Chiếc xe ô tô dừng lại ngay trước mặt Dương Tùng, một lần nữa thành công thu hút sự chú ý của anh. Lúc này một người đàn ông từ trong xe bước ra, khi ông ấy nhìn thấy anh vẻ mặt ngạc nhiên bắt đầu lộ rõ. Ông ta tiến lại gần Dương Tùng bắt chuyện:
“ Con là Dương Tùng phải không?”- Người đàn ông nửa tin nửa ngờ hỏi anh.
“ Sao chú lại biết tên tôi?”- Dương Tùng lúc này mới cất điện thoại mắt nhìn người đàn ông kia với vẻ mặt khó hiểu.
“ Tốt quá, không ngờ ta lại được gặp con sớm như vậy!”- Người đàn ông đó xúc động liền tiến tới ôm Dương Tùng vào lòng khiến anh chưa kịp phản ứng gì. Trong đầu anh lúc này bắt đầu hiện ra một loạt những suy đoán. Anh giật mình nhận ra có khả năng những gì anh đang nghĩ chắc chắn là sự thật…
“ Chú là??”- Dương Tùng đẩy người đàn ông kia ra, nghi ngờ hỏi.
“ Ta là bố ruột của con đây!!”- Người đàn ông kia xúc động không cầm được nước mắt nói.
….
Câu nói vừa rồi như sét đánh ngang tai anh. Cái gì chứ?? Ông ta nói ông ấy là bố anh? Đây là người bố đã không muốn nuôi anh? Người đã bỏ rơi anh khiến anh suýt nữa trở thành trẻ mồ côi ư? Không ông ta không phải bố anh, bố của anh chỉ có mình Dương Nhất Bác mà thôi. Đúng vậy, chỉ có Dương Nhất Bác. Sắc mặt anh tối sầm lại anh tức giận nói.
“ Chú có biết mình đang nói gì không? Bố tôi là Dương Nhất Bác!!”
“ Không… Nhất Bác chưa nói cho con sao? Bố mới là bố ruột của con!!”- Người đàn ông kia lay lay vai Dương Tùng nói.
“ Buông ra… chú còn ở đây nói lung tung là tôi gọi bảo vệ lôi ra ngoài đó!!”- Dương Tùng tức giận hất tay người đàn ông kia, khiến ông ngã nhào ra đất.
“ Dương Tùng…”- Tịch Nhi lúc này đi ra thấy anh đang xảy ra xích mích với người lạ thì chạy tới.
“ Có chuyện gì vậy?”- Cô lo lắng anh sẽ bị thương nên ngó trước ngó sau một lượt trên người anh.
“ Đây là bạn gái con sao?”- Người đàn ông đó thấy Tịch Nhi chạy tới thì loạng choạng đứng dậy hỏi.
“ Đừng nói bậy, cô ấy là em gái tôi!”- Dương Tùng tức giận quát lớn.
“ Ai đây anh?”- Tịch Nhi lúc này mới để ý người đàn ông chạc tuổi bố mình đang đứng trước mắt, cô không tỏ ra thương hại mà chỉ nhìn Dương Tùng rồi hỏi.
“ Chú là…”
“ Ông ấy đi lạc vào đây thôi!! Chúng ta về nhà!”- Không để ông ta nói hết câu Dương Tùng đã nói chen vào rồi kéo tay cô rời khỏi đó. Tịch Nhi đi theo với vẻ mặt khó hiểu, cô quay lại nhìn người đàn ông đó thì bị anh lấy tay che mắt.
“ Đừng nhìn ông ta nữa… nhìn anh đây này!!”- Nói rồi anh khoác vai cô đi thẳng về phía trước mà không ngoảnh lại.
“ Dương Tùng, Dương Tùng…”
…
Ngồi trên xe, cô để ý thấy anh liên tục mất tập trung. Tịch Nhi quyết định nhích tới gần anh rồi đưa mặt cô sát mặt anh. Thấy có gì đó đang tiến tới lại gần, anh mới định thần trở lại.
“ Nhi Nhi, em sao vậy?”- Dương Tùng tròn mắt nhìn cô.
“ Anh có chuyện giấu em?”- Tịch Nhi càng tiến lại gần mặt anh hơn, Dương Tùng bắt đầu cảm thấy việc này không đúng lắm thì nhắm mắt lại quay mặt sang bên kia.
“ Nhi Nhi, đừng sàm sỡ anh… anh chưa 18”
“ Phụt… haha… anh nhạy cảm thật đó!!”- Tịch Nhi thấy anh nói vậy thì ôm bụng cười chảy nước mắt.
“ Em có biết mình đang đùa với lửa không?”- Dương Tùng thấy mình bị lôi ra làm trò cười thì tức giận đưa tay ra sau eo cô kéo cô lại gần anh hơn.
Khoảnh khắc này mới thật sự khiến người ta đỏ mặt, mũi anh đang chạm vào mũi cô nhưng anh lại không để ý đến điều đó, mắt vẫn nhìn cô như đang chất vấn. Nhịp tim Tịch Nhi lúc này tăng lên một cách nhanh chóng khiến cô cảm thấy khó thở, hai má cô bắt đầu ửng đỏ, tay chân mềm nhũn cơ bản là không thể cử động nổi.
Cái quái gì thế này… gần quá… gần quá rồi….
“ Sao im lặng rồi Nhi Nhi?? Lúc nãy còn hùng hổ lắm mà!!”- Thấy cô không phản ứng, Dương Tùng tiếp tục trêu ghẹo cô. Anh lấy tay vén tóc cô ra rồi xoa xoa vành tai đang đỏ ửng của cô.
" Tai em nóng thật đó!!"- Anh dường như hiểu ra phản ứng của cô nhưng vì thấy cô thật sự rất đáng yêu mà không kiềm lòng tiếp tục muốn trêu ghẹo.
" Dương Tùng… anh đang thách thức em sao?"- Tịch Nhi cố gắng lấy lại bình tĩnh nhìn thẳng mắt anh hỏi.
" Em nên biết hậu quả khi nghịch với lửa!"- Dương Tùng trả lời trong lòng như đang nắm chắc phần thắng.
Nghe anh nói vậy Tịch Nhi như bị kích động thêm…
" Nếu đã chơi với lửa, bỏng cũng đã bỏng rồi! Em không hối hận đâu!"- Tịch Nhi vừa dứt lời, cô nâng cằm anh lên rồi đặt lên môi anh một nụ hôn dài.
Mày đang làm cái quái gì vậy Tịch Nhi, tại sao lại chủ động hôn anh ấy chứ?? Rồi anh ấy sẽ nghĩ mày như nào?
Dương Tùng bị bất ngờ, cứ như trong trò chơi này anh đã nắm chắc phần thắng trong tay mà đối phương vẫn có thể lật ngược thế cờ.
Dương Tùng không phản kháng mà còn rất phối hợp với cô. Phản ứng của anh rất chân thật, tay anh lúc này ôm cô rất chặt. Có lẽ do Tịch Nhi lần đầu hôn nên chẳng mấy chốc cô phải dứt ra vì thấy khó thở.
" Cô chủ…. Cậu chủ??"- Anh tài xế dường như hồn bay phách lạc, mặt tái nhợt khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.
Tịch Nhi lúc này mới sực tỉnh, cô lập tức rời khỏi người anh rồi ngồi ra sát cửa xe. Dương Tùng thấy phản ứng của cô như vậy thì cười nói.
" Có chuyện gì vậy?"- Mặt Dương Tùng thản nhiên hỏi anh tài xế như không có chuyện gì xảy ra.
" Hai… hai người vừa.."- Anh tài xế vẫn chưa thể bình tĩnh được mà ấp úng nói.
" Anh nhìn nhầm rồi, không có chuyện gì hết!!"- Tịch Nhi chen ngang không để anh ta nói hết câu.
Dương Tùng nghe Tịch Nhi nói xong thì vô cùng ngạc nhiên, lúc này anh thật sự không muốn giấu diếm chút nào. Từ trước đến giờ, anh đã nhận thức được tình cảm anh dành cho Tịch Nhi rất đặc biệt… đặc biệt hơn rất nhiều so với người khác. Nhưng anh cứ nghĩ đó chỉ là trách nhiệm của một người làm anh phải có. Trách nhiệm phải quan tâm ,chăm sóc em gái. Anh sợ rằng cô đối với anh cũng chỉ là anh trai.
Thế nhưng ngày hôm nay anh có thể chắc chắn rằng cô cũng thích anh. Cô không coi anh là anh trai… anh cảm thấy rất vui.
Xe vừa vào tới cổng, Tịch Nhi mở cửa xuống xe chạy một mạch vào nhà, vào trong phòng đóng rầm cửa lại. Thật sự quá mất mặt rồi, từ hôm nay biết đối mặt với anh ấy như nào?
*Cốc cốc*
" Nhi Nhi, em quên cặp sách này!!"- Dương Tùng đứng bên ngoài phòng cô nói.
" Anh để ngoài đó đi tí em ra ngoài lấy!"- Bây giờ mà ra gặp mặt chẳng phải rất khó xử sao…
" Được rồi!"- Dương Tùng biết cô đang tránh mặt anh… nhưng ngay bây giờ anh cần xác nhận chuyện lúc nãy.
Dương Tùng để cặp sách ở trước cửa phòng cô. Tịch Nhi tới gần cánh cửa, áp sát tai để nghe động tĩnh bên ngoài. Thấy cửa phòng đối diện phát ra tiếng động. Cô chắc chắn lúc này anh đã về phòng, cô từ từ mở cửa phòng bước ra.
" Sao lại trốn anh?"
____________ Hết chương 9______________
“ Con là Dương Tùng phải không?”- Người đàn ông nửa tin nửa ngờ hỏi anh.
“ Sao chú lại biết tên tôi?”- Dương Tùng lúc này mới cất điện thoại mắt nhìn người đàn ông kia với vẻ mặt khó hiểu.
“ Tốt quá, không ngờ ta lại được gặp con sớm như vậy!”- Người đàn ông đó xúc động liền tiến tới ôm Dương Tùng vào lòng khiến anh chưa kịp phản ứng gì. Trong đầu anh lúc này bắt đầu hiện ra một loạt những suy đoán. Anh giật mình nhận ra có khả năng những gì anh đang nghĩ chắc chắn là sự thật…
“ Chú là??”- Dương Tùng đẩy người đàn ông kia ra, nghi ngờ hỏi.
“ Ta là bố ruột của con đây!!”- Người đàn ông kia xúc động không cầm được nước mắt nói.
….
Câu nói vừa rồi như sét đánh ngang tai anh. Cái gì chứ?? Ông ta nói ông ấy là bố anh? Đây là người bố đã không muốn nuôi anh? Người đã bỏ rơi anh khiến anh suýt nữa trở thành trẻ mồ côi ư? Không ông ta không phải bố anh, bố của anh chỉ có mình Dương Nhất Bác mà thôi. Đúng vậy, chỉ có Dương Nhất Bác. Sắc mặt anh tối sầm lại anh tức giận nói.
“ Chú có biết mình đang nói gì không? Bố tôi là Dương Nhất Bác!!”
“ Không… Nhất Bác chưa nói cho con sao? Bố mới là bố ruột của con!!”- Người đàn ông kia lay lay vai Dương Tùng nói.
“ Buông ra… chú còn ở đây nói lung tung là tôi gọi bảo vệ lôi ra ngoài đó!!”- Dương Tùng tức giận hất tay người đàn ông kia, khiến ông ngã nhào ra đất.
“ Dương Tùng…”- Tịch Nhi lúc này đi ra thấy anh đang xảy ra xích mích với người lạ thì chạy tới.
“ Có chuyện gì vậy?”- Cô lo lắng anh sẽ bị thương nên ngó trước ngó sau một lượt trên người anh.
“ Đây là bạn gái con sao?”- Người đàn ông đó thấy Tịch Nhi chạy tới thì loạng choạng đứng dậy hỏi.
“ Đừng nói bậy, cô ấy là em gái tôi!”- Dương Tùng tức giận quát lớn.
“ Ai đây anh?”- Tịch Nhi lúc này mới để ý người đàn ông chạc tuổi bố mình đang đứng trước mắt, cô không tỏ ra thương hại mà chỉ nhìn Dương Tùng rồi hỏi.
“ Chú là…”
“ Ông ấy đi lạc vào đây thôi!! Chúng ta về nhà!”- Không để ông ta nói hết câu Dương Tùng đã nói chen vào rồi kéo tay cô rời khỏi đó. Tịch Nhi đi theo với vẻ mặt khó hiểu, cô quay lại nhìn người đàn ông đó thì bị anh lấy tay che mắt.
“ Đừng nhìn ông ta nữa… nhìn anh đây này!!”- Nói rồi anh khoác vai cô đi thẳng về phía trước mà không ngoảnh lại.
“ Dương Tùng, Dương Tùng…”
…
Ngồi trên xe, cô để ý thấy anh liên tục mất tập trung. Tịch Nhi quyết định nhích tới gần anh rồi đưa mặt cô sát mặt anh. Thấy có gì đó đang tiến tới lại gần, anh mới định thần trở lại.
“ Nhi Nhi, em sao vậy?”- Dương Tùng tròn mắt nhìn cô.
“ Anh có chuyện giấu em?”- Tịch Nhi càng tiến lại gần mặt anh hơn, Dương Tùng bắt đầu cảm thấy việc này không đúng lắm thì nhắm mắt lại quay mặt sang bên kia.
“ Nhi Nhi, đừng sàm sỡ anh… anh chưa 18”
“ Phụt… haha… anh nhạy cảm thật đó!!”- Tịch Nhi thấy anh nói vậy thì ôm bụng cười chảy nước mắt.
“ Em có biết mình đang đùa với lửa không?”- Dương Tùng thấy mình bị lôi ra làm trò cười thì tức giận đưa tay ra sau eo cô kéo cô lại gần anh hơn.
Khoảnh khắc này mới thật sự khiến người ta đỏ mặt, mũi anh đang chạm vào mũi cô nhưng anh lại không để ý đến điều đó, mắt vẫn nhìn cô như đang chất vấn. Nhịp tim Tịch Nhi lúc này tăng lên một cách nhanh chóng khiến cô cảm thấy khó thở, hai má cô bắt đầu ửng đỏ, tay chân mềm nhũn cơ bản là không thể cử động nổi.
Cái quái gì thế này… gần quá… gần quá rồi….
“ Sao im lặng rồi Nhi Nhi?? Lúc nãy còn hùng hổ lắm mà!!”- Thấy cô không phản ứng, Dương Tùng tiếp tục trêu ghẹo cô. Anh lấy tay vén tóc cô ra rồi xoa xoa vành tai đang đỏ ửng của cô.
" Tai em nóng thật đó!!"- Anh dường như hiểu ra phản ứng của cô nhưng vì thấy cô thật sự rất đáng yêu mà không kiềm lòng tiếp tục muốn trêu ghẹo.
" Dương Tùng… anh đang thách thức em sao?"- Tịch Nhi cố gắng lấy lại bình tĩnh nhìn thẳng mắt anh hỏi.
" Em nên biết hậu quả khi nghịch với lửa!"- Dương Tùng trả lời trong lòng như đang nắm chắc phần thắng.
Nghe anh nói vậy Tịch Nhi như bị kích động thêm…
" Nếu đã chơi với lửa, bỏng cũng đã bỏng rồi! Em không hối hận đâu!"- Tịch Nhi vừa dứt lời, cô nâng cằm anh lên rồi đặt lên môi anh một nụ hôn dài.
Mày đang làm cái quái gì vậy Tịch Nhi, tại sao lại chủ động hôn anh ấy chứ?? Rồi anh ấy sẽ nghĩ mày như nào?
Dương Tùng bị bất ngờ, cứ như trong trò chơi này anh đã nắm chắc phần thắng trong tay mà đối phương vẫn có thể lật ngược thế cờ.
Dương Tùng không phản kháng mà còn rất phối hợp với cô. Phản ứng của anh rất chân thật, tay anh lúc này ôm cô rất chặt. Có lẽ do Tịch Nhi lần đầu hôn nên chẳng mấy chốc cô phải dứt ra vì thấy khó thở.
" Cô chủ…. Cậu chủ??"- Anh tài xế dường như hồn bay phách lạc, mặt tái nhợt khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.
Tịch Nhi lúc này mới sực tỉnh, cô lập tức rời khỏi người anh rồi ngồi ra sát cửa xe. Dương Tùng thấy phản ứng của cô như vậy thì cười nói.
" Có chuyện gì vậy?"- Mặt Dương Tùng thản nhiên hỏi anh tài xế như không có chuyện gì xảy ra.
" Hai… hai người vừa.."- Anh tài xế vẫn chưa thể bình tĩnh được mà ấp úng nói.
" Anh nhìn nhầm rồi, không có chuyện gì hết!!"- Tịch Nhi chen ngang không để anh ta nói hết câu.
Dương Tùng nghe Tịch Nhi nói xong thì vô cùng ngạc nhiên, lúc này anh thật sự không muốn giấu diếm chút nào. Từ trước đến giờ, anh đã nhận thức được tình cảm anh dành cho Tịch Nhi rất đặc biệt… đặc biệt hơn rất nhiều so với người khác. Nhưng anh cứ nghĩ đó chỉ là trách nhiệm của một người làm anh phải có. Trách nhiệm phải quan tâm ,chăm sóc em gái. Anh sợ rằng cô đối với anh cũng chỉ là anh trai.
Thế nhưng ngày hôm nay anh có thể chắc chắn rằng cô cũng thích anh. Cô không coi anh là anh trai… anh cảm thấy rất vui.
Xe vừa vào tới cổng, Tịch Nhi mở cửa xuống xe chạy một mạch vào nhà, vào trong phòng đóng rầm cửa lại. Thật sự quá mất mặt rồi, từ hôm nay biết đối mặt với anh ấy như nào?
*Cốc cốc*
" Nhi Nhi, em quên cặp sách này!!"- Dương Tùng đứng bên ngoài phòng cô nói.
" Anh để ngoài đó đi tí em ra ngoài lấy!"- Bây giờ mà ra gặp mặt chẳng phải rất khó xử sao…
" Được rồi!"- Dương Tùng biết cô đang tránh mặt anh… nhưng ngay bây giờ anh cần xác nhận chuyện lúc nãy.
Dương Tùng để cặp sách ở trước cửa phòng cô. Tịch Nhi tới gần cánh cửa, áp sát tai để nghe động tĩnh bên ngoài. Thấy cửa phòng đối diện phát ra tiếng động. Cô chắc chắn lúc này anh đã về phòng, cô từ từ mở cửa phòng bước ra.
" Sao lại trốn anh?"
____________ Hết chương 9______________