Con quạ vẫn đang nằm yên trong tay cậu nãy giờ, nó không ngừng thút thít tiếc thương cho bộ lông đẹp đẽ của mình, tình trạng bây giờ của nó chính là từ đầu cho đến lưng cánh đều bị vặt trụ xơ xác.
"Ặc?!" Con quạ bỗng giật mình ho khằng khặc, Tử Luân vì không tìm được đường, lại trông thấy bộ dáng "khoan thai" của con quạ mà tức mình, thế là hắn tốt bụng nắm mạnh tay tặng nó một cái siết cổ ngọt ngào.
"Lạ-lại làm sao nữa?!" Con quạ phẫn uất hỏi.
"Tại sao ta đi gần một canh giờ rồi vẫn không thấy Đài Vân Cát? Đếm đi đếm lại ta chắc chắn đã chạy qua hơn một trăm vong hồn rồi."
"Thế đồng vàng ngươi ngậm đâu?!" Con quạ đập đập cánh uỷ khuất.
"Khi nãy ta vô ý làm rơi, lúc kiếm lại thì cứ như nó biến mất vậy, chẳng tìm thấy đâu cả mà ngươi hỏi để làm gì?"
Con quạ nghe Tử Luân nói liền trưng mặt khó hiểu, chưa nói đến việc dùng đồng vàng để làm gì, đối với một người bình thường khi mất thứ có giá trị như thế hẳn sẽ phát hoảng cuốn cuồng đi tìm, không lật tung cả khu rừng lên thì thôi chứ sao có thể ung dung như Tử Luân được, giống như đối với cậu việc có nó cũng được, không có cũng không sao.
"Ba đồng vàng ngươi sở hữu là vàng rồng của Phác Gia, dương khí của nó cực kì lớn nên khi ngươi ngậm vào trong miệng, không quỷ hồn nào dám tiếp tục che mắt ngươi."
"A... Hoá ra là vậy." Tử Luân gật gù, cậu nhanh chóng lấy đồng vàng còn lại trong túi ra: "Vậy ta chỉ cần tiếp tục ngậm vào miệng là được?"
"Không được." Con quạ quả quyết nói: "Nếu ngậm đồng này vào miệng thì khi lấy giao tình phải giao thứ gì ra?"
"A... Đúng rồi nhỉ, ngươi không nói ta cũng không nhớ là còn một đồng lấy giao tình." Tử Luân thuận tình suy tư.
Hai con quạ đồng minh nãy giờ đang ở trên cao quan sát, bỗng chốc nghệt mặt nhìn nhau: "Ê tên ngu đó định chỉ đường cho tân nương ra khỏi đây thật à?"
"Ta cũng chả hiểu trong đầu hắn có phải chứa đậu hủ không, tự dưng đi khai hết mọi thứ... Thế này không phải đang vẽ đường cho hươu chạy?"
Nói xong hai con quạ thở dài bất lực: "Bị vặt lông xong đầu hắn có vấn đề luôn rồi."
"Nhưng giao tình phải lấy thế nào? Cũng không được ngậm thì làm sao thoát khỏi đây?" Tử Luân nhíu mày hỏi.
"Ta không biết, từ khi trở thành quạ tinh canh giữ ở đây ta chưa từng thấy đồng thứ ba được dùng."
"... Những tân nương trước đến đây đều chưa từng dùng đồng thứ ba, vậy chẳng lẽ họ..."
"Đều chết cả rồi." Con quạ thẳng thừng đáp.
Tử Luân vỗ thấp trán, từ lúc bước chân vào đây đã trải qua không ít nguy hiểm nhưng sau đó đều may mắn thoát khỏi, chẳng lẽ chỉ vì việc cuối cùng này mà đành buông tay chịu trói?
"Hmm..." Tử Luân thả tay nhẹ nhàng hơn một chút, thay vì nắm cổ con quạ thì dần chuyển sang bế nó trong lòng: "Ta sẽ không nói đa tạ sau những việc ngươi đã làm với ta đâu, nhưng mà thú thật thì... Ta cũng thấy khá vui khi có ngươi ở cạnh."
"..." Con quạ bỗng chốc đỏ mặt, không biết có ai nhìn ra sắc tố hồng đang chìm nghỉm trong lớp lông đen đó không nhưng nó thật sự đang khá xúc động, trước giờ chưa ai nói những lời này với nó hết, không phải xua đuổi thì là khinh thường trí tuệ của nó, Tử Luân là người đầu tiên nói rằng cảm thấy vui vì có nó bên cạnh, dù sự thật là hắn ta vui vì bắt được con quạ ngốc có thể giúp hắn đến Đài Vân Cát.
Bỗng có cơn gió thổi qua tóc mai của Tử Luân, cậu chớp chớp lay động mi mắt vì có thứ gì đó vừa vụt qua, Tử Luân quay nhìn sang bên phải, cậu thấy từ đằng xa có ánh đèn xanh huyền ảo nằm lẻ loi trên bệ đá, Tử Luân hiếu kì lấy hết can đảm rẽ hàng hình nhân giấy, chậm rãi đi về hướng đó nhưng đến nơi thì không hề thấy gì cả, giống như những gì cậu vừa bắt gặp chỉ là tưởng tượng.
"Chẳng lẽ mình nhìn nhầm?" Tử Luân trầm tư, cậu xoay người ý định quay trở lại đoạn đường đám hình nhân giấy đang dẫn, Tử Luân chợt khựng lại vì từ trên cao bỗng xuất hiện một hồ điệp màu xanh tỏa quang tựa như ánh trăng đang bay xuống đậu, nó nhẹ nhàng khép cánh đậu trên lồng đèn của cậu.
"Quái lạ, rõ ràng từ lúc bước chân đến đây ta chưa từng trông thấy bất cứ con côn trùng nào dù chỉ là con dế, hồ điệp này là từ đâu bay đến thế?"
Chưa kịp để cậu suy nghĩ, hồ điệp vùng cánh bay lượn một vòng trên tay Tử Luân rồi tiếp tục bay đi mất, nó bay không nhanh cũng không chậm, cứ tiến về phía trước rồi lại bay vòng lại cứ như là đang đợi xem Tử Luân có đi theo mình hay không, không biết điều gì trong cậu lại thúc đẩy bản thân phải đi theo hồ điệp trước mắt, Tử Luân nhanh chóng đuổi theo phía sau, lồng đèn trắng cậu soi đến đâu sương mù đều tan đi đến đó, phút chốc đi chưa được bao xa thì trước mắt Tử Luân hiện ra một cây cầu dài gần như vô tận, cậu cố căng hai mắt ra cũng không hề thấy được đầu cầu bên kia, càng không biết nó sẽ dẫn đi đến đâu.
"Cầu sao? Hóa ra hồ điệp ban nãy là dẫn đường cho mình..." Tử Luân lòng đầy khuất mắc quay tìm hồ điệp thì trông thấy nó đang đậu trên một phiến đá cũ phủ đầy rong rêu bên cạnh chân cầu, nếu như không để ý kĩ có thể bỏ lỡ bởi bên dưới lớp rêu đầy đất cát dơ bẩn là một bài thơ được khắc trên phiến đá.
"Tân nương? Đứng đây soi đá làm gì vậy?"
"Trật tự, trên đây có khắc chữ."
"Chữ? Chữ gì cơ?"
Tử Luân thuận tay gạt bỏ đống rêu cản trở rồi đưa đèn lồng lại gần để soi chữ, cậu trầm ngâm quan sát, sau đó thì đáp lời con quạ, từ tốn thuật lại những gì phiến đá kia được khắc.
"Tân nương thổi nến đi lang thang
Vô phương vô định ắt hoang mang
Sóng vỗ gương trăng thầm dẫn lối
Cúi đầu ba tấc thấy tình lang."
"..." Con quạ nghe xong trông còn ngốc hơn ban nãy.
"Ngươi không biết chữ à?" Tử Luân nhíu mày hỏi.
Con quạ nghe giọng điệu mỉa mai của Tử Luân liền giãy đành đạch, nó là quạ tinh! Là quạ thành tinh đó! Ai đời lại dạy chữ cho quạ tinh, mà dạy thì chắc gì nó đã chịu học mà dám coi thường nó?
"Được rồi, quấy nữa ta bẻ gãy cánh ngươi luôn đấy." Tử Luân vỗ vỗ đầu con quạ trấn an, ngay lúc này cậu tập trung hơn bao giờ hết, sau tất cả những chuyện đã trải qua và giải được hàm ý trong lời nói của hình nhân giấy đã khiến cậu ngầm hiểu ra, muốn vượt thử thách của Phác Gia thì phải để ý mọi thứ một cách cẩn thận.
"Hm..." Tử Luân nhắm mắt lại, tâm trí vội lượt bỏ mọi tạp nham rồi dần chú tâm nhớ đến những chuyện đã xảy ra, xâu chuỗi nó lại thành một liên kết hoàn chỉnh nhằm để tìm đường thoát, biểu tình nhập thần nghiêm túc này của Tử Luân thật hiếm thấy, con quạ đang nhìn Tử Luân suy tư cũng cố im lặng để không quấy rầy suy nghĩ của cậu.
Một lát sau Tử Luân phấn khích cười nói: "A!"
Con quạ thấy cậu cười liền vui mừng hùa theo: "Sao? Tân nương biết được cách giải thử thách tiếp theo rồi?"
"Chịu, chả hiểu gì hết."
"..."
"A!?" Tử Luân xoa xoa tay mình, nơi vừa bị con quạ mổ một cái đau điếng, cậu tức giận quát: "Gì đấy?"
"Hừ, thông minh thì ít, khoác lác thì nhiều."
"Haha" Tiếng cười vang vọng trong không gian, hai con quạ từ trên cao bay xuống đáp cành cây cách chỗ Tử Luân không xa, điệu bộ cả hai hứng chí bỡn cợt.
"Tân nương đúng thật là có quý nhân phù trợ, đến cả cửa ải cuối cùng cũng có người dẫn đường, quả thật là kỳ tích mà."
"Phác Gia lần này có lẽ chọn đúng người, nhưng đây cũng là cửa tử của ngươi rồi tiểu nha đầu, xem ngươi lần này làm cách nào mà thoát được"
Tử Luân cau mày đáp: "Gì chứ? Chẳng phải đi qua cây cầu này là sẽ đến Đài Vân Cát rồi sao?"
Hai con quạ nghe nói xong liền khoái chí cười khúc khích, trên đời làm gì có chuyện dễ dàng đến như vậy: "Nếu đơn giản như ngươi nghĩ thì các tân nương trước đã không bỏ mạng, vốn dĩ đường đến Đài Vân Cát chính là..." Con quạ kia chưa nói hết thì con bên cạnh đã tát đầu nó suýt ngã lăn quay, con quạ tức giận mắng: "Này! Ngươi định chỉ đường luôn đấy à? Ngu thì ngu một đứa thôi chứ đừng ngu cả đôi!"
"À... Ờ tí thì quên."
Tử Luân rõ ràng biết lời chúng nói là có hàm ý, nhưng rõ là chúng cũng không có tâm ý gì là muốn giúp đỡ cậu, chúng chỉ trực chờ Tử Luân phạm sai lầm và tử nạn để chúng được xơi tái cơ thể ngọc ngà này của cậu, nghĩ đến đây Tử Luân biết mình không còn đường lui nữa, cậu chỉ còn biết đi thẳng về phía trước, đi được nửa đường cậu mới hiểu ra được lời hai con quạ kia nói có nghĩa là gì, vì cậu đi mãi đi mãi cũng không thấy được phía bên kia cây cầu, cứ như cây cầu này là một đường thẳng trải dài đến vô tận.
"Chết tiệt!" Tử Luân cố gắng tăng tốc chạy nhanh hết sức nhưng càng chạy lại càng thấy vô vọng, bốn bề xung quanh bị bao phủ bởi sương mù, bên dưới cây cầu là hồ nước đen như mực không trông thấy đáy, cậu thật sự vô vọng rồi.
"Hm?" Tử Luân chợt nhận ra ban nãy vì mải đuổi theo hồ điệp mà nhét vội con quạ vào ống tay áo mình, bây giờ phát giác ra thì không còn thấy nó đâu nữa, cậu quay ngoắt đi tìm lại thấy nó đang lê lết từng bước quay trở về điểm xuất phát, nó đang rón rén từng bước đi ngược hướng với cậu thì bất giác rùng mình, giác quan nhạy bén của nó báo hiệu rằng có nguy hiểm, từng cọng lông tơ chưa bị vặt trụi đều dựng thẳng cả lên.
"..." Con quạ theo phản xạ chậm rãi quay đầu trông thấy ánh mắt của Tử Luân đang chăm chăm nhìn mình, từ lúc nó trở thành yêu tinh cho đến tận giờ đây là lần đầu tiên nó cảm thấy sợ hãi phàm nhân, nó giật bắn người la toáng lên: "Đừng màaa!" rồi cắm đầu cắm cổ chạy.
"Này! Ngươi nghĩ mình đang chạy đâu thế hả!? Đứng lại mau!" Tử Luân cũng không nói nhiều tức tốc đuổi theo bắt nó lại, may mắn lúc đầu cậu vặt hết lông cánh của nó nên giờ nó có muốn bay cũng khó khăn, hoàn toàn chỉ có thể di chuyển bằng cẳng chân nhỏ nhắn của mình.
"Aagh!! Đừng đuổi nữa, đừng đuổi nữa... THA CHO TA ĐI MÀAAA"
Cùng lúc đó ở một nơi trái ngược với khung cảnh âm u trong rừng, bên cạnh Đài Vân Cát mà Chiêu Tử Luân đang muốn tìm đến là một biệt phủ vô cùng thịnh thế trang nghiêm, cổng dẫn vào đại sảnh là vàng điêu khắc hình rồng, vàng được sử dụng để làm đồ vật trang trí nhiều không đếm xuể, bên cạnh đó là những loại ngọc quý tỏa bá khí được sắp xếp như đá kiểng, đẹp một cách lộng lẫy khiến người khác e ngại không dám chạm vào vì sợ vô tình vấy bẩn, không rõ gia chủ là người quyền thế độ nào mà dám phô trương đến mức đem vàng bạc đúc thành vật dụng, điều mà đến hoàng đế cũng không nghĩ đến.
Bên trong phủ được chia thành Đông Tây Nam Bắc, mỗi một khu vực mang một tiết trời riêng biệt tương ứng cho Xuân Hạ Thu Đông, quan cảnh mỗi một nơi mỗi khác hoàn mỹ tráng lệ đến độ ngỡ là bồng lai tiên cảnh không thuộc về hạ giới.
"Phu nhân đến rồi." Những hình nhân giấy xếp thành hàng đứng sang hai bên, trên tay mang khay gỗ đựng những món đồ quý giá, nào là hỷ phục gấm lụa thêu hoa tinh xảo, nữ trang tuyệt đẹp hiếm có, hài hoa cân xứng hoàn hảo, những thứ chuẩn bị cho tân nương đều đầy đủ không thiếu một thứ, họ cứ vậy mà nghiêm chỉnh đứng đợi người mình gọi là "phu nhân" đến.
Từ đằng xa trong ánh đèn tỏa từ lồng đèn đỏ hàng người đang hộ tống vị phu nhân dung mạo tầm đã qua ngũ tuần đi đến, vị này xem như rất có địa vị, trên người vận y phục thêu phượng kiêu sa, tư trang từ trên xuống dưới vô cùng đắt giá, y nhàn nhã ngồi trên kiệu lướt qua những kẻ đang đứng đợi, khẽ liếc mắt nhìn thứ họ đã chuẩn bị.
"Chuẩn bị nhiều như vậy có ích gì, người cũng không đến." Vị phu nhân kia có vẻ ngán ngẩm với những việc lặp đi lặp lại suốt ba trăm năm qua, cứ ba mươi năm một lần người phải đến hồ Tô Tịch bên cạnh Đài Vân Cát đợi người, đợi mãi đợi mãi đã qua ba trăm năm chưa một nữ nhân nào bước qua được cây cầu đó đến đây để bái đường.
"Haa... Kiến Ninh ngươi nói xem, có phải ta đã quá hà khắc trong việc thử thách các tân nương rồi không?"
Người mà phu nhân gọi là Kiến Ninh là nam nhân đã hầu hạ bà từ lúc tìm tân nương lần đầu tiên, người này được xem là hầu cận thân tín nhất của phu nhân, hắn vận quan phục như một vị quan trong triều, huyền phát tết gọn chỉn chu, điều quái lạ duy nhất chính là không ai trông rõ dung mạo của hắn, chỉ nhìn thấy một tờ giấy trắng ghi chữ "一 黄" (Nhất Hoàng) được dán trước mặt hắn.
"Đương nhiên không, phu nhân là người thông thái suy nghĩ chu toàn, việc người thử thách họ cũng chỉ là để tìm một tân nương có bản lĩnh xứng đáng bước chân qua cửa Phác Gia."
"Haha, chỉ có Kiến Ninh là hiểu ta nhất, ngươi nói không sai." Nói đoạn phu nhân dừng lại, người thổi làn khói mỏng đang bốc lên từ chén trà đã được chuẩn bị, ung dung thưởng trà: "Ta chỉ lo nếu không sớm tìm được tân nương sẽ khiến y khó chịu, ngươi biết mỗi khi thiếu gia mất kiểm soát thì hệ lụy sau đó sẽ đáng sợ đến nhường nào mà."
"Nô tài hiểu nỗi lòng của phu nhân, nén nhang trên Đài vẫn chưa tàn nên mong người hãy kiên nhẫn." Nói rồi Kiến Hoàn hướng mặt nhìn về chậu phỉ thúy đang cắm nhang trên đỉnh Đài Vân Cát, chỉ cần phần tro cuối cùng tàn lụi thì cũng là lúc trời sáng, đến khi đó thì có lẽ đây là lần thứ mười Phác Gia thất bại trong việc tìm tân nương.
Quay trở lại với Chiêu Tử Luân đang chật vật với thử thách cuối cùng, cậu vẫn hoang mang không thể hiểu cây cầu này rốt cuộc là trải dài đến Tây Thiên hay sao mà đã đi gần một canh giờ vẫn chưa thấy đích đến.
"Đừng đánh nữa, tha cho ta đi mà..." Con quạ rưng rưng nước mắt thảm thương.
"Hừ, ai bảo ngươi có gan bỏ trốn chứ?" Tử Luân hừ lạnh xóc ngược con quạ vừa bị đánh tơi tả vì tội bỏ trốn trên tay, đến khi cậu định bỏ nó lại trong ống tay áo thì cảm giác thiếu vắng thứ gì đó: "Khoan đã, đồng vàng của ta đâu rồi?!"
Tên ngốc này đến cả đồng vàng để giữ mạng mình mà hắn cũng làm mất, bây giờ thì hay rồi, vừa bị lạc vừa mất cả cơ hội thoát nạn, con quạ dè bỉu nuốt ấm ức vào trong lòng thầm nghĩ đến khi Tử Luân thật sự tử nạn thì xem nó sẽ tra tấn hành hạ cậu như thế nào cho hả dạ.
"Là ngươi! Lỗi của ngươi!" Tử Luân nắm cổ con quạ lắc qua lại khiến nó choáng váng.
"Ặc! Gì chứ! Gắp lửa bỏ tay người! Rõ ràng là ngươi tự làm mất mà!"
Trong lúc cả hai đang cãi cọ qua lại thì màn sương từ đâu kéo đến càng thêm dày đặc, cứ như muốn nuốt chửng Tử Luân, hai tay Tử Luân chợt run rẩy không ngừng, cậu ý thức được nguy hiểm đang đến gần vì thời hạn canh năm cũng sắp điểm nhưng Tử Luân vẫn chưa thoát được khỏi đây, cậu tức tốc quay lại tìm kiếm đồng vàng mình đánh rơi, may mắn là đã tìm được nó.
"Tốt quá, tìm thấy rồi!"
Nhưng xui xẻo thay là tìm thấy nó đang nằm dưới đáy hồ, ánh hoàng kim sáng lấp lánh xua đi âm khí và sương mù đang tỏa trên mặt hồ, nên từ trên cầu nhìn xuống cậu cũng có thể thấy chính xác vị trí của nó.
Tử Luân vừa thoáng vui vẻ thì lại lâm vào trầm tư, đồng vàng này đúng là vật chứa dương khí, khu vực xung quanh vốn đen như mực nhưng chỉ riêng chỗ mà nó đang phát sáng là không hề, cậu có thể thấy rõ làn nước trong vắt không một gợn sóng đang phản chiếu ánh trăng sáng.
"A... Khốn kiếp, phải làm thế nào đây?" Tử Luân xoa đầu bứt tóc oán hận sao bản thân lại bị đẩy vào tình thế này, cậu rốt cuộc đã làm gì mà dính đến Phác Gia phiền phức đó chứ!? Đồng vàng đó vốn có ý nghĩa khá quan trọng vì cậu cần phải dùng nó để lấy giao tình, dù vẫn chưa biết phải dùng nó như thế nào cậu cũng không thể để mất được.
"Trăng đêm nay sáng thế, tiết trời hôm nay quả là thích hợp để đi đầu thai." Tử Luân vô vọng ngã khụy xuống, cậu thở dài nhìn ngắm trời đất, rõ ràng là cậu không muốn chết và càng không muốn phải chết một cách vô nghĩa như vậy.
"Tân nương thổi nến đi lang thang
Vô phương vô định ắt hoang mang
Sóng vỗ gương trăng thầm dẫn lối
"Rốt cuộc mấy câu này là có ý nghĩa gì?"
"..."
"Tân nương thổi nến đi lang thang, vô phương vô định ắt hoang mang, sóng vỗ gương trăng thầm dẫn lối..." Tử Luân chau mày, cậu dần nhận ra điều gì đó, trong mấy câu thơ được khắc có nhắc đến tân nương đang đi lạc, chuyện trùng hợp như vậy không thể ngẫu nhiên mà xảy ra, cậu bật dậy nhìn ánh trăng đang được soi sáng dưới mặt nước, sự phản chiếu của nó trông giống một cái gương đang tả lại vạn vật bên trên mặt nước.
"Cúi đầu ba tấc thấy... tình lang? Chẳng lẽ là..."
Bỗng từ đâu nổi đến một trận cuồng phong, khiến cả cơ thể Tử Luân mất thăng bằng lùi về sau mấy bước, từ đằng xa những hình nhân giấy ban nãy cầm đèn dẫn đường cho cậu đang từng chút tiến gần, Tử Luân mặt cắt không còn một giọt máu vì kinh hãi, chẳng lẽ thời hạn canh năm đã đến rồi sao?
Lúc này thì cây nhang cuối cùng trên Đài Vân Cát cũng đã cháy gần hết, tia lửa mỏng dần lụi tàn trong lớp tro.
Tân nương lần thứ mười... đã không còn.