Sau khi hoàn thành việc ghi hình chương trình cùng với Chu Mông, thời điểm Tô Thu Tử quay trở lại văn phòng, đúng lúc nhìn thấy Thái Giai Vũ đi ra khỏi văn phòng của nhà sản xuất Tào Đình Bình. Nhìn thấy Tô Thu Tử, đôi mắt Thái Giai Vũ đỏ hoe, xoay người chạy đi.
Vì không biết chuyện gì đã xảy ra, Tô Thu Tử trở lại văn phòng với vẻ mặt khó hiểu. Vừa ngồi xuống, Tạ Giai Cốc đã di chuyển chiếc ghế sang bên cạnh cô để cùng tán gẫu về luật nhân quả.
Năm nay, đài truyền hình đã tuyển thêm hai thực tập sinh mới, mỗi người đều được dẫn dắt bởi một tiền bối* của họ, tiền bối dẫn dắt Tô Thu Tử là Chu Mông, người dẫn chương trình các bản tin về tài chính, còn Trần Minh là người hướng dẫn cho Thái Giai Vũ, cũng là người dẫn chương trình át chủ bài của đài truyền hình. Công việc bình thường của các thực tập sinh là quan sát và học hỏi những người tiền bối của họ khi ghi hình, nhân tiện làm thêm một số công việc phụ tá.
*Nguyên văn là sư phụ.
Vì Chu Mông là người dẫn chương trình tin tức tài chính nên không cần đến trợ lý, tuy nhiên, chương trình của Trần Minh lại hoàn toàn ngược lại. Trong buổi ghi hình ngày hôm nay, với tư cách là trợ lý người dẫn chương trình, Thái Giai Vũ liên tục phạm sai lầm. Tính tình Trần Minh tương đối tốt nên không mấy để tâm và không nhiều lời với Thái Giai Vũ. Nhưng không ngờ nhà sản xuất Tào Đình Bình lại tình cờ có mặt trong buổi thu ngày hôm nay, sau khi ghi hình chương trình, ông ấy đã gọi Thái Giai Vũ đến văn phòng và dạy cho cô ta một bài học.
Khoảng thời gian trước, đài truyền hình đã hạ chỉ tiêu, sang năm chỉ tuyển thêm một người dẫn chương trình, hai thực tập sinh đang ngấm ngầm cạnh tranh cho vị trí này. Trên thực tế, năng lực của Tô Thu Tử tương đối tốt, nhưng vì cô đã kết hôn nên Tạ Giai Cốc có phần lo lắng cho cô. Không ngờ đến là giáo sư của Đại học Truyền thông đã tự mình viết một bức thư giới thiệu gửi cho đài truyền hình, mà thời gian qua đi, bản tính thích thể hiện của Thái Giai Vũ ngày càng bị mọi người nhìn thấu, còn vấn đề của Tô Thu Tử cơ bản đã được giải quyết.
"Em phải làm việc chăm chỉ chút, cố gắng đừng phạm lỗi. Nếu không có vấn đề gì thì sang năm, sau khi em tốt nghiệp chắc chắn có thể lên làm nhân viên chính thức." Tạ Giai Cốc ngả lưng vào ghế, nở nụ cười và nói chuyện với cô.
Tạ Giai Cốc năm nay ba mươi tuổi, có dáng người đầy đặn và làn da trắng, khi cười thì đôi mắt híp lại trông rất dễ thương, là người dẫn chương trình một gameshow về nông thôn, bình thường cô ấy luôn mang bộ dạng không có chí tiến thủ, ở văn phòng thường lén ăn đồ ăn vặt. Cô ấy trông không có động lực như vậy căn bản là vì cô ấy đến đài truyền hình làm việc chỉ đơn giản là để giết thời gian.
"Đừng kiêu ngạo, trước tiên em hãy nghiên cứu tài liệu này đã." Trong khi hai người đang trò chuyện, Chu Mông đã đi tới và đưa một tập văn kiện cho Tô Thu Tử.
Tô Thu Tử nhanh chóng nhận láy, nhưng Tạ Giai Cốc lại ngẩng đầu lên và nói với Chu Mông: "Ai, đừng nghiêm túc như vậy nữa. Cô xem thử danh ngạch năm sau, nếu so về năng lực, đồ đệ của cô có cơ hội chiến thắng lớn hơn đó."
Có lẽ vì là một người dẫn chương trình thời sự nên Chu Mông là người rất nghiêm túc và chính trực trong việc đối nhân xử thế. Hơn nữa, cô ấy cũng rất muốn Tô Thu Tử có thể giành được vị trí này, vì sự cạnh tranh giữa các thực tập sinh có thể được coi là một cuộc đối đầu về khả năng của người dẫn dắt, vì vậy Chu Mông thường rất nghiêm khắc với Tô Thu Tử.
Nhưng bây giờ, sau khi nghe Tạ Giai Cốc nói xong, Chu Mông không trả lời mà chỉ mỉm cười vỗ vai Tô Thu Tử, nói với cô một câu cố gắng lên.
Tình huống hiện tại khiến Tô Thu Tử cảm thấy vui vẻ lại bất ngờ. Cô có tự tin vào khả năng của mình, nhưng xã hội hiện tại lại không đánh giá con người bằng năng lực thực sự. Cô có thể làm được như bây giờ là nhờ có bức thư giới thiệu của mẹ chồng, dù sao cũng có rất nhiều đàn anh, đàn chị trong đài đã tốt nghiệp Đại học Truyền thông đều do Mâu Hoa Linh dạy dỗ nên cũng sẽ cho bà chút thể diện. Ngay cả Chu Mông, người luôn nghiêm khắc và nghiêm mình cũng gần gũi với cô hơn trước.
Sau khi trò chuyện với Tô Thu Tử một hồi, cuối cùng, Tạ Giai Cốc chỉ nhắc nhở Tô Thu Tử một câu.
"Em về sau cũng nên cảnh giác với Thái Giai Vũ một chút, loại phụ nữ này nhìn qua thì trông giống tiểu bạch thỏ ngây thơ, vô hại nhưng thực tế lại là người âm hiểm nhất. Với khuôn mặt như vậy, làm chuyện xấu với cô ta là chuyện quá dễ dàng. Mới hai ngày trước, cô ta còn gọi điện cho Trần Minh vào lúc nửa đêm."
"Thật hay giả vậy? Làm sao chị biết được?"
"Đương nhiên là thật. Vợ Trần Minh là bạn thân của chị, cô ấy nói cho chị biết."
Sau khi nghe những lời này của Tạ Giai Cốc, Tô Thu Tử không khỏi liếc mắt nhìn về phía văn phòng của Tào Đình Bình.
Nhân phẩm cùng cuộc sống sinh hoạt của người khác như thế nào, Tô Thu Tử dù biết cũng sẽ không đi bình phẩm, dù sao bây giờ cô còn có nhiều việc phải suy nghĩ hơn về cuộc sống của chính mình. Sau khi rời khỏi cơ quan, Tô Thu Tử gọi điện cho Mâu Hoa Linh.
Hiện tại, mẹ chồng nàng dâu hai người ngẫu nhiêu cũng sẽ nói chuyện điện thoại với nhau, Mâu Hoa Linh sẽ quan tâm hỏi han dạo này cô thế nào, Hà Ngộ ra sao, và một vài việc lặt vặt khác. Hôm nọ, Tô Thu Tử gọi điện cảm ơn Mâu Hoa Linh, Mâu Hoa Linh ở đầu dây bên cười, nói: "Mẹ không phải là mẹ con sao?"
Tô Thu Tử vốn dĩ không có cảm giác gì, đến khi nghe được những lời này lại cảm thấy có chút sửng sốt. Cô từ nhỏ đã thiếu đi tình thương của mẹ, cũng không biết có mẹ ở bên sẽ trông như thế nào, nhưng hiện tại cô cảm thấy mẹ hẳn là giống như Mâu Hoa Linh.
Trong lòng Tô Thu Tử dâng lên một cảm giác ấm áp.
"Gần đây Hà Ngộ có còn bận không?" Sau khi trò chuyện về công việc của Tô Thu Tử, Mâu Hoa Linh hỏi đến con trai mình.
Sau ngày sinh nhật lần trước, công việc của Hà Ngô cũng đỡ hơn trước một chút, nhưng hai người họ vẫn ít khi gặp nhau, bởi anh còn bận rộn với công việc ở tập đoàn Hạ Thị, hiện tại còn có nhưng bữa tiệc xã giao về đêm.
"Vẫn thế ạ." Tô Thu Tử thành thật trả lời.
Sau khi nghe cô nói xong, Mâu Hoa Linh trầm mặc một lúc, hồi lâu sau mới nói với cô: "Nó chính là một người nghiện công việc, mỗi khi bận đều không để tâm đến người trong nhà, con không cần quá để ý. Ngày thường con có thể chủ động giao lưu với nó nhiều hơn, nó là người dễ nói chuyện cùng. Mối quan hệ nào cũng cần sự kiên nhẫn, vun đắp từ từ theo thời gian."
Từ giọng điệu của Mâu Hoa Linh, cô có thể nghe ra rằng bà đang lo lắng chuyện hai người họ là miễn cưỡng ở bên nhau, mà cha mẹ nào cũng mong muốn con cái của họ có một cuộc sống tốt đẹp. Mặc dù việc bồi đắp mối quan hệ với Hà Ngộ không phải việc cô thực sự muốn nhưng cô vẫn đồng ý với bà.
Sau khi tạm biệt Mâu Hoa Linh, Tô Thu Tử đến tiệm ăn Nhật trên phố ẩm thực, Lâm Thanh đang đợi cô ở đó. Lâm Thanh vừa ăn sushi vừa hỏi cô: "Thứ bảy tuần này cậu có đến trung tâm thương mại Chấn Hoa được không? Tám trăm!"
Nghe được mức thù lao, Tô Thu Tử bất chợt cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, nhưng cô vẫn vừa ăn mì vừa suy nghĩ, sau đó nói: "Vẫn là thôi đi, dạo này mình xin ông chủ nghỉ quá nhiều rồi, nếu xin nữa cũng không hay lắm."
"Hả, giờ cậu mới nghĩ đến chuyện đi làm để bày tỏ lòng trung thành à." Lâm Thanh trêu chọc nói.
Tô Thu Tử cười khúc khích trả lời: "Đây còn không phải là sợ bị đuổi việc sao? Dù gì thì công việc làm thêm này cũng khá ổn định."
Hơn nữa, trước đó cô có làm một con thỏ vào ngày sinh nhật của Hà Ngộ tại phòng gốm nhưng Quan Lâm còn không thu tiền của cô.
Tô Thu Tử đã bắt đầu công việc làm thêm tại phòng gốm từ năm ba đại học, đến bây giờ cũng đã được hơn một năm. Trong lòng Tô Thu Tử đã có câu trả lời, Lâm Thanh tất nhiên cũng sẽ không nhiều lời nữa mà hỏi: "Tám giờ tối thứ sáu tuần sau cậu có thời gian không? Bộ phim điện ảnh mới của Hứa Trí vừa công chiếu hai ngày trước, danh tiếng cũng không tồi."
"Đương nhiên là có rồi, nam thần điện ảnh mà, dù bận đến đâu cũng phải đi ủng hộ!" Tô Thu Tử gật đầu trả lời. Hứa Trí là nam thần của cả Tô Thu Tử vừa Lâm Thanh, hai người có mối quan hệ tốt như hiện nay một phần cũng là do họ cùng thần tượng một ngôi sao nam.
Sau khi trả lời Lâm Thanh, Tô Thu Tử lại nói tiếp: "Cậu chắc chắn là đi đấy nhé, đừng có để đến lúc đó vé đã lấy rồi mà người lại chẳng thấy đâu."
Lâm Thanh làm động tác OK, thề son sắt nói: "Đương nhiên rồi, nếu không đi cậu hãy chém bay đầu chó của tớ."
Kết quả vào tối thứ sáu, Tô Thu Tử nhận được một cuộc gọi từ Lâm Thanh nói rằng vợ của anh trai cô ấy sinh con, cô ấy phải đến giúp đỡ. Lâm Thanh ở đầu bên kia điện thoại nhắc nhở Tô Thu Tử: "Cậu trước tiên đừng lấy vé, xem xem có thể trả nó lại không."
"Tớ đã lấy vé rồi." Tô Thu Tử bình tĩnh trả lời.
Lâm Thanh phát điên: "Cậu lấy sớm như vậy làm gì?"
"Đến sớm chứ sao, vừa hay lấy phiếu để ăn tối luôn." Tô Thu Tử nói: "Hơn nữa, đầu chó của cậu cũng được đem ra đặt cược rồi, ai nghĩ rằng cậu sẽ không tới chứ."
Lâm Thanh: "..."
Sau khi cùng Lâm Thanh cúp điện thoại, Tô Thu Tử vừa uống trà sữa vừa suy nghĩ xem nên làm gì với hai tấm vé xem phim trong tay. Vé đã lấy rồi thì không thể hoàn trả lại được, cũng sắp đến giờ chiếu nên không tiện đem cho người khác, mà xem phim một mình thì không thú vị.
Suy nghĩ một hồi, Tô Thu Tử chợt nhớ đến lời dặn dò lúc trước của Mâu Hoa Linh. Tô Thu Tử cân nhắc một lúc rồi mới quyết định gọi điện thoại.
Trong xe yên tĩnh, người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau lật xem tài liệu. Anh mặc chiếc áo khác ngoài màu đen, bên trong là bộ vest chỉnh tề, dáng người cao thẳng, ngay cả khi đang ngồi cũng mang đến cho người khác cảm giác áp bức. Anh hơi rũ mắt xuống, góc nghiêng hoàn mỹ, thỉnh thoảng nhìn thấy cái gì đó sẽ hơi nhíu mày.
Sau khi đọc xong tài liệu trong tay, người đàn ông giơ tay xoa xoa mi tâm, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng. Ngay khi anh chuẩn bị đặt tập văn kiện xuống, điện thoại của người đàn ông rung lên hai lần. Khi anh cầm nó lên và nhìn xuống, lông mày không kìm được hơi nhướng lên.
"Xin chào."
"Ừ? Có chuyện gì sao?"
"Được."
"Em đang ở đâu? Bây giờ anh sẽ qua đó ngay."
Sau vài câu nói ít ỏi, Hà Ngộ liền cúp điện thoại. Anh yêu cầu tài xế thay đổi điểm đến và tiếp tục lái xe, sau đó liền gọi một cuộc điện thoại khác.
Hoài Kinh vừa mới ứng phó xong vài người, lúc này đang ngồi một mình uống champagne bên cạnh bể bơi ở bữa tiệc. Vừa mới ngồi xuống, cậu ta đã muốn vươn tay cởi chiếc cà vạt trên cổ, nhưng vừa ngẩng đầu lên nhìn xung quanh mới miễn cưỡng ngừng động tác của mình lại.
Khi có cuộc gọi đến, Hoài Kinh nhấn nút trả lời, sau đó dựa lưng vừa chiếc ghế dài, uể oải nói: "Khi nào anh mới đến?"
"Tối nay không đến nữa". Hà Ngộ nhàn nhạt trả lời: "Em giúp anh xử lý một chút."
Đôi mắt đào hoa hơi nhướng lên, Hoài Kinh vậy mà lại mỉm cười. Sự kiện hôm nay cũng không quá lớn, không nhất thiết cần đại diện của tập đoàn Hạ Thị có mặt. Nhưng nếu bình thường Hà Ngộ đã đồng ý đi dự tiệc thì nhất định sẽ đến đúng giờ.
Hoài Kinh tùy tiện đồng ý, sau đó mới hỏi một câu: "Sau anh nói không đến liền không đến nữa vậy? Có việc gì quan trọng phải làm sao?"
"Ừ". Hà Ngộ đem tài liệu trong tay để sang một bên, trả lời bằng một câu: "Đi xem phim cùng vợ."
Hoài Kinh: "..."
_____________
Tác giả có lời muốn nói:
Hoài Kinh: Về sau em cũng sẽ có bà xã!
_______
Em Vân: 15/11 hôm qua là sinh nhật em nên high quá không lên chương cho mọi người:(( Tháng 11 em khá bận nên không có thời gian beta cho mọi người:(( Chương 8, 9 là bản edit chưa qua beta nên mọi người đọc thấy có lỗi gì mắt nhắm mắt mở bỏ quá cho em với ạ:(( Hết tháng này đỡ bận hơn em sẽ beta lại các chương ạ.
Vì không biết chuyện gì đã xảy ra, Tô Thu Tử trở lại văn phòng với vẻ mặt khó hiểu. Vừa ngồi xuống, Tạ Giai Cốc đã di chuyển chiếc ghế sang bên cạnh cô để cùng tán gẫu về luật nhân quả.
Năm nay, đài truyền hình đã tuyển thêm hai thực tập sinh mới, mỗi người đều được dẫn dắt bởi một tiền bối* của họ, tiền bối dẫn dắt Tô Thu Tử là Chu Mông, người dẫn chương trình các bản tin về tài chính, còn Trần Minh là người hướng dẫn cho Thái Giai Vũ, cũng là người dẫn chương trình át chủ bài của đài truyền hình. Công việc bình thường của các thực tập sinh là quan sát và học hỏi những người tiền bối của họ khi ghi hình, nhân tiện làm thêm một số công việc phụ tá.
*Nguyên văn là sư phụ.
Vì Chu Mông là người dẫn chương trình tin tức tài chính nên không cần đến trợ lý, tuy nhiên, chương trình của Trần Minh lại hoàn toàn ngược lại. Trong buổi ghi hình ngày hôm nay, với tư cách là trợ lý người dẫn chương trình, Thái Giai Vũ liên tục phạm sai lầm. Tính tình Trần Minh tương đối tốt nên không mấy để tâm và không nhiều lời với Thái Giai Vũ. Nhưng không ngờ nhà sản xuất Tào Đình Bình lại tình cờ có mặt trong buổi thu ngày hôm nay, sau khi ghi hình chương trình, ông ấy đã gọi Thái Giai Vũ đến văn phòng và dạy cho cô ta một bài học.
Khoảng thời gian trước, đài truyền hình đã hạ chỉ tiêu, sang năm chỉ tuyển thêm một người dẫn chương trình, hai thực tập sinh đang ngấm ngầm cạnh tranh cho vị trí này. Trên thực tế, năng lực của Tô Thu Tử tương đối tốt, nhưng vì cô đã kết hôn nên Tạ Giai Cốc có phần lo lắng cho cô. Không ngờ đến là giáo sư của Đại học Truyền thông đã tự mình viết một bức thư giới thiệu gửi cho đài truyền hình, mà thời gian qua đi, bản tính thích thể hiện của Thái Giai Vũ ngày càng bị mọi người nhìn thấu, còn vấn đề của Tô Thu Tử cơ bản đã được giải quyết.
"Em phải làm việc chăm chỉ chút, cố gắng đừng phạm lỗi. Nếu không có vấn đề gì thì sang năm, sau khi em tốt nghiệp chắc chắn có thể lên làm nhân viên chính thức." Tạ Giai Cốc ngả lưng vào ghế, nở nụ cười và nói chuyện với cô.
Tạ Giai Cốc năm nay ba mươi tuổi, có dáng người đầy đặn và làn da trắng, khi cười thì đôi mắt híp lại trông rất dễ thương, là người dẫn chương trình một gameshow về nông thôn, bình thường cô ấy luôn mang bộ dạng không có chí tiến thủ, ở văn phòng thường lén ăn đồ ăn vặt. Cô ấy trông không có động lực như vậy căn bản là vì cô ấy đến đài truyền hình làm việc chỉ đơn giản là để giết thời gian.
"Đừng kiêu ngạo, trước tiên em hãy nghiên cứu tài liệu này đã." Trong khi hai người đang trò chuyện, Chu Mông đã đi tới và đưa một tập văn kiện cho Tô Thu Tử.
Tô Thu Tử nhanh chóng nhận láy, nhưng Tạ Giai Cốc lại ngẩng đầu lên và nói với Chu Mông: "Ai, đừng nghiêm túc như vậy nữa. Cô xem thử danh ngạch năm sau, nếu so về năng lực, đồ đệ của cô có cơ hội chiến thắng lớn hơn đó."
Có lẽ vì là một người dẫn chương trình thời sự nên Chu Mông là người rất nghiêm túc và chính trực trong việc đối nhân xử thế. Hơn nữa, cô ấy cũng rất muốn Tô Thu Tử có thể giành được vị trí này, vì sự cạnh tranh giữa các thực tập sinh có thể được coi là một cuộc đối đầu về khả năng của người dẫn dắt, vì vậy Chu Mông thường rất nghiêm khắc với Tô Thu Tử.
Nhưng bây giờ, sau khi nghe Tạ Giai Cốc nói xong, Chu Mông không trả lời mà chỉ mỉm cười vỗ vai Tô Thu Tử, nói với cô một câu cố gắng lên.
Tình huống hiện tại khiến Tô Thu Tử cảm thấy vui vẻ lại bất ngờ. Cô có tự tin vào khả năng của mình, nhưng xã hội hiện tại lại không đánh giá con người bằng năng lực thực sự. Cô có thể làm được như bây giờ là nhờ có bức thư giới thiệu của mẹ chồng, dù sao cũng có rất nhiều đàn anh, đàn chị trong đài đã tốt nghiệp Đại học Truyền thông đều do Mâu Hoa Linh dạy dỗ nên cũng sẽ cho bà chút thể diện. Ngay cả Chu Mông, người luôn nghiêm khắc và nghiêm mình cũng gần gũi với cô hơn trước.
Sau khi trò chuyện với Tô Thu Tử một hồi, cuối cùng, Tạ Giai Cốc chỉ nhắc nhở Tô Thu Tử một câu.
"Em về sau cũng nên cảnh giác với Thái Giai Vũ một chút, loại phụ nữ này nhìn qua thì trông giống tiểu bạch thỏ ngây thơ, vô hại nhưng thực tế lại là người âm hiểm nhất. Với khuôn mặt như vậy, làm chuyện xấu với cô ta là chuyện quá dễ dàng. Mới hai ngày trước, cô ta còn gọi điện cho Trần Minh vào lúc nửa đêm."
"Thật hay giả vậy? Làm sao chị biết được?"
"Đương nhiên là thật. Vợ Trần Minh là bạn thân của chị, cô ấy nói cho chị biết."
Sau khi nghe những lời này của Tạ Giai Cốc, Tô Thu Tử không khỏi liếc mắt nhìn về phía văn phòng của Tào Đình Bình.
Nhân phẩm cùng cuộc sống sinh hoạt của người khác như thế nào, Tô Thu Tử dù biết cũng sẽ không đi bình phẩm, dù sao bây giờ cô còn có nhiều việc phải suy nghĩ hơn về cuộc sống của chính mình. Sau khi rời khỏi cơ quan, Tô Thu Tử gọi điện cho Mâu Hoa Linh.
Hiện tại, mẹ chồng nàng dâu hai người ngẫu nhiêu cũng sẽ nói chuyện điện thoại với nhau, Mâu Hoa Linh sẽ quan tâm hỏi han dạo này cô thế nào, Hà Ngộ ra sao, và một vài việc lặt vặt khác. Hôm nọ, Tô Thu Tử gọi điện cảm ơn Mâu Hoa Linh, Mâu Hoa Linh ở đầu dây bên cười, nói: "Mẹ không phải là mẹ con sao?"
Tô Thu Tử vốn dĩ không có cảm giác gì, đến khi nghe được những lời này lại cảm thấy có chút sửng sốt. Cô từ nhỏ đã thiếu đi tình thương của mẹ, cũng không biết có mẹ ở bên sẽ trông như thế nào, nhưng hiện tại cô cảm thấy mẹ hẳn là giống như Mâu Hoa Linh.
Trong lòng Tô Thu Tử dâng lên một cảm giác ấm áp.
"Gần đây Hà Ngộ có còn bận không?" Sau khi trò chuyện về công việc của Tô Thu Tử, Mâu Hoa Linh hỏi đến con trai mình.
Sau ngày sinh nhật lần trước, công việc của Hà Ngô cũng đỡ hơn trước một chút, nhưng hai người họ vẫn ít khi gặp nhau, bởi anh còn bận rộn với công việc ở tập đoàn Hạ Thị, hiện tại còn có nhưng bữa tiệc xã giao về đêm.
"Vẫn thế ạ." Tô Thu Tử thành thật trả lời.
Sau khi nghe cô nói xong, Mâu Hoa Linh trầm mặc một lúc, hồi lâu sau mới nói với cô: "Nó chính là một người nghiện công việc, mỗi khi bận đều không để tâm đến người trong nhà, con không cần quá để ý. Ngày thường con có thể chủ động giao lưu với nó nhiều hơn, nó là người dễ nói chuyện cùng. Mối quan hệ nào cũng cần sự kiên nhẫn, vun đắp từ từ theo thời gian."
Từ giọng điệu của Mâu Hoa Linh, cô có thể nghe ra rằng bà đang lo lắng chuyện hai người họ là miễn cưỡng ở bên nhau, mà cha mẹ nào cũng mong muốn con cái của họ có một cuộc sống tốt đẹp. Mặc dù việc bồi đắp mối quan hệ với Hà Ngộ không phải việc cô thực sự muốn nhưng cô vẫn đồng ý với bà.
Sau khi tạm biệt Mâu Hoa Linh, Tô Thu Tử đến tiệm ăn Nhật trên phố ẩm thực, Lâm Thanh đang đợi cô ở đó. Lâm Thanh vừa ăn sushi vừa hỏi cô: "Thứ bảy tuần này cậu có đến trung tâm thương mại Chấn Hoa được không? Tám trăm!"
Nghe được mức thù lao, Tô Thu Tử bất chợt cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, nhưng cô vẫn vừa ăn mì vừa suy nghĩ, sau đó nói: "Vẫn là thôi đi, dạo này mình xin ông chủ nghỉ quá nhiều rồi, nếu xin nữa cũng không hay lắm."
"Hả, giờ cậu mới nghĩ đến chuyện đi làm để bày tỏ lòng trung thành à." Lâm Thanh trêu chọc nói.
Tô Thu Tử cười khúc khích trả lời: "Đây còn không phải là sợ bị đuổi việc sao? Dù gì thì công việc làm thêm này cũng khá ổn định."
Hơn nữa, trước đó cô có làm một con thỏ vào ngày sinh nhật của Hà Ngộ tại phòng gốm nhưng Quan Lâm còn không thu tiền của cô.
Tô Thu Tử đã bắt đầu công việc làm thêm tại phòng gốm từ năm ba đại học, đến bây giờ cũng đã được hơn một năm. Trong lòng Tô Thu Tử đã có câu trả lời, Lâm Thanh tất nhiên cũng sẽ không nhiều lời nữa mà hỏi: "Tám giờ tối thứ sáu tuần sau cậu có thời gian không? Bộ phim điện ảnh mới của Hứa Trí vừa công chiếu hai ngày trước, danh tiếng cũng không tồi."
"Đương nhiên là có rồi, nam thần điện ảnh mà, dù bận đến đâu cũng phải đi ủng hộ!" Tô Thu Tử gật đầu trả lời. Hứa Trí là nam thần của cả Tô Thu Tử vừa Lâm Thanh, hai người có mối quan hệ tốt như hiện nay một phần cũng là do họ cùng thần tượng một ngôi sao nam.
Sau khi trả lời Lâm Thanh, Tô Thu Tử lại nói tiếp: "Cậu chắc chắn là đi đấy nhé, đừng có để đến lúc đó vé đã lấy rồi mà người lại chẳng thấy đâu."
Lâm Thanh làm động tác OK, thề son sắt nói: "Đương nhiên rồi, nếu không đi cậu hãy chém bay đầu chó của tớ."
Kết quả vào tối thứ sáu, Tô Thu Tử nhận được một cuộc gọi từ Lâm Thanh nói rằng vợ của anh trai cô ấy sinh con, cô ấy phải đến giúp đỡ. Lâm Thanh ở đầu bên kia điện thoại nhắc nhở Tô Thu Tử: "Cậu trước tiên đừng lấy vé, xem xem có thể trả nó lại không."
"Tớ đã lấy vé rồi." Tô Thu Tử bình tĩnh trả lời.
Lâm Thanh phát điên: "Cậu lấy sớm như vậy làm gì?"
"Đến sớm chứ sao, vừa hay lấy phiếu để ăn tối luôn." Tô Thu Tử nói: "Hơn nữa, đầu chó của cậu cũng được đem ra đặt cược rồi, ai nghĩ rằng cậu sẽ không tới chứ."
Lâm Thanh: "..."
Sau khi cùng Lâm Thanh cúp điện thoại, Tô Thu Tử vừa uống trà sữa vừa suy nghĩ xem nên làm gì với hai tấm vé xem phim trong tay. Vé đã lấy rồi thì không thể hoàn trả lại được, cũng sắp đến giờ chiếu nên không tiện đem cho người khác, mà xem phim một mình thì không thú vị.
Suy nghĩ một hồi, Tô Thu Tử chợt nhớ đến lời dặn dò lúc trước của Mâu Hoa Linh. Tô Thu Tử cân nhắc một lúc rồi mới quyết định gọi điện thoại.
Trong xe yên tĩnh, người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau lật xem tài liệu. Anh mặc chiếc áo khác ngoài màu đen, bên trong là bộ vest chỉnh tề, dáng người cao thẳng, ngay cả khi đang ngồi cũng mang đến cho người khác cảm giác áp bức. Anh hơi rũ mắt xuống, góc nghiêng hoàn mỹ, thỉnh thoảng nhìn thấy cái gì đó sẽ hơi nhíu mày.
Sau khi đọc xong tài liệu trong tay, người đàn ông giơ tay xoa xoa mi tâm, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng. Ngay khi anh chuẩn bị đặt tập văn kiện xuống, điện thoại của người đàn ông rung lên hai lần. Khi anh cầm nó lên và nhìn xuống, lông mày không kìm được hơi nhướng lên.
"Xin chào."
"Ừ? Có chuyện gì sao?"
"Được."
"Em đang ở đâu? Bây giờ anh sẽ qua đó ngay."
Sau vài câu nói ít ỏi, Hà Ngộ liền cúp điện thoại. Anh yêu cầu tài xế thay đổi điểm đến và tiếp tục lái xe, sau đó liền gọi một cuộc điện thoại khác.
Hoài Kinh vừa mới ứng phó xong vài người, lúc này đang ngồi một mình uống champagne bên cạnh bể bơi ở bữa tiệc. Vừa mới ngồi xuống, cậu ta đã muốn vươn tay cởi chiếc cà vạt trên cổ, nhưng vừa ngẩng đầu lên nhìn xung quanh mới miễn cưỡng ngừng động tác của mình lại.
Khi có cuộc gọi đến, Hoài Kinh nhấn nút trả lời, sau đó dựa lưng vừa chiếc ghế dài, uể oải nói: "Khi nào anh mới đến?"
"Tối nay không đến nữa". Hà Ngộ nhàn nhạt trả lời: "Em giúp anh xử lý một chút."
Đôi mắt đào hoa hơi nhướng lên, Hoài Kinh vậy mà lại mỉm cười. Sự kiện hôm nay cũng không quá lớn, không nhất thiết cần đại diện của tập đoàn Hạ Thị có mặt. Nhưng nếu bình thường Hà Ngộ đã đồng ý đi dự tiệc thì nhất định sẽ đến đúng giờ.
Hoài Kinh tùy tiện đồng ý, sau đó mới hỏi một câu: "Sau anh nói không đến liền không đến nữa vậy? Có việc gì quan trọng phải làm sao?"
"Ừ". Hà Ngộ đem tài liệu trong tay để sang một bên, trả lời bằng một câu: "Đi xem phim cùng vợ."
Hoài Kinh: "..."
_____________
Tác giả có lời muốn nói:
Hoài Kinh: Về sau em cũng sẽ có bà xã!
_______
Em Vân: 15/11 hôm qua là sinh nhật em nên high quá không lên chương cho mọi người:(( Tháng 11 em khá bận nên không có thời gian beta cho mọi người:(( Chương 8, 9 là bản edit chưa qua beta nên mọi người đọc thấy có lỗi gì mắt nhắm mắt mở bỏ quá cho em với ạ:(( Hết tháng này đỡ bận hơn em sẽ beta lại các chương ạ.