• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế Khải mệt mỏi sau những ngày dài làm việc. Hôm nay là kết thúc được công việc của mình.

Nhìn cô trên màn hình điện thoại, anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Cô cũng chính là lí do làm cho anh phải hoàn thành tốt công việc của mình.

Biết cô và Lục Đông chia tay, anh nhen nhóm hi vọng nhỏ nhoi cho mình. Chỉ cần cô ấy cho cơ hội, anh chấp nhận mọi thứ kể cả đứa bé không phải con ruột của mình.

.....

Giai Giai thì ngồi suy tư về những lời Lục Đông nói. Đúng là, cô nghi ngờ Thế Khải. Cũng muốn nhanh chóng làm rõ mọi chuyện.

Nhưng kì lạ thay, cả tuần cô chẳng thấy Thế Khải đến. Từ khi nào cô lại mong chờ anh đến như vậy.

' Giai Giai '.

Không biết anh từ đâu xuất hiện làm cho cô nhất thời cứng đơ cả người.



' Thế Khải, anh... '. Lúc không có anh ở đây thì Giai Giai vô cùng trông đợi, còn khi người ấy ở đây, lại không biết nói gì, dạo gần đây cô cứ cảm thấy bản thân mình mâu thuẫn.

Nhìn thái độ của cô, anh cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Cả tuần nay cô không nhớ anh một chút nào sao?.

Truyện đề cử: Chờ Em Đến Ngày Mai

' Em không vui khi nhìn thấy anh? '. Thế Khải giọng có chút tủi thân.

' Em không có ý đó mà '. Cô giật thót tim vì bị nghi ngờ.

Cô lại nhớ đến, mình có chuyện muốn hỏi.

' Anh ngồi xuống trước đi, em có chuyện này muốn hỏi '.

Thấy thái độ cô nghiêm túc, anh nghĩ chắc có chuyện gì đó rất quan trọng. Nên anh ngồi xuống để nghe cô muốn nói chuyện gì.

Thở một hơi thật dài để lấy can đảm, cô nói:

' Em muốn biết anh có hại ba của em không '. Cô hỏi thẳng không một chút kiên dè.

' Là sao? '. Tuy không hiểu cô đang nói về điều gì, nhưng thành thật anh đang chột dạ khi nhớ đến ý định tráo thuốc của ông Thẩm.

' Em đã nhìn thấy bức ảnh anh lén lút đến đến phòng ba. Tay anh cầm hai lọ thuốc khá giống nhau '. Cô nói mạnh miệng nhưng giờ phút này lòng đau như dao cắt.

' Em không tin anh? '. Thật không ngờ lòng tin của cô dành cho anh chỉ là con số không. Lúc nào cũng nghi ngờ mặc dù anh chưa bao giờ làm sai.

Đúng, anh có ý định như vậy. Lúc thực hiện kế hoạch, anh đã khựng lại vì trước mắt anh bỗng ùa về những kí ức trước đây. Anh tin chú Thẩm là người tốt vì đã giúp anh những lúc khó khăn nhất.



Mặc dù, anh chẳng phải là con người đàng hoàng gì. Nhưng có ơn là phải báo. Đâu thể lấy tín mạng của chú ấy ra để đền đáp.

Chẳng khác nào anh là kẻ vô ơn!

' Em... '. Cô không hiểu được lòng mình, nên không thể trả lời câu hỏi này được.

Thế Khải cảm thấy chạnh lòng, những người yêu thương chưa bao giờ đặt niềm tin vào anh cả. Ba, và cả Giai Giai đều như vậy.

Anh tốn mồ hôi và nước mắt. Làm ngày lẫn đêm để làm gì? Là để gặp cô.

Nhưng sau một tuần nhớ nhung gặp lại, cô lại tặng anh một sự hoài nghi.

Anh làm vậy liệu có đúng!

' Giai Giai, anh không biết em đã nhìn thấy những gì. Nhưng em hãy nghe cho rõ, anh chỉ nói một lần duy nhất. ANH KHÔNG LÀM CHUYỆN ĐÓ. Còn tin hay không đó là quyền của em '. Thế Khải không muốn mình cứ tiếp tục ở lại. Nếu cô đã không tin tưởng dù anh giải thích có khan cổ cũng chẳng nhận lại được kết quả gì.

Những hi vọng nhỏ nhoi được ở cạnh cô coi như tan thành bọt sóng. Có tồn tại nhưng chẳng bao giờ nhìn thấy được.

Một lần nữa, anh nén đau thương mà buông bỏ.

Nhìn thấy anh đi, cô cũng không giữ lại. Thái độ của anh vô cùng quyết liệt, cô chẳng nhìn ra được sự giả dối trong lời nói của Thế Khải cả.

Hay cô đã trách lầm anh?

Lòng cô bây giờ rối hơn tơ vò, không thể suy nghĩ được gì nữa cả...

Bà ta chễm chệ ngồi trên sofa, cười đắc thắng.

' Bạch Diệp con cảm thấy thế nào '.


' Chắc là sẽ thành công ngoài mong muốn, con tin là vậy '. Tuy là luôn nói những câu làm bà ta vui lòng. Nhưng Bạch Diệp lại lo lắng cho người đàn ông đó, sẽ bị bà ta điều khiển.


' Đúng là chiêu mượn đao giết người này quá hiệu quả. Cứ ngồi xem bọn chúng giết nhau, ta lại là người hưởng lợi '. Nụ cười bà ta làm cho Bạch Diệp ngồi đối diện vô cùng sợ hãi, bà ta thật sự đã thay đổi rồi, một người không màng đến danh vọng nay chẳng còn đâu.


Vì mục đích cá nhân mà hi sinh người khác. Bà ta có mọi thứ nhưng chỉ thiếu đi hạnh phúc thật sự.


Đáng lí ra, bà ta đã có tất cả mọi thứ nhưng lại tự đánh mất.


Bạch Diệp cầu mong được rời khỏi bà ta, dù trong mơ cũng muốn.


Nhưng bà ta như keo luôn dính chặt, nếu càng muốn gỡ bỏ chỉ làm đau chính mình, bà ta không bị ảnh hưởng gì cả...


- ------‐HẾT CHAP 88-------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK