Chương 8: Nhặt được món hời
"Em mà không làm như thế này, bọn họ chắc chắn sẽ đánh chết em!"
"Em đáng thương lắm, trên có mẹ già chín mươi đang nằm liệt giường, dưới có hai cô con gái còn đang ngoe ngoe đòi bú, vợ em bỏ em theo ông hàng xóm họ Vương rồi!"
"Ôi trời ơi, sao số em lại khổ thế này?"
Lâm Hải khóc vô cùng đáng thương, bây giờ gã hối hận đến xanh ruột rồi, nếu như ban nãy trói tên yêu quái này lại thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, Triệu Lỗi thực sự quá huênh hoang.
"Tôi khuyên anh nên đi làm giám định cha con!", Lâm Tiêu Khánh xoa mũi, thực sự không hiểu tại sao họ Lâm lại có một tên cặn bã đến vậy.
Lâm Hải khổ tâm vô cùng, nhưng chỉ có thể liên tục gật đầu: "Em... em... nhất định sẽ làm giám định, về liền..."
Nói đến cuối câu, Lâm Tiêu Khánh cảm thấy bực mình, anh tát một phát khiến tên nhát gan này ngất xỉu. Chứng cứ phạm tội của tên này rất rõ ràng, chắc cũng đủ để phán gã mười mấy năm tù giam.
Tốc độ của cảnh sát rất nhanh, Ngô Sơn dẫn đầu lại chính là cục phó cục cảnh sát, quả thực dọa anh sợ giật mình, đây rõ ràng là lấy dao mổ trâu đi giết gà mà!
Mười mấy cảnh sát súng đạn sẵn sàng xông vào, nhìn thấy cảnh trước mắt liền sợ ngây người, Ngô Sơn nhíu mày: "Cậu làm à?"
"Đúng vậy!", Lâm Tiêu Khánh gật đầu, anh cũng không cần thiết phải giấu danh tính khi làm mấy chuyện vì dân trừ hại: "Trong này có đoạn ghi âm".
"Cậu còn ghi âm lại?", Ngô Sơn càng ngạc nhiên hơn, nhìn thấy Lâm Tiêu Khánh gật đầu thừa nhận liền cười lớn: "Ha ha..."
"Tốt quá, tôi giám sát lũ ranh con này khá lâu rồi, đến nay đã có chứng cứ, cuối cùng cũng có thể khởi tố bọn chúng rồi".
Ông ấy cũng bất lực, mặc dù theo dõi lũ này rất lâu rồi, nhưng khổ ở chỗ không có chứng cứ, nên vẫn không bắt giam được bọn chúng, cho nên Lâm Tiêu Khánh thực sự giúp ông ấy rất nhiều.
Lâm Tiêu Khánh add Zalo của Ngô Sơn, gửi chứng cứ quý giá cho ông ấy, sau đó nói: "Tôi đi được chưa?"
"Đương nhiên là được rồi", Ngô Sơn cười nói: "Lần sau có chuyện tốt như này thì cứ liên lạc thẳng với tôi".
Vì vụ án này, ông ấy bận đến đầu bù tóc rối, ngày nào cũng chịu một đống áp lực. Ông cũng từng phái người đi nằm vùng, chỉ là lũ côn đồ này rất gian xảo, chưa bao giờ mắc bẫy.
"Đương nhiên rồi!", Lâm Tiêu Khánh gật đầu, đệ tử của Thiên Cơ Môn trước giờ không bao giờ chối từ chuyện thay trời hành đạo.
Ra khỏi Cổ Hiên Trai, Lâm Tiêu Khánh đi dạo một vòng, mất nhiều thời gian như vậy mà chẳng làm được gì, đúng là có hơi buồn.
"Cái này tôi bán giá hai nghìn, không mua thì cút!", một ông chủ bày sạp hàng bên đường trông khoảng năm mươi tuổi đang mặc cả với mọi người, trông có vẻ rất bực mình.
"Có điên mới mua mấy thứ rẻ rách này!"
"Đi thôi, đi thôi, chỉ là một tên bán hàng giả mà kiêu ngạo đến vậy".
"..."
Tiếng ồn ào ở nơi đây đã thu hút sự chú ý của Lâm Tiêu Khánh, sạp hàng này bán rất nhiều món đồ linh tinh, tầm thường, nhưng có một gậy ngọc Như Ý trắng như sữa nhẵn mịn đang phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt dưới mắt Thiên Cơ.
Ông già từng nói với anh ánh sáng xanh kia là linh khí, chỉ có món đồ tốt của niên đại trước mới có. Cũng có thể nói, gậy ngọc Như Ý này không phải vật tầm thường.
"Tôi lấy cái này!", sợ đêm dài lắm mộng, Lâm Tiêu Khánh lập tức cầm lấy gậy ngọc Như Ý.
"Cậu lấy cái này?", ông chủ nhíu mày nhìn: "Nói thật với cậu, tôi đã nhờ đại sư Trương Văn giám định món đồ này rồi, là hàng giả, ông ta nói chỉ đáng giá một trăm tệ nên tôi không bán cho ông ta".
Ông chủ cũng rất thành thật, khiến cho Lâm Tiêu Khánh có hơi ngại, thầm cảm thấy buồn thay cho ông ấy, sao lại tìm đến tên lừa đảo Trương Văn này vậy?
Mặc dù anh không hiểu về đồ cổ, nhưng mắt Thiên Cơ nói cho anh biết là nó là đồ thật. Tên Trương Văn chữa lợn lành thành lợn què, nếu không chỉ với hai nghìn tệ sao có thể mua được thứ tốt như này.
Chỉ là bắt nạt người thật thà trong lòng cũng chẳng thoải mái gì.
"Nó mà là đồ thật thì tôi thực sự không mua nổi", Lâm Tiêu Khánh cười nói: "Tôi chỉ thấy đẹp nên định mua về trang trí thôi".
"Cũng đúng", ông chủ gật đầu: "Cậu nhóc có vẻ thành thật, tôi giảm giá cho cậu, tôi chỉ bán với giá một nghìn tệ thôi. Nhưng tôi nói trước, mua rồi không được trả lại đâu".
Hai người không biết rằng Trương Văn cũng biết đôi chút về phương diện này, nói nó là đồ giả thực ra là để mua với giá rẻ. Vì ông ta bị thổi phồng ở vùng này nên cũng được coi là có chút danh tiếng, vậy nên người khác sẽ không mua.
Còn người thực sự hiểu ai lại đến sạp hàng bên đường mua đồ chứ?
Chỉ là ông ta không ngờ rằng mình sẽ vào tù, cuối cùng lại để Lâm Tiêu Khánh nhặt được món hời này.
Mua nó với giá một nghìn tệ thực sự trái với lương tâm anh, nhưng suy xét đến tình hình hiện tại, anh đành đưa một nghìn rưỡi, trước lúc đi còn không quên tính cho ông chủ một quẻ.
Ông chủ kia nhìn anh rời đi như kẻ ngốc, sống lâu như vậy rồi, ông ấy chưa từng gặp một ai như anh.
...
Lúc này có hai chiếc xe sang đỗ ở chỗ đỗ xe trước cửa Thiên Cơ Môn, một chiếc BMW 7 Series, còn cả một chiếc Buick.
"Tô thiếu gia, hình như hôm nay thằng nhãi này không ở đây!", người đàn ông cường tráng xăm khắp người để đầu tróc nhíu mày nói: "Liệu có phải tên này sợ chúng ta đến tính sổ với hắn nên hắn bỏ trốn rồi không?"
"Vậy cứ đợi đi, ông đây không tin hắn có thể trốn được", trên trán Tô Minh Viễn quấn một lớp băng gạc.
Trong mắt anh ta lóe lên vẻ tàn khốc. Lâm Tiêu Khánh sống ở đây, hòa thượng chạy được miếu thì không, thể nào cũng tóm được anh.
Hôm nay anh ta đen đủi thật, cái miệng quạ đen của Lâm Tiêu Khánh quá linh nghiệm, khiến anh ta làm gì cũng không thuận lợi. Đi đường té vấp thì thôi đi, đằng này còn ngã xuống cống.
Anh ta nuốt không trôi cục tức này, vậy nên cho dù bản thân đen đủi cũng phải kéo Lâm Tiêu Khánh đen đủi theo.
"Tô thiếu gia, thằng nhóc đó về rồi!", Đàm Lãng chỉ ra ngoài cửa xe, mặt mày hưng phấn.
Tô Minh Viễn nhìn thấy Lâm Tiêu Khánh, tức không chịu được nói: "Mẹ kiếp, gọi anh em đến đi!"
Lâm Tiêu Khánh cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không quá để tâm, chắc là trong túi không có tiền nên cảm thấy hoảng đây. Anh lười biếng nằm trên ghế, chờ khách đến.
"Mẹ kiếp!", Tô Minh Viễn tức giận xông vào: "Còn biết về à!"
Lâm Tiêu Khánh khó hiểu đánh giá tám tên này, tâm tình vô cùng khó chịu: "Anh lại nổi điên gì vậy?"
"Nổi điên cái đầu anh ấy!", Tô Minh Viễn chỉ vào băng gạc trên đầu, tức giận không chịu được: "Đều tại cái mồm quạ đen của anh".
"Liên quan quái gì đến tôi?", Lâm Tiêu Khánh vô cùng bất lực: "Chẳng phải tôi nhắc anh trước rồi sao? À đúng rồi, quẻ bỏi này linh ứng rồi, anh có muốn trả tiền để phá giải không?"
"Ha ha...", Tô Minh Viễn cười khẩy, ngồi xuống: "Chẳng phải anh biết coi bói sao?"
"Vậy thì tự bói cho mình một quẻ xem tôi muốn cái gì! Nếu không chuẩn thì đừng trách tôi đập biển hiệu của anh".
Lâm Tiêu Khánh biết Tô Minh Viễn đến đây là để gây chuyện. Anh nhìn Tô Minh Viễn đang lầm bầm như thằng ngu, trong ngành coi bói này luôn có quy định coi cho người khác chứ không coi cho bản thân.
Huống hồ cho dù anh có bói đúng, Tô Minh Viễn cũng sẽ học theo Long Vương sông Kinh Hà, nghịch thiên cải mệnh cuối cùng bị trời phạt, cho nên một khi bói cho mình thì cũng đồng nghĩa với việc gián tiếp hại anh ta.
Nhìn thấy Lâm Tiêu Khánh chần chừ, Tô Minh Viễn cười khẩy: "Ông đây không rảnh để chờ, nếu anh không bói thì tôi sẽ đập biển hiệu của anh ngay bây giờ".