• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Nhuy chẳng nói nên lời.

Cho nên anh Ngôn = Ngôn Úc = Chu Dư Ngôn = cái người vừa mới bị cậu nói đánh gãy chân anh Ngôn =???

Một loạt công thức kỳ dị xuất hiện trong đầu Giang Nhuy.

Xong đời.

Sau phút chốc đầu óc trống không, trong đầu Giang Nhuy chỉ còn lại hai chữ này.

Cậu cứng ngắc quay đầu nhìn sang Chu Dư Ngôn lần nữa, trên khuôn mặt mang biểu cảm nghi ngờ cuộc sống.

Cậu thật sự không phải đang nằm mơ chứ?

Nếu anh Ngôn chính là Chu Dư Ngôn, vậy… ban nãy cậu còn nói nhảm gì đó? Ở trước mặt anh Ngôn nói anh ấy tự đánh gãy chân mình?

Giang Nhuy rơi vào trong tư duy logic hỗn loạn, Chu Vận Ninh không hiểu gì giơ tay lên quơ quơ trước mắt cậu: “Đệ Đệ, cậu ổn chứ?”

“A.” Giang Nhuy hoàn hồn, khó khăn kéo ra một nụ cười trừ, “Không, không, chỉ là rất kinh ngạc…”

Ngoài mặt tuy bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hoảng loạn. Dường như phát hiện bí mật khủng khiếp nào đó, có thể bị diệt khẩu không?

Chu Vận Ninh không biết cảm xúc phức tạp trong lòng cậu vào giờ phút này, cô ấy mau chóng dời tầm mắt: “Em nói này, Chu Dư Ngôn, anh cũng liều mạng nhỉ?” Cô ấy thử vươn tay chọt chân anh, “Vì giả vờ người què còn bó thạch cao? Ơ, còn rất thật ——”

“Em làm gì?” Âm thanh lạnh như băng truyền tới, Chu Vận Ninh cứng đờ mau chóng thu tay về.

“Không, không có gì, chỉ muốn xem cái chân này của anh, thạch cao còn rất thật đấy.” Cô ấy cười gượng hai tiếng, định làm dịu bầu không khí.

“Cô Chu, Chu tổng không phải giả vờ, chân bị thương là thật.” Trợ lý Lưu ở bên cạnh đúng lúc lên tiếng giải thích.

“Hả? Thật, thật sự bị thương ư?” Chu Vận Ninh cười miễn cưỡng, “Là chuyện hồi nào? Sao em không biết?”

Chu Dư Ngôn lườm cô ấy, giọng điệu lạnh lùng: “Chuyện em không biết còn rất nhiều.”

Lúc này có người đi tới, đúng lúc giải thoát cô ấy khỏi khốn khó. Sức chú ý của Chu Dư Ngôn bị dời đi, anh hơi híp mắt nhìn sang người đàn ông đang đi tới. Anh nhớ mang mang người đó tên là Phương Gia Minh, giám đốc bộ phận đầu tư của tập đoàn Giang thị. Chu Dư Ngôn hơi nghiêng đầu nhìn sang trợ lý Lưu.

Trợ lý Lưu ngầm hiểu, lập tức tiến lên lễ phép hỏi: “Vị tiên sinh này, chào anh, xin hỏi anh tìm ai? Hiện tại lễ đính hôn còn chưa bắt đầu.”

“Tôi tới tìm Giang tổng.” Phương Gia Minh lời ít ý nhiều, ánh mắt chuyển sang Chu Dư Ngôn nói, “Chu tổng, chào anh, lần đầu gặp mặt. Tôi là Phương Gia Minh.”

“Cũng không phải lần đầu gặp mặt.” Chu Dư Ngôn nhìn thẳng anh ta, âm thanh lạnh tanh, “Lúc này anh Phương đến là để làm gì?”

“Là em bảo anh ấy đến giúp đỡ.” Âm thanh của Giang Lăng từ phía sau truyền đến.

Cô đã thay lễ phục, chiếc váy satin màu đỏ tía trễ vai, mái tóc xõa trên vai trông tùy ý.

Tầm mắt của Chu Dư Ngôn dừng trên người cô ba giây rồi mới lên tiếng: “Giúp đỡ?”

Giang Lăng giải thích: “Tiệc đính hôn luôn cần phải có người giúp tiếp đãi khách khứa.”

Chu Dư Ngôn im lặng: “Loại chuyện này anh cũng có thể làm được.”

Ánh mắt Giang Lăng rơi xuống hai chân anh, cô mỉm cười nói: “Nhưng hiện tại trông anh không tiện cho lắm.”

Chu Dư Ngôn: “…”

Giang Lăng mỉm cười: “Cần phải có người giúp tiếp đãi khách khứa.” Không đợi anh lên tiếng, cô lại nhìn sang Giang Nhuy, “Tiểu Nhuy, làm phiền em đưa Chu tổng lên phòng nghỉ trên lầu.”

“Hả? A, được.” Giang Nhuy chợt hoàn hồn, theo bản năng đáp lại, sau đó cậu theo phản xạ có điều kiện tiến lên đẩy Chu Dư Ngôn vào thang máy.

Cho đến khi cửa thang máy đóng lại, cậu mới như là tỉnh lại từ trong mộng.

Bàn tay Giang Nhuy đẩy xe lăn bất giác cứng đờ: “Chu Chu Chu tổng.”

Chu Dư Ngôn nhìn ra phía sau, lạnh nhạt nói: “Căng thẳng cái gì?”

Giang Nhuy mau chóng lắc đầu phủ nhận: “Tôi tôi tôi không căng thẳng.”

Chu Dư Ngôn chuyển tầm mắt: “Không phải cậu nói có thời gian mời tôi ăn cơm sao?”

“Không không không không không, trước đó tôi không biết thân phận của ngài, đã mạo phạm nhiều xin ngài thứ lỗi.” Giang Nhuy ứa ra mồ hôi lạnh.

Chu Dư Ngôn nói nhẹ nhàng: “Không gọi anh rể à?”

Xong đời.

Từ này lại nhảy ra.

Giang Nhuy chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, theo bản năng nói ra: “Chu tổng, xin lỗi!”

Chu Dư Ngôn hỏi: “Tại sao đột nhiên xin lỗi tôi?” Anh khựng lại, rồi nói, “Cậu cảm thấy tôi rất đáng sợ sao?”

Giang Nhuy mau chóng giải thích: “Không, không phải, chỉ là…chỉ là cảm thấy trước kia tôi không hiểu chuyện, ặc…”

Chu Dư Ngôn nói: “Cậu không cần câu nệ, cứ giống như hồi trước là được rồi.”

“Vâng.”

Trong lòng Giang Nhuy có nhiều thắc mắc, ví dụ như tại sao Ngôn Úc lại là Chu Dư Ngôn, giữa Giang Lăng và Ngôn Úc hoặc là Chu Dư Ngôn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà cậu…không dám hỏi.

Chu Dư Ngôn dường như nhìn thấu ý nghĩ của cậu, anh hỏi: “Cậu có chuyện muốn hỏi tôi phải không?”

“Ặc, không…”

Chu Dư Ngôn thở dài: “Chẳng lẽ cậu cũng cho rằng tôi đáng sợ như trong lời đồn sao?”

“Không phải!” Giang Nhuy nghe vậy bèn sốt ruột cất tiếng, “Em cảm thấy anh Ngôn là người tốt!”

Gọi như vậy cậu không hề khẩn trương.

“Trước đây em ở cùng anh, anh không giống như lời người khác nói ——” Giang Nhuy nói, “Hơn nữa, con người anh tốt lắm, lần đó ở giải thi đấu cúp Hi Quang anh còn cho em hộp cơm ngon, còn nói giúp em với chị Giang Lăng.”

Cậu dần dần thả lỏng tâm trạng, bắt đầu tán gẫu với Chu Dư Ngôn. Tán gẫu chưa được mấy câu, Giang Nhuy liền cảm động thật lòng gọi một tiếng “Anh rể”.

“Đúng rồi, Tiểu Nhuy.” Khi sắp đến phòng nghỉ, Chu Dư Ngôn bình tĩnh hỏi, “Có chuyện tôi muốn hỏi cậu.”

Giang Nhuy nghi hoặc: “Chuyện gì?”

Chu Dư Ngôn hỏi: “Cậu có biết chuyện giữa chị cậu và cái người Phương Gia Minh kia không?”

“Hở?” Ban nãy ở phòng tiệc Giang Nhuy cứ thất thần, không để ý có người tới.

Chu Dư Ngôn nhắc nhở: “Chính là người đàn ông ban nãy gặp ở phòng tiệc.”

“Là anh ta à.” Giang Nhuy bừng tỉnh hiểu ra, lập tức nhíu mày, “Hình như…chưa từng nghe qua, em cũng không rõ lắm. Có lẽ là một trong những người theo đuổi chị Giang Lăng, anh cũng biết hồi đi học chị ấy rất được yêu thích.”

Chu Dư Ngôn khựng lại: “Thế à?”

Giang Nhuy gãi đầu nói: “Cơ mà anh rể, anh muốn biết việc này sao không hỏi thẳng chị Giang Lăng?”

“Tôi cũng chỉ thấy tò mò thuận miệng hỏi thôi.” Chu Dư Ngôn đáp lại, âm thầm nói sang chuyện khác, “Cậu đưa tôi đến đây là được rồi, đi giúp chị cậu đi.”

“À, vâng.”

***

Hội trường đã chuẩn bị ổn thỏa, sắp tới thời gian tiến hành lễ đính hôn. Trong khoảng thời gian này, mọi việc thuận lợi không xuất hiện bất cứ tình huống gì. Ngoại trừ việc Giang Lăng ngoài ý muốn biết được đối tượng kết hôn của Giang Tầm chính là Phó Dĩ Hành. Cô liếc một cái là nhìn ra Phó Dĩ Hành cố ý, thế nhưng Giang Tầm ở đây cô cũng không tiện phát cáu.

Giang Lăng hít sâu một hơi, lạnh lùng liếc nhìn Phó Dĩ Hành: “Anh đi theo tôi.”

Bên này mới giải quyết xong chuyện của Giang Tầm và Phó Dĩ Hành, bên kia lại xảy ra chuyện ——

“Giang tổng, chủ tịch tiền nhiệm và vị thiếu gia kia đến rồi.”

Giang Thiệu Quân dẫn theo đứa con riêng đến gây chuyện.

“Tôi ra ngoài xem thử.” Giang Lăng lắng nghe trợ lý báo cáo, điềm tĩnh ném lại một câu rồi rời khỏi phòng nghỉ.

Rất nhanh trong gian phòng chỉ còn lại Phó Dĩ Hành. Cho đến khi không nghe thấy tiếng bước chân nào ở bên ngoài, anh ta mới đẩy cửa ra rời khỏi phòng. Vừa ra khỏi cửa thì đụng mặt Chu Dư Ngôn.

“Phó tổng, chuyện cậu khuân vác bị lộ rồi à, có cảm tưởng gì không?” Chu Dư Ngôn châm biếm.

“Ít nhiều có Chu tổng giúp đỡ, chị ấy mới nhận ra tôi.” Phó Dĩ Hành nhìn thẳng Chu Dư Ngôn, nở nụ cười nhạt, “Tình huống xấu hổ hình như chỉ còn lại một người.”

Chu Dư Ngôn nhíu mày: “Cậu nói cái gì?”

Phó Dĩ Hành có lòng nhắc nhở: “Chị ấy hình như đã biết chuyện anh giấu chị ấy. Cho nên, Chu tổng, chúc anh may mắn.”

Anh ta hả hê ném lại một câu rồi xoay người đi về phía thang máy.

Chu Dư Ngôn: “…”

***

Khi Giang Lăng đi theo trợ lý tiến vào phòng tiệc, Giang Thiệu Quân đang ở đó la hét.

“Giang Lăng đâu, bảo nó ra đây!”

Bên cạnh có người thấp giọng khuyên nhủ, nhưng bị ông ta tức giận hất tay ra.

Giang Lăng đi qua nở nụ cười: “Ba, ba ra ngoài khi nào? Sao không báo cho con biết? Để con sắp đặt người đi đón ba.”

Giang Thiệu Quân nhìn cô, trong mắt đầy lửa giận: “Tôi không ra ngoài thì còn chưa biết việc tốt chị đã làm.”

Giang Lăng làm như không hiểu: “Con làm cái gì?”

“Giang Lăng, chị thật sự có bản lĩnh!” Giang Thiệu Quân giận dữ, “Ai cho chị cái quyền đuổi đi quản lý cấp cao hả? Khai trừ công thần của tập đoàn, quét sạch hội đồng quản trị của tôi. Tôi đồng ý cho chị vào công ty, chị dùng cách này để báo đáp tôi à?”

“Chị, chị bảo ba đưa em ra nước ngoài có phải cũng là cố ý không?” Giang Vĩ Ngọc mang sắc mặt u ám cất tiếng.

Giang Lăng chẳng thèm nhìn Giang Vĩ Ngọc một cái, cô điềm tĩnh nói: “Ba, là ba quá nhân từ. Mặc kệ bọn sâu mọt kia làm xằng làm bậy nữa thì sớm muộn gì cũng sẽ kéo ngã tập đoàn. Huống hồ, ba vì tập đoàn làm lụng vất vả lâu như vậy, cũng là lúc về hưu hưởng phúc rồi.” Cô mỉm cười, “Ba yên tâm, con sẽ thay ba quản lý tập đoàn thật tốt. Về việc ba đang bị điều tra, con sẽ mời luật sư giỏi nhất cho ba.”

Giang Thiệu Quân chỉ vào cô, tức giận đến mức cả người phát run: “Chị! Đồ con gái phản nghịch! Chị chờ đó cho tôi!”

Ông ta mang sắc mặt u ám phất tay áo bỏ đi. Giang Vĩ Ngọc cũng mang ánh mắt âm u liếc Giang Lăng một cái, rồi đi theo Giang Thiệu Quân rời khỏi.

Trò hề này tan cuộc, nhưng khách khứa vẫn xôn xao thảo luận hồi lâu.

Giang Lăng coi như chẳng có chuyện gì, tiếp theo cô giới thiệu Giang Tầm với các khách khứa ở đây.

Sau khi cô bước xuống bục, Giang Nhuy đã đi tới nhỏ giọng nhắc nhở: “Chị Giang Lăng, trợ lý của chị bảo em nói với chị anh Chu tới rồi.”

Giang Lăng thu lại nụ cười, gật đầu nhẹ: “Được, chị biết rồi. Chị đi đón Chu Dư Ngôn, hai em trò chuyện trước đi.”

Tại lối vào phòng tiệc, Giang Lăng thấy trợ lý Lưu đẩy Chu Dư Ngôn đi tới, cô đi qua đón.

Chu Dư Ngôn nói: “Anh nghe trợ lý Lưu nói ban nãy Giang Thiệu Quân dẫn người đến gây sự?”

“Đã bị em đuổi đi rồi.” Giang Lăng hờ hững, tầm mắt cô dừng trên người anh, ánh mắt mang theo mấy phần cười như không cười.

“Sao thế? Bị bọn họ ảnh hưởng đến tâm trạng à?” Chu Dư Ngôn hỏi.

Giang Lăng đáp lại: “Không phải bọn họ ảnh hưởng đến tâm trạng của em.”

Chu Dư Ngôn nhớ tới lời nói của Phó Dĩ Hành, anh theo bản năng nắm chặt tay vịn xe lăn.

Giang Lăng cúi người tới gần bên tai anh, cô mỉm cười hỏi: “Chu Dư Ngôn, có phải anh đã biết trước chuyện của em gái em và Phó Dĩ Hành hay không?”

“…” Chu Dư Ngôn khựng lại, hơi nghiêng đầu.

“Trở về lại tính sổ với anh.” Giang Lăng thấp giọng nhưng khóe miệng vẫn giữ nụ cười.

Qua cái nhìn của người ngoài thì bọn họ đang thân mật nói chuyện. Cô thì thầm nhỏ nhẹ, ánh mắt nhìn anh không giấu được vẻ dịu dàng.

“Lăng Lăng, anh…”

Giang Lăng không cho anh cơ hội nói chuyện, cô đi tới phía sau anh nhận lấy xe lăn từ tay trợ lý Lưu, đẩy anh tiến vào phòng tiệc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK