Tư Bắc Thần kén chọn thức ăn, vì vậy bữa trưa phải được phục vụ bởi một đầu bếp 5 sao gần đó.Khi Chu Từ trở lại đã không còn thấy sếp của mình ở trong phòng nữa…
Cố Nam Hương vừa ăn vừa tán gẫu cùng Nguyễn Thiên:” Hôm nay thế nào rồi, bọn trẻ con vẫn nghe lời anh chứ?”.
“Bọn trẻ tương đối nghe lời, cũng không ồn ào gì ăn uống xong đã đi nghỉ ngơi rồi.”
“Vậy thì tốt, tối nay có thể trở về…”
Nguyễn Thiên hỏi:”Tối nay muốn ăn cái gì, muốn ra ngoài ăn sao?”
“Được ra ngoài ăn đi, em lười nấu cơm.”
Mặc dù khách sạn mà cô đặt được coi là khách sạn chung cư, và vẫn có thể nấu ăn. Nhưng cô ấy chưa thể tưởng tượng được chiều nay mình sẽ còn bị dày vò như thế nào nữa. Sau giờ làm cô nhất định sẽ không còn năng lượng để nấu ăn.
“Không biết mấy giờ tan ca, lát nữa anh qua đón em?”.
“Được anh sẽ dẫn theo bọn trẻ và tìm một quán ăn gần đó”.
Khi Cố Nam Hương và Nguyễn Thiên nói chuyện, giọng điệu của họ hết sức tự nhiên và quen thuộc.Tư Bắc Thần đứng ở cửa phòng trà, trên môi mang theo một tia giễu cợt, cô khi đối mặt thì luôn là khuôn mặt lạnh lùng nhưng đối với người khác lại là khuôn mặt luôn mỉm cười. Nhìn chằm chằm vào lưng Cố Nam Hương đang ăn một cách vô thức. Khi đang chuẩn bị rời đi.Cố Nam Hương vô tình quay đầu lại bắt gặp ánh mắt không đáy của anh ta, đôi đũa trong tay cũng tự chủ rơi xuống đất.
“Tư Bắc Thần anh là ma à? Anh làm cái gì mà lén lén lút lút như vậy?”.
“Cố Nam Hương, chỉ cần cô còn là thư ký của tôi, thì không có cái gọi là thời gian rảnh.Nếu ngay cả điều này mà cô còn không làm được thì…chủ động từ chức đi!”.
“Không phải chỉ là thư ký thôi sao, có cái gì mà cô không làm được chứ!”
Cô còn có thể ngồi trên vị trí tổng giám đốc của một công ty rồi mà.
Tư Bắc Thần thanh âm lạnh lùng:”Để tôi xem, cô tốt nhất đừng có mà dễ dàng từ bỏ…”.
Cuộc nói chuyện giữa hai người kết thúc không vui_______.
Tư Bắc Thần trở lại với khuôn mặt u ám khiến cho Chu Từ run lên vì sợ.
Anh ta luôn cảm thấy tâm trạng của ông chủ nhà mình còn đáng sợ hơn so với lúc không tìm được bà chủ.
Có vẻ như nhân viên ở Tập đoàn Tư Thị sẽ phải đón nhận một cơn thảm hoạ khi chủ tịch sẽ phát điên.
……………..
Sau bữa trưa Cố Nam Hương bắt đầu không ngừng giải quyết công việc.Nhưng có thể là do có quá nhiều file tài liệu nên cô đã vô ý làm sai một số dữ liệu. Sophia phát hiện ra, đen mặt khiển trách cô:” Cố Nam Hương cô bị làm sao vậy?Cô có biết những tài liệu này làm sai sẽ có ảnh hưởng như thế nào đến tập đoàn không?'.
Mặc dù trong văn phòng còn rất nhiều người, nhưng cô ta cũng không kiêng nể mà dạy dỗ cô một chàng dài:”Có nghĩa là tập đoàn của chúng tôi sẽ lỗ mấy chục triệu, cô chỉ là một nhân viên nhỏ bé, cô có đền nổi không. Tôi nói cô biết bán thân cô đi còn không đủ trả nợ”.
“Xin lỗi”.
Chỉ vài chục triệu, khoé miệng Cố Nam Hương khẽ giật chỉ có mấy chục triệu không phải cô không có. Không nhìn thấy một chút sợ hãi nào trên mặt Cố Nam Hương giọng điệu của Sophia trở nên tức giận hơn:” Cố Nam Hương, ý cô là gì?Cô vẫn cho rằng mình làm đúng sao?”.
Cố Nam Hương nặn ra một nụ cười xin lỗi:” Thật xin lỗi, Sophia tôi sẽ sửa chữa sai lầm của mình và nhanh chóng làm quen với công việc này”.
Sophia khịt mũi:” Không có năng lực thì không cần ở lại Tư Thị. Hoặc là nâng cao năng lực hoặc là ngoan ngoãn rời đi.”
Sau khi dạy dỗ Cố Nam Hương, Sophia bước trên đôi giày cao gót, oai phong ra về.Các nhân viên khác nhìn Cố Nam Hương họ chỉ nhìn xen trò vui thậm chí họ còn không muốn nói chuyện với cô chứ đừng nói họ sẽ giúp đỡ cô. Ai nhìn vào cũng đều biết Cố Nam Hương đang bị làm khó. Sophia đang cố tình giáng cho Cố Nam Hương một đòn nặng nề. Hơn nữa Cố Nam Hương là thư ký của chủ tịch nhận được một bài học như vậy, điều đó chứng tỏ người ra lệnh làm chuyện này có thể là chủ tịch….Vì vậy bọn họ cũng không điên mà can thiệp vào vấn đề này.
Mặc dù họ biết rõ Cố Nam Hương mới đến công ty làm việc nhưng công việc giao cho cô ấy vào ngày đầu tiên đã vượt quá giới hạn khối lượng công việc thường ngày. Chưa nói đến bản thân Cố Nam Hương có hoàn thành được không, nhưng trong số họ chưa chắc đã có thể hoàn thành được. Nhưng ai bảo cô chọc giận Tư tổng, cô chính là đáng bị như vậy.
Cố Nam Hương đã lâu không cảm thấy tức giận như thế này, nhưng vì nhiệm vụ chưa hoàn thành chỉ có thể chịu đựng.
Xử lý mọi chuyện cẩn thận hơn, gửi tài liệu cho các bộ phận tương ứng, trên đường đi gặp Chu Từ.
Chu Từ nở nụ cười thân thiện với cô: “Cô Cố.”
“Xin chào trợ lý Từ”. Cố Nam Hương lịch sự và xa cách, trong mắt không hiện lên một tia ấm áp nào rõ ràng là đang trút giận lên Chu Từ.
Chu Từ bất đắc dĩ thở dài:” Tư tổng chỉ là tức giận một chút, nghĩ thông suốt rồi sẽ không sao nữa…”.
Cố Nam Hương giả vờ câm điếc:”Tôi không hiểu ý của trợ lý Từ.Tôi còn rất nhiều việc phải làm, vậy tôi xin phép đi trước.”
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của Cố Nam Hương anh ta lắc đầu:” Hai con người này không biết sẽ còn giằng co nhau bao lâu nữa, từ lúc bà chủ cũ quay trở lại một ông chủ luôn thờ ơ vô cảm đã thay đổi rất nhiều…”.
Vào cuối ngày làm việc, Cố Nam Hương gần như suy sụp. Cô biết rõ Tư Bắc Thần đang cố ý làm khó cô và muốn cô rút lui.Nhưng cô ấy đâu phải là người dễ dàng chấp nhận sự thất bại như vậy!.Nếu anh ta nghĩ như vậy là có thể làm khó được cô thì anh ta đã đánh giá năng lực của coi quá thấp rồi…
Cố Nam Hương thấy nhân viên trong văn phòng đã rời đi hết, đang định đứng dậy cầm túi xách ra về, nhưng khi vừa định vào thang máy phía sau vang lên tiếng nhắc nhở nhàn nhạt:” Thư ký Cố, sếp của mình vẫn chưa tan làm mà cô đã rời khỏi vị trí thư ký à?”.
Cố Nam Hương lòng như lửa đốt, quay đầu nhìn chằm chằm Tư Bắc Thần:” Tổng giám đốc, anh muốn làm gì?”.
Người đàn ông chậm rãi sửa sang lại cổ áo cùng tay áo, sắc mặt lạnh lùng không cảm xúc: ” Chỉ là muốn nhắc nhở cô phải có trách nhiệm với vị trí thư ký của mình, nếu không thì cũng không cần. ở lại làm công việc này nữa.”
“…Được rồi, là anh muốn tiếp tục tra tấn tôi đúng không. Được rốt cuộc để xem ai thắng ai thua! “.
Cố Nam Hương đi đến trước mặt anh tháo kính ra, sự tức giận và bướng bỉnh không thể khuất phục hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp và quyến rũ ấy: ” Tư tổng, còn có nhiệm vụ nào muốn giao cho tôi?”.Đôi mắt của Tư Bắc Thần cực kỳ đen tối, không thể nào dò được. Nó dường như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của người khác một cách dễ dàng.