“Tôi biết cái gì?” Triệu lão gia ngắt ngang câu nói của quản gia Dương, một ánh mắt lạnh lùng đủ khiến quản gia Dương phải im lặng. Triệu lão gia hừ lạnh một tiếng: “Sao tôi biết cô bé đó đánh chủ ý lên tôi mà vẫn để cô bé đi à?”
“... Vâng.” Quản gia Dương thấp thỏm đáp.
“Đúng là ông đi theo tôi quá lâu rồi, con bé thật sự vừa như cố tình nhưng cũng như vô tình tiết lộ để nhận được sự đồng cảm.” Triệu lão gia ngồi vào cái bàn nhỏ trong phòng ngủ của mình. Quản gia Dương không khác gì một cộng sự từ thời còn trẻ của Triệu lão gia, vì thế quản gia Dương luôn đề phòng những người có chủ ý xấu lên bạn mình.
Triệu lão gia thấy sắc mặc quản gia Dương có chút sa sầm thì thở dài: “Nhưng ông có thấy con bé có ý xấu nào không?”
Quản gia Dương lắc đầu mà không cần phải suy nghĩ, nếu lúc đó Tâm Dao thật sự có gì đó, không cần đợi người nhà họ Triệu, ông cũng đã quăng cô ra khỏi nhà. Quản gia Dương rót cho Triệu lão gia tách trà rồi nhìn ra cửa sổ nơi có vài chiếc lá vàng mới xa lìa thân cây lâu năm: “Tính cách cô ấy khá kì lạ, nhưng không khó đoán.”
“Ông có biết gì là đoán tính cách một người qua thế cờ không?” Triệu lão gia nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Ban đầu, con bé rất thận trọng, suy nghĩ rất lâu nhưng luôn để ý cảm xúc của người đối diện để không phật lòng đối phương.”
Cả hai đều nhận ra điều này. Đây là thói quen khi Tâm Dao còn ở nhà họ Lý, và qua nhà họ Triệu, cô vẫn mang một tâm ma lo sợ như thế.
“Nhưng khi tôi hoà hoãn, tiếp xúc thân cận với con bé hơn, nó bắt đầu lâu lâu sẽ đánh quân cờ một cách vô thức, rồi để lộ thái độ hiếu thắng và có vay có trả.” Triệu lão gia nói tới đây thì ánh mắt sáng ngời. Ông khá thích những người có tính cách như vậy, quyết đoán, biết giành giật những gì thuộc về mình. Nở nụ cười hài lòng, ông tiếp tục: “Nhưng đến cuối, con bé ấy vẫn nhường tôi đấy.”
Quản gia Dương tiếp tục châm thêm trà, cũng thấy rõ Tâm Dao biết cương đúng lúc và nhu đúng chỗ. Triệu lão gia thổi bớt đi làn hơi nóng trên trách trà, suy nghĩ gì đó rồi lại nói với quản gia Dương: “Kêu phu nhân lên nói chuyện với tôi một lát.”
__________________
Tâm Dao thay đồ, không quên xem lại đồng hồ rồi tự nhủ: “Tới giờ rồi.”
Cô xách túi nhỏ theo xuống dưới lầu. Chuẩn bị sớm và nhanh như thế chỉ vì đến giờ Vĩ Thành phải lật người. Trước khi bước vào, Tâm Dao cũng không quên gõ cửa lịch sự, sau đó vẫn là một màn giới thiệu và xin phép Vĩ Thành. Cô nhẹ nhàng dùng khăn ấm lau mặt anh, nâng người anh qua một bên để tránh tình trạng viêm loét.
Tâm Dao ngân nga vài câu trong miệng, còn thủ thỉ với Vĩ Thành: “Lát tôi phải đi kiếm tiền, nhưng chắc chắn sẽ có chuyện vui. Tối tôi sẽ về kể anh nghe.”
Vĩ Thành khẽ rung hàng mi, đến anh còn cảm nhận được tâm trạng của Tâm Dao đang rất tốt, nhưng không biết cô đang vui vẻ vì điều gì. Trạng thái của cô đột nhiên cũng làm cho anh bị lây sự vui vẻ đó và có chút mong chờ câu chuyện của cô. Nhưng ở một góc khuất nào đó, anh tự hỏi cô rồi có trở về hay biến mất như những người khác. Anh tựa hồ muốn níu lấy tay cô và bảo đừng đi được không, dù ban đầu anh bài xích cô ra sao.
“Anh nhất định phải thức chờ tôi về. Tôi nhất định sẽ đem chuyện vui kể anh nghe.” Tâm Dao nói chuyện với Vĩ Thành cứ như anh không phải là một người thực vật, mà là một người bạn tâm giao. Cô vỗ nhẹ vào vai anh dặn dò rồi ra khỏi phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Khi Tâm Dao quay người, cô giật mình vì bà Triệu đã ở sau lưng cô từ lúc nào, nhưng dường như cảm xúc trong ánh mắt bà có chút thay đổi. Bà nhìn cô chằm chằm rồi hỏi: “Cô đi rồi khi nào về?”
“Dạ?” Tâm Dao thoáng ngạc nhiên nhưng chợt hiểu ra bà Triệu có ý gì nên lập tức trả lời: “Cháu sẽ về sớm thôi ạ, trước giờ chăm sóc đô đốc Vĩ Thành.”
“Không sao.” Bà Triệu gật đầu, sau đó lại ung dung nói tiếp: “Cứ lo cho công việc của mình. Có gì tôi sẽ chăm sóc Vĩ Thành, rồi sáng tới phiên cô.”
Bà Triệu đang định rời đi, nhưng nghĩ tới gì chợt dừng lại rồi dặn dò: “Cẩn thận chút.”
“Dạ thưa bác.” Tâm Dao cúi người, nhìn theo bóng lưng của bà Triệu mà ngẩn người. Cô cảm giác thái độ của bà Triệu đối với cô đã thay đổi, nhưng là tốt hơn hay xấu đi thì cô cũng không rõ.
___________________
Tâm Dao từng làm rất nhiều việc, nhưng cuối cùng chỉ trụ lại ở mỗi quán bar Play Date này vì tiền lương hậu hĩnh cùng đãi ngộ rất tốt cho nhân viên. Người quản lý ở đây còn rấy ưu ái cho các nhân viên nữ, hầu hết sẽ đứng ra bảo vệ họ khi găp vấn đề với khách hàng.
Tâm Dao thay bộ đồ nữ phục vụ, sau đó thực hiện công việc của mình. Cô lách qua đám đông, bưng rất nhiều ly rượu nhưng lại trông vô cùng chuyên nghiệp, khiến quản lý không khỏi tấm tắc khen: “Này Dao, có phải em từng luyện võ thuật gì không? Em phục vụ còn mượt hơn những nhân viên lâu năm ở đây.”
“Anh đoán xem.” Tâm Dao cũng không ngại nói đùa lại một câu. Khi cô đang kiểm tra đơn của khách, một nhóm người từ bên ngoài bước vào và nói cười rôm rả, thành công thu hút sự chú ý của cô: “Cuối cùng cũng tới rồi.”
Đồng thời, Mỹ Ngọc ở trong đám người đó cũng nhìn thấy Tâm Dao, tim giật thót một cái: “Sao nó lại ở đây?”