Tiệc chia tay được tổ chức tại Devil club- quán bar của anh nhà đấy.
Không khí ồn ào làm cho cô cảm thấy khó chịu nên đành phải xin ra về trước. Triệu Hân mặc dù có trách móc này nọ nhưng vẫn muốn đưa cô về cô phải từ chối đủ kiểu mới đi ra ngoài được.
Lê từng bước chân nặng nhọc ra cửa, đầu cô mỗi lúc một đau. Cô phải tự cắn vào đầu lưỡi mình để thật tĩnh táo vì cô biết dù ở đây có nghiêm ngặt cỡ nào thì cũng vẫn rất nguy hiểm.
Gần đến cửa, không chú ý làm thân người va phải người đàn ông. Mùi hương nam tính sọc thẳng vào mũi, khiến cô bất giác nhíu mày.
Hàn Mặc Ngôn vì hôm nay là cuối tuần như thường lệ anh sẽ đến đây uống rượu thư giãn. Đang đi đột nhiên có một vật mềm mại đâm thẳng vào người anh. Cúi xuống nhìn người con gái trong lòng. Đôi mắt của anh bất giác trầm xuống trở nên sắc lạnh.
Nhưng một vài giây sau, đôi mắt ấy lại bất giác trở nên dịu dàng mà anh lại không hay biết, khi anh ngửi thấy mùi hương dịu dàng, ngọt ngào trên người cô gái, là mùi hoa dạ lý hương. Không biết tại sao anh lại trở nên dịu dàng với cô gái này nữa. Chẳng phải đây là…
Mở mắt ra, sau khi ngửi thấy mùi hương lạ tinh thần cô lập tức tỉnh táo quan sát mọi thứ xung quanh.
- Tỉnh? - Người đàn ông chỉ choàng một cái khăn tắm bước ra ngồi lên chiếc ghế sofa cất giọng trầm ấm.
- Ngài là? – Cô giả vờ hỏi hắn.
Anh nhếch môi ý vị thâm sâu. Thật là biết diễn trò.
- Tại sao lại đưa tôi về đây. - Mặt cô lạnh xuống khi nhìn thấy nụ cười ấy, cô biết hắn đã nhận ra cô vì cô có thói quen trước khi ngủ sẽ tháo lens, tẩy trang cùng gội đầu.
- Đêm qua em là người ôm lấy tôi, đòi bao nuôi tôi không phải sao? – Anh cong khóe môi bỡn cợt.
Cô biết nếu như ở đây thêm một giây phút nào nữa thì cũng chẳng có ít lợi gì cho bản thân. Nên cô quyết định đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
- Ha, để xem em đi được bao xa. – Trong con ngươi sâu thẳm hàm chứa một tia sáng.
Đi một vòng vẫn quay lại chỗ cũ, cô tức muốn nghẹn cả cổ. Quái lạ, nơi này có thật có thể nhốt được cô sao? Hừ, biết vậy hôm qua đã chạy đi rồi không nên vì tò mò về hắn ta mà giả về để hắn đưa về đây. Nhưng chuyến này cũng không uổng.
- Mau đưa tôi ra khỏi đây. – Con ngươi xanh biếc bắt đầu xuất hiện tia cảnh giác cao độ với người đàn ông này.
- Nếu tôi nói không thì sao? – Lòng anh nhói lên khi thấy được sự cảnh giác xuất hiện nơi đấy mắt cô.
- Anh muốn làm lớn chuyện lên sao tôi nghĩ anh đã biết được thân phận thật sự của tôi. Mau đưa tôi ra khỏi đây. - Giọng nói cô trở nên gấp gáp, đôi mắt xinh đẹp thoáng chốc trở nên hoảng loạn.
- Có chuyện gì? - Nhận ra sự khác lạ nơi cô, anh bất giác nhíu mày.
- Xin anh. - Lần đầu tiên trong đời cô cầu xin người khác, giọng cô trở nên run run.
Sở dĩ như vậy là do khi nãy đôi hoa tai của cô ù lên cho biết con trai của cô đang gặp nguy hiểm. Cô đã cài đặt phần mềm nhịp đập cơ tim của con trai cô vào đôi hoa tai này, hiện giờ nó đã ù lên liên hồi chứng nó con trai của cô nó đang gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Cô không thể nào đưa tín hiệu của mình cầu cứu được ra bên ngoài nên cũng chỉ còn cách cầu xin. Thằng bé rất quan trọng với cô.
- Tôi đưa cô đi. Ngọc Quân mau lái trực thăng đến đây.
Cô tính toán nếu giờ báo với Alex cũng sẽ mất thêm một khoảng thời gian để đến đây mà con trai của cô không thể chờ được nữa. Nên cô dành thỏa hiệp cho người đàn ông này chở cô đi.
- Để tôi lái. – Cô đẩy Ngọc Quân ra.
- Cô…
- Anh biết căn cứ của tôi nằm ở đâu? Mau xuống chỉ được hắn đi theo. – Không để Ngọc Quân nói hết câu cô liền đuổi người.
- Được rồi xuống đi.
- Nhưng…
- Đây là mệnh lệnh.
Anh biết đây là giới hạn cuối cùng của cô. Nếu như Ngọc Quân không xuống thì cả anh cũng không được đi. Không hiểu tại sao khi thấy cô như vậy trong lòng anh lại cũng bất an theo.
Không khí ồn ào làm cho cô cảm thấy khó chịu nên đành phải xin ra về trước. Triệu Hân mặc dù có trách móc này nọ nhưng vẫn muốn đưa cô về cô phải từ chối đủ kiểu mới đi ra ngoài được.
Lê từng bước chân nặng nhọc ra cửa, đầu cô mỗi lúc một đau. Cô phải tự cắn vào đầu lưỡi mình để thật tĩnh táo vì cô biết dù ở đây có nghiêm ngặt cỡ nào thì cũng vẫn rất nguy hiểm.
Gần đến cửa, không chú ý làm thân người va phải người đàn ông. Mùi hương nam tính sọc thẳng vào mũi, khiến cô bất giác nhíu mày.
Hàn Mặc Ngôn vì hôm nay là cuối tuần như thường lệ anh sẽ đến đây uống rượu thư giãn. Đang đi đột nhiên có một vật mềm mại đâm thẳng vào người anh. Cúi xuống nhìn người con gái trong lòng. Đôi mắt của anh bất giác trầm xuống trở nên sắc lạnh.
Nhưng một vài giây sau, đôi mắt ấy lại bất giác trở nên dịu dàng mà anh lại không hay biết, khi anh ngửi thấy mùi hương dịu dàng, ngọt ngào trên người cô gái, là mùi hoa dạ lý hương. Không biết tại sao anh lại trở nên dịu dàng với cô gái này nữa. Chẳng phải đây là…
Mở mắt ra, sau khi ngửi thấy mùi hương lạ tinh thần cô lập tức tỉnh táo quan sát mọi thứ xung quanh.
- Tỉnh? - Người đàn ông chỉ choàng một cái khăn tắm bước ra ngồi lên chiếc ghế sofa cất giọng trầm ấm.
- Ngài là? – Cô giả vờ hỏi hắn.
Anh nhếch môi ý vị thâm sâu. Thật là biết diễn trò.
- Tại sao lại đưa tôi về đây. - Mặt cô lạnh xuống khi nhìn thấy nụ cười ấy, cô biết hắn đã nhận ra cô vì cô có thói quen trước khi ngủ sẽ tháo lens, tẩy trang cùng gội đầu.
- Đêm qua em là người ôm lấy tôi, đòi bao nuôi tôi không phải sao? – Anh cong khóe môi bỡn cợt.
Cô biết nếu như ở đây thêm một giây phút nào nữa thì cũng chẳng có ít lợi gì cho bản thân. Nên cô quyết định đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
- Ha, để xem em đi được bao xa. – Trong con ngươi sâu thẳm hàm chứa một tia sáng.
Đi một vòng vẫn quay lại chỗ cũ, cô tức muốn nghẹn cả cổ. Quái lạ, nơi này có thật có thể nhốt được cô sao? Hừ, biết vậy hôm qua đã chạy đi rồi không nên vì tò mò về hắn ta mà giả về để hắn đưa về đây. Nhưng chuyến này cũng không uổng.
- Mau đưa tôi ra khỏi đây. – Con ngươi xanh biếc bắt đầu xuất hiện tia cảnh giác cao độ với người đàn ông này.
- Nếu tôi nói không thì sao? – Lòng anh nhói lên khi thấy được sự cảnh giác xuất hiện nơi đấy mắt cô.
- Anh muốn làm lớn chuyện lên sao tôi nghĩ anh đã biết được thân phận thật sự của tôi. Mau đưa tôi ra khỏi đây. - Giọng nói cô trở nên gấp gáp, đôi mắt xinh đẹp thoáng chốc trở nên hoảng loạn.
- Có chuyện gì? - Nhận ra sự khác lạ nơi cô, anh bất giác nhíu mày.
- Xin anh. - Lần đầu tiên trong đời cô cầu xin người khác, giọng cô trở nên run run.
Sở dĩ như vậy là do khi nãy đôi hoa tai của cô ù lên cho biết con trai của cô đang gặp nguy hiểm. Cô đã cài đặt phần mềm nhịp đập cơ tim của con trai cô vào đôi hoa tai này, hiện giờ nó đã ù lên liên hồi chứng nó con trai của cô nó đang gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Cô không thể nào đưa tín hiệu của mình cầu cứu được ra bên ngoài nên cũng chỉ còn cách cầu xin. Thằng bé rất quan trọng với cô.
- Tôi đưa cô đi. Ngọc Quân mau lái trực thăng đến đây.
Cô tính toán nếu giờ báo với Alex cũng sẽ mất thêm một khoảng thời gian để đến đây mà con trai của cô không thể chờ được nữa. Nên cô dành thỏa hiệp cho người đàn ông này chở cô đi.
- Để tôi lái. – Cô đẩy Ngọc Quân ra.
- Cô…
- Anh biết căn cứ của tôi nằm ở đâu? Mau xuống chỉ được hắn đi theo. – Không để Ngọc Quân nói hết câu cô liền đuổi người.
- Được rồi xuống đi.
- Nhưng…
- Đây là mệnh lệnh.
Anh biết đây là giới hạn cuối cùng của cô. Nếu như Ngọc Quân không xuống thì cả anh cũng không được đi. Không hiểu tại sao khi thấy cô như vậy trong lòng anh lại cũng bất an theo.