Dạ Thành Đông mặt mày nhăn nhó:"Không cần đâu mẹ! Cô ấy hiện tại đang ở đây, đang ngồi ăn chung với mọi người."
Lạc Tuyết Nhàn kinh ngạc, khó hiểu hỏi:"Tại sao Quyên Quyên lại ở đó chứ?"
"Con nói ra chuyện này chắc mẹ sẽ rất bất ngờ lắm đó."
"Chuyện gì?"
" Tử Quyên chính là công chúa của nước L.E cô ấy chính là công chúa Eirlys Stephen em gái của thái tử Galvin."
"Cái gì? Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi còn gì?"
Dạ Thành Đông cau mày hỏi bà:"Mẹ nói vậy là sao? Tốt cái gì chứ?"
" Lúc trước mẹ có nghe nói là anh trai của Quyên Quyên rất không thích con lần này con có cơ hội để gây tượng tốt trong mắt anh của nó rồi đó. Sau khi ăn xong con hãy mời anh trai của Quyên Quyên cùng Quyên Quyên đến Dạ viên chơi mẹ sẽ tiếp đãi chu đáo, tạo ấn tượng tốt."
Dạ Thành Đông mặt còn đen hơn:"Không mời được không mẹ?"
Lạc Tuyết Nhàn khó hiểu hỏi anh:"Tại sao không? Khoan đã...Đừng có nói với mẹ là con ghen với anh trai của Quyên Quyên đó nha? Ghen với anh vợ của mình luôn à?"
Dạ Thành Đông bĩu môi đáp:"Tại sao con lại không ghen được chứ? Cho dù anh ta là anh trai của Tử Quyên đi chăng nữa thì anh ta cũng là đàn ông chứ có phải là phụ nữ đâu mà con không ghen. Con không thích bất kỳ người đàn ông nào có hành động thân mật với Tử Quyên."
Lạc Tuyết Nhàn bó tay, lắc đầu thở dài:"Haizz ~ Con à con! Con phải ghen đúng chỗ chứ? Tại sao lúc mẹ cần con thông minh, lạnh lùng chiếm hữu một chút thì con lại không có còn lúc mẹ không cần thì con lại thể hiện vậy? Bây giờ con không cần nói nhiều con nhất định phải đưa hai người họ về Dạ viên."
" Con làm cách nào để đưa họ về chứ?"
" Mẹ không biết con làm cách nào?! Bằng mọi giá hôm nay con phải đưa về cho mẹ nếu không con sẽ chết chắc với mẹ đó."
Dạ Thành Đông thở dài, tắt điện thoại quay vào trong, anh nhắn tin cầu cứu Hạ Tử Quyên:
"Eirlys! Giúp anh với."
Hạ Tử Quyên nhận được tin nhắn đọc xong cô cau mày nhìn anh rồi nhắn lại:
"Có chuyện gì? Giúp anh cái gì?"
Dạ Thành Đông nhanh chóng nhắn lại:"Mẹ anh muốn em và anh trai của em đến Dạ viên sau khi ăn xong."
"Không! Tôi và anh tôi không rảnh"
" Em hãy giúp anh đi mà!!!! Em không nhìn thấy anh đáng thương lắm sao? Nếu lần này mà em và anh trai em không đến thì mẹ anh nhất định sẽ không tha cho anh đâu."
"Tôi hỏi anh một câu."
"Em cứ hỏi đi." Dạ Thành Đông sắc mặt tươi tắn lên hơn một chút nhắn tin.
"Anh có còn liêm sỉ không vậy?"
Mặt anh rất tỉnh đáp lại:"Liêm sỉ? Anh còn sao? Từ lúc theo đuổi em nó rớt đâu mất tiêu rồi nhưng nếu em cần thì anh sẽ nhặt lại với điều kiện là em chấp nhận anh."
Cô gương mặt vặn vẹo, cạn ngôn với anh, anh lại tiếp tục nhắn: . ngôn tình tổng tài
"Nhưng theo anh thấy cho dù em có chấp nhận anh đi chăng nữa thì liêm sỉ của anh cũng sẽ không nhặt lại được đâu anh cũng không biết nó ở đâu mà đi nhặt lại. Liêm sỉ nó chỉ xuất hiện khi anh không ở cạnh em thôi."
Cô hết nói nỗi với anh:"Được lát nữa tôi sẽ cùng anh trai tôi đến Dạ viên."
Anh mừng hơn vớ được vàng nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương, sủng nịnh miệng cười toe toét.