Bữa cơm tối này đã diễn ra gần ba tiếng. Phương Hoành Tiệm và Lương Đại Quân trò chuyện với nhau rất lâu, về cuộc sống những năm cha con mỗi người một nơi, về những thay đổi của thành phố này, về cả những chuyện lông gà vỏ tỏi nhỏ nhặt.
Khi cơm nước no nê trăng đã treo vằng vặc giữa trời, Lương Tam vẫn chưa bước chân khỏi phòng.
Phương Hoành Tiệm đẩy cha nuôi về phòng nghỉ ngơi, còn mình dọn dẹp sơ lại gian khách, đồ ăn chừa lại cho em trai cất vào tủ lạnh. Anh mở vali lấy đồ vệ sinh cá nhân ra vào trong tắm táp, sau đó mới gõ cửa phòng Lương Tam.
Cốc cốc cốc ——
"Tiểu Hạo?"
Phương Hoành Tiệm đợi một lúc mà bên trong không có tiếng đáp lại, chẳng biết có phải còn đang giận hay không.
Anh khó xử ngoái lại nhìn phòng khách. Không gian khá lớn nhưng chỉ có độc bàn ăn với hai chiếc sô pha đã rách lớp bọc, có xếp lại cạnh nhau anh cũng không cách nào nằm được. Đã muộn thế này, Phương Hoành Tiệm cũng không muốn qua phòng kia quấy rầy giấc nghỉ của Lương Đại Quân.
Anh lại kiên nhẫn gõ cửa, tiện đà vặn tay nắm, không ngờ mới vặn nhẹ nhàng cửa đã mở ra.
Quả nhiên em trai chỉ cáu kỉnh một chút xíu vậy thôi, nãy giờ đâu khóa trái cửa.
Phương Hoành Tiệm đẩy ra, bụng nghĩ vậy, có ngờ đâu lúc nghiêng người đóng cửa thì phát giác tay nắm cửa chỉ còn nửa cái chốt ở vắt vẻo chưa rớt nốt.
"..."
Hóa ra không phải không muốn khóa mà là không khóa được. Phương Hoành Tiệm ê cả răng, chẳng biết có phải thằng nhóc kia đạp nhiều quá nên hư không.
Căn phòng không bật đèn.
Phương Hoành Tiệm mượn ánh đèn và ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn vào, nhận ra bên trong căn phòng không bao lớn kia đầy ắp đồ đạc, ngoài giường với quần áo còn có cả tủ sách với bàn học. Nhớ ban nãy cha nuôi kể từ ngày mình đi nhóc hư đốn này hết trốn học đến đánh nhau, không biết hắn ngồi vào bàn sách này được mấy lần.
Giờ này, thằng nhóc hư đốn ấy đang nằm trên giường, có vẻ là đang ngủ. Phương Hoành Tiệm thả nhẹ bước chân đi tới, ngồi xổm xuống cạnh giường.
Thanh niên nhắm chặt mắt, nhịp hô hấp đều đều, đường nét khuôn mặt ác liệt dịu đi nhiều, thấp thoáng vẻ ngoan ngoãn ngày còn bé. Chỉ là đôi mày rậm vẫn cứ nhíu chặt vào, dường như tâm trạng vẫn cứ tồi tệ kể cả trong giấc ngủ.
Thời tiết chớm thu mát rượi, thanh niên lại có vẻ vô cùng nóng nực, chỉ mặc độc cái áo ba lỗ, cánh tay gối sau đầu để trần gần hết cơ bắp.
Phương Hoành Tiệm hơi ngạc nhiên xen lẫn một chút ước ao. Ban ngày gặp anh mới biết bây giờ em trai đã cao hơn mình gần một cái đầu, không ngờ vóc dáng cũng chẳng còn gầy còm như xưa. Không biết mấy năm nay ăn uống ra sao mà người ngợm lại trông khỏe mạnh thế này.
Anh không nhịn được chìa một ngón tay, tò mò chọc vào con chuột trên cánh tay thanh niên.
Phương Hoành Tiệm cảm thấy mình khẽ lắm mà. Ai ngờ đâu vừa chọt vào chỗ cơ bắp rắn chắc kia, cổ tay tức khắc bị bàn tay cầm thật chặt, sau đó trọng tâm cơ thể chao đảo, ngã ập xuống giường.
"Ưm..."
Phương Hoành Tiệm không hề cảnh giác, không biết khi ngả lên người nằm trên giường kia răng va vào đâu mà đau hừ thành tiếng.
"Ây... con mẹ nó..."
Lương Tam cũng đau tới độ hít vào một hơi.
Hắn đánh nhau quen, bị người ta đụng phản xạ có điều kiện lập tức tóm cứng tay người kia, không ngờ khiến người ta lao vào ngực. Mới đầu não còn mơ mơ màng màng, rốt cuộc trán bị cái gì cứng đập phải đau tỉnh cả người.
Nhưng hắn vừa mở miệng chửi đã thấy rõ người nằm trên ngực mình, lập tức nín thinh.
Gương mặt ôn hòa trái ngược hoàn toàn với hắn hơi mờ ảo trong bóng đêm. Vậy mà không hiểu sao Lương Tam bắt trọn được bờ môi hơi hé, đôi mắt đỏ ửng lẫn cái lưỡi hơi thè ra.
... Cái **!
Hắn ngưng thở trong một khoảnh khắc, yết hầu giật giật mấy lần, khó khăn lắm mới dời mắt đi được. Rồi hắn nhẹ tay đẩy anh sang bên kia giường, chống người dậy dữ tợn nổi đóa với Phương Hoành Tiệm: "Nửa đêm nửa hôm chui vào đây nhát ma người ta hay gì!?"
Phương Hoành Tiệm cắn phải môi đang di tay cho bớt đau. Anh chỉnh lại cặp kính xiêu vẹo, nói không rõ chữ: "Ừm... anh vào đây ngủ."
"..."
Lương Tam hít một hơi sâu, bực bội vò cái đầu rối bù như ổ gà, quay người xuống giường.
Hắn đoán chắc đêm nay Phương Hoành Tiệm sẽ chen chúc với mình một đêm. Ăn cơm xong ba không thể nào thả anh đi được. Chỉ là mới vừa rồi ăn cơm giận điên lên nên não nên quên mất vụ này.
Nhưng trông thấy người kia không có vẻ gì là ngượng ngập, bình thản như thể mấy năm xa cách hoàn toàn không tồn tại, hắn vẫn không nhịn được nén giận.
"Em đi đâu?" Người sau lưng hình như không sợ cái vẻ hung hãn của Lương Tam, điều này khiến hắn càng thêm chán nản.
"Đi tiểu!" Hắn tức giận đốp chát.
Vì nhà gần chợ nên sáng sớm nhiều người đi làm sớm. Cái ồn ào thuộc về thành thị theo ánh nắng xuyên qua cửa sổ, rót vào tai người trên giường.
Phương Hoành Tiệm trở mình, duỗi lưng, hình như mông chạm phải cái gì, chớp mắt sau lại trống không.
Anh vùi trong chăn nghĩ ngợi xem hôm nay sẽ làm những gì, mãi lâu sau mới chuẩn bị xuống giường. Thế nhưng vừa mở mắt, một đôi mắt đen tuyền đã đập vào mặt khiến anh hết hồn.
Trong phòng hơi mùi khói thuốc, có bóng người ngồi trên ghế quay về phía anh, chân gác lên giường, chẳng biết nhìn chằm chằm anh đã bao lâu rồi.
"Ưm, chào buổi sáng Tiểu Hạo. Em dậy sớm thế?"
Phương Hoành Tiệm dụi mắt, đầu óc vẫn đang chậm chạp. Anh vừa chào em trai vừa đưa tay lần tìm mắt kính cạnh gối, bất ngờ trông thấy bọng mắt đen xì dưới mắt thanh niên, tay thoáng khựng: "Đêm qua anh ngáy làm phiền em à?"
"... Không."
"Thế thì may quá." Phương Hoành Tiệm khẽ thở phào nhẹ nhõm, "Anh mới kiểm tra sức khỏe, hệ hô hấp không có vấn đề gì."
Vãi đệt bộ cái này là vấn đề của hệ hô hấp hả!?
Lương Tam nhìn đăm đăm gương mặt quấy rầy sự yên tĩnh kia, hung tợn cắn nghiến đầu lọc thuốc: "Đêm qua anh ôm thằng này không buông tay!"
Phương Hoành Tiệm đã mặc đồ chỉnh tề, nghe thế chỉ mở to mắt nhìn, vẻ mặt không mảy may thay đổi: "À, thế hả?"
Anh xuống giường xỏ dép lê vào nhà vệ sinh, xuôi tay vuốt vuốt chỏm tóc ngang ngược chỉa lên của thanh niên, giọng điệu hết sức đương nhiên: "Chẳng phải hồi bé em thích ôm anh ngủ lắm hả?"
"..." Nhớ lại bộ dạng quấn quýt si mê trông đần hết sức thời trẻ trâu, Lương Tam nghẹn họng, chỉ biết rít mạnh một hơi thuốc.
"Hai, thằng ba, dậy ăn sáng!"
Ngoài phòng khách, Lương Đại Quân ra ngoài mua đồ ăn từ sáng sớm nheo mắt người chào hai đứa con trai. Trên bàn ăn bày chục cái bánh quẩy nóng hổi vàng ruộm, làm người ta thèm chảy nước miếng.
"Vẫn hàng ở góc đường hả ba?"
Phương Hoành Tiệm vừa vệ sinh cá nhân xong kéo ghế ngồi, bốc một cái quẩy, bị nóng tới độ phỏng tay.
"Haha, đúng rồi con. Hàng xóm xưa nay cả, bác Trương nghe nói con về nên cho ba thêm hai cái đó!" Lương Đại Quân rót bịch sữa đậu nành vào mấy cái bát sứ, đẩy một bát đến trước mặt Lương Hoành Tiệm, "Coi chừng phỏng tay, con xé ra cho vào đi."
Bữa sáng dân Thành Đô rất hỗn tạp, người thì thích bánh bao người thì thích làm một bát mì vào sáng sớm, nhưng mà đa phần sẽ ưa mua bánh quẩy sữa đậu nành, nhúng miếng bánh vàng giòn rụm vào sữa đậu đặc sánh một chút cho vào miệng lúc mềm vừa phải, vừa giải ngấy lại vừa thơm ngọt.
"Con nhớ hồi nhà mình nghèo túng nhất, ông Trương cứ lén để mấy cái quẩy chiên phồng hơi quá hay hơi xấu một chút lại cho con với Tiểu Hạo, rồi chờ bác gái chào khách sẽ dúi cho tụi con..."
Sữa đậu nành nóng hổi bốc hơi, mắt kính Phương Hoành Tiệm mờ đục. Anh vừa ăn bánh quẩy vừa hồi tưởng, giọng nhuốm vẻ hoài niệm.
"Đúng rồi. Hồi đó con vừa học cấp hai, Tiểu Hạo chuẩn bị lên tiểu học, ba thật túng quá, may mà có ông ấy nhân hậu làm phước..."
Lúc này Lương Tam cũng mới rửa mặt xong ngồi xuống bàn, Lương Đại Quân trôi chảy móc bao thuốc trong túi con trai ra, rút một điếu châm lên, vừa hoài niệm chuyện ngày xưa vừa rít mấy hơi thuốc.
"..." Lương Tam lẳng lặng nhìn thuốc lá của mình.
Bao Trung Hoa hôm qua hắn mới mua.
*45 tệ/ bao
"Nhìn gì mà gì! Ăn của mày đi!" Huyết áp bình ổn của Lương Đại Quân thấy thằng ôn con này là bắt đầu tăng vùn vụt, "Ông nuôi mày lớn tướng vậy, quất của mày điếu thuốc còn không được!?"
Sáng sớm, Lương Tam lười ầm ĩ với ông bô, chắp tay: "Lấy đi, ba thích bao nhiêu cứ hút."
"Hừ!" Lương Đại Quân lại rít một hơi thuốc, chợt phát giác vị hôm nay khác bình thường mới cúi đầu xem tên hiệu, hít sâu một hơi, "Mày lại đào tiền đâu ra?"
Lương Tam: "..."
Chẳng nhẽ hắn lại nói vì biết ai kia về nên mới mua ra vẻ?
Không thể nào.
Tuyệt nhiên không có vụ đó.
"Người ta cho." Hắn bốc miếng quẩy nhét thẳng vào miệng nhai rôm rốp, không nhịn được chen một câu: "Thích hút thì hút!"
"Thằng oắt mày!" Lương Đại Quân trừng mắt, lại muốn đập bàn.
"Con nói..."
Bao thuốc màu đỏ bị bàn tay trắng ngần cầm lấy, khi hai người đang inh ỏi với nhau cùng đưa mắt nhìn anh nhét bao thuốc vào túi mình.
"Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe."
Phương Hoành Tiệm đặt bát sứ xuống, mỉm cười nhìn hai người, trong giọng cười mềm nhẹ lẫn sự lạnh lẽo: "Tốt nhất nên bớt hút lại, ba với em xem... có đúng không ạ?"
"Khục, chí phải, Hoành con nói đúng lắm!"
Lương Đại Quân giả lả cười dụi tắt thuốc, nhét điếu còn lại ra sau tai, yên lặng nhấp một hớp sữa đậu nành.
"Rốp, rốp."
Thanh niên tiếp tục chuyên môn nhai bánh quẩy cứ như chuyện không liên quan gì tới mình, nhai khí thế tới độ giận dữ như nhai thịt máu.
Trong gian nhà cũ không bao lớn, nhất thời chỉ còn tiếng ăn sáng.
Chén bát va vào nhau nghe như một bữa sáng như bao bữa sáng thường nhật.
Nhưng đó là lần đầu tiên Lương Tam cảm thấy, bữa sáng vốn ngấy béo trong miệng có chút ngọt ngào khác thường.
Edit: tokyo2soul