Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Minh Nguyệt một mình đi dạo trong hoàng cung xa hoa rộng lớn. Triệu Cẩn Vân vốn muốn bồi tiếp nàng cùng đi dạo nhưng Tề Minh Nguyệt bảo không cần, hai người họ không thể cùng nhau mất tích khi tiệc chưa tàn, phải có một người ở lại để tránh lời ra tiếng vào.

Tề Minh Nguyệt đi dọc theo dãy hành lang, phía trên treo lòng đèn đỏ lơ lửng thấp sáng cung điện nguy nga. Nàng đi ra khỏi cung điện, đi tiếp theo dãy tường thành cao lạnh lẽo, cảm nhận được thế nào gọi là chốn cung nguy gò bó. Bốn bức tường thành cao sừng sững trói buộc nhiều thân phận ở nơi đây, có những số phận định sẵn cả đời chỉ có thể sinh diệt ở trong cung này.

Tề Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời cảm thấy tịch mịch không thôi, trong lòng thầm cảm thán số phận nàng may mắn không phải ở chốn thâm cung này cả đời, nàng có thể tự do bay lượn không như chú chim bị nhốt trong lòng son.

Đi cũng một lúc lâu, Tề Minh Nguyệt cảm thấy trong lòng thư thái không ít liền quay lại, có lẽ giờ này tiệc cũng tàn, nàng không muốn để Triệu Cẩn Vân phải đợi.

Tề Minh Nguyệt quay đầu còn chưa cất bước rời đi thì trước mặt xuất hiện một bóng người cao lớn, người kia từ từ tiến gần lại phía nàng đến khi ánh sáng của lòng đèn treo chiếu rọi khuôn mặt kia nàng mới nhận ra là ai.

- “Biểu muội, đã lâu không gặp”. Tô Văn Hành hướng Tề Minh Nguyệt cười cười.

- “Biểu ca, sao huynh lại xuất hiện ở đây?” Tề Minh Nguyệt có chút nghi vấn hỏi lại, lúc nảy trong bữa tiệc nàng cũng không thấy Tô Văn Hành vậy mà bây giờ người kia lại đứng trước mặt nàng.

- “Ta có công vụ cần bẩm báo, ta biết hôm nay muội cùng Biện vương vào cung dự tiệc nên cố ý muốn gặp muội”. Tô Văn Hành ôn tồn giải thích cho Tề Minh Nguyệt biết.

Tuy rằng Tô Văn Hành là quan võ nhưng tứ thư ngũ kinh hắn đều thông hiểu, phong thái nhẹ nhàng nho nhã, không có một chút nào giống như nam tử nhà võ. Tô gia cũng là một gia tộc quyền thế, Tô Văn Hành lại là võ trạng nguyên, chính vì vậy hắn rất được các vị tiểu thư trong kinh thành yêu thích, chỉ mong được gả cho hắn nhưng đến bây giờ hắn vẫn chưa thành thân.

Tề Minh Nguyệt nhìn Tô Văn Hành đứng trước mặt mình mà mỉm cười, cũng đã rất lâu rồi nàng không gặp hắn. Có lẽ lần gặp gần nhất là năm trước lúc Tô Văn Hành đậu võ trạng nguyên, khi đó Ngoại tổ Tô tổ chức đại tiệc chúc mừng. Xa cách lâu như vậy thật không ngờ có thể gặp nhau ở trong cung ngày hôm nay.

- “Biểu muội có khỏe không?” Còn chưa đợi Tề Minh Nguyệt lên tiếng, Tô Văn Hành lại tiếp tục quan tâm hỏi.

- "Ta rất tốt. Còn biểu ca thì sao? Tô trạng nguyên chắc hẳn rất bận rộn”. Tề Minh Nguyệt nhìn Tô Văn Hành nhiệt tình như vậy có chút không quen, nàng rất ý tứ lùi lại một bước giữ khoảng cách với hắn.

Tô Văn Hành nhìn Tề Minh Nguyệt giữ khoảng cách với mình như vậy cũng ngầm hiểu được tâm ý của nàng. Nam nhi đại trượng phu phải biết thức thời không nên làm khó nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân đã có gia đình.

- “Biểu muội là đang cười nhạo ta sao? Trạng nguyên gì chứ, ta chỉ đang cống hiến cho triều đình thôi.” Tô Văn Hành cười khỗ, võ trạng nguyên gì chứ? Hắn biết thân phận của mình, chỉ là chức quan thấp kém làm việc cho bề trên.

- “Biểu ca là khiêm tốn rồi”. Tề Minh Nguyệt nhìn sắc trời không còn sớm liền muốn cáo biệt: “Biểu ca đã không còn sớm, vương gia còn đang đợi ta, ta xin phép cáo lui”.

Tô Văn Hành có chút không nỡ nhưng vẫn phải để Tề Minh Nguyệt rời đi, nhìn bóng dáng nữ nhân ngày một khuất xa dần trong tầm mắt hắn có chút tiếc nuối.

Còn chưa đợi Tô Văn Hành hết bần thần thì có một giọng nói chế giễ hắn vang lên phía sau: “Không ngờ Tô trạng nguyên lại si tình đến thế?”

- "Ngô vương là có ý gì?” Tô Văn Hành thu hồi tầm mắt, liếc nhìn người phía sau tảng đá.

- “Nam nhi phải có chí lớn, đến lúc ngươi có quyền lực trong tay thì muốn nữ nhân gì không có”. Triệu Cẩn Hàng bước đến cạnh Tô Văn Hành vỗ vỗ vai hắn.

Việc lớn của Triệu Cẩn Hàng vẫn chưa thành, hắn cần có người phò trợ cho đại nghiệp của mình. Tô Văn Hành là người thích hợp nhất, hắn cần phải lôi kéo được Tô Văn Hành vào kế hoạch của mình.

- “Ta muốn nữ nhân như thế nào cũng không nhọc lòng đến Ngô vương”. Tô Văn Hành lạnh nhạt trả lời, chuyện của hắn không cần người khác quản nhiều như vậy.

Triệu Cẩn Hàng cười lớn, cũng không sợ sẽ có người nghe được, liền thẳng thắng với Tô Văn Hành: "Bản vương rất thích tính khí của ngươi, nếu ngươi đồng ý giúp bản vương, ta hứa sau khi đại nghiệp thành công bản vương sẽ cho ngươi thứ ngươi muốn”.

- “Ngô vương cần ta giúp việc gì sao?” Tô Văn Hành cũng không gấp gáp, hắn biết Ngô vương không tự nhiên mà xuất hiện ở đây, rõ ràng người kia cố ý tìm tới hắn.

- "Chuyện cơ mật, ta cũng không thể nói tùy tiện ở đây. Ngày mai nếu Tô trạng nguyên có thời gian, hãy ghé qua phủ của ta, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn”. Triệu Cẩn Hàng biết mục đích của hắn đã đạt được, Tô Văn Hành hỏi hắn có nghĩa là đã chấp nhận đề nghị của hắn.

- “Được, ngày mai ta sẽ ghé qua phủ vương gia”. Tô Văn Hành cũng muốn biết thử xem vị vương gia này có chuyện cơ mật gì cần thương lượng với hắn.

Nghe được câu trả lời mình mong muốn, Triệu Cẩn Hàng cũng không tiếp tục nán lại, liền quay gót biến mất trong màng đêm tối y như chưa từng có cuộc trao đổi nào vừa diễn ra ở đây vậy.

Triệu Cẩn Hàng đi rồi Tô Văn Hành cũng rời đi nhưng không đi theo hướng của Triệu Cẩn Hàng mà là hướng ngược lại, công vụ đã hoàn hắn cũng phải quay về bẩm báo. Từ khi dấng thân vào chốn quan trường hắn cũng đã hiểu được phần nào sự đấu đá lẫn nhau của hoàng tộc. Nay thế cục cũng đã dần định, dã tâm chiếm đoạt hoàng vị cũng đã thể hiện rõ, Tô Văn Hành ta cũng phải có quyết định sáng suốt cho tương lai của mình.

Tề Minh Nguyệt theo con đường cũ quay lại cung điện, từ xa xa đã thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng trước cửa điện.

Triệu Cẩn Vân khoác áo choàng đứng trước điện đợi Tề Minh Nguyệt, gương mặt tuấn mỹ vì rượu mà ửng đỏ dưới ngọn đèn lồng làm người khác nhìn vào liền cảm thấy mê luyến, thấy Tề Minh Nguyệt đang từ phía xa đi đến liền tiến lên đón người.

- “Vương gia đợi ta có lâu không?” Tề Minh Nguyệt nhìn Triệu Cẩn Vân có chút áy náy, trời đã bắt đầu lạnh không biết người kia đợi nàng đã bao lâu rồi.

- “Nàng có lạnh không? Mau lại đây.” Triệu Cẩn Vân cũng không có trả lời Tề Minh Nguyệt, còn quan tâm hỏi han nàng ấy.

Triệu Cẩn Vân dùng đôi bàn tay của mình nắm lấy hai tay Tề Minh Nguyệt se se làm ấm cho nàng ta, còn không quên đưa hai tay của Tề Minh Nguyệt lên miệng thổi thổi truyền hơi ấm cho nàng ta.

Nhìn Triệu Cẩn Vân quan tâm mình như vậy Tề Minh Nguyệt bất giác vui vẻ miệng cũng mỉm cười trong vô thức.

- “Vương gia, ta không có lạnh, ngược lại còn thật là ấm áp”. Tề Minh Nguyệt không biết cảm giác ấm áp kia là từ bàn tay hay là từ trong lòng nàng vì hành động của người kia mà sinh ra.

- “Được rồi, chúng ta quay về phủ thôi”.

Triệu Cẩn Vân kéo Tề Minh Nguyệt lại đứng cạnh mình, tiếp đó lại chia một nửa áo choàng to lớn trên người mình sang cho Tề Minh Nguyệt. Cả hai thân mật sánh vai nhau dưới màn đêm đầy sương đi ra khỏi hoàng cung sau đó lên chiếc xe ngựa Trầm Sơ chuẩn bị sẵn rồi quay về Biện vương phủ.

Bên trong xe ngựa rộng lớn nhưng hai người vẫn ngồi rất gần nhau, giữa họ dường như không có nửa điểm khe hở. Triệu Cẩn Vân như thói quen ôm Tề Minh Nguyệt vào lòng sưởi ấm, dùng áo choàng bao bọc cơ thể hai người ở trong đấy.

Tề Minh Nguyệt cũng thực hưởng thụ cái ôm của Triệu Cẩn Vân, nàng cảm thấy khoảng cách của hai người dường như ngày càng thu hẹp lại, điều này làm nàng hạnh phúc không thôi. Nếu như sau này các nàng có thể bình bình đạm đạm cùng nhau trải qua năm tháng cuộc đời như vậy thì thật tốt biết bao.

Trên đường lớn thật vắng vẻ, người dân trong thành đều đã đóng cửa tắt đèn, màn đêm tịch mịch chỉ có tiếng bánh xe ngựa lăn lên mặt đường phát ra âm thanh lọc cọc không thôi.

Bên ngoài xe ngựa sương rơi lạnh lẽo nhưng bên trong lại vô cùng ấm áp. Có lẽ thứ họ cần chỉ là một cuộc sống hạnh phúc giản đơn như vậy, không cần phải tranh tranh đấu đấu, nhưng làm sao họ có thể chọn được cuộc sống như họ mong muốn.

Triệu Cẩn Vân được sinh ra trong hoàng tộc, dù nàng không muốn nhưng vẫn bị kéo vào cuộc chiến tranh đoạt quyền lực này. Nàng là người trong cuộc, nàng không thể vì ích kỷ bản thân mà để giang sơn tiên hoàng cố công gầy dựng rơi vào tay người không xứng đáng được, như vậy chẳng khác nào phụ sự mong mỏi mà tiên hoàng dành cho nàng.

Chẳng mấy chóc xe ngựa đã đến trước cửa Biện vương phủ, Mục Đình cùng Lý thúc đã đứng sẵn ở cửa phủ đợi bọn họ.

Trầm Sơ xuống xe ngựa trước, sau đó Triệu Cẩn Vân cùng Tề Minh Nguyệt cũng xuống xe ngựa, Mục Đình cùng Lý thúc liền tiến lên hành lễ với hai người. Triệu Cẩn Vân khoác khoác tay miễn lễ sau đó dẫn đầu đoàn người đi vào trong phủ, nàng có chút mệt mỏi muốn đi tắm rửa ngay lặp tức.

Tề Minh Nguyệt đi bên cạnh thấy Triệu Cẩn Vân cứ xoa xoa trán liền biết người kia mệt mỏi. Sau khi vào phủ liền phân phó Mục Đình chuẩn bị nước ấm cho Triệu Cẩn Vân tắm rửa, tự thân nàng cũng tắm rửa qua, xong xuôi liền đi phòng bếp nấu cho Triệu Cẩn Vân một thố canh nhân sâm.

Đến khi Tề Minh Nguyệt quay lại thì Triệu Cẩn Vân vẫn chưa tắm xong, nàng đặt thố canh lên bàn sau đó sang phòng cách vách tìm người kia.

Trong phòng, sau bức bình phong, Triệu Cẩn Vân ngồi trong thùng gỗ lộ ra bờ vai trắng bóng, đôi mắt nhắm hờ. Tề Minh Nguyệt tiến lại gần hơn thì phát hiện người kia đã ngủ thiếp đi.

Nhìn dung nhan gần trong gan tất kia khiến Tề Minh Nguyệt chìm đắm vào trong đấy mà không thể nào thoát ra được. Nàng thầm nghĩ nếu như vương gia của nàng cũng bận trang phục nữ nhi thì không biết sẽ như thế nào, có lẽ cũng sẽ là một tuyệt sắc giai nhân. Chỉ mới nghĩ đến thôi Tề Minh Nguyệt đã cảm thấy hưng phấn, nàng hạ quyết tâm phải dụ dỗ Triệu Cẩn Vân mặc cho nàng xem qua thử mới được.

Mãi chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân mà không phát hiện nguy hiểm đang đến gần. Triệu Cẩn Vân đột nhiên mở mắt nhìn chầm chầm làm Tề Minh Nguyệt giật mình hốt hoảng.

Tề Minh Nguyệt đứng bất động bên cạnh thùng gỗ, đôi mắt phượng mở to nhìn chầm chầm Triệu Cẩn Vân, cứ như kẻ trộm bị bắt không thể nói nên lời. Cuộc đời của nàng từ trước đến nay chưa từng rơi vào hoàn cảnh lúng túng như lúc này, nếu như bây giờ có một khe hở nào dưới nền nhà chắc hẳn nàng sẽ chui vào đó để che đậy xấu hổ.

- “Vương phi là đang làm gì vậy?” Triệu Cẩn Vân giả vờ không biết hỏi Tề Minh Nguyệt đang đứng nhìn mình.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tề Minh Nguyệt lúng túng như vậy Triệu Cẩn Vân có chút vui sướng trong lòng muốn trêu chọc nàng ta một chút. Từ lúc Tề Minh Nguyệt bước vào phòng thì Triệu Cẩn Vân đã tỉnh, nàng chỉ là muốn xem người kia định làm gì, nhưng chờ thật lâu vẫn không nghe động tĩnh gì. Đến khi nàng mở mắt ra thì bắt gặp ánh mắt nóng rực của Tề Minh Nguyệt đang quét trên thân thể của mình, Triệu Cẩn Vân có chút ngại ngùng nhưng nàng là Biện vương a không thể mất mặt như vậy.

- “Ta..ta chỉ là...” Tề Minh Nguyệt có chút không thể nói thành lời, nàng phải giải thích như thế nào đây? Chẽ lẽ nàng bảo nàng đang ngắm nhìn thân thể vương gia còn muốn vương gia bận trang phục nữ nhi. Nếu nói ra như vậy Triệu Cẩn Vân sẽ nghĩ nàng là một tên háo sắc mất.

- “Vương phi đến là muốn giúp bản vương tắm rửa hay sao?” Triệu Cẩn Vân có chút tà ác hỏi, còn dùng bàn tay dính nước bắt lấy cánh tay của Tề Minh Nguyệt ghị người kia lại gần mình hơn nữa.

- "Phu quân là muốn ta hầu hạ ngài tắm rửa hay sao?” Tề Minh Nguyệt dùng bàn tay không bị bắt lấy còn lại vuốt ve gương mặt tuấn tú của Triệu Cẩn Vân mà buôn lời dụ hoặc.

Chuyện cũng đã thành, Tề Minh Nguyệt ta cũng đã mang tiếng rồi thì không có gì phải tiếp tục ngại ngùng. Để xem giữa ta và vương gia ngài ai cứng rắn hơn ai.

Triệu Cẩn Vân nhìn Tề Minh Nguyệt lại nhìn xuống thân thể mình. Tuy rằng trên người bản vương vẫn còn quấn một tấm vải quanh thân vẫn rất an toàn, nhưng nữ nhân Tề Minh Nguyệt là ai chứ, lỡ như nàng ta bạo phát ăn luôn bản vương thì sao chứ, thật là nguy hiểm quá đi phải mau chóng đuổi nàng ta ra ngoài mới được.

- “Bản vương tự mình tắm rửa là được rồi, vương phi mau về phòng nghỉ ngơi đi”.

- “Được, ta đợi ngài”. Tề Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhỏm, nghe Triệu Cẩn Vân nói thế cũng không tiếp tục nán lại, nếu ở đây lâu chỉ sợ nàng sẽ không kiềm chế được mất.

Tề Minh Nguyệt đi rồi Triệu Cẩn Vân cũng ra khỏi thùng gỗ, dùng khăn vải treo trên bình phông lau khô người, thay y phục mới, nữa điểm cũng không dám chậm trễ kẻo Tề Minh Nguyệt nổi hứng quay trở lại bắt gặp. Phải biết rằng nữ nhân Tề Minh Nguyệt kia nguy hiểm nhường nào, thân thể bản vương quý giá ngàn vàng lỡ như rơi vào tay nàng ta chỉ có chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK