Mục lục
Đỉnh Cao Phú Quý (full) Trình Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 85 Nội tâm dâng trào

Thật đúng như Trình Uyên nghĩ, Bạch An Tương hoàn †oàn không biết bây giờ mình nên nghiêng về bên nào.

Theo lý thuyết, cô nên nghiêng về phía Bạch Sĩ Câu mới đúng, nhưng từ nhỏ cô đã có tính cách không chịu thua, không muốn vứt bỏ sự nghiệp mình vất vả gầy dựng như thế.

Bạch An Tương đứng yên rất lâu ngoài cửa, Bạch Sĩ Câu cũng đứng yên rất lâu trên sân thượng.

Giữa chừng Lý Ninh Quyên có bưng một tách trà lên cho ông, nhìn ra ngoài cửa theo ánh mát của Bạch Sĩ Câu, nhíu mày nói: “Tôi đi gọi con bé vào” “Không cần” Bạch Sĩ Câu hờ hững đáp lời.

Sau ngày đó, Lý Ninh Quyên thay đổi rất nhiều. Tuy vẫn có tính cách như thế, nhưng một khi Bạch Sĩ Câu muốn làm chủ chuyện gì đó, bà ta sẽ không phản đối.

Đây đều là vì Bạch Sĩ Câu từng nói sẽ bảo vệ bà ta.

Lời nói thế này không chỉ khiến một cô gái nhỏ tim đập.

thình thịch, cho dù là người phụ nữ đã có tuổi như Lý Ninh Quyên cũng cảm động không thôi.

“Đó là con gái ruột của chúng ta mà” Lý Ninh Quyên không vui nói.

Bạch Sĩ Câu cười với bà ta: “Cũng không phải tôi không cho chúng nó đến, con gái lớn rồi phải có sự lựa chọn của riêng mình, cho dù con bé chọn thế nào chúng ta đều phải hiểu cho nó” Nghe Bạch Sĩ Câu nói thế, tuy Lý Ninh Quyên oán hận trợn mắt, nhưng cuối cùng cũng yên tâm hơn.

Nghĩ lại cũng đúng, thật ra Bạch Sĩ Câu yêu thương con gái mình hơn bà ta nhiều.

Lúc Bạch An Tương đang không biết làm sao thì tay đã bị Trình Uyên nắm lấy.

Cô ngạc nhiên quay đầu lại, sau khi nhìn thấy là Trình Uyên thì có hơi hoảng hốt: “Trình Uyên, anh..” “Đi vào thôi, người một nhà không có gì phải so đo cả, trong lòng nghĩ thế nào thì cứ nói như thế, không ai trách em đâu” Nói xong, anh lập tức kéo tay Bạch An Tương đi vào.

trong.

Trái tim của Bạch An Tương cũng không nhịn được đập nhanh hơn, cô khó hiểu nhìn Trình Uyên, trong lòng cực kỳ nghi ngờ: Lời này của anh là có ý gì? Anh biết được gì rồi? Hay là… cái gì anh cũng biết hết? Đợi đi vào rồi, Bạch An Tương chợt phát hiện Bạch Sĩ Câu vẫn là Bạch Sĩ Câu lúc trước, Lý Ninh Quyên cũng vân là Lý Ninh Quyên trước đây.

“Ba mẹ” Bạch An Tương lo lắng gọi một tiếng.

Bạch Sĩ Câu cong môi cười: “Sáng nay mẹ con còn nhắc tới hai đứa đấy” Lý Ninh Quyên trợn tráng mát nói: “Tôi chỉ nhắc tới con gái tôi thôi” Trình Uyên hơi xấu hổ, Bạch An Tương thì nhíu mày.

Lý Ninh Quyên thấy thế thì trừng Trình Uyên một cái: “Đi vào một tiếng ba mẹ cũng không gọi, không có chút lễ phép nào cả, học theo ai đấy?” Nghe vậy, chân mày Bạch An Tương giãn ra, Trình Uyên cũng giật mình, vội cười nói: “Ba mẹ” Giống như trước đây chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, nếu muốn nói có cái gì thay đổi thì chính là tuy Lý Ninh Quyên vẫn không dễ chịu gì với Trình Uyên, nhưng vẫn tỏ ý xem như đã chấp nhận đứa con rể này rồi.

Một lát sau, Lý Ninh Quyên bèn kêu Bạch An Tương lên lầu, vì thế trong phòng khách chỉ còn lại hai người là Trình Uyên và Bạch Sĩ Câu.

Trong chốc lát, Trình Uyên cũng không biết nên nói gì với Bạch Sĩ Câu.

Vẫn là ông lên tiếng trước: “Bạch Thị, là một miếng bánh ngọt không tệ.” Nghe vậy, Trình Uyên hơi giật mình, ra vẻ khó hiểu cười hỏi: “Ba, ba nói thế là có ý gì ạ?” Bạch Sĩ Câu bưng tách trà lên uống một ngụm, sau đó cười với anh: “Ba nói miếng bánh đến miệng, nên ăn phải anh” Trong lòng Trình Uyên như ó sóng lớn dâng trào.

Lúc trời bắt đầu tối, Bạch An Tương kéo Trình Uyên muốn về nhà, Lý Ninh Quyên đuổi theo không vui nói: “Ăn cơm xong rồi đi, đã đến giờ cơm rồi” Trình Uyên còn chưa nói gì, Bạch An Tương đã lắc đầu từ chối: “Tụi con ra ngoài ăn” “Ra ngoài ăn mất vệ sinh, còn tốn tiền, không bằng…” “Bà xã, kệ chúng nó” Bạch Sĩ Câu cười ngắt lời Lý Ninh Quyên.

Lý Ninh Quyên hung hăng trừng Bạch Sĩ Câu một cái, than thở: “Cả nhà không có ai là người bình thường cả, thật sự không khiến người ta bớt lo mà” Bạch Sĩ Câu cười khổ lắc đầu, nói với Trình Uyên và Bạch An Tương: “Hai đứa đi đi” “Hừ!” Lý Ninh Quyên rất tức giận.

Sau khi ra khỏi cổng biệt thự, dường như Trình Uyên và Bạch An Tương đều có chút tâm sự, ai cũng không lên tiếng nói chuyện trước, im lặng sóng vai đi về nhà mình.

Trình Uyên đang nghĩ về những lời Bạch Sĩ Câu nói.

Ông nói Bạch Thị là miếng bánh ngọt không tệ, còn nói nên ăn phải ăn.

Có ý gì? Ý ông là Trình Uyên phải ăn Bạch Thị vào bụng ư? Nhưng vì sao ông lại muốn nói với Trình Uyên chứ? Ông cũng đâu biết Trình Uyên là Chủ tịch của Tập đoàn Tuấn Phong… Chẳng lẽ ông biết? Trình Uyên chợt thấy giật mình, nếu từ đầu Bạch Sĩ Câu đã biết, vậy… người này đáng sợ đến mức nào chứ? Nghĩ đến Bạch Sĩ Câu mọi khi thường bị Lý Ninh Quyên làm sợ đến không dám nói lời nào, trong lòng Trình Uyên không thể nào bình tĩnh được.

“Em không định trở về công ty” Bạch An Tương đột nhiên nói.

Lời nói của Bạch An Tương quấy rầy suy nghĩ của Trình Uyên, anh hốt hoảng ngẩng đầu hỏi một câu: “Cái gì?” Bạch An Tương cắn môi, hờ hững đáp: “Không… không có gì” Trình Uyên không truy đuổi đến cùng mà hỏi: “Chúng ta đi đâu ăn đây?” Bạch An Tương trừng anh một cái: “Về nhà ăn đi, em gọi thức ăn ngoài?” Trình Uyên không nhịn được nói: “Vậy thì phiền lắm, ra ngoài ăn luôn cho khoẻ?” Bạch An Tương hơi bực bội: “Anh bị sao thế? Không phải mẹ anh đến đây sao?” Nói xong, cô không để ý đến Trình Uyên nữa, bước chân cũng dần nhanh hơn, còn Trình Uyên thì đứng yên tại chỗ.

Thì ra cô không muốn ở lại nhà ba mẹ cô ăn cơm là vì mẹ của Trình Uyên còn đang ở nhà bọn họ.

Để mẹ của Trình Uyên ở nhà một mình còn bọn họ lại đi ăn cơm gia đình, như thế sao mà được chứ.

Vì vậy trong lòng Trình Uyên không khỏi thấy ấm áp.

“Đúng là nàng dâu tốt mà!” Anh không nhịn được khen một câu.

Về đến nhà, mẹ Trình Uyên thấy con trai và con dâu cùng nhau về thì cực kỳ vui vẻ, đích thân xuống bếp nấu một bàn cơm ngon, Trình Uyên và Bạch An Tương muốn giúp đỡ đều bị bà đuổi ra khỏi phòng bếp.

Cơm nước xong, Bạch An Tương nói chuyện với mẹ một lúc.

Sau đó lại gặp phải một vấn đề khó giải quyết.

Vì không để mẹ nhìn ra vấn đề gì, sau khi Bạch An Tương tắm rửa xong thì vỗ nhẹ Trình Uyên đang xem tivi nói: “Về phòng sớm một chút” “Ừm” Trình Uyên trả lời một tiếng rồi tiếp tục xem tivi.

Sau đó, trái tim như chợt dừng lại! Cô nói… về phòng sớm một chút? Quay đầu nhìn mẹ thì thấy mẹ vỗ trán: “Mẹ buồn ngủ rồi, già rồi không thức khuya được, hai đứa cũng nghỉ ngơi sớm đi, mẹ đi ngủ đây” Trình Uyên gật đầu thật mạnh: “Mẹ, ngủ ngon!” Mẹ Trình Uyên ngơ ngác: “Ngủ ngon?” “,” Trình Uyên.

Đợi mẹ về phòng rồi, Trình Uyên bèn vội chạy tới phòng vệ sinh tắm rửa, dùng sữa tắm hai lần, tiện thể đánh răng ba lần, còn nhìn gương chải đầu một phút đồng hồ, sau đó mới kích động gõ cửa phòng Bạch An Tương.

Bạch An Tương chỉ mặc một cái áo ngủ mở cửa ra, còn là loại áo ngủ rộng thùng thình không che được rất nhiều chỗ, làn da thì trắng như tuyết.

Trình Uyên nhìn đến nuốt nước miếng.

Anh đã đợi ngày này hai năm rồi.

Bạch An Tương giận hờn trừng anh một cái, nhỏ giọng nói: “Sau này nhớ kỹ, lúc mẹ ở nhà đừng gõ cửa, ai lại gõ cửa ở nhà mình chứ?” “Phải phải phải!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK