Nhìn mái tóc đen dài cùng khuôn mặt trắng bệch ngoài cửa sổ, tôi nhất thời không biết người đó là ai.
Phù Ngàn... Nhưng tôi không ngờ, cô ta có thể tự do hành động, còn chủ động tới tìm tôi. Mặc dù nụ cười trên mặt cô ta hơi cứng nhắc, nhưng đã cố gắng thể hiện ý tốt của mình rồi. Tôi sờ dao cạo trong túi quần, rồi cầm bằng tay phải, lúc này mới đi tới chỗ cửa sổ.
Đây là tầng hai, tôi vốn tưởng rằng Phù Ngàn sẽ dùng pháp thuật nào đó giống Mặc Dạ và Liễu Đông Phương, để lơ lửng trên không.
Nhưng đợi tới khi tôi đến bên cửa sổ, mới nhận ra mái tóc đen của Phù Ngàn dựng đứng, cả người cô ta được tóc chống đỡ, gần như hòa vào màn đêm, chỉ lộ ra khuôn mặt trắng bệch.
Có lẽ là vì thường xuyên không nhìn thấy ánh mặt trời, nên mặt cô ta trắng bệch như tờ giấy, ngay cả môi cũng không còn chút máu, mắt trắng dã.
Nhưng đúng như quan tài rắn nói, cô ta thật sự rất xinh đẹp, là kiểu đẹp thánh thiện như tỏa ra hào quang.
Tôi đứng trước cửa sổ nhìn cô ta, không thể ngờ rằng, người Phù Ngàn lại dài như vậy, nhưng cơ thể mềm mại như rắn bị máu tóc dài che khuất đó, lại có thể đứng vững.
Vì không nhìn thấy rõ, nên tôi không bị hủy hoại tam quan như lời Liễu Đông Phương. Thấy Phù Ngàn, tôi cũng không biết phải nói gì. Cô ta nhìn xuống bụng tôi, đôi mắt trắng da hiện lên vẻ vui mừng, một nhúm tóc bỗng cuộn lên từ bên mặt cô ta.
Chỉ thấy một quả trứng vỏ mềm được nhúm tóc đen bao bọc, có màu trắng xám như mấy người Vụ Thi Mạn đã nói.
“Ăn” Phù Ngàn dùng tóc quấn quả trứng đưa tới trước mặt tôi, cố gắng nở nụ cười cứng ngắc.
Cô ta nhìn xuống bụng tôi, vô cùng khó khăn thốt ra một chữ: “Tốt” Giọng cô ta rất gượng gạo, rõ ràng đã không nói chuyện trong thời gian dài. Nhưng hàm ý rất đơn giản dễ hiểu, cô ta bảo tôi ăn quả trứng rắn này, sẽ rất tốt cho tôi.
Tôi nhìn quả trứng màu xám đen và nhúm tóc như có sự sống đó, rồi vươn tay nhận lấy, đầu ngón tay khẽ vuốt ve nhúm tóc đen nhánh đó.
Mới đầu tay tôi hơi lành lạnh, như ngọc như đá, mềm mại như lụa.
Như cảm nhận được tôi đang vuốt xe, nhúm tóc đó rất tự nhiên quấn lấy tôi, Phù Ngàn cũng nở nụ cười với tôi, lần này cô ta đã cười tự nhiên hơi nhiều.
Nhưng đầu ngón tay vừa quấn lấy sợi tóc, tôi nhìn Phù Ngàn định hỏi cô ta tới đây bằng cách nào, thì gương mặt trắng bệch của cô ta bỗng lộ ra vẻ kinh ngạc, vội thu nhúm tóc đó về.
Rồi cô ta trượt xuống như rắn, mái tóc đen nhánh tản ra, cả người cô ta hòa cùng một thể với mái tóc đen, nháy mắt đã biến mất trong màn đêm.
Cửa tầng một mở ra, có ai đó đang gấp gáp chạy lên đây. Hà Cực đã xuất hiện trước sân tầng một, rồi quay đầu nhìn lên tầng hai. Tôi dứt khoát nhìn xuống dưới hỏi anh ta: “Đạo trưởng Hà Cực, xảy ra chuyện gì vậy?” Hà Cực chỉ thâm trầm nhìn tôi, rồi lại xoay người đi vào. Đúng lúc này, cửa phòng tôi bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Tôi vội cất trứng rắn, rồi mới đi ra mở cửa, chỉ thấy mễ bà Tần đang đứng trước cửa phòng tôi, nhìn tôi hỏi: “Lúc nãy cháu có nhìn thấy thứ gì bên ngoài không?”
“Là rắn ạ?” Không biết tại sao, tôi bỗng không muốn nói chuyện trứng rắn cho mễ bà Tần biết.
Rồi tôi trầm giọng nói: “Lúc nãy cháu đã thò đầu ra nhìn, nhưng không nhìn thấy gì cả, là ở tầng một à?” Mễ bà Tần lại bắt đầu ho, rồi vẫy tay gọi tôi: “Ông Hồ không sao rồi.” Dứt lời bà bảo tôi đi cùng bà, lúc này tôi mới biết, ông Hồ đang ở phòng đối diện.
Giờ ông ta đang nằm yên ổn trên giường, nói đúng hơn là nằm sấp trên giường, vì đầu rắn đã bị đập nát, mặc dù đã mọc ra lại, nhưng trông có vẻ hơi yếu ớt, như chồi non mới nhú, sặc sỡ pha lẫn chút trong suốt.
Xương đầu rắn đã hợp thành một với ông Hồ, hơn nữa giờ mắt rắn đang mở ra, nhìn tôi đầy căm hận, rồi há miệng định thè lưỡi ra, nhưng tiếc rằng lưỡi rắn cũng bị tôi đập đứt, chưa mọc ra kịp, nên giờ miệng trống hoắc, không phát ra âm thanh nào.
Thanh niên phụ trách hậu cần cầm một miếng vải đen tới, trùm đầu rắn lại: “Sáng mai nó sẽ khỏi hẳn thôi.” Xem ra Vấn Thiên Tông đã nghiên cứu không ít về phương diện này, ngay cả thời gian hồi phục cũng nắm rất rõ. Tôi có ấn tượng rất sâu đậm với thanh niên này, hình như toàn bộ việc vặt đều do anh ta làm.
Hơn nữa hình như anh ta đang chăm sóc ông Hồ, nên tôi liền hỏi: “Nếu ông ta không nói gì, thì tại sao không đốt ông ta ngay đi?”
Thanh niên liếc nhìn tôi, khẽ cười nói: “Lúc vấn mễ, ông Hồ trượt thẳng từ tầng hai xuống, lúc ông ta nhào về phía
cô, nói muốn giết cô, cô có cảm thấy sai sai chỗ nào không?”
Hình như anh ta đã nhìn thấu chuyện gì đó, tôi nghĩ tới dáng vẻ di chuyển kỳ lạ của ông Hồ, rồi hít sâu một hơi nói: “Quan tài rắn cũng mong tôi sinh thai rắn ra, nhưng con rắn này thì không?”
Dù gì ngay cả Cốc Phùng Xuân cũng biết tôi mang thai rắn, nên quan tài rắn sẽ không để tôi chết.
Nhưng rõ ràng con rắn trong người ông Hồ muốn giết thai rắn trong bụng tôi.
Cả con rắn trong người Trần Toàn nữa, hình như nó cũng muốn giết tôi, chứ không muốn tôi hiến tế cho quan tài rắn?
Thanh niên gật đầu nói: “Có lẽ chuyện này có liên quan đến thứ trấn áp quan tài rắn, điều này chứng tỏ cũng có một số ít rắn trốn ra ngoài đối đầu nhận thức với quan tài rắn, đây chính là tác dụng khi chúng ta giữ lại ông Hồ”
Giờ tôi mới quan sát kỹ thanh niên này, trông anh ta còn trẻ hơn Hà Ca.
Mặc dù dáng người cao ráo, nhưng râu dưới cằm chỉ mới lú nhú, nói là thanh niên thì chưa chắc, có lẽ người ta chỉ là một thiếu niên. Lúc tôi đang quan sát anh ta, thì Hà Ca bỗng đứng bên ngoài gõ cửa, thanh niên lại mở vải đen ra nhìn đầu rắn, không tiếp tục nói chuyện với tôi nữa.
Hà Ca vẫy tay gọi tôi: “Có lẽ thứ ở bên ngoài lúc nãy là nhắm vào cô.”
Anh ta lật tay đưa một lá bùa cho tôi: “Đây là bùa truyền tin, dùng máu tinh chất trong người tôi để vẽ, nếu cô gặp chuyện gì, cứ việc xé rách lá bùa, tôi sẽ tới đó ngay.”
Đây cũng xem như là lá bùa triệu hoán? Tôi nhận lấy, rồi cảm ơn Hà Ca. Thanh niên đó nói với Hà Ca: “Anh tới thật đúng lúc, mau giúp tôi một chuyện đi” Giọng anh ta rất bình thản, Hà Ca vội đi vào, rồi tiện tay đóng cửa lại. Tôi nhìn cánh cửa đã đóng chặt, rồi dời mắt nhìn mễ bà Tần, bà ấy chỉ cười ha hả với tôi. Bà ấy cùng tôi quay về phòng, rồi đảo mắt nói: “Ở đây tốt hơn nhà tôi nhiều” Giờ đã rất khuya rồi, rõ ràng bà ấy không định quay về, thậm chí tôi còn không dám nhìn chỗ đã giấu trứng rắn. Mà chỉ vén chăn nói: “Nếu bà nói không an toàn, thì tối nay chúng ta ngủ chung đi.”
“Được, nhưng buổi tối bà họ rất dữ dội, nên cháu đừng chê bà ồn không cho cháu ngủ” Mễ bà Tần ngồi bên giường lặng lẽ nhìn tôi.
Rồi dời mắt nhìn chỗ tôi đã giấu trứng mắt: “Long Duy, cháu biết Phù Ngàn là ai không?”
Tôi bỗng ngừng động tác vén chăn, khẽ ừm một tiếng: “Là người phụ nữ trên gác lửng thôn Hồi Long.” “Bà không chỉ người đó” Mễ bà Tần xoa tay nói với tôi: “Cháu biết tại sao Phù Ngàn lại bị nhốt trên gác lửng, sinh nhiều trứng rắn như thế không?”
Tôi nghiệm mặt nhìn mễ bà Tần, hình như bà ấy đã ngừng họ.
Bà ấy thâm trầm nhìn tôi: “Thật ra là có thể hiểu tại sao xa quân và Liễu Đông Phương không cho cháu gặp cô ta, giờ cháu đang mang thai rắn, có lẽ cô ta cảm nhận được, nên mới tới đây tìm cháu”
“Tại sao?” Tôi ngồi trên giường, nhìn mễ bà Tần: “Cô ta liên quan gì đến cháu?”
Mễ bà Tần thở hổn hển, đôi mắt vẩn đục nhìn tôi như rất hạ quyết tâm, rồi mới lên tiếng: “Cháu biết trước đây Long Duy từng đầu thai một lần đúng không? Xà quân và Liễu Đông Phương đều không che giấu chuyện này.”
Tôi khẽ đáp ừm: “Là Long Duy đã hiến tế cho quan tài rắn, nhưng không sinh được thai rắn đó ư?” “Cô ấy sinh rồi” Mễ bà Tần trầm giọng đáp, rồi gượng cười: “Hơn nữa không chỉ có một, mà là rất rất nhiều... nhưng hình như lúc cô ấy nhập vào quan tài rắn rồi ra ngoài, đã xảy ra vấn đề, nên âm hồn bị xà quân cưỡng ép hút ra ngoài, dẫn đến cơ thể và quân bị hao tổn, đành phải ẩn mình trong ngọc hắc xà.”
“Mặc Dạ?” Tôi nhíu mày, gượng cười: “Dù gì bản thân cô ấy cũng chôn cất trong quan tài rắn, thì liên quan gì đến việc hút hồn? Hơn nữa chuyển thể luân hồi cũng tổn thương đến quan tài rắn ư?”
“Hoàn toàn ngược lại” Mễ bà Tần nhìn tôi, khẽ nói: “Cháu cứ nhìn con rắn trong người ông Hồ thì biết, quan tài rắn đã bị pha nhiễm, xuất hiện mấy nhận thức khác, nên lúc đó xà quân mới để một cỗ thi thể vào quan tài rắn”
Mễ bà Tần nói xong thì chuyển đề tài: “Nhưng lúc đầu thai không giống cháu, nên gọi thẳng là Long Duy.”
Trong đầu tôi bỗng trở nên căng thẳng, hơi mơ màng nhìn mễ bà Tần: “Vậy Long Duy trước khi đầu thai tên gì?” Hình như Mặc Dạ và Liễu Đông Phương rất quan tâm Phù Ngàn, quan tài rắn còn so sánh tôi với cô ta... Nhưng bọn họ không cho tôi gặp Phù Ngàn, mà cô ta tự tới tìm tôi...
Mễ bà Tần nhìn tôi khẽ nói: “Hình như là quân có quan hệ rất sâu đậm với huyết thống nhà họ Long, nên việc di truyền nhà họ Long rất quan trọng, thật ra xà bà đầu thai xuất quan, là để nối tiếp huyết thống nhà họ Long”
“Long Duy trước khi đầu thai tên gì?” Tôi nhìn mễ bà Tần, bỗng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Hình như có thứ gì đó đang nhanh chóng sụp đổ, tôi lại cảm thấy dạ dày cuộn trào, không ngừng trào ngược lên. Mễ bà Tần nhìn tôi, rồi trầm giọng đáp: “Lúc đó cô ấy tên là Long Phù Ngàn”