- Cô tốt nghiệp tại Fashion Future nhưng lại không muốn làm việc trong lĩnh vực này sao?
Nữ nhân viên phỏng vấn tròn mắt nhìn Khương Lệ Na khi thấy tấm bằng hạng ưu được chứng nhận từ ngôi trường thời trang danh tiếng thế giới.
- Vì tôi rất muốn được làm việc tại Hoa Vinh mà tập đoàn thì lại không kinh doanh bên lĩnh vực này. - Khương Lệ Na thành thật trả lời.
Thực lòng mà nói, cô vẫn thích được làm việc liên quan tới thiết kế thời trang hơn. Cô theo học ngành quản trị kinh doanh là vì ba cô muốn cô có kiến thức để sau này kế thừa và phát triển công ty Kim Thế.
Vì muốn tạo thêm sức hút cho hồ sơ năng lực của bản thân để gây chú ý với nhà tuyển dụng nên có bao nhiêu bằng cấp, chứng nhận thì cô đều mang đến đây hết.
Tỷ lệ chọi trong quá trình phỏng vấn tại tập đoàn Hoa Vinh rất cao và những nhân viên được công tác tại đây đều là những con người ưu tứu, có năng lực thực.
- Cô Khương Lệ Na, hồ sơ năng lực của cô rất đẹp, cô cũng có ngoại hình xuất chúng, thực sự là ứng viên sáng giá cho vị trí phó phòng kinh doanh của Hoa Vinh nhưng tôi nghĩ rằng cô nên phát huy tấm bằng này. Tôi xin thông báo với cô rằng Hoa Vinh đang có kế hoạch lấn sang mảng thời trang may mặc và tôi hy vọng cô sẽ là những người đầu tiên giúp phó tổng giám đốc Hà Chấn Kiệt thực hiện kế hoạch thống trị làng mốt trong nước.
Nụ cười trên khóe môi Khương Lệ Na rạng rỡ hơn bao giờ hết. Cô không ngờ rằng bản thân sẽ có cơ hội thỏa mãn và cống hiến cho đam mê thực sự của mình trong quá trình cưa cẩm Hà Chấn Đông.
Nếu Hà Chấn Kiệt là sếp của cô thì thật quá tốt rồi, anh hiền lành, ấm áp và đã nhận cô là bạn nên sẽ khiến cô ít bị áp lực hơn. Tin rằng khi thấy cô và anh cận kề bên nhau, Hà Chấn Đông sẽ không thể ngó lơ cô được.
Nếu như không thể khiến người tình cũ thích mình thì cô sẽ chọn cách khiến anh ghét mình, khi mà sự ghét bỏ đã đạt đến đỉnh điểm thì anh sẽ dần dà chuyển sang yêu cô như ban đầu thôi, giống như thời cả hai còn học đại học vậy.
- Vâng, được làm trong lĩnh vực mình đam mê thì còn gì bằng. Tôi xin được phép ứng tuyển vào vị trí đó. – Khương Lệ Na gật đầu đồng ý.
- Xuất phát điểm sẽ là một nhân viên thiết kế, cô có gì tủi thân không? – Nữ nhân viên phỏng vấn thứ hai tỏ ra hơi chút ái ngại.
- Không đâu, ai cũng phải đi từ thấp đến cao mà. Tôi không ngại di chuyển từ vị trí của một cô lao công đến chiếc ghế trưởng phòng đâu.
Sự tự tin và thái độ cầu tiến, hiểu lý lẽ của cô nàng xinh đẹp đã khiến ban tuyển dụng hài lòng. Cả một tuần nay, họ phải tìm ra các ứng viên sáng giá cho các vị trí còn đang để trống.
Tuy Hoa Vinh vẫn chưa bắt đầu tuyển dụng nhân lực cho mảng thời trang nhưng vì hồ sơ của Khương Lệ Na quá đẹp nên họ quyết định để dành cô cho phó tổng giám đốc Hà Chấn Kiệt.
- Cô Khương Lệ Na.
Tiếng gọi bất chợt cất lên làm Khương Lệ Na giật mình quay đầu và cô nhận ra người gọi mình chính là Hà Chấn Kiệt. Nụ cười mang theo tia nắng ngày xuân của anh khiến tâm trạng cô cũng thoải mái hơn sau những phút trả lời phỏng vấn.
Đối với Hà Chấn Đông thì cô phải tìm mọi cách tiếp cận nhưng dường như Hà Chấn Kiệt lại là nhân duyên vì anh luôn xuất hiện trước mặt cô một cách bất ngờ. ngôn tình hài
- Chào phó tổng giám đốc, anh biết cô gái này ạ? – Nữ nhân viên phụ trách phỏng vấn lên tiếng.
- Cô ấy là bạn của tôi. Thế nào, cô ấy có vượt qua không?
- Đương nhiên rồi ạ. Chúc mừng anh, cô ấy là học viên xuất sắc của Fashion Future nên chúng tôi đã để dành cô ấy cho anh.
- Thật sao?
Hà Chấn Kiệt vui mừng ra mặt, quay sang hỏi Khương Lệ Na và cô cũng gật đầu để thay cho lời xác nhận.
Anh không ngờ cả hai lại có duyên làm việc chung thế này. Tuy anh đã mời được khá nhiều các nhà thiết kế tên tuổi về đầu quân cho Hoa Vinh nhưng thật sự anh rất cần những người trẻ tuổi như cô vì tư duy giữa các thế hệ khác nhau và anh cần làm phong phú thêm thương hiệu của riêng mình.
- Thảo nào phong cách thời trang của cô rất khác, đơn giản nhưng có những phá cách rất riêng. Sao tôi lại không nhận ra cô là một nhà thiết kế thời trang chứ? – Anh tự trách bản thân.
- Vì vẫn chưa tạo được thành tích hay dấu ấn gì trong ngành công nghiệp thời trang nên tôi cũng không dám giới thiệu bản thân với anh. Tôi xin lỗi.
- Đi nào, chúng ta vào phòng làm việc của tôi uống trà và nói chuyện.
Anh chỉ tay lên trần nhà rồi nhanh chóng bước đi. Khương Lệ Na cũng vội vàng theo chân anh.
Tuy Hà Chấn Kiệt biết cô là tiểu thư lá ngọc cành vàng của Kim Thế nhưng anh cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên khi thấy cô đến đây phỏng vấn xin việc làm vì vốn dĩ đã có tiền lệ trước đó là Trịnh Tú Trân và vô số người thừa kế đến từ các tập đoàn lẫn công ty trong nước.
Đa số bọn họ đều là những sinh viên mới ra trường hoặc mới từ nước ngoài về, muốn đến đây để làm việc lấy kinh nghiệm và các mối quan hệ, sau đó sẽ về tiếp quản công ty gia đình.
Có một số người sẽ làm ở đây lâu dài vì những bất đồng với ba mẹ hoặc anh em của họ. Thế nhưng, Hà Chấn Kiệt biết rõ trước hay sau gì thì họ vẫn rời Hoa Vinh vì gia đình là điều khó từ bỏ nhất.
Ban nãy, Hà Chấn Kiệt xuống phòng phỏng vấn cốt để xem có ai mặt mày sáng láng, thông minh, cần cù và phù hợp với vị trí đang trống của Trần Triệu Thu hay không nhưng khi thấy Khương Lệ Na thì anh không cần đợi thêm ai nữa.
Nữ nhân viên phỏng vấn tròn mắt nhìn Khương Lệ Na khi thấy tấm bằng hạng ưu được chứng nhận từ ngôi trường thời trang danh tiếng thế giới.
- Vì tôi rất muốn được làm việc tại Hoa Vinh mà tập đoàn thì lại không kinh doanh bên lĩnh vực này. - Khương Lệ Na thành thật trả lời.
Thực lòng mà nói, cô vẫn thích được làm việc liên quan tới thiết kế thời trang hơn. Cô theo học ngành quản trị kinh doanh là vì ba cô muốn cô có kiến thức để sau này kế thừa và phát triển công ty Kim Thế.
Vì muốn tạo thêm sức hút cho hồ sơ năng lực của bản thân để gây chú ý với nhà tuyển dụng nên có bao nhiêu bằng cấp, chứng nhận thì cô đều mang đến đây hết.
Tỷ lệ chọi trong quá trình phỏng vấn tại tập đoàn Hoa Vinh rất cao và những nhân viên được công tác tại đây đều là những con người ưu tứu, có năng lực thực.
- Cô Khương Lệ Na, hồ sơ năng lực của cô rất đẹp, cô cũng có ngoại hình xuất chúng, thực sự là ứng viên sáng giá cho vị trí phó phòng kinh doanh của Hoa Vinh nhưng tôi nghĩ rằng cô nên phát huy tấm bằng này. Tôi xin thông báo với cô rằng Hoa Vinh đang có kế hoạch lấn sang mảng thời trang may mặc và tôi hy vọng cô sẽ là những người đầu tiên giúp phó tổng giám đốc Hà Chấn Kiệt thực hiện kế hoạch thống trị làng mốt trong nước.
Nụ cười trên khóe môi Khương Lệ Na rạng rỡ hơn bao giờ hết. Cô không ngờ rằng bản thân sẽ có cơ hội thỏa mãn và cống hiến cho đam mê thực sự của mình trong quá trình cưa cẩm Hà Chấn Đông.
Nếu Hà Chấn Kiệt là sếp của cô thì thật quá tốt rồi, anh hiền lành, ấm áp và đã nhận cô là bạn nên sẽ khiến cô ít bị áp lực hơn. Tin rằng khi thấy cô và anh cận kề bên nhau, Hà Chấn Đông sẽ không thể ngó lơ cô được.
Nếu như không thể khiến người tình cũ thích mình thì cô sẽ chọn cách khiến anh ghét mình, khi mà sự ghét bỏ đã đạt đến đỉnh điểm thì anh sẽ dần dà chuyển sang yêu cô như ban đầu thôi, giống như thời cả hai còn học đại học vậy.
- Vâng, được làm trong lĩnh vực mình đam mê thì còn gì bằng. Tôi xin được phép ứng tuyển vào vị trí đó. – Khương Lệ Na gật đầu đồng ý.
- Xuất phát điểm sẽ là một nhân viên thiết kế, cô có gì tủi thân không? – Nữ nhân viên phỏng vấn thứ hai tỏ ra hơi chút ái ngại.
- Không đâu, ai cũng phải đi từ thấp đến cao mà. Tôi không ngại di chuyển từ vị trí của một cô lao công đến chiếc ghế trưởng phòng đâu.
Sự tự tin và thái độ cầu tiến, hiểu lý lẽ của cô nàng xinh đẹp đã khiến ban tuyển dụng hài lòng. Cả một tuần nay, họ phải tìm ra các ứng viên sáng giá cho các vị trí còn đang để trống.
Tuy Hoa Vinh vẫn chưa bắt đầu tuyển dụng nhân lực cho mảng thời trang nhưng vì hồ sơ của Khương Lệ Na quá đẹp nên họ quyết định để dành cô cho phó tổng giám đốc Hà Chấn Kiệt.
- Cô Khương Lệ Na.
Tiếng gọi bất chợt cất lên làm Khương Lệ Na giật mình quay đầu và cô nhận ra người gọi mình chính là Hà Chấn Kiệt. Nụ cười mang theo tia nắng ngày xuân của anh khiến tâm trạng cô cũng thoải mái hơn sau những phút trả lời phỏng vấn.
Đối với Hà Chấn Đông thì cô phải tìm mọi cách tiếp cận nhưng dường như Hà Chấn Kiệt lại là nhân duyên vì anh luôn xuất hiện trước mặt cô một cách bất ngờ. ngôn tình hài
- Chào phó tổng giám đốc, anh biết cô gái này ạ? – Nữ nhân viên phụ trách phỏng vấn lên tiếng.
- Cô ấy là bạn của tôi. Thế nào, cô ấy có vượt qua không?
- Đương nhiên rồi ạ. Chúc mừng anh, cô ấy là học viên xuất sắc của Fashion Future nên chúng tôi đã để dành cô ấy cho anh.
- Thật sao?
Hà Chấn Kiệt vui mừng ra mặt, quay sang hỏi Khương Lệ Na và cô cũng gật đầu để thay cho lời xác nhận.
Anh không ngờ cả hai lại có duyên làm việc chung thế này. Tuy anh đã mời được khá nhiều các nhà thiết kế tên tuổi về đầu quân cho Hoa Vinh nhưng thật sự anh rất cần những người trẻ tuổi như cô vì tư duy giữa các thế hệ khác nhau và anh cần làm phong phú thêm thương hiệu của riêng mình.
- Thảo nào phong cách thời trang của cô rất khác, đơn giản nhưng có những phá cách rất riêng. Sao tôi lại không nhận ra cô là một nhà thiết kế thời trang chứ? – Anh tự trách bản thân.
- Vì vẫn chưa tạo được thành tích hay dấu ấn gì trong ngành công nghiệp thời trang nên tôi cũng không dám giới thiệu bản thân với anh. Tôi xin lỗi.
- Đi nào, chúng ta vào phòng làm việc của tôi uống trà và nói chuyện.
Anh chỉ tay lên trần nhà rồi nhanh chóng bước đi. Khương Lệ Na cũng vội vàng theo chân anh.
Tuy Hà Chấn Kiệt biết cô là tiểu thư lá ngọc cành vàng của Kim Thế nhưng anh cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên khi thấy cô đến đây phỏng vấn xin việc làm vì vốn dĩ đã có tiền lệ trước đó là Trịnh Tú Trân và vô số người thừa kế đến từ các tập đoàn lẫn công ty trong nước.
Đa số bọn họ đều là những sinh viên mới ra trường hoặc mới từ nước ngoài về, muốn đến đây để làm việc lấy kinh nghiệm và các mối quan hệ, sau đó sẽ về tiếp quản công ty gia đình.
Có một số người sẽ làm ở đây lâu dài vì những bất đồng với ba mẹ hoặc anh em của họ. Thế nhưng, Hà Chấn Kiệt biết rõ trước hay sau gì thì họ vẫn rời Hoa Vinh vì gia đình là điều khó từ bỏ nhất.
Ban nãy, Hà Chấn Kiệt xuống phòng phỏng vấn cốt để xem có ai mặt mày sáng láng, thông minh, cần cù và phù hợp với vị trí đang trống của Trần Triệu Thu hay không nhưng khi thấy Khương Lệ Na thì anh không cần đợi thêm ai nữa.