Vô ngã là trạng thái hiếm có khó cầu giúp thân chủ thông suốt, giác ngộ, tăng tiến tu vi. Trương Dạ giờ đây hoàn toàn hoà mình với trời đất xung quanh, kể cả khí tức của hắn cũng được sáp nhập cùng dòng chân khí trong đất trời thành một thể.
Tổ đấu của hắn sớm đã bị loại sạch chỉ còn mỗi hắn nên hầu như chẳng còn ai ở đây để phát hiện dị tượng sản sinh chỉ có ở thiên tài này, căn bản việc hắn vô ý rơi vào thiền định Trương Dạ cũng không có ý định buông bỏ cơ hội.
Mặc cho tuế nguyệt vẫn cứ trôi, Trương Dạ thiền định xoá bỏ mọi loại tạp niệm, tâm thức hắn bây giờ chỉ nghĩ về kiếm.
Kiếm, được tạo ra để làm gì? Gây tổn thương, chém giết, hay là để giương lên bảo vệ? Tùy vào suy nghĩ của mỗi người mà có được câu trả lời khác nhau. Trước giờ hắn chỉ nghĩ rằng, kiếm chỉ dùng để chém giết, nhưng sau bao lần nguy nan làm suy nghĩ hắn có phần chuyển biến. Liệu, kiếm có phải là thứ gì đó quan trọng như bằng hữu, thân nhân hay không? Phải trân trọng, nâng niu chúng..
"Kể cả là ngươi, cũng đừng hòng khống chế ta!"
Hắn lắc đầu nghĩ, kiếm chỉ đơn thuần là công cụ để con người sử dụng, để hắn khống chế tất thảy việc hắn sẽ làm, không cần phải rập khuôn bởi mỗi riêng một tác dụng. Trương Dạ có thể giết, có thể cứu, giết hay cứu, chỉ trong một ý niệm của hắn. Kiếm với ta, không phải là bạn, chỉ là thứ vũ khí sắc bén dưới trướng ta, chém đứt vạn vật trên thế gian dám cản lối, đạo của ta, ngươi là thần binh của ta, kiếm, phục tùng ta!
Ý nghĩ thông suốt, hai chuôi kiếm của hắn rung lên phát ra luồng khí đỏ nhạt phảng phất tựa như huyết khí luân chuyển bao quanh thanh kiếm.
Trương Dạ mở mắt, bèn cầm lấy thanh kiếm dài sau lưng xem xét một vòng khí tức quỷ dị.
"Cái này.. không giống kiếm ý chút nào? Thứ đồ chơi gì đây?" Trương Dạ nheo mắt trầm tư, quả nhiên vẫn là nên bái sư, có quá nhiều thứ hắn chưa biết về phương diện tu luyện.
"Cũng nên quan sát đối thủ tiếp theo một chút." Trương Dạ thu liễm khí tức trên thân lẫn kiếm về mà không hề hay biết rằng, đã luôn có một đạo ánh mắt quan sát hắn.
.....
Trên khán đài,
"Ngươi có cơ hội tung ra ba chiêu, ta chỉ dùng một chiêu duy nhất." Độc Lâm khuôn mặt kiêu ngạo nhìn Tô Hàn chế giễu.
"Vậy thì đa tạ sư huynh, ta đành cung kính không bằng tuân lệnh." Tô Hàn mỉm cười cung kính hành lễ rồi lập tức thuấn di biến mất ngay tại chỗ.
Độc Lâm biến sắc phản xạ quơ kiếm chém ra sau bởi nguy cơ mãnh liệt đến từ phía sau hắn. Tô Hàn vung nắm đấm dùng kình lực chấn bay Độc Lâm ra xa một đoạn.
"Huynh, còn muốn chấp ta chứ?" Tô Hàn phủi tay cười cười nhìn Độc Lâm.
"Tên khốn!! Ngươi dám khinh thường ta!! Đoạn Hồn Kiếm!! " Độc Lâm cau mày phóng đến với sát cơ hiện rõ trong mắt, hắn đường đường là thiếu chủ của Độc gia, đã bao giờ phải chịu khinh rẻ như thế này.
Kiếm trong tay Độc Lâm loé tím vụt nhanh một đường hướng Tô Hàn, lưỡi kiếm nhẹ như lông hồng nhưng lại ẩn chứa đầy sát khí, có lẽ vì thế mà mệnh danh "Đoạn Hồn".
"Để cảm xúc chi phối lý trí, kết quả đã định."
"Phong Ảnh pháp!"
Tô Hàn lùi ra sau tránh né điệu nghệ từng đòn đánh của đối phương, không quên nhận xét một câu trước khi phản đòn. Cước bộ tăng tốc vòng ra phía sau đá một cú mạnh vào lưng Độc Lâm, Độc Lâm lập tức mất thăng bằng ngã ụp xuống sàn.
"Tên này..? Đôi mắt kia dường như nhìn thấu mọi đòn tấn công của Độc Lâm.. Hắn đang chơi đùa.." Trương Dạ hồ nghi nhìn viễn cảnh chiến đấu một chiều bên trên, kể cả hắn cũng không nhìn thấu được chiêu thức thuấn di kia.
"Rộp!!"
Tô Hàn không ý định buông tha thời cơ, giẫm mạnh xuống lưng Độc Lâm làm lưng hắn vang lên tiếng rộp giòn tan chấn kinh toàn trường. Độc Lâm đau điếng hét thảm lên, bức tốc thoát khỏi tình cảnh hiện tại, hắn cắn răng căm phẫn nhìn về phía Tô Hàn.
"Ngươi.. Ta nhớ kĩ ngươi rồi, ta nhận thua!"
"Thức thời mới là trang tuấn kiệt. Sư huynh nhường rồi." Tô Hàn chắp tay chào đối phương bèn quay người rời đi.
"Số 4992 Tô Hàn thắng!"
"Tô Hàn, sau này không nên đối đầu với hắn, sẽ rất thảm!"
"Độc Lâm sư huynh vậy mà thua! Huynh ấy là hậu thiên thất trọng mà lại bị nhẹ nhàng đánh bại như thế!?" Tiếng kinh hô vang lên, hình ảnh Tô Hàn được đám đông nâng cao chót vót hầu như có thể sánh vai với tứ đại đệ tử hạch tâm.
Dường như cảm nhận được ánh mắt đánh giá mình, Tô Hàn xoay đầu nhìn chằm vào vị trí Trương Dạ đứng nở một nụ cười tươi rói, mồm lẩm bẩm thứ gì.
Dù chỉ mới đối mắt, nhưng Trương Dạ cảm thấy rõ sự nguy hiểm đến từ con người kia. Ánh mắt đó hệt như lúc hắn đang săn mồi, là do tự tin.. Hay là vì thứ gì khác..?
....
"Tông chủ đại nhân, ngài thấy tên Tô Hàn này thế nào?" Phía bên trên cao tầng, lúc này một lão giả lên tiếng phá tan bầu không khí trầm tư.
"Hạt giống tốt, chỉ đáng tiếc.. hắn có quá nhiều bí mật, ta không khống chế được toàn vẹn. Bù lại.. có một tiểu tử làm ta thấy hứng thú. Đại trưởng lão nghĩ sao? Cái tên vừa lĩnh ngộ ý cảnh sơ thành đấy, hình như là người tình của Ly nha đầu." Âm thanh khàn khàn vang lên vang lên đáp lại lão giả.
"Hừ. Nha đầu đó gì cũng tốt, thiên phú lẫn ngoại hình đều xuất chúng, xuất thân cũng khủng bố, lại có mắt như mù!"
"Nào, chuyện chính."
"Khụ.. tên nhóc đó, ta không rõ là hắn lĩnh ngộ ý cảnh gì, nhưng mà ta cảm nhận được khí tức giống với "tên kia" một chút, là mùi vị của sự thống trị." Đại trưởng lão ho khan xấu hổ, nghe giọng của ông khi nhắc về Chúc Ly cũng đã đoán được đây là sư tôn của nàng.
"Thế thì nguy hiểm thật. Ngươi, điều tra hắn, gốc gác, lai lịch xuất thân, mọi thứ của hắn từ trước đến giờ. Nếu có gì bất thường liên quan đến "tên kia" cứ giết, còn không thì hắn là quân cờ có thể dùng được."
"Tuân lệnh!"
Mà Trương Dạ lúc này cũng đã đến lượt hắn xuất trận, tạm thời cất mọi ưu phiền sầu não sang một bên tập trung cho trận chiến sắp đến.
"Số 1412 Tư Mã Như Ý và số 1177 Trương Dạ"
"Trương Dạ, sư huynh chỉ giáo."
"Ta đầu hàng, lần đối chiến trước ta đã thấy thực lực của ngươi, thà rằng để dành sức đánh trận hạng 3 còn tốt hơn là liều mạng vô ích."
Trương Dạ ngẩn ngơ nhìn thân hình Tư Mã Như Ý nhảy xuống đài, sau đó cũng không truy cứu, thở phào nhẹ nhỏm một hơi. Không đánh nhau là tốt.
"Tư Mã sư huynh quả là đấng nam nhi biết tiến biết lùi!"
"Cứ để hai con quái vật chiến với nhau đi.."
"Mặt trắng đối đầu với quái vật Tô Hàn, ai cược không?"
Nhưng điều khiến Trương Dạ bất ngờ hơn là, đối thủ của Tô Hàn cũng làm điều tương tự, không chiến mà hàng, để Trương Dạ không có cơ hội nhìn ra thủ đoạn của đối thủ mà mình sẽ đấu tiếp theo.
Tổ đấu của hắn sớm đã bị loại sạch chỉ còn mỗi hắn nên hầu như chẳng còn ai ở đây để phát hiện dị tượng sản sinh chỉ có ở thiên tài này, căn bản việc hắn vô ý rơi vào thiền định Trương Dạ cũng không có ý định buông bỏ cơ hội.
Mặc cho tuế nguyệt vẫn cứ trôi, Trương Dạ thiền định xoá bỏ mọi loại tạp niệm, tâm thức hắn bây giờ chỉ nghĩ về kiếm.
Kiếm, được tạo ra để làm gì? Gây tổn thương, chém giết, hay là để giương lên bảo vệ? Tùy vào suy nghĩ của mỗi người mà có được câu trả lời khác nhau. Trước giờ hắn chỉ nghĩ rằng, kiếm chỉ dùng để chém giết, nhưng sau bao lần nguy nan làm suy nghĩ hắn có phần chuyển biến. Liệu, kiếm có phải là thứ gì đó quan trọng như bằng hữu, thân nhân hay không? Phải trân trọng, nâng niu chúng..
"Kể cả là ngươi, cũng đừng hòng khống chế ta!"
Hắn lắc đầu nghĩ, kiếm chỉ đơn thuần là công cụ để con người sử dụng, để hắn khống chế tất thảy việc hắn sẽ làm, không cần phải rập khuôn bởi mỗi riêng một tác dụng. Trương Dạ có thể giết, có thể cứu, giết hay cứu, chỉ trong một ý niệm của hắn. Kiếm với ta, không phải là bạn, chỉ là thứ vũ khí sắc bén dưới trướng ta, chém đứt vạn vật trên thế gian dám cản lối, đạo của ta, ngươi là thần binh của ta, kiếm, phục tùng ta!
Ý nghĩ thông suốt, hai chuôi kiếm của hắn rung lên phát ra luồng khí đỏ nhạt phảng phất tựa như huyết khí luân chuyển bao quanh thanh kiếm.
Trương Dạ mở mắt, bèn cầm lấy thanh kiếm dài sau lưng xem xét một vòng khí tức quỷ dị.
"Cái này.. không giống kiếm ý chút nào? Thứ đồ chơi gì đây?" Trương Dạ nheo mắt trầm tư, quả nhiên vẫn là nên bái sư, có quá nhiều thứ hắn chưa biết về phương diện tu luyện.
"Cũng nên quan sát đối thủ tiếp theo một chút." Trương Dạ thu liễm khí tức trên thân lẫn kiếm về mà không hề hay biết rằng, đã luôn có một đạo ánh mắt quan sát hắn.
.....
Trên khán đài,
"Ngươi có cơ hội tung ra ba chiêu, ta chỉ dùng một chiêu duy nhất." Độc Lâm khuôn mặt kiêu ngạo nhìn Tô Hàn chế giễu.
"Vậy thì đa tạ sư huynh, ta đành cung kính không bằng tuân lệnh." Tô Hàn mỉm cười cung kính hành lễ rồi lập tức thuấn di biến mất ngay tại chỗ.
Độc Lâm biến sắc phản xạ quơ kiếm chém ra sau bởi nguy cơ mãnh liệt đến từ phía sau hắn. Tô Hàn vung nắm đấm dùng kình lực chấn bay Độc Lâm ra xa một đoạn.
"Huynh, còn muốn chấp ta chứ?" Tô Hàn phủi tay cười cười nhìn Độc Lâm.
"Tên khốn!! Ngươi dám khinh thường ta!! Đoạn Hồn Kiếm!! " Độc Lâm cau mày phóng đến với sát cơ hiện rõ trong mắt, hắn đường đường là thiếu chủ của Độc gia, đã bao giờ phải chịu khinh rẻ như thế này.
Kiếm trong tay Độc Lâm loé tím vụt nhanh một đường hướng Tô Hàn, lưỡi kiếm nhẹ như lông hồng nhưng lại ẩn chứa đầy sát khí, có lẽ vì thế mà mệnh danh "Đoạn Hồn".
"Để cảm xúc chi phối lý trí, kết quả đã định."
"Phong Ảnh pháp!"
Tô Hàn lùi ra sau tránh né điệu nghệ từng đòn đánh của đối phương, không quên nhận xét một câu trước khi phản đòn. Cước bộ tăng tốc vòng ra phía sau đá một cú mạnh vào lưng Độc Lâm, Độc Lâm lập tức mất thăng bằng ngã ụp xuống sàn.
"Tên này..? Đôi mắt kia dường như nhìn thấu mọi đòn tấn công của Độc Lâm.. Hắn đang chơi đùa.." Trương Dạ hồ nghi nhìn viễn cảnh chiến đấu một chiều bên trên, kể cả hắn cũng không nhìn thấu được chiêu thức thuấn di kia.
"Rộp!!"
Tô Hàn không ý định buông tha thời cơ, giẫm mạnh xuống lưng Độc Lâm làm lưng hắn vang lên tiếng rộp giòn tan chấn kinh toàn trường. Độc Lâm đau điếng hét thảm lên, bức tốc thoát khỏi tình cảnh hiện tại, hắn cắn răng căm phẫn nhìn về phía Tô Hàn.
"Ngươi.. Ta nhớ kĩ ngươi rồi, ta nhận thua!"
"Thức thời mới là trang tuấn kiệt. Sư huynh nhường rồi." Tô Hàn chắp tay chào đối phương bèn quay người rời đi.
"Số 4992 Tô Hàn thắng!"
"Tô Hàn, sau này không nên đối đầu với hắn, sẽ rất thảm!"
"Độc Lâm sư huynh vậy mà thua! Huynh ấy là hậu thiên thất trọng mà lại bị nhẹ nhàng đánh bại như thế!?" Tiếng kinh hô vang lên, hình ảnh Tô Hàn được đám đông nâng cao chót vót hầu như có thể sánh vai với tứ đại đệ tử hạch tâm.
Dường như cảm nhận được ánh mắt đánh giá mình, Tô Hàn xoay đầu nhìn chằm vào vị trí Trương Dạ đứng nở một nụ cười tươi rói, mồm lẩm bẩm thứ gì.
Dù chỉ mới đối mắt, nhưng Trương Dạ cảm thấy rõ sự nguy hiểm đến từ con người kia. Ánh mắt đó hệt như lúc hắn đang săn mồi, là do tự tin.. Hay là vì thứ gì khác..?
....
"Tông chủ đại nhân, ngài thấy tên Tô Hàn này thế nào?" Phía bên trên cao tầng, lúc này một lão giả lên tiếng phá tan bầu không khí trầm tư.
"Hạt giống tốt, chỉ đáng tiếc.. hắn có quá nhiều bí mật, ta không khống chế được toàn vẹn. Bù lại.. có một tiểu tử làm ta thấy hứng thú. Đại trưởng lão nghĩ sao? Cái tên vừa lĩnh ngộ ý cảnh sơ thành đấy, hình như là người tình của Ly nha đầu." Âm thanh khàn khàn vang lên vang lên đáp lại lão giả.
"Hừ. Nha đầu đó gì cũng tốt, thiên phú lẫn ngoại hình đều xuất chúng, xuất thân cũng khủng bố, lại có mắt như mù!"
"Nào, chuyện chính."
"Khụ.. tên nhóc đó, ta không rõ là hắn lĩnh ngộ ý cảnh gì, nhưng mà ta cảm nhận được khí tức giống với "tên kia" một chút, là mùi vị của sự thống trị." Đại trưởng lão ho khan xấu hổ, nghe giọng của ông khi nhắc về Chúc Ly cũng đã đoán được đây là sư tôn của nàng.
"Thế thì nguy hiểm thật. Ngươi, điều tra hắn, gốc gác, lai lịch xuất thân, mọi thứ của hắn từ trước đến giờ. Nếu có gì bất thường liên quan đến "tên kia" cứ giết, còn không thì hắn là quân cờ có thể dùng được."
"Tuân lệnh!"
Mà Trương Dạ lúc này cũng đã đến lượt hắn xuất trận, tạm thời cất mọi ưu phiền sầu não sang một bên tập trung cho trận chiến sắp đến.
"Số 1412 Tư Mã Như Ý và số 1177 Trương Dạ"
"Trương Dạ, sư huynh chỉ giáo."
"Ta đầu hàng, lần đối chiến trước ta đã thấy thực lực của ngươi, thà rằng để dành sức đánh trận hạng 3 còn tốt hơn là liều mạng vô ích."
Trương Dạ ngẩn ngơ nhìn thân hình Tư Mã Như Ý nhảy xuống đài, sau đó cũng không truy cứu, thở phào nhẹ nhỏm một hơi. Không đánh nhau là tốt.
"Tư Mã sư huynh quả là đấng nam nhi biết tiến biết lùi!"
"Cứ để hai con quái vật chiến với nhau đi.."
"Mặt trắng đối đầu với quái vật Tô Hàn, ai cược không?"
Nhưng điều khiến Trương Dạ bất ngờ hơn là, đối thủ của Tô Hàn cũng làm điều tương tự, không chiến mà hàng, để Trương Dạ không có cơ hội nhìn ra thủ đoạn của đối thủ mà mình sẽ đấu tiếp theo.