Sau khi gào thét xong, cô ảo não chạy ra ngoài, lúc đi qua phòng thư ký, Quý Phong vừa muốn nói gì đó đã bị cô tức giận cắt ngang: “Đừng nói chuyện với tôi, đàn ông các anh chẳng phải thứ tốt đẹp!”
Ha, Quý Phong có chút dở khóc dở người, nằm không cũng trúng đạn, cần phải may mắn như vậy không…
Sau khi Nam Cung Tình Tình về đến nhà liền khóc lóc cáo trạng với ba mẹ: “Ba mẹ, hai người rốt cuộc đã sinh kiểu gì vậy? Sao lại sinh ra người lạnh lùng như anh trai con? Con nói với anh ấy chị dâu bị bệnh rồi, anh ấy căn bản chẳng thèm để ý tới, còn nói người phụ nữ kia có gì đặc biệt hơn người mà con phải thay chị ấy làm thuyết khách? Thật sự khiến con tức chết!”
Ông Nam Cung im lặng không nói, hôm qua ông cũng mới biết chuyện giữa con dâu và con trai, cũng từ hôm qua, tâm trạng nặng nề vô cùng, dường như đang âm thầm lo lắng chuyện gì đó.
“Anh trai con có khỏe không?”
Bà Nam Cung đau buồn hỏi.
“Khỏe gì chứ, hốc mắt gầy xọp đi rồi.”
“Vậy nó có nói khi nào về nhà không?”
“Về nhà?” Nam Cung Tình Tình tức giận hừ một tiếng: “Chỉ cần chị dâu con còn ở đây, sợ là cả đời này cũng không về.”
Bà Nam Cung vừa nghe nói như vậy, nước mắt buồn bã rơi lã chã, ông Nam Cung không kiên nhẫn trừng mắt với bà: “Khóc cái gì? Chỉ là nó tạm tời không tiếp nhận được sự thật, đợi qua vài ngày nữa tâm tình bình phục, tự nhiên sẽ quay về.”
Ông vừa mới dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến tiếng tắt động cơ xe, Nam Cung Tình Tình nhảy dựng lên: “Anh trai con về rồi?”
Trên thực tế, thật sự cô đã nói đúng, Nam Cung Phong thật sự đã về, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng dọa người.
“Con trai…”
Bà Nam Cung vừa muốn nói gì đó, anh đã bước lên lầu, đến trước cửa phòng ngủ, một tay đẩy cửa phòng, sải bước đi vào.
Âu Dương Vân bỗng nhiên nhìn thấy anh cũng hết sức kinh ngạc, cô chống người ngồi dậy: “Anh về rồi…”
Nam Cung Phong như không nghe thấy, trực tiếp mở tủ quần áo, dọn những bộ quần áo thường mặc vào trong túi hành lý, rất nhanh Âu Dương Vân đã biết rõ mục đích anh trở về, thì ra chỉ vì dọn quần áo.
Cô ảm đạm quay đầu, cũng không nói gì nữa, nhưng nước mắt lại không nghe lời rơi xuống, cũng may, không rơi trước mặt anh.
Qua chừng mười phút, Nam Cung Phong đã gần thu dọn xong, xách túi lên đi ra cửa, khi đi tới cạnh cửa bỗng nhiên dừng lại, hơi ghé mắt qua nói: “Cứ thế gục xuống mà còn muốn lợi dụng tôi báo thù? Xem ra không phải là tôi xem thường cô, mà là cô đánh giá quá cao bản thân mình.”
Âu Dương Vân suy nghĩ thật kỹ lời nói này của anh, càng nghĩ càng cảm thấy mình vô dụng, chỉ là tình cảm chịu một chút suy sụp đã gượng không nổi nữa, lại nghĩ tới cực khổ mà mẹ bao năm đó phải chịu, với tất cả những gì mà bản thân phải trải qua lúc này, đáng là gì chứ?
Cô khóc thỏa lòng một trận, sau khi khóc thì thề rằng phải khiến bản thân mạnh mẽ, sẽ không để bất kể người nào nhìn thấy dáng vẻ vô dụng của mình.
Cô bắt đầu ăn uống cẩn thận, mỗi đêm trước khi ngủ, chạy tới phòng tập thể thao của Nam Cung Phong tập thể dục, tập mãi cho đến khi kiệt sức, không còn chút sức lực nào để nghĩ tới nỗi buồn của bản thân nữa, không ngờ giấc ngủ cũng tốt lên giống như kỳ tích. Cô uống thuốc đúng giờ, ăn cơm đúng bữa, nghỉ ngơi đầy đủ, thân thể khôi phục lại rất nhanh. Một tuần sau lại lần nữa là Âu Dương Vân hoàn toàn trở lại dáng vẻ khỏe mạnh lúc trước đứng trước mặt người nhà. Tuy rằng ngẫu nhiên khi tầm mắt lạc đến phương xa, sẽ có chút ưu thương và cô đơn nhàn nhạt.
Mấy ngày này Nam Cung Phong vẫn ở lại trong căn hộ đứng tên mình, mỗi ngày trải qua anh không nói cười tùy tiện, cùng rượu làm bạn, cuộc sống vô tri vô giác.
Mãi cho đến một ngày, trong căn hộ có một vị khách không mời mà đến, loại sinh hoạt chán chường này mới bị phá vỡ.
Vị khách không mời mà đến này chính là Âu Dương Kiều không có lửa làm sao có khói, cô ta đã nghe được tin tức Âu Dương Vân và Nam Cung Phong rạn nứt, sung sướng một hồi mới kiềm lại tâm tình kích động, chuẩn bị bắt lấy cơ hội thừa dịp người ta yếu đuối để nhảy vào.
Cô ta theo dõi xe của Nam Cung Phong đi tới chỗ căn hộ của anh, sau khi đợi anh đi vào trước thì sửa sang lại khuôn mặt cho xinh đẹp rồi tới gõ cửa.
Cửa mở, cô ta cố gắng bày ra nụ cười tự cho ra quyến rũ nhất: “Hi, anh rể, lâu rồi không gặp.”
Nam Cung Phong hừ lạnh một tiếng, trào phúc chất vấn: “Da mặt cô rốt cuộc có từng thử đo xem dày bao nhiêu không?”
Sắc mặt cô ta phụt cái biến thành tím tái như gan heo, nhưng vẫn không cãi lại, tiếp tục cười: “Anh rể thật đúng là hài hước, may mắn em không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, sẽ không so đo với lời nói đùa của anh rể.”
“Ai nói đùa với cô? Lời tôi nói là sự thật. Lẽ nào chưa có ai nói với cô, da mặt cô thật sự rất dày?”
Âu Dương Kiều cười không nổi nữa, hơi có chút ảo não nói: “Em biết hiện giờ tâm trạng của anh rể không tốt, em chỉ đơn giản là muốn đến an ủi anh một chút, có thể cho em đi vào không?”
Thân thể Nam Cung Phong ngăn lại ở cạnh cửa: “Không thể, cô bớt xuất hiện trước mặt tôi là lời an ủi tôi tốt nhất. Nhất là đừng có trang điểm đậm như vậy rồi xuất hiện. Cô có biết không, khi cô không trang điểm tôi nhìn chỉ muốn nôn, nhưng cô vừa trang điểm tôi nhìn thấy thì lập tức muốn chết.”
“Nam Cung Phong!”
Âu Dương Kiều thẹn quá hóa giận, cũng không gọi ‘anh rể’ dịu dàng như nước nữa mà gọi thẳng tên anh: “Anh cho rằng tôi muốn đến thăm anh sao? Tôi chỉ muốn đến nhìn cái dáng vẻ đáng thương của anh. Đừng cho rằng tôi không biết, trước chị tôi anh cũng từng bị phụ nữ phản bội. Một người đàn ông ba lần bảy lượt bị phụ nữ đùa giỡn trong lòng bàn tay là chứng minh cho việc người đang ông này thật đáng thương, số mệnh đã định trước là bị phụ nữ trêu đùa. Hiện tại chẳng dễ dàng gì mới có một người phụ nữ thật lòng thật dạ giống tôi muốn ở bên cạnh anh, anh còn không biết quý trọng, lại còn xúc phạm tôi, anh cho rằng…”
Âu Dương Kiều còn chưa dứt lời đã bị Nam Cung Phong bóp chặt cổ đến không thở nổi, cô ra sức vùng vẫy: “Buông tôi ra…. anh buông tôi ra….”
“Dám nhảy lên đầu tôi giương oai, cô không muốn sống nữa đúng không? Tôi đây sẽ làm cô vừa lòng.”
Anh tăng lực trên cánh tay, sắc mặt Âu Dương Kiều từ xanh chuyển sang trắng, từ trắng chuyển sang xanh, cô ta liều mạng vặn vẹo cơ thể, không dám hung hãn như vừa nãy nữa mà chuyển sang run giọng cầu xin: “Anh rể, anh…. anh bình tĩnh một chút…. Là em sai rồi…. em xin lỗi…. Xin anh thả tay ra…. Anh giết chết em… chị gái em sẽ không tha thứ cho anh….”
Vốn dĩ Nam Cung Phong thật sự muốn bóp chết cô ta, nhưng khi nghe được câu nói cuối cùng của cô ta lại bất giác buông lỏng tay, khuôn mặt âm u lạnh lùng cảnh cáo: “Lần sau còn dám đến chỗ này, tôi sẽ khiến cô không còn đường về.”
Âu Dương Kiều nặng nề ngã trên mặt đất, oa một tiếng khóc ầm lên, cánh cửa trước mặt ầm một tiếng đóng kín lại, cô ta giống như ăn phải kích thích, đứng lên chửi lấy chửi để: “Người đàn ông vô tình như anh chỉ có thể diễu võ dương oai ở trước mặt tôi thôi. Những người phụ nữ giẫm nát anh dưới chân, anh dám làm gì họ không? Bọn họ một người chạy theo thằng đàn ông khác, một người coi anh như đứa ngốc mà lợi dụng, còn anh chỉ như con rùa đen rụt đầu trốn ở chỗ này tự liếm vết thương. Anh thật quá đáng thương. Lần trước ở văn phòng anh, không phải anh đã hỏi tôi, lẽ nào bản thân không bằng một tên ngốc sao? Giờ tôi có thể thẳng thắn nói cho anh biết, anh thật sự không bằng một tên ngốc, ít ra tên ngốc cũng không bị phụ nữ lừa gạt, hahaha….”
Âu Dương Kiều cất giọng cười điên cuồng, đôi môi tô son đỏ như máu cười tới run run. Bỗng nhiên, cánh cửa trước mắt mở ra, rào một tiếng, một chậu nước hất thẳng lên người cô ta, mùi nước rất quái lạ, cô liếm liếm môi, kinh sợ hỏi: “Anh…. anh vừa hất cái gì lên người tôi?”
Nam Cung Phong trào phúng giương khéo môi, gằn từng tiếng nói với cô ta: “Nước tiểu mới.”
A____ theo cánh cửa khép lại lần nữa, Âu Dương Kiều thét lên tiếng kêu kinh khủng rung trời động đất.
Ngày hôm sau, Quý Phong thấy Tổng Giám đốc chưa đi làm liền gọi điện thoại cho anh, nhưng vẫn không có người nghe. Cậu không khỏi có chút buồn bực đành lái xe tới chỗ anh ở, lấy ra chìa khóa dự phòng mở cửa, cậu rất nhanh bị mùi rượu gay mũi ngập trong phòng hun đến đầu choáng mắt hoa. Cậu nhanh chóng kéo bức rèm đang bị đóng chặt ra, nhìn đống vỏ rượu bị ném đầy trên mặt đất, mà Nam Cung Phong thì nằm sõng soài, không còn bất kỳ phản ứng gì.
“Sếp Phong, sếp Phong?” Quý Phong lo lắng gọi, thấy sắc mặt anh tái nhợt thì lập tức cõng anh vào xe, phi thẳng tới bệnh viện.
Trải qua một loạt các kiểm tra, bác sĩ nghiêm túc tuyên bố: “Bởi vì thời gian dài say rượu, dạ dày của người bệnh bị xuất huyết nghiêm trọng, lúc này cần ở trong phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi, qua thời gian nguy hiểm mới có thể vào thăm.”
Quý Phong đau lòng gọi điện thoại tới dinh thự Bạch Vân, người tiếp điện thoại là bà Nam Cung, vừa nghe tin con trai uống rượu tới mức xuất huyết, nước mắt bà rơi lã chã, lập tức chạy tới bệnh viện.
Không bao lâu sau, ông Nam Cung và Nam Cung Tình Tình cùng với Âu Dương Vân, tất cả đều chạy tới.
Biểu cảm trên mặt mỗi người đều vô cùng nặng nề, nhất là Âu Dương Vân, qua lớp thủy tinh ngăn cách phòng chăm sóc đặc biệt nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tiều tụy của Nam Cung Phong, cô đau lòng tới mức như lăn vào lớp thủy tinh vỡ vụn, chúng đâm lên người khiến cô máu thịt lẫn lộn.
Đợi suốt cả một ngày, Nam Cung Phong cũng không tỉnh lại, nhưng may là đến chạng vạng tối đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, bác sĩ cho phép người nhà vào thăm nom, chỉ có điều thời gian ở lại không thể quá lâu.
Ba mẹ chồng thấy con trai đã thoát cảnh nguy hiểm, lòng thấp thỏm cuối cùng cũng được hạ xuống, sau khi vào thăm xong thì được Âu Dương Vân khuyên trở về nhà, còn bản thân cô thì ở lại.
Đứng ở trước lần cửa sổ cách ly, Quý Phong đưa cho cô một chai nước uống: “Biết vì sao anh ấy uống rượu nhiều như thế không?”
Cô ảm đạm lắc đầu.
“Tối qua em gái cô đi tới căn hộ của anh ấy, hình như đã nói gì đó kích động anh ấy. Tôi đã đi theo sếp Phong nhiều năm như vậy, hiểu rõ quá khứ của anh ấy hơn bất kỳ ai. Ba năm trước, sau khi Đường Huyên theo anh họ của anh ấy bỏ đi không nói một lời trong hôn lễ của mình, anh ấy đã mắc chứng rối loạn sau sang chấn tâm lý nghiêm trọng. Bệnh này không có cách nào chữa khỏi hoàn toàn. Mỗi lần phát tác, tâm thần anh ấy đều hoảng hốt lo sợ, người giống như kẻ sắp chết, rất đau khổ. Năm thứ nhất, anh ấy đã trôi qua như thế, sau đó năm thứ hai, anh ấy bắt đầu coi hôn nhân như một trò đùa. Anh ấy sẽ cùng với những người phụ nữ khác nhau kết hôn rồi lại ly hôn. Cho tới năm thứ ba, sự xuất hiện của cô đã cứu vớt cuộc sống mà anh ấy đã vứt bỏ. Anh ấy nói với tôi, trước giờ chưa từng nghĩ rằng mình vẫn còn suy nghĩ muốn yêu người khác, anh ấy rất trân trọng đoạn tình cảm không dễ gì có được này. Nhưng vận mệnh lại tàn khốc như thế, người phụ nữ mà anh ấy không dễ dàng gì mới bỏ đi được nút thắt trong lòng để yêu thương, lại chỉ muốn lợi dụng mình. Loại tâm tình tuyệt vọng ấy có lẽ chỉ có người từng trải qua mới hiểu được. Đêm qua anh ấy gọi điện cho tôi nói rằng: “Quý Phong à, có phải tôi rất đáng thương không? Vừa rồi con gái thứ của Âu Dương Trường Phong chạy tới cười nhạo tôi, nói tôi chẳng bằng một thằng ngốc. Tôi nghĩ, có lẽ tôi thật sự không bằng một thằng ngốc. Bởi vì, tôi không bao giờ có thể yêu đương giống như một người bình thường.”