Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rốt cục Lâm Kiên cũng biết hiện giờ mình đang đứng trong viện trung y. Bệnh viện này chia thành Trung y và Tây y, buổi tối viện trung y không cần làm việc, cũng không có người nằm viện nên tương đối vắng lặng.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Trữ Vũ Đồng, hắn đoán cũng đã đến giờ nên trở về theo đường cũ.

Đi tới bên ngoài phòng cấp cứu, hắn được y tá báo cho biết Hạ Thiên Trúc đã được đưa qua phòng bệnh, y tá còn nhiệt tình chỉ đường, nói cho hắn biết làm sao đi đến phòng bệnh VIP.

Đinh!

Cửa thang máy mở ra, Lâm Kiên vừa đi ra liền phát hiện bên ngoài có người quen, người này không phải ai khác mà là nữ bác sĩ trẻ tuổi làm hắn tiếc hận kia.

Trữ Vũ Đồng thấy trong thang máy có người thì cúi đầu theo bản năng, để tóc mái trên trán rũ xuống che lại nửa bên mặt có vết bớt. Cô cũng nhận ra Lâm Kiên là người bệnh mình vừa gặp được ngoài cửa phòng làm việc, nhưng cô không có ý định chào hỏi.

Lâm Kiên vốn muốn chào hỏi, nhưng vừa thấy dáng vẻ lạnh như băng, đừng có tiếp cận của nữ bác sĩ thì lập tức nuốt lời nói vào bụng. Trong nháy mắt hai người đi lướt qua nhau, Lâm Kiên ngửi được một mùi thơm rất dễ ngửi từ trên người Trữ Vũ Đồng, không phải mùi thuốc trên người các bác sĩ trung y khác, mà là một mùi hương rất đặc biệt, rất tươi mát.

Lâm Kiên đi dọc theo hành lang tìm đến phòng bệnh của Hạ Thiên Trúc, lúc này cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra, Đường Mạn Mạn lo lắng chạy đến, hỏi hai người đàn ông đang canh ngoài cửa: “Hai anh có nhìn thấy Lâm Kiên không?”

Quách Khải nói: “Anh ta để số điện thoại lại cho tôi, nhưng không gọi được, thuê bao.”

Đường Mạn Mạn lo lắng phiền muộn, người to đùng như vậy mà cũng để làm mất, cô vừa muốn bảo Quách Khải và Trần Khai Hà đi tìm người thì lúc này một giọng nói quen thuộc đã truyền đến.

“Gọi là anh Lâm.” Lâm Kiên cười đi tới.

Mặt Đường Mạn Mạn lập tức đỏ lên, oán trách nói: “Anh đi đâu vậy?”

“Đợi chán quá nên đi ra dạo, cô ấy không sao chứ?” Lâm Kiên nhìn thoáng qua phòng bệnh.

Quách Khải nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Lớn già đầu rồi, không có việc gì còn chạy lung tung cái gì.”

Lâm Kiên ôm cổ Quách Khải, cười nhỏ giọng nói: “Đầu gối không đau nữa rồi đúng không?”

Sắc mặt Quách Khải lập tức trắng bệch.

Lâm Kiên chạy đến phòng bệnh muốn đi vào, Đường Mạn Mạn vội ngăn lại: “Chờ một chút, tôi đi vào thông báo cho chị Thiên Trúc trước...”

Nhưng cô còn chưa nói xong thì Lâm Kiên đã đẩy cửa đi vào.

Hắn đi gặp vợ tương lai cần gì giữ nhiều phép tắc như vậy.

Hạ Thiên Trúc đang thay quần áo trong phòng bệnh, cô cởi đồng phục bệnh nhân trên người ra rồi thay đồ của mình.

Cô vừa cởi xong lại phát hiện đồ của mình không ở bên người, vừa muốn gọi Đường Mạn Mạn ngoài cửa thì cửa phòng đột nhiên mở ra, một người đàn ông xa lạ xuất hiện trước mắt.

Mùa hè vốn mặc ít đồ, lúc này Hạ Thiên Trúc đã cởi đồng phục bệnh nhân, trên người chỉ còn lại một cái áo lót màu hồng nhạt, khi thấy Lâm Kiên đi tới thì cô lập tức ngây dại.

Lâm Kiên cũng sững sờ, nụ cười trên mặt cứng lại, ánh mắt lập tức nhìn hết những nơi nên và không nên nhìn, đơn giản khái quát bằng ba chữ: Đẹp, trắng, lớn...

Phanh!

Lâm Kiên vội xoay người đóng cửa lại, lo vợ tương lai của mình bị lộ hàng. Thật ra thì cũng không lộ hết được, vị trí giường không phải đối diện với cửa, ngoài cửa không thấy được.

“Thiên Trúc, cô đừng sợ, tôi là...”

Lâm Kiên cười xoay người, vừa muốn tự giới thiệu thì một cái gối bỗng bay tới, phịch một tiếng đập vào đầu hắn, sau đó chợt nghe Hạ Thiên Trúc lớn tiếng mắng: “Cút ra ngoài!”

Phanh!

Lại một cái gối khác ném tới...

...

Trữ Vũ Đồng đi trên hành lang thật dài, buổi tối viện trung y thật sự rất vắng lặng, mặc dù chung quanh không có ai, nhưng cô cũng quen cúi đầu để tóc mái trên trán rũ xuống.

Lúc này điện thoại đột nhiên reo lên làm cô hoảng sợ, lấy ra xem, là ông nội Trữ Tể An gọi tới.

“Alo, ông nội.”

“Nhóc con, ăn cơm tối chưa?”

“Con...”

“Lại làm ẩu làm tả đúng không, ông nội biết con luôn tập trung vào chuyện nghiên cứu, nhưng sức khỏe quan trọng hơn.”

“Ông nội, tối hôm nay Hạ Thiên Trúc lại đến bệnh viện, tình hình của cô ấy...”

“Con cứ quan tâm người khác mà không để ý bản thân... Bệnh của vị tiểu thư Hạ gia này rất phức tạp, con cố hết sức là được rồi, mấy ngày nữa ông trở về, chờ ông đích thân bắt mạch cho cô ấy.”

“Ông nội, ông chẩn bệnh xong trước kế hoạch sao?”

“Haizz...” Trữ Tể An luôn không thích thở dài đột nhiên lại khẽ thở dài một tiếng: “Một lời khó nói hết, chờ ông trở về rồi nói sau... Đúng rồi, con nghiên cứu về thuật châm cứu Hoa thị thế nào rồi.”

“Gặp chút khó khăn.”

“Cái con bé này thật không nghe khuyên bảo, luận văn lần này liên quan đến chuyện thăng cấp thành bác sĩ chủ nhiệm, nếu con chọn đề tài bản thảo cương mục, thuyết luận của Biển Thước thì lấy thực lực của con nhất định không thành vấn đề, nhưng con lại cố chấp chọn bản chưa hoàn chỉnh của châm cứu Hoa thị, hiện tại dù con gặp khó khăn thì ông nội cũng không giúp được, hay nghe ông nội khuyên một câu, cách lúc thi còn hai mươi ngày, bây giờ con đổi đề tài còn kịp, cứ chọn...”

“À, ông nội, con nhận được một cú điện thoại rất quan trọng, không nói chuyện với ông nữa.”

Trữ Vũ Đồng vội cúp máy, không để ý đến ông nội đầu bên kia điện thoại vừa mắng con nhỏ chết thiệt. Cô thở ra một hơi, sở dĩ cô chọn đề tài này làm luận văn là do không muốn để ông nội hỗ trợ, tránh trong bệnh viện lại xầm xì nói: Trữ Vũ Đồng có bản lĩnh gì? Không phải vì nhờ làm cháu gái của Trữ lão sao!

Mặt ngoài cô có thể không quan tâm lời đồn, nhưng trong lòng lại rất bướng bỉnh, lần này cô muốn làm những người đó biết, mặc dù không dựa vào ông nội thì cô cũng thành công.

Trữ Vũ Đồng đi đến trước phòng làm việc, nhưng không lập tức đẩy cửa ra mà đứng đó với tâm tình nặng nề.

Trước đó cô từng nghiên cứu về châm cứu Hoa thị, hiện giờ đã nghiên cứu sắp được ba tháng, nhưng vẫn không thể đột phá hai châm cuối cùng trong bộ châm pháp thứ nhất của Hoa thị.

Thí nghiệm hơn trăm lần, nhưng cuối cùng luôn chấm dứt bằng thất bại, có vài lần rõ ràng cô cảm thấy mình đã chạm vào đáp án cuối cùng, nhưng cứ thiếu một chút.

Y học là ngành nghề rất nghiêm túc, chỉ thiếu một chút lại như cách một trời một vực.

Từ nhỏ đến lớn tính cách cô luôn cứng đầu, không dễ chịu thua, nhưng lần này... Thật sự quá khó khăn!

Trữ Vũ Đồng đẩy cửa ra rồi đi vào, lập tức nhạy bén phát hiện quyển sách mình để trên bàn đã bị chạm vào, cô lập tức hoảng hốt, vội kiểm tra những thứ khác trong phòng, xác nhận không mất đồ thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cùng lúc đó, trong đầu cô xuất hiện hình ảnh Lâm Kiên đứng ngoài cửa phòng làm việc và trước thang máy, khó trách lại lén lút mờ ám như vậy, nhất định chính là hắn!

Không mất cái gì nên Trữ Vũ Đồng không báo cảnh sát, cô lại đi tới trước mô hình, đồng thời vươn tay lấy châm bạc trên bàn, kết quả sờ một cái mới phát hiện...

Không đúng, có mất đồ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK