Sau cơn sao động, Vương Lang ngồi chồm hỗm, mặt cuối gằm xuống đất, tay cầm bánh nhai nhai, tay cầm cọng cỏ vẽ vu vơ. Giống như em gái lúc dỗi người yêu, chỉ không biết là hắn dỗi cái gì.
_ Thôi đừng buồn nữa, trang phục không đẹp cũng không sao, có khi lát nữa lại có cây mới mọc ra, đồ đẹp hơn thì sao.
Trương phóng khuyên nhủ , đáp lại hắn là cái nhìn sắc như dao cạo của Vương Lang, ý như muốn nói, nếu ngươi còn nói nữa, ta liều với ngươi. một lát sau Vương Lang nằm ngửa ra, tư thế vừa rồi thật mất hình tượng, lại làm hắn tê chân :
_ Ta tưởng ngươi đi một mạch tới Nha Trang thành luôn, sao lại dừng?
_ Sắp tới rồi, còn vài dặm nữa thôi, nửa đêm rồi nên chắc cổng thành không mở đâu, để sáng mai vào thì tốt hơn. Với lại..
Trương Phóng siết lại dây buộc, đứng lên nói tiếp :
_ 12 giờ đêm là ta phải luyện tập, lần này ta định luyện gấp đôi. Sợ vào thành rồi không tìm ra chỗ để luyện.
Lời Trương Phóng nói cũng có lý, hắn luyện tập quá bạo lực. Khi hắn luyện xong thì vùng đất xung quanh sẽ biến dạng, sợ là ngọn đồi cũng bị đánh thành hố, mặt nền của các diễn võ trường cấp thấp chắc không chịu nổi quá một bài quyền của Trương Phóng.
_ Có thể cho ta mượn thiết côn của ngươi được không, xem một chút thôi, không làm trễ giờ tập luyện của ngươi đâu.
Vương Lang có chút tò mò, sức chín trâu mười hổ của Trương Phóng thì hắn thấy rồi, nhìn hắn bẻ thân cây như bẻ tăm là hắn đoán được. Nếu Vương Lang dùng năng lượng tinh thần thì cũng làm được, nhưng nếu chỉ dùng sức mạnh cơ bắp thì đành chuyển qua chế độ đu cây. Cây thiết côn nhìn bình thường này có gì đặc biệt mà chịu nổi sức của của tên khổng lồ đó. Khi dò xét thì cũng không thấy nó phát ra sóng năng lượng gì.
_ Nè, nhưng ngươi phải cẩn thận, nó rớt xuống là phải đào sâu lắm đó.
_ An tâm.
Vương Lang có chút bĩu môi, mập mạp này đúng là ra đời quá ít, tầm nhìn có chút hạn hẹp, không biết người mạnh hơn hắn trên đời nhiều bao nhiêu. Vương Lang ta dùng tay không chặt năm viên gạch thẻ chưa ngâm qua nước mắm mà vẫn còn lưu lực đó. Khúc sắt này nhằm nhò gì.
Rầm. Thiết côn vừa tới tay thì theo trớn rớt xuống luôn, lôi theo cánh tay của Vương Lang. Làm hắn cắm đầu xuống đất. Thiết côn nhanh chóng lún sâu vào đất, sợ nếu Vương Lang buông tay chậm chút, thì hắn mồ yên mả đẹp rồi.
Trương Phóng đã có kinh nghiệm, hắn nằm rạp xuống, thọc tay vào đường lõm. May là còn kịp, hắn lôi thiết côn lên, quan tâm :
_ Ngươi có sao không, là do ta vô ý, xin lỗi.
Vương Lang như gặp ma, thiết côn nặng tới mức hắn không đoán được là bao nhiêu, máu xấu của hắn nổi lên, cũng là cái chuyện nhảy lầu với lộn vòng .
Vương Lang phá luật của vùng sinh tồn, không phải, hắn không phá luật . Đây coi như ngoại vi của Nha Trang thành rồi, là lãnh thổ của nhân loại. Hắn vận dụng năng lượng tinh thần, không tin nếu sài hết mấy vòng sáng kia, mà vẫn không cầm nổi cây thiết côn này. Hắn cương quyết giành lấy thiết côn từ tay Trương Phóng.
Hắn cầm nổi thật, chỉ là không biết có được tính hay không.
Hai tay nắm giữa thân côn, chân Vương Lang loạn choạng, nghiêng bên này ngã bên kia, còn tệ hơn em bé tập đi. Cuối cùng không đứng nổi nữa, hắn té ngửa. Thiết côn đè lên ngực hắn, cùi trỏ hắn lúng sâu vào đất, nhúc nhích cũng không nỗi, đừng nói lật qua một bên.
Từ ngữ chuyên môn, mang tính khoa học chính xác cho tình huống này của Vương Lang là "tạ đè", không phải là chơi ngu.
Trương Phóng ngạc nhiên, đứng nhìn sững Vương Lang, Trương khổng lồ biết cây thiết côn này nặng bao nhiêu. Có lần hắn lỡ tay đặt cây thiết côn này lên lưng con giác thú cấp ba. Lần sau gặp lại thì con giác thú đó đã thành công có bước đột phá trong việc di chuyển, trườn như rắn.
Có lần khi khổng lồ giao dịch với tiểu đội sinh tồn giả, có vị võ sư cũng cầm thử cây thiết côn này. Sau nửa tiếng đào đất mọi người đã thành công lôi được vị võ sư đó lên.
Cách duy nhất để Trương Phóng không phải kè kè cây thiết côn này bên người, là đặt nó trên một cành cây nào đó. Cành nhỏ nhất cũng được, thiết côn sẽ nằm yên đó không rơi xuống.
Cây thiết côn này xù xì, đen thui, nhìn thô thiển, giống cành cây bị tuốt lá. Không thẳng hoàn toàn mà có vài đoạn hơi cong, dảnh. Nhưng Trương Phóng không nền hà, hắn thích dùng cây thiết côn này, hắn đặt tên cho nó là Tiểu Phóng .
Cho tới nay chỉ có Tiểu Phóng côn là ở lâu dài được với hắn. Những cây côn khác, dù là đồ tốt của gia tộc, chỉ qua nửa buổi luyện của hắn là thánh đòn gánh, hắn dùng côn để tập luyện, không phải để câu cá.
Vương Lang có thể chịu được sức nặng của Tiểu Phóng côn ,tới bây giờ vẫn chưa buông xuống đất, thật là khỏe nha. Có khi đó là do Vương Lang mới bệnh dậy, nên mới không vững như vậy, nếu là bình thường chắc múa tiểu phóng không có vấn đề gì.
Nhỏ con mà khỏe tới vậy, chắc phải luyện tập rất nhiều, nhớ lúc mới gặp là Vương Lang bay từ trên trời đâm xuống đất, đó là cách luyện thể mới sao. Ngưỡng mộ, mình phải cố gắng thêm mới được.
Trương Phóng ngạc nhiên, Vương Lang cũng ngạc nhiên, nhiều tới mức đau đầu.
Hắn đã vận dụng năng lượng nhiều hết mức có thể, dùng bao bọc cường hóa cơ bắp, hay tác động thẳng vào thiết côn luôn, giống như cách hay dùng để cách không khiển vật.
Cơ thể sau khi dùng năng lượng tinh thần để cường hóa, sẽ lấy cơ bắp làm phụ, nhiệm vụ như vật dẫn cho năng lượng tinh thần làm việc. Sự khác biệt thuộc về chất, sức mạnh tăng thêm phải dùng con số vài chục lần để tính. Vương Lang tuy mới hơn 14 tuổi, nhưng hắn là con nhà lao động, từ nhỏ đã cáng đáng nhiều việc, coi như sức cơ bắp của hắn là 80 kg, qua năng lượng cường hóa trung bình 15 lần, sẽ là 1200 kg.
Sau đó là vận dụng bằng năng lượng tinh thần riêng biệt, cách không nâng lên. Vương Lang chưa luyện tập cách sử dụng năng lượng trong thực tế nhiều lắm. Nhưng lúc khai mở vòng sáng xanh hắn đã có những kinh nghiệm nhớ đời, coi như nếu cố gắng hắn có thể di động được một vật nặng gấp 6 lần mình. Sẽ là hơn kém 400 kg. Sau đó cộng cả hai lại.
Thứ côn gì mà nặng hơn 1600 kg. Mà con số đó đã trừ hao hết mức rồi, sức lực thật mà hắn đang dùng phải hơn 3000 kg. Đủ để nâng cái phi thuyền cỡ nhỏ rồi, vậy mà không ăn thua với khúc sắt này. Nếu không có vòng bảo vệ, sợ Vương Lang bị bẹp dí rồi .
Tên mập này vậy mà cầm nó múa như không, may mà mình chưa thử đối luyện với hắn, sơ hở mà dính một đòn sợ Mỹ Mỹ cũng phải bó tay.
Vương Lang phải dùng ánh mắt mới để nhìn Trương Phóng, rõ ràng hắn chỉ là một người bình thường, nhưng nếu thật sự so đấu, Vương Lang thật thiếu lòng tin sẽ chiến thắng. Sợ đòn mạnh nhất của Vương Lang, cũng không qua nổi lớp da dày của hắn, mật độ tế bào phải phát triển đến mức nào mới có thể chứa đựng được sức mạnh lớn như thế.
Một lúc sau, Vương Lang ngồi xếp bằng nhìn Trương Phóng luyện tập, vẫn là những chiêu thức lúc trước, chỉ có số lần tập tăng lên gấp đôi. Trương Phóng vẫn miệt mài như thế, cứ như mỗi cử động là nhịp tim của hắn, phát ra tự nhiên miệt mài, quan trọng như sự sống của hắn.
Khác với Trương Phóng, Vương Lang không muốn chờ đến sáng để vào thành, càng không muốn chỉ ngồi không mà nhìn Trương Phóng luyện tập. Sự cần mẫn của Trương Phóng khiến hắn cảm thấy xấu hổ, đổi lại là hắn, sợ sẽ không kiên trì được đến như vậy, ngay từ đầu sẽ chạy đi mà tìm cách hắn nghĩ sẽ tốt hơn.
Sự nỗ lực của Vương Lang biểu hiện là sự không chấp nhận ,hắn như người hết hơi tìm cách ngoi lên mặt nước, không có lựa chọn thứ hai. Khi có thể hít thở thì phải tiếp tục bơi để vào bờ, mọi thứ hắn tìm thấy, dù cọng rơm hay mảnh gỗ đều có thể dùng để cứu mạng hắn. Hắn vốn không có gì, ai lại trách người chết đói lục lọi tìm đồ ăn. Vương Lang chỉ có cách là không ngừng đi tới.
Đi tới chứ không phải là đi mù quáng, đồng ý những ngày gần đây hắn toàn gặp sự cố bất ngờ, mà khởi đầu là con Dực Dục Long kia, nhưng Vương Lang không quên mục đích ban đầu, nhanh chóng đến Nha Trang thành là lựa chọn đúng đắn.
Trương Phóng thì khác, sự nỗ lực của hắn lại là hình thái của sự thỏa hiệp, như người khuân vác chấp nhận ngày ngày sáng chiều khom lưng, nếu việc thay đổi là cái quá khó, nếu hắn không có đủ động lực để mạo hiểm, vậy thì sáng mai cứ khom lưng đi, nó dễ hơn và an toàn hơn.
Đối với Trương Phóng, việc có thành công trong thử thách của gia tộc hay không, là không quan trọng. Có ai đặt hi vọng vào hắn đâu, Trương gia đâu thiếu người có tài, đâu chỉ có ai vỗ vai hắn mà nói :" Trương Phóng, ngươi là hi vọng của Trương gia, chúng ta tin vào ngươi.
Họ chỉ nói :
_ Trương Phóng ngươi quá ngu dốt, chỉ một chiêu đơn giản như thế sao lại không học được.
_ Trương Phóng, ngươi quá mềm yếu, để kẻ thù giết hết huynh đệ của mình ngươi mới vừa lòng sao.
_ Trương Phóng, ngươi quá chậm chạp, có ngươi trong hàng ngũ, làm sao chúng ta tiến lên được.
_ Trương Phóng, sư phụ biết con cố gắng, nhưng đừng hi vọng nhiều quá. Cứ tập ba bài côn này đi, sau này làm sư phụ cấp thấp như ta cũng được mà.
_ Trương Phóng, mẹ muốn con nhớ một việc, đừng bao giờ bỏ cuộc, như vậy con mãi là người của Trương gia, con của con cũng được mang họ Trương.
Nếu mọi người muốn Trương Phóng như vậy, Trương Phóng sẽ như vậy, làm vừa lòng mọi người. Trương Phóng làm điều Trương Phóng có thể, luyện tập cơ bản, và không bỏ cuộc.
Còn một việc nữa, Trương Phóng không muốn làm tổn thương người khác, dù là chiến trường không gian hay diễn võ trường. Hắn đều không muốn ở đó. Hắn muốn mãi luyện tập, mãi là người của Trương gia, mãi ở nơi bình yên này. Chuyến đi đến Nha Trang thành lần này, là mệnh lệnh phát ra chung, nếu đã biết rồi hắn không không thể không đi.
Đừng nói ai đúng ai sai. Lấy cái kết là chết thì đúng sai đều vô nghĩa. Hãy coi đó là tùy tâm. Chẳng phải ta đều muốn vậy sao.
Vương Lang tạm biệt Trương Phóng, hắn muốn đi trước vào Nha Trang thành. Tìm Mỹ Mỹ, gặp hai tiểu đệ, mua cổng tinh thần ( zone s) mới, liên lạc về với mẹ, cuộc hẹn với chấp pháp giả, giải quyết 400 triệu tinh thần tệ, nhập học tại học viện Lý gia..
Người ta nói nếu con cá mập ngừng bơi nó sẽ chết, nói xạo đó đừng tin, nó chìm trước đã, sống chết tính sau. Xuất phát của Vương Lang là con số 0, là không thể chìm xuống, hay chìm xuống cũng không sao.
Nói về Nha Trang thành.
Nghe nói Đường Tăng phải cúng cái tô vàng mới lấy được chân kinh. Sau này vì cái tô đó mạ vàng nên kinh thư cũng là vàng mã. Câu chuyện này rút ra cho chúng ta hai bài học.
Hoặc động kinh doanh vàng và vàng giả đã có mặt tại tây trúc, thị trường rất không ổn định.
Nếu bạn là đồ giả đừng nên đứng một mình, rất dễ bị phát hiện. Tìm một nhóm mà trà trộn vào, bạn sẽ thành đồ thật có chất lượng kém.
Coi Nha Trang thành chính là Tây Trúc, vậy thì đội trưởng An Tất, hay còn được gọi là Ăn Tất, là đội trưởng đội vệ thành bảo vệ cổng thành phía nam ,chính là bản kết hợp tối ưu của A Nan và Ca Diếp .
Người dân sống ở Nha Trang thành hay nói, ăn mày đi qua cổng thành nam, cái tô mẻ cũng không còn, là có lý do riêng của nó.
Bonus : Nhật ký viết dùm em gái.
Năm 2 tuổi : Nó là một đống phiền phức, tiếng la khóc luôn xuất hiện xung quanh nó. Đồ chơi của nó vung vãi khắp nơi. Mọi người phải kiếm người giúp việc mới liên tục. Cuối cùng, tôi trở thành vú em của nó. Đó là ác mộng của tôi, vậy tôi sẽ thành ác mộng của nó. Tôi nhốt nó tại nơi của riêng tôi. Ở đó, nó lại ngủ rất ngon. Khi ngủ, nhìn nó thật xinh đẹp.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK