Đào Thu Hạnh lấy tay gạt nước mắt. Cô vươn tay, xòe hai lòng bàn tay, hướng đôi mắt cam chịu về phía Trương quản gia.
Trương quản gia nhìn cô rồi lấy một chiếc roi mây nhỏ, không đành lòng quất một cái thật mạnh. “Chát” Chiếc roi vung lên tạo thành một đường cong xé gió, va chạm vào da thịt mềm mại, phát ra tiếng kêu chói tai. “A!” Đào Thu Hạnh không nhịn được đau kêu lên. Nước mắt chảy ròng ròng. Đôi tay theo bản năng mà hơi co lại, giữa lòng bàn tay còn nguyên lần roi mây.
Roi thứ hai, thứ ba, thứ tư,... dần dần hạ xuống. Đào Thu Hạnh cắn chặt môi, cố gắng nhịn đau. Cho đến roi thứ mười, bàn tay cô đã không còn nguyên vẹn. Vết thương chồng chất, từng giọt máu chảy qua kẽ tay, nhỏ giọt rơi xuống đất. “Cháu sẽ bị nhốt ở đây hai ngày. Sau đó, cháu sẽ quay về làm việc như bình thường. Trương quản gia nói xong, liền bước ra ngoài, khóa chặt cửa lại. Ông thở dài một cái, hi vọng cô có thể bình an sau hai ngày nữa.
Đào Thu Hạnh quỳ dưới nền nhà, ôm mặt khóc. Nước mắt chảy vào vết thương càng làm nó trở nên bỏng rất hơn. Cô không hiểu tại sao cô chỉ động vào một bức ảnh lại suýt bị bóp chết, bị đánh, còn bị nhốt lại tại đây?
Căn phòng tối không có lấy một chút ánh sáng từ bên ngoài, cô còn chẳng nhìn thấy tay chân mình đầu. Cô sợ hãi ngồi co ro, ôm lấy toàn thân. Thời gian tĩnh lặng trôi qua. Đào Thu Hạnh ở trong phòng tối, không biết là đêm hay ngày. Không gian u tối, yên ắng đáng sợ làm cô gần như không cảm nhận được sự sống. Bóng tối như nuốt chửng cả thân hình nhỏ bé của cô.
Không biết đã qua bao lâu, Đào Thu Hạnh đói lả người. Cô bò trên đất, hai tay mò mẫm xung quanh, cho đến khi chạm đến một tấm cửa sắt lạnh lẽo. Cô mừng rỡ, đập thật mạnh vào cửa hét lên: “Có ai không? Có thể cho tôi chút đồ ăn không?”
Không có ai trả lời cô. Đào Thu Hạnh đập cửa mấy lần, ngay cả một câu chửi rủa cô cũng không nghe thấy. Cô bất lực ngồi xuống, không chỉ bị nhốt, còn bị bỏ đói. Trương quản gia nói cô sẽ phải ở đây hai ngày. Nếu thế, cô phải nhịn đói tận hai ngày sao? Cũng quá ác độc đi.
Không chống chịu được cơn đói, hai mắt Đào Thu
Hạnh cũng hoa lên, cô ngất xỉu.
Đêm khuya, nhiệt độ giảm xuống. Căn phòng tối vốn đã lạnh lẽo lại được phủ thêm một lớp khí lạnh. Trong phòng không có giường hay chăn đệm, Đào Thu Hạnh chỉ có thể nằm trên nền đất. Bộ quần áo người hầu mỏng manh vốn không đủ ấm.Cô mê man, cả người cuộn lại như con tôm, cố chống chọi với cái lạnh.
Đào Thu Hạnh sốt, cả cơ thể nóng bừng lên, mồ hôi lấm tấm trên má. Cô lăn lộn, cảm giác nóng lạnh bất thường khiến cô vô cùng khó chịu. Cô rất mệt, ngay cả mắt cũng không mở được. Cô hé đôi môi khô khốc, khó nhọc nói: “Có ai không? Cho tôi nước. Tôi khát quá. Đáp lại cô chỉ là sự yên lặng đến đáng sợ.
Đêm tối dần dần trôi qua, Phạm Anh Kiệt ngồi trong thư phòng, theo thói quen đốt một điều xì gà
Đỗ Duy Hưng ở phía đối diện, tay cầm một tập tài liệu điều tra về Đào Thu Hạnh, cẩn thận báo cáo với Phạm Anh Kiệt: “Đào Thu Hạnh, 18 tuổi, là con nuôi của Đào Thúy Phương. Trong nhà còn có chị gái là Đào Ngọc Lan và em gái Đào Thu Mai. Là nhân viên quét dọn cho khách sạn Mai Lan. Bạn trai là bảo vệ khách sạn, tên là Đặng Xuân Quý. Gã này với chị gái cô ta đã lén lút quan hệ sau lưng với nhau từ lâu. Mẹ và chị gái cô ta vì tiền liền đem bán cô ta với giá 700 triệu cho lão già kia. Cô ta chạy trốn rồi được anh cứu.” “Cuộc sống của cô ta trước đây cũng không dễ dàng gì. Đào Thúy Phương chỉ có một đứa con ruột là Đào Ngọc Lan, vì không đủ tiền nuôi con, bà ta nhặt thêm hai đứa trẻ là Đào Thu Hạnh và Đào Thu Mai để đi ăn xin. Dù sao, bể thêm hai đứa bé sơ sinh đi xin tiền, cũng dễ khiến người ta mủi lòng. Nhà thì nghèo, có tận bốn miệng ăn. Lớn hơn một chút, cô ta đã phải đi làm để kiếm tiền, không bán vé số thì cũng rửa bát thuê” Đỗ Duy Hưng nói thêm rồi đưa cho Phạm Anh Kiệt đống tài liệu trên tay: “Chi tiết về cô ta, em ghi rõ ở trong này.
Phạm Anh Kiệt rít một hơi thuốc, đưa tay nhận lấy mở ra xem. Thấy Đỗ Duy Hưng vẫn còn đứng đó, Phạm Anh Kiệt ngẩng đầu hỏi: “Cậu còn có chuyện gì sao?”
Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Đỗ Duy Hưng, Phạm Anh Kiệt chau mày gắt lên: “Nói. “Tối nay, chú Ba mở tiệc mừng con gái du học từ nước ngoài về. Thực chất là tiệc kén rể. Bên đó có gửi thiếp mời cho anh. Anh định thế nào?" Đỗ Duy Hưng nói.
Hắn biết Phạm Anh Kiệt xưa nay ngoài Trịnh Thanh
Tuyết, không hề có qua lại với bất kì người phụ nữ nào. Bữa tiệc này, những người đàn ông hoa đã có chủ có thể không đi, nhưng những kẻ độc thân như Phạm Anh Kiệt lại rất khó từ chối. Dù sao chú Ba cũng là đối tác lâu năm của họ, không đi chính là không nể mặt. Có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ hai bên. “Tất nhiên là đi chứ.” Phạm Anh Kiệt không do dự trả lời, ngữ điệu có vẻ cười cợt: “Tôi cũng muốn xem cô con gái đáng kiêu ngạo của chú Ba trông như thế nào?” ***
Chiếc RollsRoyce xám bạc lướt đi trong gió, chậm rãi tiến vào biệt thự Vân Phong – nơi đang tổ chức tiệc rượu linh đình. Chiếc cổng sắt cao hơn ba mét mở rộng, từng hàng xe nối đuôi nhau đi vào trong. Bãi đỗ xe đã gần như chật cứng, toàn là những chiếc xe sang trọng của thương hiệu nổi tiếng.
Phạm Anh Kiệt từ trên xe bước xuống. Hôm nay hắn mặc một bộ tây trang màu đen, thiết kế tinh tế tôn lên vóc người cao lớn hoàn hảo của hắn. Những đường may đẹp mắt, cúc áo cũng được lựa chọn cầu kì càng làm cho hắn trở nên anh tuấn, lịch thiệp. Gương mặt tuấn tú toát lên vẻ lạnh lùng thường ngày những vẫn tao nhã, cao quý như vương tử trong truyền thuyết. Sau lưng hắn, Đỗ Duy Hưng cùng đám vệ sĩ cũng ăn mặc rất lịch sự, giữ khoảng cách để vừa bảo đảm an toàn lại không ảnh hưởng đến việc xã giao của hắn.
Tòa biệt thự cao cấp dưới ánh đèn càng trở nên mỹ lệ. Những dây đèn nhấp nhảy được giăng kín trên các hàng cây như những chú đ đóm nhỏ đậu trên tán lá, phát ra ánh sáng nhàn nhạt xinh đẹp.
Bên trong đại sảnh, khách khứa tập trung đông đủ Hùng Ba – đại gia ngành xây dựng, có biệt danh là chủ Ba đang tươi cười hớn hở, nâng tay chúc rượu những vị khách đến tham dự. Nhìn thấy Phạm Anh Kiệt xuất hiện, ông ta cười như Phật Di Lặc, bước tới cửa tiếp đón: “Anh Kiệt, chú đợi cháu mãi. Cứ tưởng cháu sẽ không đến chứ?" “Thiệp của chú Ba đã phát, cháu nào dám không đi. Phạm Anh Kiệt nở nụ cười nhàn nhạt, tỏ ý khiêm nhường đáp lại.
Hùng Ba cười lớn một tiếng, vỗ vỗ vai hắn, thân thiết kéo tay hắn vào trong chỉ lên sân khấu: “Con gái Vân Nhi của chủ đấy.”
Phạm Anh Kiệt hướng mắt lên, nhìn thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp đang đàn giương cầm. Những ngón tay nhỏ nhắn lướt trên từng phím đàn tạo ra âm thanh trong trẻo, du dương.
Vân Nhi hôm nay mặc một bộ váy dự tiệc xa hoa màu xanh da trời hở lưng, để lộ ra đôi vai nhỏ gầy và tấm lưng trần gợi cảm. Chiếc thắt lưng nhỏ nhắn ôm lấy vòng eo mảnh mai. Chân váy dài chấm gót được điểm lên những hạt đá nhỏ lấp lánh làm cho cô càng thêm cao quý, yêu kiều. Chiếc lắc tay bạch kim đính kim cương tôn lên cổ tay mảnh khảnh và nước da trắng ngần. Đôi hoa tại cùng bộ với chiếc lắc tay, phối hợp vô cùng hoàn hảo. Mái tóc xoăn nhẹ của cô được búi cao lên, một vài lọn tóc buông lời, sóng sánh ở hai bên má. Ngũ quan xinh đẹp lại được trang điểm cầu kỳ, càng làm cô tỏa sáng, khiến người ta không thể không thốt lên “Tiên nữ giáng trần.
Bản nhạc kết thúc, Vân Nhi cúi đầu cảm ơn trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt. Cô từng bước đi tới chỗ Hùng Ba, nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi rồi quay sang hỏi bố mình: “Bố, đây là ?”
Hùng Ba nhìn con gái cười hiền hòa: “Giới thiệu với con, đây là anh Kiệt, chủ tịch tập đoàn S.R.
Phạm Anh Kiệt lịch sự hướng cô bắt tay: “Chào cô, hân hạnh gặp mặt” “Chào anh. Cứ gọi em là Vân Nhi." Cô đưa bàn tay mềm như cọng hành của mình chạm vào tay hắn, lông mi dài khẽ lay động, cười phong tình. Bắt tay xong, cô hướng bồi bàn phất tay, cầm lấy một ly rượu đỏ đưa cho Phạm Anh Kiệt, một ly cho mình. Khẽ nâng tay, hơi nghiêng miệng ly về phía hắn: “Cạn vì sự gặp gỡ của chúng ta. “Keng. Tiếng thủy tinh va chạm vào nhau. Cả hai đều nâng ly uống một ngụm.
Hùng Ba cười như lão hồ lỵ, tự mình lui ra một bên để tạo điều kiện cho hai người trò chuyện. Trong những người đàn ông ở đây, ông ta vừa ý với Phạm Anh Kiệt nhất. Vân Nhi là đứa con gái duy nhất của ông, từ nhỏ được nâng trong lòng bàn tay, cưng như trứng mỏng. Chỉ có những người đàn ông như Phạm Anh Kiệt mới xứng đáng với con gái ông. Ông cũng biết Phạm Anh Kiệt một lòng với Trịnh Thanh Tuyết, nhưng cô ta đã chết. Hơn nữa, con gái ông vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, không sợ không chiếm được trái tim Phạm Anh Kiệt.
Phạm Anh Kiệt cùng Vân Nhi nói chuyện một lúc. Cô vốn là người thông minh, có học thức. Nói chuyện cũng rất thoải mái, rất biết khơi gợi hứng thú với người đối diện. Đối với cô gái này, Phạm Anh Kiệt có một chút thưởng thức.
Từ xa, một đôi mắt lạnh băng như sói nhìn chằm chằm vào bóng dáng đôi nam nữ vui vẻ trò chuyện ngoài ban công. Hắn tỏa ra hơi thở lạnh lẽo bức người, bàn tay nằm chặt vào thành ghế, hiển nhiên vô cùng tức giận. Hắn thì thầm, khỏe môi mỏng chậm rãi nhếch lên: “Phạm Anh Kiệt, tao sẽ không tha cho mày.”
Khi bữa tiệc kết thúc, Hùng Ba say mèm, phải cho người dìu về phòng. Mấy gia đình không ngừng tiến cử con trai mình cho ông, khoe ra bao nhiêu thứ tốt, chuốc cho ông bao nhiêu rượu. Khách đã về hết, Vân Nhi chậm rãi thở ra một hơi, bộ dáng kiêu kì xinh đẹp bị rũ bỏ thay bằng dáng vẻ mệt mỏi. Cô nâng bước về phòng, vừa đóng cửa xoay người lại, cô bị dọa suýt thét lên. May là người đàn ông kia kịp chặn miệng cô lại. “Ai cho anh vào đây. Cút ra ngoài, đừng để tôi gọi bảo an.” Vân Nhi kéo tay người đàn ông kia xuống, trừng mắt nhìn hắn nói.
Hắn cười khẩy, khuôn mặt anh tuấn toát lên vẻ tà mị mê hoặc. Hắn bế thốc cô lên, ném trên giường lớn rồi đè xuống, tươi cười mang tính uy hiếp: “Sao nào, hôm nay câu được được gã đàn ông mới hợp mắt, liền tỏ ý không quen tôi?” “Anh cầm miệng cho tôi.” Cô giận dữ quát.
Người đàn ông vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô, từ từ di chuyển đến cái cổ thiên nga trắng ngần, cúi đầu hôn lên: “Em biết rõ Phạm Anh Kiệt là kẻ thù của tôi, còn dám gần gũi hắn. Em nghĩ rằng, chỉ cần câu dẫn được hắn là có thể đảm bảo an toàn cho mình, để cho Hùng Gia không bị sụp đổ?” Hắn cười lạnh lùng, thanh âm trầm thấp mang tính châm chọc: “Nếu vậy thì em đánh giá quá cao mình trong mắt Phạm Anh Kiệt, cũng như đánh giá thấp năng lực của tôi rồi.
Vân Nhi kinh hãi nhìn người đàn ông trước mắt. Không ngờ hắn lại biết rõ tình hình tài chính của công ty cô như vậy. Tiệc rượu lần này, là cô cố ý để bố mình sắp xếp, tìm cách tiếp cận Phạm Anh Kiệt rồi từ từ chiếm lấy tâm hẳn. Không chỉ muốn thông qua hôn nhân trao đổi để cứu lấy Hùng Gia, mà cô còn muốn nhờ Phạm Anh Kiệt giúp cô thoát khỏi gã ma quỷ trước mắt này. Cô cũng không có mời hắn dự tiệc, không biết gã này làm thế nào vào được đây, bộ dáng lại thoải mái như vậy.
Hắn một tay nằm lấy cắm cô kéo sát mặt mình, nở nụ cười khiến cô sởn da gà: “Em nên biết rõ bản thân mình cần phải làm gì. Nếu để tôi phát hiện lần nữa, hậu quả... Hãn cố ý nói lấp lửng đe dọa. Nhưng Vẫn Nhi hiểu rõ, hắn không phải nói suông. Chỉ là, cô không cam tâm để người ta điều khiển như con rối. Cô nhất định sẽ nghĩ cách để hợp tác với Phạm Anh Kiệt lật đổ hắn ta.
Người đàn ông làm sao mà không biết cô đang nghĩ gì cơ chứ. Hằn hơi lắc đầu, vật nhỏ không biết nghe lời thì phải phạt. Nếu cô thích khiêu khích, hắn cũng không ngại đối chiến. Còn Phạm Anh Kiệt, nếu hắn ta chịu giúp cô, thì hằn lại càng có lý do để đưa tên khốn đó vào chỗ chết.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK