Mục lục
Thiếu Soái, Hãy Tha Cho Tôi Đi! - An Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Kỳ và Hạo Thạc cùng trở lại buổi tiệc, cô để ý mọi người đang nhìn mình. Bổng cất lên sự lớn tiếng nhắc đến An tiểu thư này nọ, thì ra là phu nhân Lý thị đang làm ầm ĩ vì Trương Húc bị ai đó đánh đến nổi bầm mặt thế này, không ngờ tên đó lại đi mách mẹ.

" Đây rồi... An tiểu thư, lý do gì mà cô lại đánh con trai ra nông nổi này vậy? Nó đắc tội gì với cô à? Đừng tưởng có thiếu soái chống lưng thì muốn làm gì thì làm? " Lý thị chỉ thẳng mặt An Kỳ, cô không ngờ người này lại ngu ngốc như thế, ngay tại thọ lễ của cha mình.

Hạo Thạc tức nổi cả gân, anh muốn tiến lên thì đã bị An Kỳ ngăn lại. Cô muốn xem họ ăn vạ đến mức nào, nhìn tên Trương Húc kia thật muốn cho hắn thêm mấy cú đấm.

" Chà! Có vẻ nhằm lẫn gì đó chăng? Lý phu nhân, con trai của bà là nam nhân, mà đã là nam nhân thì phải mạnh mẽ,ngang tàn, anh ta thậm chí cao hơn tôi một cái đầu. Thì sao tôi lại đánh y được? "

" Tôi cũng như phu nhân, mềm yếu và cần một người làm chỗ dựa. Tôi cũng chỉ mới đến thăm Đào thiếu phu nhân một xíu, vậy mà bây giờ lại bị đổ tội oan! " An Kỳ lấy khăn tay giả bộ chấm nước mắt.

" Cô nói láo, chính tay chân cô đã đấm rồi còn đá vào bụng của ta,nếu mọi người không tin thì hãy đến căn phòng cuối hành lang ở phía Tây kiểm chứng, trên thảm vẫn còn máu mũi của tôi! "

" Nhưng một người mới đến Trương gia như tôi làm sao biết phòng nào nằm ở phía Tây mà đến đó cơ chứ? Trương công tử không phải là đang say rồi sao? "

" Ta vốn không muốn lôi Đào thiếu phu nhân vào, nhưng chính ta đã cùng An Kỳ trở ra từ nơi mà cô ấy nghỉ ngơi. Nếu như Trương công tử còn nói năng xầm bậy và thiếu vô lễ, ta sẽ không niệm tình Trương gia mà tống ngươi vào nhà tù!!! " Hạo Thạc chừng mắt nhìn Trương Húc và Lý Thi Thi. Hình như Trương Thiềm không có ở đây để ngăn bọn họ.

" Quá đủ rồi!!! Có thôi đi không hả!!!! " Trương lão lão quát lớn, Trương Cẩn Mai đẩy xe ông ra ngoài. Cứ tưởng bản thân vào nghỉ ngơi để mấy đứa con duy trì buổi tiệc, nào ngờ giờ đã thành mớ hỗn độn, mất hết mặt mũi.

Trương lão lão xin lỗi An Kỳ và Hạo Thạc vì Trương Húc cháu của ông đã làm tổn hại thanh danh của hai người, sau đó lại quay sang quở trách mẹ con Lý thị, Trương Húc đã không được yêu thương giờ lại khiến cho ông nội chán ghét.



Trương Thiềm mới trở về sau khi giải quyết công việc, ông ta gặp được Trương Tân thì bị ông ta cười nhạo và nói rằng vợ và con trai đang làm cha tức giận vô cùng. Sau đó, bản thân Trương Thiềm phải đích thân nói lời xin lỗi An Kỳ, rồi đưa cả gia đình về.

Tới nhà, Trương Thiềm liền tán cho Trương Húc khiến cho hắn ngã, Lý thị xót con liền đỡ dậy. Trương Minh chỉ thấy anh ta nếu đã không thông minh thì cũng phải biết suy nghĩ một chút.

" Ông có thôi đi không? Đánh con mình thì có ích gì chứ? "

" Bà im đi! Bà có biết rằng nó đã gây hấn với ai không? Là Dương thiếu soái đấy, trời ạ! Cha rất xem trọng thằng nhóc đó, tuy chỉ lớn hơn Trương Húc vài tuổi mà giới thượng lưu rất dè chừng hắn, không dám làm phật ý! " Trương Thiềm đau đầu.

" Còn bà nữa? Vì bà nuông chiều nó quá đấy, khiến nó hư đốn, ham chơi. Phải chi nó được một phần giống Trương Minh thì tôi đã đỡ phải cực khổ! Cha vốn đã không có hảo cảm với nhà chúng ta rồi "

" Đừng có mà so sánh con tôi với đứa con hoang ấy! " Lý thị đưa Trương Húc về phòng. Đã rất bực mình giờ lại càng bực thêm chỉ vì lão gia nhắc đến sự xuất hiện của Trương Minh

Thọ lễ cứ thế mà kết thúc, An Kỳ thở dài vì hôm nay xui xẻo thế không biết. Cô tựa vào cánh tay của Hạo Thạc nhắm mắt. Còn Hạo Thạc đã có suy tính sẵn trong đầu.

Ngày hôm sau, An Kỳ đang ngồi ở tiểu đình thì Tiểu Ngọc đem vào vài xấp vải gấm từ Giang Nam rất đẹp, cô ấy bảo rằng là người của Trương tứ gia đem đến mong An Kỳ tha lỗi. Cô chỉ nhếch môi cười.

" Hạo Thạc đã mua cho ta rất nhiều rồi nên ta không cần nữa. Tiểu Ngọc hãy giữ và đưa về cho dì Hoa đi, may thêm vài bộ y phục để mặc vào dịp lễ, tết. Nếu không thì bán lấy tiền, chắc cũng được hơn chục đồng Kim Mã. "

" Như vậy sẽ không thất lễ chứ ạ? Vải gấm Giang Nam là hàng tốt, giá thành rất cao không phải ai cũng mua được đâu ạ! "

" Ta đã nói rồi mà, họ tặng ta thì ta nhận, vậy thì bây giờ nó thuộc quyền sở hữu của ta. Muốn làm gì nó cũng được, ta đem cho Tiểu Ngọc thì cô hãy lấy đi, mấy thứ đó ta không thiếu! " An Kỳ tiếp tục học đánh cờ tướng.

...•.:°❀×═════════×❀°:.•...

Một xô nước lạnh tạt vào Trương Húc làm cho hắn tỉnh dậy, nhận thức trở lại thì thấy mình đang bị trói trên cây dành cho người bị tra tấn, trước mặt Trương Húc là ba kẻ đeo mặt nạ quỷ ghê rợn, hai tên đứng, tên còn lại thì ngồi bắt chéo chân, chống tay lên thành ghế, đầu hơi nghiêng

Lúc này Trương Húc mới nhớ ra đêm qua, khi bước ra từ Tuần Cao Lầu thì bị thứ gì đó đánh lên đầu từ phía sau, chắc là hắn đã ngất xỉu nên mới bị đưa tới đây, giờ chỗ đó vẫn còn hơi đau đớn.

" Chúng mày là ai? Tại sao lại bắt tao? " Trương Húc nghiến răng.

" Chúng ta được phụng lệnh từ chủ nhân đến đây để thay trời hành đạo, dạy cho thằng công tử bột như ngươi biết thế nào là lễ độ! " Tên mang mặt nạ mèo màu đen đang quất roi chính là Phúc Kiến, còn mặt nạ cáo tên Bạch Ảnh.



Trương Húc sợ hãi ra mặt, lúc này hắn liền nghĩ tới Dương thiếu soái, hắn vừa mới đắc tội với y cách đây vài ngày. Nhưng cũng chưa chắc chắn, vì người mà Trương Húc nghi ngờ thứ hai chính là Vân Kim Mỹ - vì bản thân không thể hoàn thành kế hoạch, cô ta sợ hắn sẽ nói ra nên có ý định bịt đầu mối.

" Hắn cho các người bao nhiêu tiền, ta sẽ trả gắp đôi, vì cha ta ổng rất nhiều tiền. Vì vậy hãy thả ta ra đi! "

" Ngươi xem vài đồng bạc lẽ của ngươi lớn lắm à? Tính chọc cười ta sao? " Phúc Kiến ôm bụng sằng sặc, còn hai người kia vẫn đứng bất động. Bạch Ảnh liền đá vào bụng của Trương Húc rõ mạnh, nội tạng như muốn rã nát.

" Lắm mồm quá! " Bạch Ảnh nói nhỏ trong miệng. Phúc Kiến thấy thế cũng quất roi liên tục, mặc cho hắn kêu la thảm thiết. Tay, chân, cơ thể chỗ nào cũng bị thương, máu loang đỏ cả áo.

" Xin tha mạng... các người là do thiếu soái gọi đến đúng không? Cha... ta đã đem đồ quý đến tạ... tạ lỗi thiếu soái phu nhân rồi... tại sao lại còn xuống tay như vậy? " Trương Húc miệng đầy máu, nặng nhọc nói từng lời.

" Dương thiếu soái? Chắc ngươi nghĩ bản thân mình chỉ đắc tội một mình hắn và cảm thấy trong sạch? Vậy thì để ta nhắc cho ngươi nhớ lại toàn bộ! " Người đeo mặt nạ hổ từ nãy giờ ngồi ghế cũng bất đầu lên tiếng. Không ai khác mà là Hạo Thạc

" Ngươi vẫn còn nhớ cái tên Tô Anh Nhi chứ? "

" Tô... Anh Nhi? " Trương Húc bất ngờ, vốn dĩ hắn dường như đã quên, nhưng bây giờ quá khứ lại hiện lên trong đầu

Trước đây, Trương Húc có qua lại với một nữ nhân tên Tô Anh Nhi. Vì Tô thị là con nhà nông dân đến Liên Thành làm việc, nhan sắc xinh đẹp nên đã lọt vào mắt xanh của Trương Húc, hắn có hứng thú với những cô gái nhẹ dạ ngây thơ như tờ giấy trắng. Sau một thời gian thì cô ấy có thai, nhưng hắn nhất quyết chối bỏ

Nếu quay về sẽ làm gia đình xấu hổ, bị làng xóm chê cười là chưa xuất giá mà đã mang thai, sau đó Anh Nhi đã đến nhà Trương tứ gia, nói cho gia đình họ biết. Trương Húc bảo rằng Tô thị là kẻ lẳng lơ dùng gương mặt dụ dỗ đàn ông, biết đâu chừng đứa trẻ không phải con hắn.

Phu nhan Lý thị tức giận cho người đuổi Anh Nhi ra ngoài, bắt tất cả nha hoàn phải im miệng. Người mà Trương Húc thành thân là một tiểu thư danh giá nào đó, chứ không phải đứa nhà quê.

Vài ngày sau, tại hạ nguồn con sông ngoại ô Liên Thành, một ông lão đánh cá đã phát hiện xác nữ nhi bị trương phình, trắng bệt nổi lềnh bềnh trên mặt nước, dù sợ hãi nhưng ông vẫn đi báo cho phía bộ phận điều tra quân đội. Và người đó là Tô Anh Nhi.

Hạo Thạc cũng đến để xem tình hình, được cấp dưới bẩm báo là do đuối nước, có lẽ cũng được 3 ngày, không biết là tự vẫn hay bị ai đó hại. Nhưng điều đáng nói ở đây một xác hai mạng, tức người này đang mang thai.

Sau một tuần thông báo, cũng có người đến nhận xác, y bảo mình là chị ruột của nạn nhân tên Tô Anh Sương. Khi đã tra hỏi xong thì cũng đã xin về quê làm ma chay.

" À thì ra là con ả đó, tưởng từ dưới quê lên thì ngây thơ, cuối cùng cũng chỉ là một con sói đội lớp cừu non. Ả cố tình để bản thân có thai nhằm bước chân vào Trương gia! Là do y ngu ngốc không nghĩ đến sống chết nên đã tự vẫn, ta không liên quan "



" Thật sao? Đúng là ngươi không chính tay sát hại Tô Anh Nhi, nhưng mẹ ngươi thì có. Bà ta đã sai người bắt cóc và ném cô ta xuống sông, nếu như để y chạy đến nhà chính Trương gia làm loạn, gia đình ngươi sẽ chẳng còn mặt mũi " Hạo Thạc cười khinh.

" Rốt cuộc các ngươi là bọn nào?... " Trương Húc xanh mặt, chuyện mà mẹ hắn làm hắn cũng biết, nhưng cũng không nể tình từng đầu ắp tay gối mà làm ngơ.

" Bọn ta là ai không quan trọng, những việc làm thối nát, tán tận lương tâm ở cái đất Liên Thành này chuyện gì bọn ta cũng biết! Luật pháp cũng chỉ là trò chơi của bọn có tiền và quyền thôi " Phúc Kiến quất roi liên tục, anh rất tôn trọng nữ nhi nên khi biết Trương Húc đã lừa gạt nhiều cô gái, anh vô cùng bực mình.


Hạo Thạc ngồi nhìn Trương Húc bị Bạch Ảnh và Phúc Kiến thay nhau hành xác Trương Húc nên cũng có chút chán nản, anh đứng lên rời đi. Không quên căn dặn nên nhẹ tay một chút và đừng để hắn chết.


An Kỳ không biết Hạo Thạc đã đi đâu từ sáng, buổi trưa cũng chẳng về nhà, tiếng gõ cửa phòng vang lên. Cô đi ra mở cửa thì một bó hoa hồng đập vào mắt, thì ra Hạo Thạc đã mua nó.


" Ngài còn biết đường mò về sao? " An Kỳ phình má, nhưng ta vẫn ôm chặt bó hoa.


" Chỉ là hôm nay có chút bận rộn, đã để cho phu nhân của ta lo lắng, giờ ta đói rồi, mau đi ăn cơm tối thôi! " Chỉ một hai lời giỗ dành đã khiến An Kỳ dịu lại, quả nhiên sức mạnh của người đẹp trai.


Trời đã tối muộn, người canh gác nhà Trương tứ gia đang đi tuần thì anh ta nghe một tiếng " bịch " và tiếng rồ xe hơi. Khi y chạy ra xem thử và thấy thứ gì đó đang nằm ngoài cổng. Lấy đèn rọi xem thử lập tức khiến người canh gác xanh mặt.


Trương Húc được đem vào nhà trong trạng thái đã bất tỉnh, người đầy những vết thương lớn, mặt đã nổi máu bầm và sưng vù dị dạng. Phu nhân Lý thị khóc hết nước mắt vì thương con, còn Trương tứ gia thì đau đầu không biết kẻ nào ra tay nặng như vậy.


Cũng không khỏi nghi ngờ Dương thiếu soái, nhưng ông ta lại không có chứng cứ. Thôi thì cứ im lặng, chuyện hôm thọ lễ đủ khiến ông đau đầu, không nên dính dáng đến người nhà họ Dương ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK