Tiếng chuông đồng hồ in ỏi lúc sáu giờ sáng, ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn thời tiết đang vào đông nên mọi thứ bắt đầu khá muộn. Bên trong chiếc chăn bông ấm áp, một cái đầu nhỏ với mái tóc đen dài trườn ra bên ngoài cùng bàn tay cố với để tắt chiếc đồng hồ kia đi. Cô gái nhỏ khó khăn chui ra khỏi chiếc chăn ấm áp, là Ái ngày nào cũng thế cô đều phải thức đúng giờ để kịp bắt tàu đến trường nếu không sẽ muộn mất.
Từ lúc sang Ý đến giờ cuộc sống của tuy có hơi chật vật một tý nhưng vẫn rất vui. Lâm Thần từng có ý định chuyển tài sản của cha cho cô nhưng cô lại từ chối dù sao cô cũng không biết điều hành mấy cái công ty gì gì đó đâu, thứ cô thích là được trở thành một nghệ sĩ đàn violon kìa.
Vén chăn bông ngồi dậy, nàng dụi dụi mắt, lại ngáp thêm một lần nữa. Ái bước xuống giường với gương mặt nhợt nhạt vì lạnh, cô không thích lạnh tý nào mà còn phải ra ngoài vào lúc này. Cũng phải cố thôi thêm hai tuần nữa là cô được nghĩ đông rồi, nghĩ tới thôi cô cũng vui lắm.
Đi đôi dép lông mềm mại hình mèo, mái tóc xõa tung rối bời mà bước dần vào phòng tắm. Đứng trước bồn rửa tay, cô bóp tuýp kem đánh răng,đôi mắt vẫn còn tia buồn ngủ mở ra, nhìn khuôn mặt đang phản chiếu trên kính. Cô cố đánh răng rửa mặt xong thật nhanh vì nước rất lạnh, sau đó chảy lại máy tóc dài tết nó thành một bím tóc dài cẩn thận cột lại một cách tinh tế.
Thay một bộ đồ mới là một chiếc áo len màu vàng nhạt cùng chiếc quần tây tối màu bên ngoài là một lớp áo bông dày để che chắn đi cái lạnh dù vậy nhưng gương mặt của cô vẫn không khỏi đỏ lên vì cái lạnh từ bên ngoài xong vào. Cô cầm cặp sách cùng chiếc đàn violon mà anh tặng chạy ra bên ngoài, không khí lạnh ập đến khiến cô rùn mình kêu lên. "Ư...Lạnh quá đi..."
"Em đi học à? Sớm thật đấy." Là một chị hàng sớm, từ lúc chuyển đến đây Ái được chị ấy giúp đỡ rất nhiều và tên của chị ấy là...
"Chị Nia buổi sáng tốt lành, hôm nay em phải đến sớm hôm nay có tiết học sớm.Em phải đi rồi nếu không trễ mất. Tạm biệt chị." Chị Nia là một người rất đẹp và còn tốt bụng nữa, hay cho cô đồ ăn ngon nên cô thích chị ấy lắm. Hôm nay còn cho cô đồ ăn sáng chị Nia là tốt nhất.
Cô đến trường với tâm thế thoải mái học xong đến trưa thì ngồi ở canteen ăn trưa cùng với bạn... Từ lúc cô đến cũng chỉ quen được một vài người và họ cũng rất tốt với cô.
"Ái cậu nói xem ai cũng đều có bạn trai hết rồi, xem cậu còn chưa có đến Noel này thì đi chơi với ai đây." Là Claire cô bạn học chung với cô, cô ấy có bạn trai rồi lớn hơn họ 2 khoá đang học chuyên ngành luật.
"Đúng Claire nói đúng, mình thấy cũng đến lúc rồi đó nha." Mọi người đây là muốn công kích cô à, nhưng họ không hề biết cô đã từng yêu rồi đó.
Đột nhiên tiếng cười nói tắt hẳn sự chú ý của Ái va phải cuốn tạp chí mà Clara để trên bàn, người trên tạp chí khiến cô không bình tĩnh được. Người mà cô vẫn chưa có can đảm để gặp lại.
Sau giờ học ở trường thì Ái còn phải chạy đến chỗ làm thêm nữa, đúng là làm thêm ở một nhà hàng. Phải làm thêm nếu cô không muốn chết đói ở nơi này. Đến nhà hàng cô vội cất đồ vào ngăn tủ cho nhân viên mỗi người đều có một ngăn tủ, rồi thay đồ dành cho nhân viên.
"Em đến sớm hơn mọi khi nhỉ?" Là anh chàng đầu bếp Henry, một người rất bảnh trai lại còn khá tốt đấy chứ, hoặc cũng có thể vì cô là nữ. Anh nấu ăn phải nói là cực kì ngon luôn, cũng đúng vì dù sao đây cũng là một nhà hàng có tiếng nằm ở trung tâm thủ đô kia mà.
"Ừm. Hôm nay không có việc nên em đến sớm một chút. Được rồi để em bê thức ăn lên cho khách." Cô nhanh nhẹn bê đẩy xe thức ăn lên phía trên nhà hàng, phong cách ở nhà hàng theo phong cách có chút cổ điển theo những năm thập niên 70. Những bài hát trong những năm này được phát lên nghe thật êm tay, nó cũng là một phần mà cô thích công việc này.
Như thương lệ cô đem thức ăn lên theo từng bàn, cho đến một căn phòng. Quản lí lúc nãy có dặn dò cô phải thật cẩn thận vị khách bên trong khá khó tính nghe nói là đang tiếp khách hàng nữa nếu có sơ suất gì dù là nhỏ nhất đem luôn cái mạnh nhỏ này của cô ra cũng không đền được đâu. Cô hít một hơi thật sâu, từ từ đưa tay lên gõ cửa rồi mở cửa đẩy xe vào bên trong, bên trong đang có hai người đàn ông. Người ngồi đối diện cô là một người đàn ông có dòng máu lai, sao cô lại biết ư? Là vì người này có tóc đen hơi xoăn, đôi mắt màu hổ phách, hình dáng tựa như một bức tượng điêu khắc hoàn hảo, tạo thành một vẻ ngoài tuấn mĩ rất hấp dẫn.
Điều khiến cô chấn động hơn hết không phải người đàn ông ngồi đối diện mà là người ngồi phía bên này, khi bước đến gần một cảm giác quen thuộc đến lạ mùi hương ngày nào len lỏi bay mũi cô khiến cô rùn mình.
Cô có chút sợ nhưng lại không thể nào đi ra ngoài được, từ từ đẩy xe bước đến bên cạnh đặt món ăn lên bàn. Trong lòng cố chấn an bản thân sẽ không sao chỉ là trùng hợp mà thôi. Tiếng bước chân cô gái càng đến gần người đàn ông khẽ động vì ngay cả anh cũng dường như nhận ra gì đó, đúng tiếng bước chân quen thuộc này.
Cô đặt từng món ăn lên bàn, người đàn ông ấy cũng chẳng có chút hành động gì khác.
"Cô gái này là người phương Đông à? Trong rất đẹp nhỉ một gương mặt nhỏ có chút đỏ lên vì lạnh." Người đàn ông đối diện liền buôn lời trêu chọc cô, khiến cô thật khó chịu. Đây không phải là lần đầu cô rất hay bị như thế nhưng lại chẳng dám cãi lại...
"Quả thực rất đẹp đẹp đến mức khiến người ta muốn chiếm lấy làm của riêng." Đột nhiên người bên này lại phát ra tiếng làm cô giật mình hành động còn làm cô sợ hơn vậy mà lại đứng dậy nắm chặt lấy tay cô, một gương mặt quen thuộc hiện ra làm cô sững người.
Đôi mắt to tròn mở to hơn bao giờ hết đôi môi nhỏ lắp bắp gọi tên của người đàn ông hô hấp bắt đầu khó khăn, bàn tay bị anh nắm chặt cũng dường như quên mất phải khán cự. Người mà cô sợ phải đối mặt nhất lúc này cũng là người cô hằn nhớ vào mỗi đêm hiện đang ở trước mặt cô.
"Đã lâu rồi không gặp mèo con nhỏ của tôi." Người đàn ông cười một cách gian xảo khiến cho Ái lạnh sởn gai ốc.
Từ lúc sang Ý đến giờ cuộc sống của tuy có hơi chật vật một tý nhưng vẫn rất vui. Lâm Thần từng có ý định chuyển tài sản của cha cho cô nhưng cô lại từ chối dù sao cô cũng không biết điều hành mấy cái công ty gì gì đó đâu, thứ cô thích là được trở thành một nghệ sĩ đàn violon kìa.
Vén chăn bông ngồi dậy, nàng dụi dụi mắt, lại ngáp thêm một lần nữa. Ái bước xuống giường với gương mặt nhợt nhạt vì lạnh, cô không thích lạnh tý nào mà còn phải ra ngoài vào lúc này. Cũng phải cố thôi thêm hai tuần nữa là cô được nghĩ đông rồi, nghĩ tới thôi cô cũng vui lắm.
Đi đôi dép lông mềm mại hình mèo, mái tóc xõa tung rối bời mà bước dần vào phòng tắm. Đứng trước bồn rửa tay, cô bóp tuýp kem đánh răng,đôi mắt vẫn còn tia buồn ngủ mở ra, nhìn khuôn mặt đang phản chiếu trên kính. Cô cố đánh răng rửa mặt xong thật nhanh vì nước rất lạnh, sau đó chảy lại máy tóc dài tết nó thành một bím tóc dài cẩn thận cột lại một cách tinh tế.
Thay một bộ đồ mới là một chiếc áo len màu vàng nhạt cùng chiếc quần tây tối màu bên ngoài là một lớp áo bông dày để che chắn đi cái lạnh dù vậy nhưng gương mặt của cô vẫn không khỏi đỏ lên vì cái lạnh từ bên ngoài xong vào. Cô cầm cặp sách cùng chiếc đàn violon mà anh tặng chạy ra bên ngoài, không khí lạnh ập đến khiến cô rùn mình kêu lên. "Ư...Lạnh quá đi..."
"Em đi học à? Sớm thật đấy." Là một chị hàng sớm, từ lúc chuyển đến đây Ái được chị ấy giúp đỡ rất nhiều và tên của chị ấy là...
"Chị Nia buổi sáng tốt lành, hôm nay em phải đến sớm hôm nay có tiết học sớm.Em phải đi rồi nếu không trễ mất. Tạm biệt chị." Chị Nia là một người rất đẹp và còn tốt bụng nữa, hay cho cô đồ ăn ngon nên cô thích chị ấy lắm. Hôm nay còn cho cô đồ ăn sáng chị Nia là tốt nhất.
Cô đến trường với tâm thế thoải mái học xong đến trưa thì ngồi ở canteen ăn trưa cùng với bạn... Từ lúc cô đến cũng chỉ quen được một vài người và họ cũng rất tốt với cô.
"Ái cậu nói xem ai cũng đều có bạn trai hết rồi, xem cậu còn chưa có đến Noel này thì đi chơi với ai đây." Là Claire cô bạn học chung với cô, cô ấy có bạn trai rồi lớn hơn họ 2 khoá đang học chuyên ngành luật.
"Đúng Claire nói đúng, mình thấy cũng đến lúc rồi đó nha." Mọi người đây là muốn công kích cô à, nhưng họ không hề biết cô đã từng yêu rồi đó.
Đột nhiên tiếng cười nói tắt hẳn sự chú ý của Ái va phải cuốn tạp chí mà Clara để trên bàn, người trên tạp chí khiến cô không bình tĩnh được. Người mà cô vẫn chưa có can đảm để gặp lại.
Sau giờ học ở trường thì Ái còn phải chạy đến chỗ làm thêm nữa, đúng là làm thêm ở một nhà hàng. Phải làm thêm nếu cô không muốn chết đói ở nơi này. Đến nhà hàng cô vội cất đồ vào ngăn tủ cho nhân viên mỗi người đều có một ngăn tủ, rồi thay đồ dành cho nhân viên.
"Em đến sớm hơn mọi khi nhỉ?" Là anh chàng đầu bếp Henry, một người rất bảnh trai lại còn khá tốt đấy chứ, hoặc cũng có thể vì cô là nữ. Anh nấu ăn phải nói là cực kì ngon luôn, cũng đúng vì dù sao đây cũng là một nhà hàng có tiếng nằm ở trung tâm thủ đô kia mà.
"Ừm. Hôm nay không có việc nên em đến sớm một chút. Được rồi để em bê thức ăn lên cho khách." Cô nhanh nhẹn bê đẩy xe thức ăn lên phía trên nhà hàng, phong cách ở nhà hàng theo phong cách có chút cổ điển theo những năm thập niên 70. Những bài hát trong những năm này được phát lên nghe thật êm tay, nó cũng là một phần mà cô thích công việc này.
Như thương lệ cô đem thức ăn lên theo từng bàn, cho đến một căn phòng. Quản lí lúc nãy có dặn dò cô phải thật cẩn thận vị khách bên trong khá khó tính nghe nói là đang tiếp khách hàng nữa nếu có sơ suất gì dù là nhỏ nhất đem luôn cái mạnh nhỏ này của cô ra cũng không đền được đâu. Cô hít một hơi thật sâu, từ từ đưa tay lên gõ cửa rồi mở cửa đẩy xe vào bên trong, bên trong đang có hai người đàn ông. Người ngồi đối diện cô là một người đàn ông có dòng máu lai, sao cô lại biết ư? Là vì người này có tóc đen hơi xoăn, đôi mắt màu hổ phách, hình dáng tựa như một bức tượng điêu khắc hoàn hảo, tạo thành một vẻ ngoài tuấn mĩ rất hấp dẫn.
Điều khiến cô chấn động hơn hết không phải người đàn ông ngồi đối diện mà là người ngồi phía bên này, khi bước đến gần một cảm giác quen thuộc đến lạ mùi hương ngày nào len lỏi bay mũi cô khiến cô rùn mình.
Cô có chút sợ nhưng lại không thể nào đi ra ngoài được, từ từ đẩy xe bước đến bên cạnh đặt món ăn lên bàn. Trong lòng cố chấn an bản thân sẽ không sao chỉ là trùng hợp mà thôi. Tiếng bước chân cô gái càng đến gần người đàn ông khẽ động vì ngay cả anh cũng dường như nhận ra gì đó, đúng tiếng bước chân quen thuộc này.
Cô đặt từng món ăn lên bàn, người đàn ông ấy cũng chẳng có chút hành động gì khác.
"Cô gái này là người phương Đông à? Trong rất đẹp nhỉ một gương mặt nhỏ có chút đỏ lên vì lạnh." Người đàn ông đối diện liền buôn lời trêu chọc cô, khiến cô thật khó chịu. Đây không phải là lần đầu cô rất hay bị như thế nhưng lại chẳng dám cãi lại...
"Quả thực rất đẹp đẹp đến mức khiến người ta muốn chiếm lấy làm của riêng." Đột nhiên người bên này lại phát ra tiếng làm cô giật mình hành động còn làm cô sợ hơn vậy mà lại đứng dậy nắm chặt lấy tay cô, một gương mặt quen thuộc hiện ra làm cô sững người.
Đôi mắt to tròn mở to hơn bao giờ hết đôi môi nhỏ lắp bắp gọi tên của người đàn ông hô hấp bắt đầu khó khăn, bàn tay bị anh nắm chặt cũng dường như quên mất phải khán cự. Người mà cô sợ phải đối mặt nhất lúc này cũng là người cô hằn nhớ vào mỗi đêm hiện đang ở trước mặt cô.
"Đã lâu rồi không gặp mèo con nhỏ của tôi." Người đàn ông cười một cách gian xảo khiến cho Ái lạnh sởn gai ốc.