Mục lục
Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo - Miki Tinh Nghịch (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sẽ không thế nào? Bổn điện hạ ngay từ lúc bọn họ tranh cãi đã chứng kiến, chả lẽ bổn điện hạ còn không biết sao?" Vũ Tiêu Kỳ nhướn mày nhìn hắn, giọng nói mang theo ý tức giận.

"Không, không phải! Ý ta không phải như vậy!"

"Không phải như vậy?! Thế chẳng lẽ ngươi muốn giết người diệt khẩu, thay đen đổi trắng, bao che cái ác?"

Vũ Tiêu Kỳ đôi mắt hơi híp lại nhìn Vân Hoàng Đông, sâu trong mắt chính là sự rét buốt vô tận.

Vân Hoàng Đông nuốt nước bọt thầm sợ hãi, đến cả mồ hôi lăn tăn trên trán rơi xuống cũng không dám lau.

"Ta không có ý đó! Nếu như là Như Nhi sai, vậy ta sẽ yêu cầu con bé xin lỗi mọi người và thông báo lên gia chủ, để ngài ấy xử lý và quyết định!"

"Đồ nghèo hèn bẩn thỉu! Ta phải trừng trị ngươi!"

Cả đại sảnh bỗng nhiên im lặng một cách bất ngờ nhìn động tác của Vân Hòa Như. Nàng ta dường như chưa hiểu tình huống hiện tại, nhìn thấy cây roi dưới đất nhanh chóng cúi người nhặt lên.

Tiếng xé gió lần nữa vang lên, đầu roi nhanh chóng hướng về phía Hàn Băng lao tới.


Hàn Băng khẽ nhướn mày, cảm thấy đối phương thật ngu ngốc. Bị nàng bắt roi một lần mà vẫn dám dùng roi đối phó với nàng lần nữa!

Khi đầu roi tới gần, lúc Hàn Băng chuẩn bị đưa tay lên bắt lấy thì có một người nhanh hơn, rút kiếm ra một chiêu cắt đôi dây roi.

"Bịch!"

Tiếng dây thừng nặng nề rơi xuống đất, Vân Hòa Như hai mắt trợn to, nhìn về phía Vũ Tiêu Kỳ.

"Ngươi..."

"Ngỗ ngược! Còn không mau xin lỗi mọi người! Ngũ hoàng tử, xin người tha thứ, tiểu nữ thường ngày được nuông chiều nên sinh hư, mong ngài bỏ qua!"

Vân Hoàng Đông giữ chặt Vân Hòa Như lại không cho nàng ta nói tiếp, nhanh chóng xin lỗi Vũ Tiêu Kỳ.

Vũ Tiêu Kỳ thu lại lưỡi kiếm vào vỏ, lạnh lùng nhìn hai người, ánh mắt rét buốt như băng nghìn năm.

"Đại tiểu thư Vân gia Vân Hòa Như không biết lễ nghĩa, lời nói cử chỉ vô giáo dục. Truyền lệnh xuống dưới, cấm túc trong Vân gia một năm không được ra ngoài. Vân gia không biết dạy con cái, cắt giảm bổng lộc nửa năm, chức vị Hữu thừa tướng tạm thời bị đình chỉ một tháng!"

Vân Hoàng Đông cả người cứng đờ, sự lạnh lẽo không hiểu từ đâu tới, dường như đang giam giữ hắn lại.

Vân Hòa Như nghe vậy thì vô cùng tức giận, giằng tay mình ra khỏi tay Vân Hoàng Đông, bước lên một bước lớn giọng chất vấn.

"Ngươi là ai? Ngươi có quyền gì mà cấm túc ta? Cho dù ngươi có là đương kim thánh thượng đi chăng nữa, cũng không thể vô duyên vô cớ ức hiếp người quá đáng như vậy!"

Mọi người xung quanh nhìn nàng ta như nhìn một người ngu. Vân Hòa Như cảm nhận được những ánh nhìn đó, có chút hoang mang mơ hồ.

Lúc vừa rồi nàng ta quá chú ý đến tên tiểu tử kia nên không nghe rõ mọi chuyện, nhưng nàng loáng thoáng nghe được chữ "ngũ".

"Thật ngu ngốc!"

"Đúng vậy! Thật ngu dốt!"

"Đến cả Ngũ hoàng tử mà cũng dám quát mắng! Là cảm thấy sinh mạng mình quá dài sao?!"

"Ngũ hoàng tử có thể thay thế hoàng thượng ban bố bất cứ thánh chỉ nào! Vậy mà nàng ta lại dám hỏi có quyền gì?!"

"..."

Ngũ... Ngũ hoàng tử!

Là Ngũ hoàng tử Vũ Tiêu Kỳ sao?!

Vân Hòa Như cảm giác thế giới như bị đình trệ lại, thiếu niên trước mắt nàng ta dường như biến thành một con ác quỷ đáng sợ, đang nhe nanh múa vuốt hướng về phía nàng ta, chực chờ cắn nuốt.

Chân nàng ta bắt đầu run rẩy, không kìm chế nổi liền "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, cả người như mất đi hết sức sống.

Vân Hoàng Đông giật mình nhìn cháu gái của hắn, cắn răng.

"Ngũ hoàng tử, ta sẽ đúng như lời ngài vừa dặn dò, thực hiện không sai một li!"

"Hừ! Mau đi đi!"

Vũ Tiêu Kỳ hất ống tay áo quay người sang một bên không nhìn bọn họ nữa. Hai người lục tục bước đi, nha hoàn cùng gia đinh cũng nối đuôi nhau đi mất.

Mọi người thấy đã hết chuyện liền dần dần tản ra, tiếp tục ngắm linh thú và mua linh thú.

Nam Thiên Sang nhanh chân chạy lại chỗ nàng, ánh mắt tràn ngập lo lắng. Hàn Băng cười nhẹ đưa tay vỗ đầu hắn.

"Ta không sao. Đi thôi!"

Lại quay qua nói với Vũ Tiêu Kỳ "Cảm tạ các hạ đã giúp đỡ!"

Vũ Tiêu Kỳ nhìn hai người một lúc, không trả lời chỉ gật đầu. Hắn đang chú ý đến mái tóc ngắn của Nam Thiên Sang, Thiên Linh quốc không có tập tục cắt tóc ngắn, vì vậy hắn đoán hai người là người ngoại quốc.

Thật ra tóc của Nam Thiên Sang cũng không ngắn quá, đã dài ngang vai rồi! Nhưng với những người để tóc dài đến tận eo như họ thì tóc của hắn quả thật khá ngắn.

Hàn Băng không vì một cuộc cãi vã vô vị mà bỏ đi, ngược lại càng dẫn Nam Thiên Sang đi xem chung quanh.

Hỏa Ngân Hồ linh thú, Kim Ngọc Báo linh thú, Độc Lam Xà linh thú,...

Bao nhiêu là linh thú đều có khiến Nam Thiên Sang trố mắt lên nhìn. Lần đầu tiên hắn thấy nhiều linh thú như vậy, mà con nào cũng đều rất xinh đẹp cùng mạnh mẽ.

"Muốn không?"

Hàn Băng dừng lại trước một Phi Tuyết Ưng linh thú hỏi hắn. Nam Thiên Sang nhìn con chim trong lồng sắt, hai mắt long lanh đẹp đẽ.

Phi Tuyết Ưng linh thú có bộ lông mềm mại màu xanh ngọc nhạt, trên cổ có đường vân trắng như một chiếc vòng cổ.

Trên đầu nó có chiếc mào cùng màu trắng nhô lên, đôi mắt màu xanh lam đậm đầy nguy hiểm.

Phi Tuyết Ưng linh thú cực kỳ to lớn, nhưng nếu so với Tiểu Mã mà Hàn Băng khế ước thì không bằng.

Tiểu nhị đứng gần đó nhanh nhảu bước đến, nhiệt tình giới thiệu.

"Khách quan đúng là có mắt thẩm mỹ! Đây chính là Phi Tuyết Ưng mà chúng tôi khó khăn lắm mới bắt được, là linh thú độc nhất vô nhị trong tiệm! Ngài nhìn xem! Cái mỏ này, ánh mắt này, lông cánh cứng cáp cùng móng vuốt sắc bén kia có thể bảo đảm an toàn cho ngài bất cứ đâu! Ngoài ra hình thể Phi Tuyết Ưng lại lớn như thế, tốc độ bay cũng cực kỳ nhanh, có thể chở ngài vào nam ra bắc..."

Hàn Băng cũng không quá để tâm đến lời giới thiệu của hắn nhưng lại để ý biểu hiện của Nam Thiên Sang.

Một tiểu hài như hắn liệu có khống chế nổi một tiểu vương* khoảng trời này không?!

*tiểu vương: vương ở đây là vua, tiểu là nhỏ bé. Nghĩa ở đây là vua nhỏ, ý của cả câu chính là 'liệu có không chế nổi một vị vua nhỏ của một vùng trời không?'


Nam Thiên Sang chăm chú nghe những câu giới thiệu của tiểu nhị, ánh mắt nhìn Phi Tuyết Ưng càng thêm sáng.


Nhưng mà hắn rất yếu, không mạnh như ca ca! Lỡ như hắn không khống chế được linh thú này rồi làm ca ca bị thương thì sao!? Không được! Mình không đủ mạnh mẽ để khống chế nó!


Nam Thiên Sang tự nghĩ trong đầu, ánh mắt nhìn Phi Tuyết Ưng có chút nản lòng, buồn bã cùng tự ti.


Mọi người đọc truyện vui vẻ nhé! 🍀🍀🍀

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK