Mục lục
Thiếu Soái Trở Về Trần Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 86: Khách Quý Tới Cửa

Trên tầng hai của khách sạn Tử Kim Các, phía đông là sảnh Hoa Mẫu Đon, phía tây là Sảnh Hoa Sen.

So với sự vắng vẻ của sảnh Hoa Mẫu Đon, thì sảnh Hoa Sen chật ních người.

Người thân và bạn bè Tống gia đều nhát trí chọn tham dự tiệc sinh nhật 55 tuổi của Tống Trọng Hùng mà không một ai đến dự sinh nhật 50 tuổi của Tống Trọng Bân.

Người có mối quan hệ tốt một chút với Tống Trọng Bân thì qua đưa một phong bì nhỏ màu đỏ thể hiện ý tứ.

Còn nhiều người khác không có quan hệ tốt với Tống Trọng Bân thì đến thẳng bữa tiệc sinh nhật của Tống Trọng Hùng.

Mọi người đều biết Tống Trọng Hùng quán xuyến mọi chuyện của Tống gia, cũng là người tương lai sẽ đứng đầu Tống gia.

Tống Trọng Bân thì tính là cái thá gì, một người mà đến ngay cả Tống lão gia cũng không muốn nhìn thấy.

Tống Trọng Hùng lúc này đang mặc bộ đồ Bạch Phúc Đường, cùng với mấy người trong gia đình đứng chào đón từng vị khách đến tham dự.

Tống Thanh Tùng thấy có nhiều người đến chúc mừng sinh nhật con trai thì rất hài lòng, cảm thấy con trai mình vẫn là có mối quan hệ giao thiệp rất tốt.

Tuy nhiên vẫn có sự đáng tiếc.

Bởi vì những người đến chúc mừng sinh nhật Tống Trọng Hùng một phần là người thân trong Tống gia, một phần là các giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Vinh Đại.

Còn có một bộ phận là đối tác kinh doanh và bạn bè xã hội, nhưng không có khách quý từ giới chính khách.

Tất nhiên Tống Thanh Tùng biết rằng nếu muốn kinh doanh những hạng mục lớn hơn mà không có các nhân vật liên quan đến giới chính khách thì sẽ không thể làm được.

Vì vậy, khi nhìn thấy khách của Tống Trọng Hùng hôm nay đều là người thân và bạn bè trong giới kinh doanh thì ông ta khẽ thở dài.

Nhìn thấy cha mình khẽ thở dài, Tống Trọng Hùng không nhịn được hỏi: “Cha, sao vậy?”

Tống Thanh Tùng nói nhỏ: “Hôm nay có rất nhiều người thân, bạn bè tới chúc mừng con, nhưng lại thiếu mấy vị khách quý trong giới chính trị. Người khác nhìn thấy có thể nghĩ nhà họ Tống chúng ta không có mối quan hệ trong giới chính trị!”

Tống Trọng Hùng nghe vậy thì sững sờ, ông ta nhìn cảnh tượng xung quanh.

Những vị khách thân phận cao quý nhất cũng chỉ là một vài đối tác kinh doanh của Tập đoàn Vinh Đại, ngoài ra thực sự không có những vị khách quý lãnh đạo.

Tống Hạo Minh ở bên cạnh đột nhiên nói: “Ông nội, cha, hai người không cần lo lắng chuyện này. Con đã có vài lần giao dịch với tiên sinh Đường Vinh, thư ký của thị trưởng. Con có thể thử mời tiên sinh Đường Vinh đến đến chỗ của chúng ta làm khách.”

Tống Thanh Tùng, Tống Trọng Hùng và Tống Trọng Bình đều tỏ ra ngạc nhiên khi nghe thấy vậy.

Tống Thanh Tùng vui mừng khôn xiết: “Tiểu Minh à, con thật sự có giao tình với thư ký của thị trưởng sao, thật lợi hại.”

Tống Trọng Hùng cũng tràn đầy kích động: “Mau, mau, mau, con mau gọi điện mời Đường tiên sinh đi.”

Tống Trọng Bình cũng nói: “Đúng vậy, thái độ nhớ phải khách khí và chân thành. Đường Vinh tiên sinh là thư ký của thị trưởng, đồng thời cũng là thân tín hồng nhân của thị trưởng.

Bất kể là doanh nhân hay lãnh đạo sở thì cũng phải lịch sự khách khí khi gặp Đường tiên sinh.”

“Nếu như có thể mời được Đường Vinh tiên sinh thì nhà chúng ta cũng thật là có mặt mũi.”

Tống Hạo Minh có chút tự đắc, lập tức lấy điện thoại di động ra dùng giọng điệu hết sức nịnh nọt nói rằng hôm nay là sinh nhật của cha anh ta, muốn mời thư ký Đường đến uống chén trà.

Không bao lâu, anh ta cúp điện thoại rồi cười nói với đám người Tống Thanh Tùng: “Thư ký Đường nói xem xét trước một chút, nếu không có thời gian thì không thể tới, nhưng nếu rảnh thì có thể tới ngồi hai ba phút.”

Tống Thanh Tùng và những người khác liên tục gật đầu nói: “Hiểu rồi hiểu rồi, dù sao Đường tiên sinh cũng không phải người thường. Ông ấy là thư ký của thị trưởng, bình thường xử lý trăm công ngàn việc, dù không có thời gian đến đây thì cũng có thể hiểu được.”

Lúc này Cát Mỹ Lệ đi tới nói với Tống Thanh Tùng: “Ông, chúng ta đã đặt 50 bàn tiệc, nhưng bây giờ khách đến đã ngồi đầy rồi. Ước tính sẽ có thêm nhiều khách nữa đến. Đền lúc đó sảnh Hoa Sen này của chúng ta không thể ngồi đủ được, làm sao bây giờ?”

Tống Thanh Tùng hơi cau mày khi nghe vậy, rồi nói: “Hay là đặt thêm một vài bàn ở hành lang lối vào của sảnh Hoa Sen được không?”

Tống Trọng Hùng lắc đầu: “Cha, chúng ta làm sao có thể cho khách ăn ngoài hành lang được, như vậy thật là thát lễ!”

Cát Mỹ Lệ nói: “Cháu có một đề nghị, không phải chú hai của ở sảnh Hoa Mẫu Đơn dối diện hay sao. Cháu vừa xem qua thì thấy bên đó rất vắng vẻ, không có khách nào cả.”

Tống Trọng Hùng cười lạnh nói: “Ha ha, lão nhị đúng là đồ ngốc. Nó cũng không nhìn xem nó là cái thá gì, cũng dám đặt tiệc rượu sinh nhật cùng ngày với ta. Người thân, bằng hữu đều tìm đến chỗ này của ta rồi, ai tới chỗ của nó chứ?”

Cát Mỹ Lệ nhân cơ hội nói: “Dù sao chỗ chú hai cũng vắng vẻ, có vẻ tiệc sinh nhật gì đó cũng chỉ là thổi phồng lên thôi. Hay là chúng ta cứ đi qua nói với ông ta, để ông ta nhường sảnh Hoa Mẫu Đơn cho chúng ta lấy để tiếp khách.”

Tống Trọng Hùng vừa nghe vậy thì mắt sáng lên, vui vẻ nói: “Đây là một ý kiến hay!”

Ngay sau đó, đám người Tống Thanh Tùng, Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bình, Tống Hạo Minh, Cát Mỹ Lệ đi đến sảnh Hoa Mẫu Đơn đối diện.

Tống Trọng Bân đang phàn nàn rằng Trần Ninh và Tống Sinh Đình không nên làm bữa tiệc sinh nhật của mình ồn ào lên nữa thì nhìn thấy mấy người cha, anh cả và em ba đến bèn mang vẻ mặt phức tạp đứng lên chào đón rồi yếu ớt nói: “Cha, anh cả và em ba, sao mấy người lại tới đây?”

Tống Thanh Tùng nheo mắt: “Đến xem một chút.”

Tống Trọng Hùng nhìn xung quanh, cố ý mà như vô ý nói: “Lão nhị, chú không có khách sao!”

Tống Trọng Bân đỏ bừng mặt, lúng túng nói: “Khách còn chưa tới.”

Tống Trọng Hùng chế nhạo nói: “Người thân, bằng hữu đều đến chỗ tôi rồi, còn có ai có thê đến chỗ chú chứ?”

Mã Hiểu Lệ cũng đang buồn bực vì chồng bị lão gia đuổi ra khỏi công ty Thiên Tư nên lạnh lùng nói: “Nếu mấy người bác cả đến đây để xem chuyện cười hoặc đến để cười nhạo chúng tôi thì mấy người đã thành công rồi. Không còn chuyện gì nữa thì xin mời về cho.”

Tống Trọng Hùng cười nói: “Em dâu hai, tôi không tới đây để xem chuyện cười nhà cô chú. Tôi đã xem nhiều chuyện cười nhà cô chú rồi. Còn có gì thú vị sao?”

– Mã Hiểu Lệ tức giận vô cùng: “Ông!”

Tống Trọng Hùng quay đầu lại nói với Tống Trọng Bân: “Lão nhị, tôi tới đây có chuyện muốn bàn với chú, rất có lợi cho chú.”

Tống Trọng Bân nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Tống Trọng Hùng nói: “Hôm nay không có ai tới chúc mừng chú. Chú bao cả sảnh Hoa Mẫu Đon thì cũng uỗng phí.”

“Chi bằng thế này đi, tôi sẽ bồi thường cho chú một ít tiền. Nhà chú thu dọn đồ đạc ra khỏi sảnh Hoa Mẫu Đơn này. Tôi còn có mấy vị khách không có chỗ ngồi vừa hay có thể qua chỗ này của chú.”

Tống Trọng Bân mở to mắt: “Cái này … anh cả, hình như có chút không thích hợp đúng không?”

Tống Hạo Minh hừ lạnh nói: “Có gì không thích hợp, chúng tôi có thể sử dụng chỗ của ông ở đây, còn có thể giúp ông đỡ mắt chút tiền tiền đặt tiệc … Này, quản lý khách sạn, hãy thay đổi băng rôn chào mừng đến bữa tiệc sinh nhật lần thứ 50 của ông Tống Trọng Bân trước cửa, đổi thành sinh nhật lần thứ 55 của ông Tống Trọng Hùng.”

Quản lý khách sạn bên cạnh nghe vậy cũng rất muốn bỏ băng rôn chào mừng của Tống Trọng Bân xuống.

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Dừng tay, sảnh Hoa Mẫu Đơn này là tôi đã đặt cho cha tôi mừng sinh nhật lần thứ 50. Ai dám chiếm chỗ của chúng tôi?”

Tống Trọng Hùng sầm mặt xuống, ông ta cũng không dám chọc giận Trần Ninh, chỉ nhìn Tống Trọng Bân vẻ mặt không hài lòng: “Lão nhị, chú thà nối giáo cho giặc cũng không đồng ý nhường hội trường này cho tôi sao?”

Tống Thanh Tùng cũng chỉ trích Tống Trọng Bân: “Lão nhị, bố cục của mày quá nhỏ. May mắn là tao đã cách chức mày rồi.

Loại người như mày không thể làm chuyện lớn được.”

Tống Hạo Minh cũng hừ lạnh nói: “Chúng tôi đã mời Đường Vinh tiên sinh, thư ký của thị trưởng tới dự tiệc. Các người nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nếu thư ký Đường đến mà không có chỗ để ngồi, đắc tội với các vị khách quý thì các người không thể gánh được trách nhiệm.”

Cả nhà Tống Trọng Bân nghe vậy thì run lên vì tức giận, mấy người nhà bác cả thực sự ức hiếp người quá đáng.

Nói đến Tào Tháo, thì Tào Tháo bèn đến.

Tống Hạo Minh vừa nói có thể Đường Vinh tiên sinh thư ký của thị trưởng sẽ tới thì lập tức một nhóm lãnh đạo mặc áo khoác jacket đi tới.

Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi xách cặp công văn đi trước đoàn người dẫn đường, người đàn ông này chính là Đường Vinh, thư ký của thị trưởng mà Tống Hạo Minh nói.

“Thư ký Đường, ngài thật sự đến rồi. Khách quý, khách quý!”

Tống Hạo Minh kích động đi lên chào hỏi, mấy người Tống Thanh Tùng, Tống Trọng Hùng cũng vội vã đi theo.

Điều khiến bọn Tống Hạo Minh càng kinh ngạc hơn nữa là đằng sau thư ký Đường còn có một nhóm lớn lãnh đạo.

Hầu hết đều là các lãnh đạo cao nhất của tất cả các bộ phận của thành phố Trung Hải, ngay cả lãnh đạo cao nhất của thành phố Trung Hải là thị trưởng Chu Nhược Thụ cũng đến!

Gia đình Tống Thanh Tùng run lên vì phấn khích, vốn cho rằng Tống Hạo Minh chỉ có thể mời được Đường Vinh tiên sinh, thư ký của thị trưởng đã là lợi hại lắm rồi.

Thật không ngờ, không chỉ có thư ký Đường tới mà còn có lãnh đạo các phòng ban khác nhau.

Ngay cả thị trưởng thành phố Chu Nhược Thụ cũng đích thân đến, đây thật là một đặc ân!

Ánh mắt của Tống Thanh Tùng và những người khác nhìn Tống Hạo Minh hoàn toàn thay đổi.

Lần đầu tiên họ phát hiện ra rằng Tống Hạo Minh lại có khả năng như vậy.

Bản thân Tống Hạo Minh cũng cảm thấy bối rồi, thật ra anh ta cũng chỉ giao dịch với thư ký Đường vài lần.

Anh ta cũng không biết có thể mời thư ký Đường đến làm khách quý hay không.

Nhưng thật không ngờ rằng còn có nhiều lãnh đạo cùng đến như vậy, anh ta cao hứng đến đỏ bừng mặt.

Bất kể vì lý do gì mà thị trưởng đại nhân và mấy người lãnh đạo khác đến, hôm nay anh ta cũng coi như là có thêm mặt mũi ở trước mặt người nhà.

Nhìn thấy gia đình Tống Hạo Minh tiến lên chào hỏi, Đường Vinh khế gật đầu, sau đó vừa dẫn Chu Nhược Thụ và các vị lãnh đạo khác vào trong sảnh Hoa Mẫu Đơn vừa nói: “Thị trưởng đại nhân, xin mời đi bên này, tiệc sinh nhật Tống tiên sinh ở bên này.”

Tống Trọng Hùng nhìn thấy thư ký Đường đưa thị trưởng và các nhà lãnh đạo khác đến sảnh Hoa Mẫu Đơn của chú hai.

Ông ta nhanh chóng nói: “Không phải ở đây, không phải ở đây.

Đây là chỗ chú hai của tôi tổ chức tiệc sinh nhật. Tiệc sinh nhật của tôi ở sảnh Hoa Sen đối diện. Thị trưởng tiên sinh, thư ký Đường, các vị lãnh đạo, xin mời đi bên này.”

Mấy người Tống Thanh Tùng, Tống Hạo Minh cũng cười nói: “Đúng, đúng, đúng, các vị lãnh đạo xin hãy dời bước đi theo chúng tôi đến sảnh Hoa Sen.”

Đường Vinh lạnh nhạt liếc nhìn Tống Trọng Hùng và những người khác, lạnh lùng nói: “Chúng tôi không nhầm đâu. Thị trưởng đại nhân và tất cả các lãnh đạo đều đến đây để dự tiệc sinh nhật lần thứ 50 của ông Tống Trọng Bân.”

Cái gì?

Câu nói này của thư ký Đường như sắm chớp giữa trời quang, khiến gia đình Tống Trọng Hùng chết lặng tại chỗ.

Điều khiến họ sửng sốt hơn nữa là Chu Nhược Thụ, người vẫn nghiêm nghị từ khi bước vào với phong thái cao ngạo, nhìn thấy Trần Ninh và Tống Trọng Bân thì lập tức bước lên.

Chu Nhược Thụ cười nói: “Xin chào Trần tiên sinh, xin chào Tống nhị tiên sinh. Chúng tôi đặc biệt tới đây để chúc mừng sinh nhật của Tống nhị tiên sinh, đến mong uống chén rượu mừng. Không biết gia đình có hoan nghênh không?”

Gia đình Tống Trọng Hùng choáng váng.

Hận không thể móc mắt ra xem cảnh tượng trước mắt có phải là thật không?

Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ và Tống Sính Đình cũng bị sốc.

Họ vốn cho rằng Trần Ninh chỉ là đang chém gió thôi, thật không ngờ những người đứng đầu Trung Hải thực sự đã đến.

Tống Trọng Bân vui mừng kinh ngạc, vội vàng nói với Chu Nhược Thụ và những người khác: “Hoan nghệnh, đương nhiên là hoan nghênh. Xin mời ngài Thị trưởng và các vị lãnh đạo mau vào trong.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK