_________________________
Xong việc Lâm Thanh Nhuận đã ngã bệnh mấy ngày, chấp niệm đối với Khương Vạn Nương càng lúc càng sâu.
“Chẳng lẽ người ngươi phái đi vẫn không nghe được tin tức gì của nàng sao?” Giọng điệu của Lâm Thanh Nhuận khó nén được phiền muộn.
Sắc mặt thư đồng cứng đờ, không ngờ đối phương vẫn còn để tâm đến hành tung của Khương Vạn Nương, vội vàng đáp lời: “Muốn nghe ngóng cũng cần phải có thời gian …”
Thật ra hắn ta đã bị Lâm phu nhân ám chỉ, nào dám thật sự sai người đi hỏi thă.
Chỉ là hiện giờ, xem ra Lâm Thanh Nhuận thật sự đã bị Khương Vạn Nương mê hoặc điên đảo rồi, cứ như vậy dày vò lẫn nhau, không bằng thoả mãn tâm nguyện của công tử nhà hắn đi cho xong.
Lâm Thanh Nhuận khẽ thở dài một tiếng, trong lòng càng hối hận khôn nguôi.
Sớm biết như vậy, lúc trước hắn ta không cần nói gì cả cứ đón nàng ra khỏi Khương phủ đến ở ngoại trạch đã sắp xếp bên ngoài, như vậy cũng không cần chịu nỗi khổ tương tư cầu mà không được.
“Ngài nói xem vị kia hôm đó giải dược tính như thế nào?” Thư đồng nhìn theo phương hướng Trang Cẩm Ngu rời đi, có chút tò mò.
Lâm Thanh Nhuận làm gì có hơi sức để ý mấy chuyện bát quái của hắn ta, xoay người lên ngựa vung roi rời đi.
Lúc này Trần Hà Hoa đã bị người ta đưa tới một địa lao lạnh lẽo.
Bốn phía treo đầy khung sắt và dụng cụ thẩm hình, phía trên còn có dấu vết của sự tàn bạo, nàng ta không nhịn được mà rùng mình.
Nàng ta làm gì còn có thể giữ được sự bình tĩnh như vừa nãy lúc ở quán trà.
“Công … Công tử …”
Lúc này Trần Hà Hoa mới ý thức được chính mình đã đắc tội loại người nào.
Trang Cẩm Ngu ngồi trên ghế gỗ từ đàn sơn đen, tay phải nhẹ nhàng chơi đùa nếp uốn ở tay áo bên trái, ngay cả mắt cũng không thèm nâng một chút.
“Hoàng thượng phái người xuống Nam Sơn điều tra đạo tặc, ngươi có biết vì sao không?” Tư Cửu đá dây xích sắt vẫn còn đọng vết máu nằm trên mặt đất sang một bên, không quá để tâm hỏi.
Trần Hà Hoa nhè nhẹ run rẩy một trận, nói: “Vì … vì sao?”
Tư Cửu nói: “Bởi vì nửa năm trước đám sơn tặc kia hẳn là đã cấu kết với thích khách Tập quốc hành thích Thánh thượng, ngươi nên hiểu cho rõ, cấu kết với ngoại tặc là tội danh nghiêm trọng đến mức nào, không chỉ chém đầu một mình ngươi, mà cả nhà ngươi, bằng hữu của ngươi, còn liên can đến cả nhà của bằng hữu ngươi, trảm luôn cả hàng xóm của người, cả nhà hàng xóm của ngươi cũng không tránh khỏi.”
“À, tội chồng thêm tội, cũng có thể nói ngươi sẽ không đến mức cô đơn một thân một mình đi xuống hoàng tuyền.”
Trần Hà Hoa nhìn những hình cụ loang lổ vết máu trên mặt đất, vội vàng đem chuyện có thể biết được khai ra hết.
Thì ra nàng ta mờ quán trà dưới chân núi Nam Sơn không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Chỉ là thời gian gần đây thường có một nam nhân râu ria xồm xoàm đến quán của nàng ta uống trà, đối phương thường hỏi thăm chuyện làm ăn của nàng ta, lại thường xuyên tặng nàng ta son phấn trang sức, qua lại lâu ngày, hai người liền có đầu có đuôi.
Trước đó, râu xồm kia có tới tìm nàng ta, nói với nàng ta rằng bọn họ đang định rời khỏi thành, bảo nàng giúp đỡ ta lưu ý tình hình xung quanh, lại cho nàng ta không ít bạc.
Trang Cẩm Ngu nghe xong, giơ tay mở cái rương gỗ bên cạnh, bên trong đều là vàng thỏi sáng loá.
“Nếu ngươi đồng ý, một lát đây sẽ có người cho ngươi uống một loại độc dược, sau này định kỳ sẽ có người mang thuốc đến cho ngươi bảo hộ ngươi an toàn, chỉ cần sự việc ở Nam Sơn kết thúc, ta sẽ cho ngươi giải dược chân chính cùng với một rương hoàng kim này.”
Trần Hà Hoa dần bình tĩnh trở lại, chần chờ nói: “Bọn họ là nhân vật nguy hiểm như vậy, chuyên nên nói ta đã nói cả rồi, bây giờ ngươi lại muốn ta mạo hiểm giúp ngươi, dựa vào cái gì ta có thể tin lời ngươi nói?”
Trang Cẩm Ngu ngước mắt nhìn xem nàng ta, con ngươi đen nhánh không một gợn sóng.
Trần Hà Hoa nhịn không được rùng mình một cái.
Trang Cẩm Ngu giơ tay, bốc một nắm vàng thỏi từ trong rương ném vào chậu than đặt nơi góc tường.
Trần Hà Hoa phản ứng theo bản năng lập tức duỗi tay lấy mấy thỏi vàng từ trong lửa ra ngoài.
Nàng ta gắt gao ôm bàn tay bị phỏng, hoảng sợ nhìn về phía đối phương.
Lúc này Trang Cẩm Ngu mới mở miệng: “Thứ nhất, ta không thiếu tiền, thứ hai, nếu ngươi giúp ta, ta sẽ không có lý do để giết ngươi.”
Trần Hà Hoa sau khi nghe được lời đó thì ngây người một hồi lâu, đợi đến lúc nàng ta hiểu được ý tứ trong lời nói của đối phương, ngay tức khắc không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh.
May là … Vừa nãy nàng ta vẫn chưa trực tiếp từ chối.
Thế nhưng ẩn ý của đối phương đã quá rõ ràng.
Nàng ta giúp hắn, hắn sẽ không có lý do gì để giết nàng ta.
Nhưng nếu nàng ta không giúp, hắn không cần viện lý do, cũng có thể giết nàng ta.
Thì ra Trần Hà Hoa còn tưởng rằng bản thân mình gặp được râu xồm chính là quý nhân trong cuộc đời nàng ta, ai ngờ đối phương lại là một tên phản tặc, còn liên luỵ đến nàng ta đến nông nỗi này.
Việc này đã nghe phong thanh từ mấy ngày trước.
Chỉ nói có người của triều đình đến dán thông cáo tìm hiểu chuyện đạo tặc Nam Sơn, Nam Sơn tuy xa xôi, nhưng rốt cuộc vẫn là ở dưới chân thiên tử, cho dù thực sự có hang ổ của thổ phỉ đi chăng nữa, thì cũng nên giao cho phủ doãn địa phương xử lý trước.
Thế nhưng có tin báo rằng có gián điệp người Tập ẩn náu ở trong núi, nghe nói đám người đó đã trốn trên núi phải nửa năm rồi, liền nghĩ ngay đến việc thích khách người Tập hành thích thánh giá nửa năm về trước, cho nên người của phủ nha cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ rút dây động rừng.
Thịnh Cẩm đế liền phái Lâm Thanh Nhuận và Trang Cẩm Ngu đi điều tra chuyện này.
Có người nói Hoàng đế hắn đây là đang tạo cơ hội cho hậu sinh trẻ tuổi làm việc, cũng có người nói, Lâm Thanh Nhuận là đại diện cho thế lực của Lâm Hoàng hậu cùng Lâm Thủ phụ, mà Trang Cẩm Ngu là đại điện cho thế lực của Du Thái hậu.
Thịnh Cẩm đế cho dù có phế Thái tử cũng không ghẻ lạnh nhất tộc Lâm thị, cũng không để cho Thái hậu một tay che trời nơi hậu cung, đây là dụng tâm cân bằng thế lực hay là nâng đỡ, thực sự khó có thể đoán được.
Ra khỏi địa lao, Tư Cửu áp giải Trần Hà Hoa rời đi.
Lúc Trần Hà Hoa đi đến cửa lại làm ra vẻ có chuyện muốn nói mà không dám.
“Vị đại nhân này, ban đầu ta không biết thân phận của nhị vị công tử kia cao quý như vậy … Ngày hôm đó ta, ngày hôm đó ta hạ dược hai nhị vị, sau này hai người bọn họ sẽ không tìm tới trả thù ta đấy chứ?”
Tư Cửu cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi yên tâm đi, vị Lâm đại nhân kia trẻ người non dạ, thật sự rất ngây thơ, chỉ sợ trốn ngươi còn không kịp, hơi sức đây mà đi tìm ngươi so đo việc này, chỉ là Vương gia chúng ta …”
Hắn ta khựng lại một chút, cười nói: “Kỹ thuật diễn của ngươi ngày hôm đó vụng về như vậy ngoại trừ lừa được cậu ấm Lâm gia, thì làm sao có thể gạt được Vương gia chúng ta chứ, ngài ấy chỉ là tương kế tựu kế mà thôi.”
Trần Hà Hoa nghe vậy liền nhẹ nhàng thở ra, vội vã không kịp thở nhanh chóng nịnh bợ nói: “Đúng đúng đúng, luyến tiếc hài tử thì không bắt được sói*, Vương gia đúng là liệu sự như thần.”
*ý là một ẩn dụ mà bạn phải trả một cái giá tương xứng để đạt được một mục tiêu nhất định, để đánh một con sói có nguy cơ để một đứa trẻ mất mạng, cách làm này quá tàn nhẫn và cái giá phải trả là quá cao.
Sắc mặt Tư Cửu nhanh chóng cứng đờ.
Hắn ta vốn là đang có ý ca ngợi Vương gia nhà hắn, sao lời nói đi qua miệng phụ nhân này dường như lại thay đổi ý vị như vậy.
Cái gì gọi là luyến tiếc hài tử thì không bắt được sói?
Hy sinh chính mình, đổi lấy lợi ích thì gọi là đổi trẻ con để bắt sói.
Vậy thì Vương gia của bọn hắn đã hy sinh cái gì?
Trinh tiết sao?
Tư Cửu càng nghĩ càng đổ mồ hôi lạnh, lạnh mặt nhìn qua Trần Hà Hoa, nói: “Còn không mau đi!”
Trần Hà Hoa nhìn thấy khuôn mặt hắn ta mới vừa nãy còn đang tươi cười, ngay sau đó liền ra vẻ như sắp rút đao giết người, vội vàng đi ra ngoài.
Đợi đến tối, Tiết lão thái thái lại hỏi Khương Vạn Nương: “Nghe nói ngày hôm nay Ngũ nha đầu lại làm càn làm quấy, nàng ta có gây chuyện với ngươi không?”
Khương Vạn Nương nghe thấy bà quan tâm đến mình, trong lòng cảm động, chỉ nói: “Không có, Ngũ muội muội là nhỏ tuổi nhất, Tam tỷ tỷ và Tứ tỷ tỷ đều có thể bao dung nàng ấy, sao ta lại không thể chứ?”
“Tứ tỷ tỷ của ngươi cũng không quá nuông chiều nàng ta đâu, nàng ta khi còn bé bị ngũ nha đầu chọc ghẹo, còn đánh nhau với Ngũ nha đầu không ít lần đấy.” Tiết lão thái thái lại nói: “Tam tỷ tỷ ngươi thật ra rất dịu dàng, hẳn là do thân phận con vợ lẽ, cho nên đối với muội muội trong nhà cũng rất e ngai, nhưng mà tính tình nàng ta là tốt nhất trong đám hài tử, ngươi rảnh rỗi thì có thể trò chuyện với nàng ta cũng tốt.”
Khương Vạn Nương gật gật đầu, lại nói với Tiết lão thái thái chuyện ban ngày gặp được phu nhân Tam phòng.
Thế nhưng cuộc trò chuyện lén lút không mấy vui vẻ giữa nàng và Trang Cẩm Ngu đương nhiên là không được nhắc tới.
Tiết lão thái thái nghe nàng được Trang thị mời đến tam phòng uống trà, thì có chút ngạc nhiên nhướng mày, nhưng mà cũng không nói gì thêm, chỉ nói với nàng tình hình ở tam phòng.
Lão gia tam phòng Tiết Chí Đức ngoại trừ là người thừa kế tước vị của Tiết gia, hiện tại đang đảm nhận chức vị thị lang ở Lại bộ, là người có tiền đồ nhất so với trên dưới Tiết gia, cũng là trụ cột tương lai sau này của cả Tiết gia.
Đến nỗi lúc trước hỏi cưới Trang thị làm thê tử đều không phải chủ ý của Tiết lão thái thái, mà là do tự bản thân Tiết Chí Đức khi còn trẻ tự mình đến cửa cầu thân.
Trang thị kia chính là Ngưng Hoan quận chúa, cùng với Cẩn Vương Trang Cẩm Ngu đều là tôn nhi ruột thịt của Du Thái hậu, địa vị của nàng ta ở trong hoàng thất cũng không hề yếu kém so với công chúa, có thể cưới được tức phụ* như vậy, Tiết lão thái thái cũng phải thừa nhận là Tiết gia nhà bà đã trèo cao rồi.
*con dâu.
Thế nhưng sau khi Trang thị vào cửa, không chỉ nhiều năm không con, mà còn vô cùng lãnh đạm với phu quân.
Mấy năm trước Tiết lão thái thái còn nhìn thấy dáng vẻ xun xoe của nhi tử trước mặt Trang thị, thời gian qua đi, hai người bọn họ lại không còn mặn nồng như trước nữa.
Cho đến ngày hôm nay, tam phong vẫn chưa có một hài tử ruột thịt.
Mặc dù như vậy Tiết lão thái thái vẫn không muốn nạp thêm di nương cho nhi tử.
Khi còn trẻ Tiết lão thái thái và mấy di nương đó đã phải đấu nhau đến nỗi chết đi sống lại, toàn bộ Tiết gia suýt nữa đã bị một đám nữ nhân làm hỏng.
Chuyện này đã để lại bóng ma trong lòng bà, cho nên cũng chưa từng hỏi tới chuyện hậu viện nước sôi lửa bỏng của nhi tử.
Khương Vạn Nương nghe được việc nhà tam phòng, lúc này ấn tượng đối với người của tam phòng càng lúc càng sâu.
Ban đêm trước khi đi ngủ, trong đầu nàng lại nghĩ đến Trang Cẩm Ngu.
Nàng lật người qua đối diện vách tường, nghĩ đến việc hắn thế mà thật sự không hề biết chuyện gì đã xảy ra.
Nàng không nhịn được thầm cảm thấy may mắn.
Càng nghĩ càng thấy thẹn lấy chăn che lên mặt, vì suy nghĩ cảm thấy may mắn của chính mình mà nóng mặt.
Nàng thật sự sợ.
Nếu như chuyện kia đã thật sự xảy ra rồi, nàng cũng không sợ người khác biết nàng đã không còn trong trắng.
Thế nhưng nàng lại sợ người khác biết người cùng nàng xảy ra chuyện phòng the sương sớm chính là Trang Cẩm Ngu.
Nói vậy, cho dù là ngoại tổ mẫu, thì cũng rất xem thường nàng nhỉ?
Khương Vạn Nương nhắm mắt lại, biểu tình châm chọc của mọi người xung quan đồng loạt hiện lên trước mắt nàng.
Chắc là các nàng sẽ cảm thấy nàng đây là muốn leo lên nơi quyền quý nên mới làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy.
Thật ra là không phải …
Khương Vạn Nương đắp chăn che kín mặt, áp lực trong lòng càng lúc càng lớn.
Lúc ngoại tổ mẫu nói với nàng phụ thân đã dẫn theo di nương cùng đệ đệ rời khỏi kinh thành, ngoài mặt nàng vẫn luôn giữ bình tĩnh.
Nhưng trên thực tế, sau khi biết được phụ thân không nói lời đã rời đi trong nháy mắt, dường như cũng đã đem nỗi hổ thẹn cùng khổ sở của nàng đẩy lên tận đỉnh núi.
Nàng không phải là không oán trách phụ thân.
Nhưng nàng chỉ cần nghĩ đến viêc phụ thân suýt nữa đã vì nàng mà phải phế bỏ một chân, mọi oán hận trong lòng đều tan biến.
Để rồi cuối cùng, chỉ còn lại mình nàng ngậm đắng nuốt cay.
Vào lúc Khương gia rơi vào tuyệt cảnh, cô nương tốt một chút đều tự chọn cách kết liễu đời mình để giữ gìn thể diện.
Chỉ có một mình Khương Vạn Nương là kiên trì đến cuối cùng.
Không giống với những cô nương đó chính là, các nàng chỉ trải qua cảm giác tuyệt vọng một lần rồi thôi.
Mà chính nàng từ hố sâu này, rơi xuống một hố sâu tuyệt vọng khác.
Nàng thật sự không cam lòng.
Sắp chìm vào giấc ngủ, Khương Vạn Nương hồi tưởng, vứt bỏ những ý nghĩ xấu hổ kia, nàng và Trang Cẩm Ngu chẳng qua chỉ là một lần giao dịch nặc danh.
Hắn cần, nàng cho, hắn còn nợ nàng một yêu cầu, nàng không dám ngẩng đầu trước mặt người ngoài, vì nguyên cớ gì cũng không dám nẩng đầu trước mặt hắn?