Lâm Khả kéo cô một cái, sắc mặt trầm xuống nói: "Bà nói bậy gì đó! Đã nói tôi cũng liền thôi đi bây giờ còn......"
Lâm Yến trả lời lại một cách mỉa mai: "Ông chưa từng cùng một chỗ với cô ta thì ông còn chưa biết, người này trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, người như ông này cho dù có thông minh, nhưng đến khi cô ta thật sự gả vào Lâm gia, có lẽ còn đem ông xoay vòng vòng!"
Lâm Khả tức giận đến nỗi mặt mũi bốc khói, lại không thể giơ tay đánh cô, khuôn mặt đỏ lên nói: "Lâm Yến bà nói đủ chưa! Chúng tôi của chưa cả xem bát tự mà bà đã như vậy. Tôi không biết bà có hiểu lầm gì với Tống tiểu thư, nhưng ở trước mặt mọi người chỉ trích nói xấu cô ấy thì là không đúng!"
"Đương nhiên tôi còn chưa nói xong." Mồm mép Lâm Yến đâu phải nói ngừng là ngừng, quay đầu lại tiếp tục nói: "Lâm gia ngoài tiền ra thì chẳng có cái gì hết, à quên, không đúng, còn có tôi đây cô em chồng khiến người chán ghét như vậy, hôn nhân dù sao cũng là chuyện lớn cả đời, đến lúc đó cũng đừng có hối hận."
Tống Dư Hàng lắc đầu, lại nhấp một ngụm nước lọc: "Tôi chỉ cảm thấy cô quá mức kiêu ngạo, chứ thật tôi cũng không cảm thấy chán ghét cô."
"Hả?" Não của Lâm Yến trong nháy mắt dừng lại.
"Tôi cũng không cảm thấy chán ghét cô" mấy chữ này từ trong miêng Tống Dư Hàng nói ra tại sao lại ngoài ý muốn như vậy.
Nhưng mà ——
Mấy chữ "quá mức kiêu ngào" to đùng lạnh như băng này vẫn như một cái tát kéo cô trở về hiện thực.
Nếu không phải xuất thân quý tộc được dạy dỗ từ nhỏ, Lâm Yến sớm đã đập bàn dựng lên: "Họ Tống kia cô đừng có ——"
Mấy chữ "không biết xấu hổ" còn chưa nói ra khỏi miệng, điện thoại hai người cùng lúc vang lên.
Lâm Yến ấp ủ đầy một bụng câu thô tục chửi rủa mười tám đời tổ tông của Tống Dư Hàng đang sắp buột miệng thốt ra, lại bị tiếng chuông này đột nhiên vang lên làm nghẹn trở về, cũng không thèm nhìn xem của ai mà tức giận n cắt đứt.
Người ngồi đối diện nhấc điện thoại lên, một bên nghe một bên lấy mấy tờ nhân dân dân tệ từ trong túi tiền đặt ở trên bàn.
"Xin lỗi, hôm nay làm phiền anh rồi, nếu là không đủ lần sau tôi sẽ chuyển thêm cho anh."
Lâm Khả nhanh chóng đứng dậy từ chối: "Không, không cần, hôm nay phải là tôi xin lỗi cô mới đúng......"
Tống Dư Hàng căn bản không để ý lời nói của hắn, trong đầu óc chỉ có âm thanh trò chuyện từ trung tâm chỉ huy: "Ở công viên hồ sen Tây Bắc bộ xuất hiện một thi thể phụ nữ chưa rõ danh tính, đồn công an khu trực thuộc đã đến hiện trường, Triệu cục bảo cô......"
"Tôi đến ngay đây, địa chỉ là gì"
Cái tên Đoạn Thành vẫn loé liên tục trên màn hình điện thoại, Lâm Yến phiền không chịu được, vừa mới bắt điện thoại đã mắng một tràng: "Tôi nói này anh không cảm thấy phiền à, không biết bây giờ là thời gian tan tầm chắc!"
Đoạn Thành khóc không ra nước mắt: "Không phải, chị Lâm, đã xảy ra chuyện, có án mạng......"
Lâm Yến đem ly rượu đặt lên trên bàn, phóng nhanh ra chỗ bàn cầm lấy túi sách của mình: "Lâm Khả tôi đi trước đây, bữa cơm này tôi mời, bảo ông chủ ghi tên của tôi vào sổ nợ."
"Không phải......" Không đợi Lâm Khả nói xong, hai người đã một trước một sau ra cửa, hắn thở dài một hơi, nhìn một bàn hỗn độn.
"Thế này là thế nào hả!!"
Vừa nãy thời điểm xuống xe đi vào đã bảo tài xế về trước, Lâm Yến đứng ở giao lộ đón xe, giờ cao điểm buổi chiều cũng không dễ dàng đón xe như vậy, liên tiếp vài chiếc đi ngang qua đều đã kín người hết chỗ.
Vào lúc cô cầm di động hé môi chuẩn bị bảo tài xế đến đón mình, một chiếc BYB màu trắng sản phẩm trong nước dừng ở trước mặt cô.
Tống Dư Hàng quay cửa kính xe xuống, tích chữ như vàng: "Đi"
Lâm Yến trợn trắng mắt, mặc kệ.
Tống Dư Hàng thấy cô không phản ứng cũng không lãng phí thời gian, chuẩn bị đóng của kính xuất phát, Lâm Yến nhìn lại nơi ngã tư đường dòng xe cộ tới lui, cắn chặt răng.
"Được rồi, mở cửa"
Thời điểm lên xe Tống Dư Hàng liếc nhìn cô một cái, tựa như có chuyện muốn nói.
Lâm Yến ngồi trên ghế phụ, đeo kĩ dây an toàn cho bản thân: "Có chuyện gì thì nói, đừng nhịn"
Tống Dư Hàng lấy ra đèn cảnh sát nắp vào trên nóc xe, ngồi trở lại ghế ngồi, một chân dẫm lên chân ga, lái xe trong dòng xe cộ chen chúc.
"Thì ra cô cũng rất tự giác."
"Trời ơi sao cô lại nói thế, cũng không thể để Tống đội trưởng phê bình trừ lương chứ."
"Đường đường là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Lâm thị, chẳng lẽ còn để ý chút tiền này?"
"Đương nhiên rồi, ruồi bọ tuy bé nhưng cũng là thịt nha."
"Tôi còn tưởng rằng ——" Tống Dư Hàng liếc nhìn côt một cái, còn muốn lại không nói ra miệng.
"Tưởng rằng cái gì?" Lâm Yến truy hỏi, cô cũng chỉ là lắc đầu, mở ra Bluetooth trên xe chỉnh lớn âm thanh chuyên tâm nghe vụ án.
Cứ như vậy khiến cho cô không thể hỏi chen vào..
Tinh thần Lâm Yến cũng bị vụ án hấp dẫni, thậm chí còn có chút nóng lòng muốn biết.
Mấy ngày nay cô toàn giải phẫu con chuột con thỏ, tay ngứa đến phát điên.
Vừa thấy biểu tình kia của cô, sắc mặt Tống Dư Hàng liền trầm xuống, nhưng cô từ trước đến nay không lộ vui buồn, liền không nói điều gì, một chân dẫm lên chân ga, trong tiếng gào hét của Lâm Yến thẳng tắp vượt qua giữa hai chiếc xe tải lớn phóng thẳng.
"Tống Dư Hàng cô đi tìm chết cũng đừng mang theo tôi a!"
Năm phút sau, công viên hồ sen.
Tống Dư Hàng đem xe ngừng ở bên ngoài, hiện trường đã bị vây chật như nêm cối, đèn cảnh sát lập loè, dây cảnh báo đã kéo lên, mấy công an cảnh sát nhân dân đang duy trì trật tự.
Hai cô đi đến rồi xốc lên dây cảnh báo đi vào, Nhưng Lâm Yến lại bị ngăn cản không cho đi.
"Aiz, tôi bảo này——"
Tống Dư Hàng quay đầu lại, thế cô nhẹ nhàng kéo lên dây cảnh báo: "Đây là Lâm pháp y mới tới thị cục chúng, cho cô ấy vào đi."
Mấy cảnh sát nhân dân liếc nhau, lúc này mới cho vào.
Không thể trách bọn họ.
Lâm Yến mặc một bồ quần áo tinh xảo sang quý từ trên xuống dưới giống như người mẫu từ trong tạp chí bước ra, cùng hai chữ "Pháp y" một trời một vực.
Người của phân cục khu trực thuộc đang bận việc, một cảnh sát đang dò hỏi những người chứng kiến, một người khác đặt bút viết lục ký.
Kiểm ngân và trinh sát kỹ thuật cũng ở đây.
Tống Dư Hàng liếc nhìn đại khái một lần, một nam nhân hơn bốn mươi tuổi mỏ chuột tai khỉ đi lên: "Tống đội, cơn gió nào đem ngài thổi tới đây vậy."
"Cảm ơn, không đùa nữa, nói vụ án đi"
Nam nhân xấu hổ mà cười hai tiếng, lại đem thuốc lá trở về.
"Là như thế này, thời điểm hơn chạng vạng 7 giờ, quản lý viên đường sông chỗ vớt đang tác nghiệp......"
Một người khoảng hơn 50 tuổi đội mũ trúc, cả người ướt đẫm, đứng ở đó run run rẩy rẩy nói vè vụ án vụ án, bây giờ nhớ đến lòng vẫn còn sợ hãi.
"Gần đây trời nóng, không ít người tới công viên tản bộ, rác rưởi chỗ đường sông cũng nhiều không ít, tôi mới nghĩ trước khi tan tầm ra đây vớt thêm một lần thì có thể kết thúc công việc về nhà, lúc mới vừa lái bè đi đến bên đó khều phía dưới, thì có cảm giác như đụng vào thứ gì."
Tống Dư Hàng nhìn theo phương hướng ngón tay của hắn, công viên hồ sen là công viên cảnh quan, xem tên đoán nghĩa thì chính là trồng một hồ sen lớn, lúc này là giữa hè hoa sen đang nở rộ, vị trí phát hiện thi thể vừa đúng ngay ở phía dưới một tòa cầu đá.
Lúc được khều lên trên hẳn là tụ tập không ít quần chúng vây xem, tin tức có thi thể được phát hiện ở đường sông tựa như mọc cánh mà bay đi ra ngoài.
Không đến thời gian một bữa cơm, tất cả mọi người đều biết.
Cũng trách không được Phùng cục sẽ tức giận như vậy, cố ý kêu cô đi một chuyến đến đây.
"Tôi còn tưởng lại có người đem bao rác rưởi ném xuống sông, còn thấy tức giận! Lúc lấy sào khảy khảy, thấy rất nặng! Nếu mang lên bè không khéo bè cũng lật, sau liền lội xuống nước nghĩ kéo lên trên bờ, kêu mấy người đến hỗ trợ"
"Không nghĩ tới đến khi tới gần lại ngửi thấy một cổ mùi thối, thời điểm ở trên bè đã có, nhưng là cũng không quá để ý, dù sao cũng là mùa hè, đường sông rác rưởi có nhiều chính là cái mùi đấy, nhưng mà cổ hương vị này xông thẳng vào mũi khiến người ta ghê tởm......"
Lâm Yến trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Mùi thi thể cùng mùi rác rưởi có thể giống nhau?
"Khi sờ vào bao nilon kia tôi đã cảm thấy có chút không thích hợp, lạnh như băng trơn trượt, nhưng vẫn do lá gan lớn lên còn kéo được lên trên bờ, kéo được nửa túi ra, lộ ra tới một chân, con trai như tôi liền...... liền......"
Hắn một bên nói một bên phát run, trong đêm hè hơn 30 độ vẫn toát mồ hôi lạnh: "Nếu không phải tôi bơi tốt, thiếu chút nữa cũng không lên được bờ."
"Cụ thể thời gian phát hiện thi thể còn nhớ rõ không?"
Người kia suy nghĩ một lúc mờ mịt lắc đầu: "Không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ là hơn 7 giờ, bất quá sau khi tôi lên bờ lập tức liền báo cảnh sát, lúc đấy nhìn di động một chút, là khoảng 8 giờ."
"Được rồi, để lại tên họ cùng số điện thoại, kế tiếp còn có chuyện cần nói, xin hỗ trợ điều tra"
Một cảnh sát nhân dân đưa giấy bút qua, ông ta viết nhanh trên giấy tên của mình cùng số điện thoại.
Phân cục pháp y khu trực thuộc đang làm bước đầu thi kiểm đối với thi thể, Lâm Yến nhìn sang cẩn thận quan sát.
Đoạn Thành xách theo máy chụp còn đang chụp ảnh, xung quanh thi thể vây quanh mấy cảnh sát mặc chế phục.
Lâm Yến tùy tay chụp một người: "Này, kiểm tra ra cái gì chưa?"
Cảnh sát bị cô vỗ đeo khẩu trang, không kiên nhẫn mà quay đầu lại: "Quần chúng vây xem lui sang một bên, đây không phải địa phương các người có thể đi vào."
Lâm Yến vui vẻ: "Không phải chứ, nhìn lâu như thế còn chưa nhìn ra là ai à?",
"Tôi......" Nam pháp y đỏ mặt, âm thanh to lên: "Nguyên nhân chết là chết đuối, bên ngoài thi thể không có vết thương, rất có khả năng là tự sát."
Tống Dư Hàng bị một phen suy đoán kinh thế hãi tục của hắn mà đột nhiên quay đầu, khóe môi nhấp nhanh, ánh mắt trầm xuống.
"Anh nói cho tôi biết, cái ai tự sát lại đem chính mình bỏ vào bao nilon rồi nhảy sông?"
Lâm Yến nhịn không được xì một tiếng bật cười: "Ha ha ha, Tống đội cô thật hài hước ——"
Cô cười được một nửa, thấy sắc mặt Tống Dư Hàng liền quyết đoán đem miệng ngậm lại.
Cuối cùng vẫn là phân cục hình trinh đại đội trưởng người vừa mới cho cô điếu thuốc lúc nãy ngó mặt lại đây: "Ai u Tống đội đừng nóng giận, đây chỉ là người mới thuận miệng mới nói như vậy, vụ án này chúng ta nhất định điều tra tốt."
Tác phong công tác của cơ sở hình trinh đại đội cô không phải không biết, thị cục mỗi năm đều có tiêu chuẩn cứng ngắc cho mỗi vụ án kiện, không đạt được cái tiêu chuẩn này thì phải làm sao bây giờ, hoặc là dồn hết sức lực vào tuần tra trị an từ trên xuống dưới ngăn chặn ngọn nguồn phát sinh của sự việc ác tính, hoặc là đầu cơ trục lợi đem án kiện hình sự đổi thành án kiện trị an, đặc biệt là loại án mạng này không biết thi nguyên lai lịch, một lần lại một lần, những vụ oan giả sai án cũng như vậy mà ra đời.
Nhưng thật đáng tiếc, hôm nay hắn đụng phải chính là Tống Dư Hằng xưa nay "trong mắt chứa không được hạt cát".
"Vụ án này từ giờ trở đi, thị cục tiếp nhận" không đợi hắn hồi phục tinh thần, Tống Dư Hàng ra lệnh chém đinh chặt sắt.
"Đoạn Thành, còn thất thần làm gì nữa, lấy camera chụp ảnh hình sự, Phương Tân, điều tra dấu vết hiện trường, những người khác xem xét hiện trường cản quần chúng lại, ghi chép một lần nữa, Lâm pháp y ——"
Ánh mắt cô nhìn qua, Lâm Yến đã đem tóc dài buộc lên, từ rương khám tra lấy ra bao tay mang vào, khẩu trang chắn đi hơn phân nửa dung nhan kiều mị, sườn mặt nghiêm túc
Tống Dư Hàng nhẹ nhàng nhấp môi dưới, cũng đi qua ngồi xổm ở bên cạnh cô.
Bao nilon đã bị mở ra, thi thể trương lên như người khổng lồ, quần áo hoàn chỉnh, phần lớn da đã bắt đầu bóc ra, đặc biệt là vùng tay, xa xa mà nhìn tựa như bộ một lớp bao tay cao su.
Lâm Yến duỗi tay sờ soạng từng tấc da thịt, mùi vị khó chịu dũng mãnh xông vào xoang mũi, cô cũng không thèm nhăn mày một chút, cầm đèn pin mở ra mí mắt người chết.
"Mắt kết mô có thể thấy được điểm trạng xuất huyết"
Đoạn Thành nhanh chóng lại đây chụp ảnh ký lục.
"Thi đốm nhạt nhẽo màu đỏ nhạt"
Ánh đèn pin soi đến miệng mũi của người chết.
Miệng mũi bị ngăn chặn bởi ttuwngf đoàn sợi bông màu trắng, trong pháp y học được xưng là "Nấm trạng bọt biển".
Lâm Yến nhanh chóng quyết định kết luận: "Phù hợp với đặc thù của chết đuối."
Tống Dư Hàng mang bao tay thô sờ soạng một chút quần áo trên người người chết, không có bất luận đồ vật gì có thể đại biểu thân phận.
"Phương Tân, lại đây lấy ra một chút DNA, lấy mang về cơ sở dữ liệu cùng những dân cư mất tích để đối chiếu."
"Vâng, Tống đội" Phương Tân đanglấy ra dấu vân tay khả nghi trên bao nilon, lên tiếng xách theo rương khám tra chạy đến.
Tống Dư Hàng ngước mắt nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo chung quanh, nơi này địa thế trống trải, người đến người đi, nếu thật sự có người vứt xác hẳn phải có người chứng kiến mới đúng.
"Lâm pháp y, thời gian tử vong."
Lâm Yến không trả lời lời nói cô, duỗi tay hỏi Đoạn Thành muốn nhiệt kế đo nhiệt độ thi thể, cúi người nhìn thoáng qua: "25.80℃, Đoạn Thành, nhiệt độ không khí trung bình gần đây là....."
Đoạn Thành cầm nhiệt kế tung ta tung tăng đi, Lâm Yến còn đang nói thầm trong lòng, đầy tay cô toàn là thi dịch cũng không có khả năng duỗi tay vào túi móc di động.
Tống Dư Hàng: "Bình quân nhiệt độ không khí 30℃"
Trong pháp y học căn cứ biểu tượng thi thể, trình độ tiêu huỷ cùng với hoàn cảnh độ ấm, chờ trinh thám ra tử vong thời gian cũng là một quá trình tính toán rườm rà, nhưng Lâm Yến cũng không có nhiều do dự, hé miệng nói ra.
"Phỏng đoán thời gian tử vong khoảng 3-5 ngày, cụ thể phải chờ đến khi trở về giải phẫu kiểm nghiệm một chút dạ dày và gan, vứt xác ở chỗ như này thời gian tử vong cùng hoàn cảnh, độ sâu của thủy chiều, vị trí đều có quan hệ với nhau, đừng mang hy vọng quá lớn."
Cô đáp thế nhưng cũng thật nghiêm cẩn.
Tống Dư Hàng lui ra phía sau một bước ý bảo trước đem người chết cất vào bọc túi lại nói, hôm nay có nhiều quần chúng vây xem như vậy, ngày mai chắc chắn trở thành tin tức đầu đề của thành phố Giang Thành.
Sau khi đem thi thể vận chuyển lên xe đưa về nhà tang lễ, kế tiếp chính là phần lớn công tác rườm rà tinh tế.
Lâm Yến cùng Phương Tân mang theo tài liệu trở về thị cục làm một bước kiểm nghiệm tiếp theo.
Trịnh Thành Duệ bắt đầu xoa đôi mắt xem theo dõi.
Tống Dư Hàng thấy số người trong công viên dần tản đi, ít nhất mặt ngoài thoạt nhìn thì là như thế này.
Lúc này đã là hơn 10 giờ đêm, thời tiết nóng tan đi, người công viên cũng dần dần trở nên quạnh quẽ.
Công viên hồ sen không lớn, là hạng mục vừa mới xây mấy năm trước của thị chính, chưa thiết lập vé vào cửa, cả ngày 24 giờ đều mở, lượng người qua lại rất lớn, khiến công tác điều tra trở nên khó khăn đồng thời cũng đại biểu khó khắn của hung thủ khi vứt xác cũng rất lớn.
Bởi vì hắn có thể sẽ bị người khác nhìn thấy.
Nếu như cô là hung thủ, chắc chắn sẽ không chọn ở chỗ này vứt xác, quá dễ dàng bị lộ.
Chỉ cần cảnh sát kiên trì điều tra, phá án chỉ là vấn đề thời gian.
Tay Tống Dư Hàng vịn lên trên lan can cầu đá, nhìn xuống phía dưới, không xa dưới cầu chính là chỗ phát hiện thi thể.
Bên cạnh là một mảnh cỏ lau xanh um tươi tốt, đã bị những người vớt xác cùng với nhóm cảnh sát đầu tiên tới hiện trường dẫm đến nỗi rơi rớt tan tác, cô theo bậc thang đi xuống.
Khi ánh mắt lần đầu tiên nhìn đến thi thể cô đã có một cái nghi vấn: Quá sạch sẽ.
Hiện đại người đi ra ngoài không nói đến chứng minh thư, bằng lái xe, tiền lương mấy thứ linh tinh đó, riêng điện thoại lúc nào cũng phải mang theo.
Đặc biệt là phụ nữ thành niên, trừ bỏ những người có nghề nghiệp đặc thù như cô, hoặc nhiều hoặc ít đều cũng sẽ có mấy thứ vật phẩm trang sức tuỳ thân.
Xa xỉ như Lâm Yếm, toàn thân là trang sức đắt tiền.
Mộc mạc như Phương Tân cũng sẽ có khuyên tai hoặc là vòng tay.
Đây là thiên tính yêu cái đẹp cho phép, rất ít người sẽ ngoại lệ.
Cô bật đèn pin dẫm lên lùm cỏ dại ngang eo sờ soạng về phía trước, muốn tìm được một ít dấu vết để lại.
Phần lớn cướp giật sẽ lấy đi tài sản trên người người chết, nhưng nếu là cướp tiền thì cần gì phải đem người bỏ vào bao nilon vứt xác, những vụ án kiểu như này phần lớn thuộc về tình cảm mãnh liệt mới phạm tội, người chết cho dù là giãy giụa cũng tốt hay kêu cứu cũng tốt trên người chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Người quen gây án?
Động cơ là gì?
Trong lòng cô đánh một dấu chấm hỏi lớn.
Sương sớm đêm khuya dính ướt quần áo cô, Tống Dư Hàng giơ đèn pin nhìn xung quanh, người ở đây rất ít khi đến chỗ này, những người ngắm hoa phần lớn đều sẽ đứng ở trên cầu đá chứ không đi xuống dưới, chỗ cỏ lau tùng vừa đặt người chết bị ép ra hình dạng nghiêng vẹo.
Xung quanh không có cameras, mấy cây xanh cũng rũ xuống rất thấp, tầm nhìn cũng rất tự nhiên.
Cô ngồi xổm xuống, đứng trên lớp bùn chỗ bờ sông, đeo bao tay lên, từng chút một mà mò mẫm.
Cô tin tưởng chắc chắn không có hoàn mỹ phạm tội, lại càng không có cái gọi là hiện trường vụ án hoàn mỹ.
Nếu nơi này là hiện trường vứt xác thứ nhất, nhất định sẽ để lại cái gì đó.
Ông trời quả nhiên không phụ lòng người, thời điểm tiếng chuông điện thoại vang lên, Tống Dư Hàng trong trong lớp bùn ngập nửa người mò ra được một chiếc nhẫn, cô lấy ánh đèn chiếu lên, chiếc nhẫn bóng loáng, có lẽ làm từ bạc nguyên chất, không có trang trí, chỉ khắc một chữ cái "S" ở sườn bên trong.
Tống Dư Hàng đem nhẫn bỏ vào túi vật chứng xong, gỡ bao tay ra nghe điện thoại: "Alo?"
Giọng nói Lâm Yến trong trẻo: "Tìm được người nhà của người chết rồi"