đấy."
Khuất Mộ Huyên gãi cằm, mặc dù không nghe ra ý vị của Đơn Ư Lạc, nhưng có vẻ cậu hơi phóng đại cảm giác của mình lên rồi, còn liên lụy cả anh cậu bị trêu chọc theo nữa.
Sau khi mọi người cười xong, Đơn Ư Lạc còn chêm thêm mấy câu chế giễu, thì Ngân Thương Uẩn cất tiếng nói: "Ngừng rồi à?"
Lời vừa nói ra, mọi người đều ngẩn ra. Ngay cả Cầu Nghị cũng hơi xấu hổ, ông ta thật sự bị một đứa nhỏ mới ngoài đôi mươi uy hiếp sao?
"Tiểu Huyên không hề bị hoang tưởng." Ngân Thương Uẩn âm trầm nói, hắn lắc lắc máy quay trong tay, "Tuy sứa là ngoài ý muốn nhưng một đàn sứa quấn quanh eo và chân Tiểu Huyên có phải ngoài ý muốn hay không?"
Lời còn chưa dứt, những tiếng cười còn xót lại chợt ngưng bặt.
Sắc mặt Cầu Nghị chợt nghiêm túc lại, ông ta ở trong làng giải trí cũng hơn 20 năm rồi, đã từng nhìn thấy bất cứ thủ đoạn nào. Nếu những gì Ngân Thương Uẩn nói là thật, thì đây không phải chuyện nhỏ, "Chúng ta quay lại bờ trước."
“Anh ơi....."
"Không có chuyện gì đâu." Ngân Thương Uẩn xoa đầu Khuất Mộ Huyên, "Nếu ở đây đã mở cửa để đón khách du lịch vậy nên sứa ở đây cũng sẽ không có độc đâu, lên bờ để bác sĩ kiểm tra đi."
"Em có gây rắc rối không?" Khuất Mộ Huyên nghĩ về chuyện đó vẫn còn hơi khó chịu, cậu rất vui khi được gặp lại Ngân Thương Uẩn sau một thời gian xa nhau dài ơi là dài, và hầu như đều được hắn chăm sóc. Lần này may là hắn phát hiện điểm kỳ lạ, nếu anh cậu mà không phát hiện ra điểm kỳ lạ đó có lẽ đã thành trò cười của Đơn Ư Lạc rồi.
Rõ ràng ban đầu chính cậu là người muốn chăm sóc cho Ngân Thương Uẩn, nhưng cậu thật không ngờ chỉ mới ngày thứ thôi mà bản thân mình suýt gặp rắc rối.
"Em nói tào lao gì đó?" Bọn cậu lên bờ, Ngân Thương Uẩn nhận lấy chiếc khăn do nhân viên đưa cho rồi quấn lên người Khuất Mộ Huyên, "Lần này anh còn muốn khen em, em rất cảnh giác."
"Khen em sao?" Khuất Mộ Huyên thở dài, "Rõ là do em ngu ngốc mà."
Ngân Thương Uẩn hắng giọng, nghiêm túc nói: "Tuy rằng độc sứa rất yếu nhưng nếu không xử lý sớm có thể làm tê liệt một ít thần kinh cũng như em có thể sẽ bị độc tố ảnh hưởng."
Tuy nó hơi ngớ ngẩn nhưng điều đó có quan trọng gì?
Em ấy không cần phải giống như đám cáo già trong ngoài bất nhất kia. Tiểu Huyên của hắn không thể và cũng không cần phải chịu điều đó.
Khuất Mộ Huyên sững sờ, nhìn vào ống kính đang ghi hình bọn cậu... Đây có được coi là nhắm mắt nói quàng không?
Tổ chương trình lúc này không rảnh để quan tâm đến chuyện gì nữa, bọn họ gọi bác sĩ trong đoàn đến kiểm tra cho Khuất Mộ Huyên, Trương Địch giận đến đỏ mặt khi xem lại video.
Không nói đến mối quan hệ giữa anh ta và Khuất Mộ Huyên, khách quan mà nói, nếu vấn đề này không được xử lý hợp lý sẽ trở thành một sự cố lớn.
Các bác sĩ trong đoàn đã kiểm tra và hỏi thử một vài ngư dân và bác sĩ địa phương, xác nhận rằng loài sứa này hầu như không có độc và trên cơ thể Khuất Mộ Huyên không có bất kì vết đốt nào. Sau khi bác sĩ kê đơn thuốc giải độc cho Khuất Mộ Huyên, Ngân Thương Uẩn vẫn còn lo lắng nên đã hỏi bác sĩ lấy một ống máu khác để gửi đi kiểm tra.
"Anh à, em không sao."
Sau khi chuyện đó xảy ra, mọi người đều không còn tâm trạng để chơi đùa nữa, tổ chương trình đành phải tổ chức một cuộc họp, đưa thiệp mời dự tiệc nướng và đốt lửa trại vào buổi tối cho bọn họ, sau đó thả họ tự do hoạt động.
Hoàng hôn buông xuống, trong cabin gỗ.
"Anh ơi."
Ngân Thương Uẩn bước ra khỏi phòng tắm, dùng khăn lau nước đọng trên người, nhưng giọt nước trượt theo cơ bụng rồi biến mất sau khăn tắm. Đáng tiếc, Khuất Mộ Huyên đang hồi tưởng lại những chuyện xảy ra vào buổi chiều mà bỏ lỡ cảnh xuân đẹp đẽ này.
"Em chợt nghĩ đến chuyện này, không biết có phải do em suy nghĩ nhiều hay không."
"Em nói thử xem." Ngân Thương Uẩn mặc chiếc áo phông trắng vào, do không có hoạ tiết nào khác nên vô tình làm lộ ra những đường cơ bắp thoắt ẩn thoắt hiện.
"Trước khi em chuẩn bị xuống biển, em đã gặp Cầu Nghị và Đơn Ư Lạc, nước trái cây trong tay anh Cầu đã đổ vào người em."
"Cầu Nghị?"
"Vâng, em lúc ấy không có nghĩ nhiều, dù sao sau khi xuống biển, sóng cũng sẽ cuốn trôi hết đi."
"Nước trái cây gì?"
Khuất Mộ Huyên cẩn thận nhớ lại: "Em không nhớ rõ, nhưng em đã ngửi thấy mùi trái cầy và màu hơi đỏ nên em nghĩ là nước trái cây thôi."
Ngân Thương Uẩn gật đầu.
"Anh khoan hẳn hành động, có thể là em sai."
"Yên tâm đi." Ngân Thương Uẩn véo má cậu, "Anh là người dễ kích động vậy sao? Thay quần áo rồi đi ăn thịt nướng thôi."
Khuất Mộ Huyên che mặt, không khỏi thầm nghĩ anh cậu thật xấu xa, còn véo mặt cậu như vậy làm sao mà còn dám ăn thịt nướng nữa chứ?!
Tác giả có lời muốn nói: Ngân tiểu thiếu gia hôm nay đặc biệt bá đạo đúng không =v=?
....
Đặng Đặng: Xin lỗi đợi lâu ròi ~ Đọc trên wattpad thôi nha mấy bà, đọc chỗ khác tui buồn đó 🥲