Thuê côn đồ để hành hung bạn học không phải là chuyện nhỏ.
Giống như đổ nước lạnh vào chảo dầu vậy, vụ việc của Diệp Tinh Ninh Y ngày càng trở nên ầm ĩ, cảnh sát cũng bắt đầu vào cuộc điều tra, cô ta và đám côn đồ đều bị bắt đi, hiệu trưởng cũng sốt ruột đi theo.
Cả buổi chiều mọi người đều bàn tàn về chuyện này, chẳng còn tâm trí đâu mà học, lãnh đạo nhà trường cũng gấp rút họp bàn với nhau.
Cô giáo chủ nhiệm của Kiều Ảnh cũng phải đi.
Trong lớp không có người quản, cả đám rảnh rỗi liền mở nhóm chat thảo luận sôi nổi, đều đang thắc mắc rằng liệu đây có phải là sự thật hay không, nếu là sự thật thì nạn nhân là ai?
Những tên côn đồ đấy bị người đó đánh cho bầm dập như vậy sao?
Bạn học nào lại lợi hại như vậy, chưa từng nghe nói trường của bọn họ có đại nhân vật như thế.
Chưa hết buổi chiều, mọi việc đã vượt quá tầm kiểm soát, đi đến đâu cũng có thể nghe thấy mọi người bàn tán về vấn đề này.
Trong thời đại thông tin Internet phát triển, giáo viên các lớp đứng trên bục chỉ có thể nhắc nhở học sinh không được bàn tán quá nhiều, tạo dư luận, để không gây ảnh hưởng xấu đến nhà trường và các học sinh khác.
Tuy nhiên, điều đó không ngăn được sự tò mò của mọi người.
Diệp Tinh Ninh khóc lóc được cha bảo lãnh từ đồn cảnh sát, vừa bước vào nhà đã bị ông ta tát một cái.
Từ trước đến nay, cô ta luôn là bảo bối được nâng niu trên lòng bàn tay, là niềm tự hào của cha mẹ và là cô gái ngoan trong mắt người thân, bạn bè.
Thế nhưng bây giờ cô ta lại dám làm ra loại chuyện này.
“Con có biết cha đang chuẩn bị tranh cử chức Phó giám đốc công an tỉnh hay không, bây giờ con đã phá hỏng tất cả rồi!”
“Làm sao cha lại có thể sinh ra một cục nợ như con chứ?”
Cha Diệp tức giận đến nỗi không ngừng chửi bới, còn chửi luôn cả mẹ Diệp. Cho đến tận khuya, Diệp gia vẫn chưa hết ồn ào.
Liên quan đến sự việc của Diệp Tinh Ninh, người vui mừng nhất chính là Kiều Linh Linh.
Tan học trên đường về nhà, cô ta gần như hát cả chặng đường.
Cô ta tự cho rằng bản thân cũng xinh đẹp như Diệp Tinh Ninh, chỉ là điều kiện gia đình không tốt bằng nên mới thua Diệp Tinh Ninh mà thôi.
Hôm nay tất cả sự đố kỵ những năm này đều không còn, cảm giác thật sảng khoái, cho dù nhìn thấy Kiều Ý làm việc nhà giúp Kiều Ảnh, tâm trạng Kiều Linh Linh vẫn rất tốt, cũng không đi tìm Kiều Ảnh để gây chuyện.
Sáng sớm hôm sau, nhà trường đã ra thông báo.
Hiệu trưởng đã đích thân lên tiếng và làm rõ rằng sự việc Diệp Tinh Ninh trả tiền để thuê bọn côn đồ nhằm hãm hại bạn học chỉ là hiểu lầm.
Mấy tên côn đồ chuyên gây rối đã bị bỏ tù, cái gọi là bằng chứng đều là giả.
Kiều Ảnh ngồi tại chỗ nghe hiệu trưởng dặn dò mọi người khi đến trường phải chú ý an toàn, đủ các kiểu quan tâm, cô cảm thấy thật nực cười.
Có vẻ như gia đình của Diệp Tinh Ninh đã chi rất nhiều tiền để giải quyết vụ này.
Trong lòng Kiều Ảnh chẳng có tư vị gì, cô đã sớm đoán được kết quả này, nhưng dù sao cũng đủ để Diệp gia náo loạn một phen.
Hai ngày sau, Diệp Tinh Ninh trở lại trường học.
Cả người vô cùng phờ phạc, không còn dáng vẻ kiêu ngạo như trước kia, chỉ cúi đầu im lặng.
Dù đã qua hai ngày, nhưng việc này vẫn chưa hạ nhiệt, trở thành đề tài bàn tán của mọi người sau bữa ăn, khi nhìn thấy Diệp Tinh Ninh mọi người đều nhỏ giọng chỉ trỏ.
Các nữ sinh bình thường chẳng mấy người thích cô ta, vậy nên bây giờ bọn họ thỏa sức bàn tán về chuyện này.
Nhiều người hả hê trước sự bất hạnh của cô ta.
Đi tới hành lang chợt bắt gặp Kiều Ảnh, Diệp Tinh Ninh chỉ dám hung hăng nhìn cô, sau đó cúi đầu nhanh chóng bước đi.
Kiều Ảnh cũng chẳng thèm quan tâm, từ đầu đến cuối cô chưa bao giờ xem trọng cô ta, cho dù nhàm chán tìm trò vui thì cũng chẳng bao giờ tìm loại người như Diệp Tinh Ninh, bởi vì cô ta chẳng đủ tư cách để chơi với cô.
Nếu như muốn tìm trò tiêu khiển, thì cô sẽ trực tiếp cho nổ tung tòa nhà thông tin của một quốc gia nào đó, giống như đốt pháo hoa vậy.
Đây là phong cách làm việc của cô.
Khi Từ Minh Thần trở về nhà, cha anh ta đã hỏi về việc của Diệp Tinh Ninh, có thể tưởng tượng được chuyện này đã gây ra náo động đến mức nào.
Từ Minh Thần thuật lại lời của hiệu trưởng.
Từ Minh Thần từ nhỏ đã theo sát cha mình, mưa dầm thấm lâu, đương nhiên anh ta sẽ không tin tưởng hoàn toàn những gì hiệu trưởng nói.
Nghe xong, cha Từ cười như không cười: “Lão già Diệp Đông Thành này đã để ý đến vị trí Phó giám đốc công an tỉnh mấy năm rồi, chuẩn bị chu đáo khắp nơi, sắp thành công thì lại bị con gái bảo bối của ông ta phá hủy.”
Từ Minh Thần không có hứng thú.
Anh ta vốn tưởng rằng Diệp Tinh Ninh được gia đình quá nuông chiều đến hư rồi, nhưng may thay cô ta không phải kẻ ngốc, thành tích học tập cũng khá tốt.
Hai ngày trước còn nghe cô ta nói muốn báo danh vào Kinh Đại, còn nghĩ cùng đến Kinh Thành chiếu cố lẫn nhau.
Kết quả lại xảy ra chuyện như vậy.
Quả nhiên, không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.
Tóm lại, vừa có chút hảo cảm với cô ta, bây giờ một chút cũng chẳng còn.
_
Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Kiều Ý đang đi bộ về nhà thì bị một vài tên côn đồ có ý đồ xấu chặn lại.
“Tự mình làm hay là để chúng tao ra tay?”
“Tôi không có tiền.”
“Đại ca nói xem, mấy thằng mọt sách này lúc nào cũng nói không có tiền, sau khi bị đánh một trận còn không phải ngoan ngoãn đưa tiền ra hay sao?” Một tên đàn em giật lấy cặp sách của Kiều Ý, đổ hết sách vở xuống.
Kiều Ý nhìn hành động của bọn chúng, chỉ biết nghiến răng im lặng.
Trong cặp không tìm thấy tiền nên bọn chúng bắt đầu sốt ruột lục túi Kiều Ý: “Mày giấu tiền ở đâu? Mau lấy ra cho tao!”
“Tôi đã nói với anh là tôi không có tiền.”
“Ồ, còn mang theo điện thoại di động, điện thoại cũng được.”
“Mau trả lại cho tôi.”
“Mẹ kiếp, còn dám đòi lại, cái điện thoại rách nát này có cho, tao cũng không cần.”
Kiều Ý cùng vài tên côn đồ bắt đầu cãi nhau vì chiếc điện thoại.
Tên cầm đầu không ngờ Kiều Ý lại liều mạng vì chiếc điện như vậy, hắn tức giận đến mức chuẩn bị ra tay đánh người.
“Này!”
Đột nhiên, một giọng nữ vang lên.
Bọn côn đồ lần theo âm thanh và nhìn thấy một cô gái đang mặc đồng phục học sinh.
Nữ sinh này có vẻ gầy hơn vài ngày trước nhưng bọn chúng vẫn nhận ngay ra cô.
Kiều Ý quay đầu lại, nhìn thấy Kiều Ảnh, cậu lập tức lo lắng và muốn cô nhanh chóng rời đi.
Nhưng thay vì rời đi, Kiều Ảnh lại đi thẳng về phía bọn họ.
Hai tay cô thong dong ôm cặp như đang đi dạo trong vườn, cảm giác rất thoải mái.
Kiều Ảnh tựa hồ như không nghe được những gì Kiều Ý nói, cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Nghĩ đến đây, Kiều Ý không nhịn được mà lo lắng.
Tuy nhiên, trước khi Kiều Ý chuẩn bị làm gì đó thì những tên côn đồ đó không hiểu sao lại phát điên lên, nhìn thấy Kiều Ảnh mà như nhìn thấy ma, bọn chúng không còn thiết tha gì nữa, điên cuồng bỏ của chạy lấy người.
Một vài tên chân tay yếu ớt, gần như lăn lộn rồi bò đi, một số khác còn khoa trương hơn, hoảng sợ đến nỗi vừa chạy vừa khóc lóc la hét.
Cảnh tượng buồn cười và ngớ ngẩn này diễn ra quá bất ngờ, khiến Kiều Ý hoang mang không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Kiều Ảnh đi tới: “Em không sao chứ?”
Kiều Ý ngơ ngác lắc đầu, sau khi bừng tỉnh liền vội vàng cúi người nhặt chiếc điện thoại dưới đất lên, điện thoại bị mấy tên côn đồ ném đi nên giờ màn hình không còn sáng nữa.
Kiều Ý thử mở điện thoại lên thì phát hiện nó đã bị hỏng.
Cậu im lặng một lát, sau đó bình tĩnh cất tập vở dưới đất lại vào túi.
Kiều Ảnh thấy vậy, khẽ cau mày nhìn về phía bọn côn đồ vừa bỏ chạy, cô đang suy nghĩ có nên đuổi theo rồi bắt bọn chúng bồi thường hay không?
Kiều Ý ôm cặp đứng dậy, hỏi: “Sao bọn họ lại sợ chị như vậy? Vừa nhìn thấy chị là họ bỏ chạy.”
Kiều Ảnh nhún vai: “Nhanh về nhà đi ngủ thôi!”
Kiều Ý là người rất thông minh, trong nháy mắt cậu đoán ra được, nhưng lại có chút không chắc chắn: “Diệp Tinh Ninh bỏ tiền thuê côn đồ hại bạn học, người đó chính là chị phải không?”
Kiều Ảnh: “Quả thực mấy hôm trước đi học về đã gặp phải bọn chúng.”
Kiều Ý không thể tin được: “Hóa ra chị chính là người đã đánh bọn họ bầm dập, sau đó bảo bọn họ đến trường xin Diệp Tinh Ninh tiền chữa bệnh gây náo loạn mấy ngày nay sao?
Kiều Ảnh không hề để tâm: “Chị không kêu bọn chúng đánh Diệp Tinh Ninh đã tốt lắm rồi.”
Thấy Kiều Ý nhìn chằm chằm mình, Kiều Ảnh lại nói: “Chị đã nói rồi, trước đây là do chị lười tính toán với bọn họ mà thôi.”
“Nhưng...” Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, làm sao một cô gái như chị lại có thể đánh thắng những tên côn đồ đó?
Hơn nữa còn ra tay rất nặng.
Đây... đây thực sự là người chị đã chung sống cùng cậu mười mấy năm sao?
Mặc dù có lúc cậu cảm thấy rất xa lạ nhưng cậu lại rất thích một người chị lợi hại như vậy.
Kiều Ý còn chưa kịp nói thêm thì Kiều Ảnh lại hỏi: “Gần đây có ngân hàng nào không?”
Kiều Ý không hiểu gì cả, nhưng vẫn nói với cô vị trí, sau đó hỏi: “Chị đến ngân hàng làm gì ạ?”
“Em về trước đi, chị còn có chút việc phải làm.” Kiều Ảnh nói xong liền đi về phía ngân hàng.
Đây là một kiểu ngân hàng tự động.
Kiều Ảnh từ trong cặp lấy ra chiếc thẻ ngân hàng duy nhất của mình.
Thẻ này do nhà trường cấp, học sinh đều dùng thẻ này để đóng học phí mỗi học kỳ.
Đưa thẻ vào máy ATM rồi cô kiểm tra số dư.
(Số dư tài khoản: 1000000)
Một trăm vạn?
Tiểu tử Tần gia này thật đúng là keo kiệt, cứu mạng hắn ta mà chỉ đưa cô có một trăm vạn. Chẳng lẽ mạng sống người Tần gia trong mắt họ không đáng tiền như vậy sao? Hay là do mạng Tần Dục Sâm không có giá trị?
Được rồi, một trăm vạn thì một trăm vạn, có còn hơn không.
Kiều Ảnh cất thẻ, quay người đi đến một cửa hàng điện thoại di động.
Thấy cô chỉ là học sinh, nhân viên bán hàng thậm chí không thèm nhấc mông, ngồi bất động trên ghế, cũng không chào hỏi một câu.
“Điện thoại di động nào đắt nhất?”
Nghe vậy, nhân viên bán hàng sửng sốt một chút, đánh giá Kiều Ảnh từ trên xuống dưới, sau đó đứng dậy chào hỏi.
Vừa nghe nói Kiều Ảnh muốn mua hai chiếc điện thoại, nhân viên lập tức cười rạng rỡ, bưng trà rót nước cho cô, sau đó gói cẩn thận cho cô hai chiếc điện thoại, rồi đích thân tiễn cô ra ngoài cửa, cười sung sướng đến nỗi không khép nổi miệng.
Kiều Ý lúc này đang buồn bã nhìn điện thoại di động đã hỏng của mình.
Nó là chiếc điện thoại cũ cậu dùng tiền mừng tuổi mới mua được, bình thường chỉ dám dùng để tra tài liệu học tập trên mạng.
Hoàn cảnh gia đình khó khăn khiến bố mẹ không thể bỏ tiền mua cho cậu một chiếc điện thoại mới, thậm chí là điện thoại cũ cũng không được.
Kiều Ý đang do dự có nên mang nó đi sửa hay không.
Nhưng chưa cần nói đến chuyện tốn tiền, mà có thể sửa được nó hay không mới là vấn đề.
Lúc này chợt có người gõ cửa.
Kiều Ý ngẩng đầu liền thấy Kiều Ảnh bước vào, đặt một túi đồ lên trên bàn.
Kiều Ý tò mò mở túi ra thì phát hiện bên trong là một hộp điện thoại di động.
Cậu nhìn Kiều Ảnh với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Sau đó cậu đưa tay lấy cái hộp rồi mở ra xem, bên trong hóa ra là một chiếc điện thoại di động mới toanh.
Hơn nữa còn là chiếc mới và đắt nhất hiện tại.