Mục lục
Bổn Cung Là Hoàng Hậu - Dương Bảo Ngọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Y Phương nghe tới đây có chút cứng họng,hai mắt cả kinh nhìn Yến Phi.

"Bổn cung là muốn cảnh cáo ngươi,ngươi đụng chạm đến tỷ tỷ,ắt sẽ có ngày gặp quả báo.Ngươi chỉ là một thượng tại,chức vị không cao nhưng lại có tâm cơ như vậy,thật khiến cho người khác cảm thấy buồn nôn."Yến phi khoanh tay.

"Nương nương,tần thiếp không hề vu oan cho hoàng hậu,là hoàng hậu hạ độc tần thiếp,nên mới bị cấm túc."Y Phương lấy hết dũng khí hai mươi mấy năm sống trên cuộc đời này ra đáp lại.

Nhưng nói xong những lời này,cô ta bỗng cảm thấy có chút chột dạ,nhưng bên ngoài vẫn phải tỏ vẻ "cây ngay không sợ chết đứng",bản thân mình nói thật nên rất tự tin.

Yến phi chỉ cười khinh một tiếng,cảm thấy người trước mặt là quá tự tin rồi mới dám nói ra những lời này.

Nhưng kẻ ác ắt sẽ có người trừng trị,Yến phi cũng không muốn chấp nhặt gì với loại người như Y Phương,chỉ nói:

"Ta chờ cái bộ dạng ngươi bị bóc trần sự thật, lúc đó ngươi thảm hại đến cỡ nào."



"Bổn cung mệt rồi,Hòa thượng tại cũng nên về đi,mất công bổn cung lại làm cho ngươi phải ở cung dưỡng bệnh thêm một tuần nữa thì khổ."

Y Phương cúi người rồi rời đi.

Ra đến cửa cung,Y Phương mới lộ ra cảm xúc thật của mình,hai chân nhỏ không kiềm được mà run rẩy,xém chút nữa là ngã xuống.

Cô ta nắm lấy tay cung nữ thân cận,cả người run rẩy không nói thành lời.

"Nương nương,người không sao chứ?"

"Không sao thì ta run rẩy làm gì,ngươi nói xem,ban nãy Yến phi thật là dọa người,ta ngoài mặt thì bình thản đối đáp,nhưng bên trong lại chẳng thể trụ nỗi."Y Phương thều thào.

"Nương nương,người đừng quá lo lắng."Cung nữ thân cận an ủi.

"Yến phi với hoàng hậu nương nương rất thân với nhau,hoàng hậu nương nương bị cấm túc như thế,dĩ nhiên Yến phi chắc chắn sẽ để mắt tới ta.Ai trong cung này cũng đều thật đáng sợ."Y Phương rùng mình.

"Chúng ta về cung nghỉ ngơi."

***



Phía bên này,Yên Vi đã làm xong bộ y phục,

ngày đêm làm không ngừng nghỉ,quả thực thành quả không tệ.

Yên Vi lần đầu làm ra một bộ trang phục,cũng cảm thấy vô cùng phấn khích,cô diện thử bộ y phục lên,vô cùng vừa vặn với bản thân.

"Hai ngươi thấy thế nào?"Yên Vi diện thử cho Hàn Thu và Lệ Chi nhận xét.

"Nương nương,người mặc lên thật đẹp."Hàn Thu không nhịn được mà cảm thán.

Yên Vi quả thực rất phù hợp với bộ y phục này, có lẽ thân chủ của cô vốn dĩ được sinh ra để mặc đồ đẹp,bộ trang phục nào Yên Vi khoác lên cũng rất phù hợp,nếu ở thời hiện đại chắc sẽ trở thành một người mẫu nổi tiếng rồi.

Yên Vi nhìn trong gương,không nhịn được mà cảm thán thân chủ này quả thực là được ông trời ưu ái.

Cô xoay vài vòng,cảm thấy rất vừa ý mình, liền đi ra ngoài sân nhún nhảy vài cái cho đã, cô thực hiện những động tác nhảy cơ bản,múa may vài cái.

Bộ trang phục đã hoàn thành,nhưng vẫn còn thiếu phụ kiện,trang sức.


Yên Vi đi ra ngoài cửa cung,gõ gõ vài cái,bên ngoài liền phát ra tiếng vọng lại:


"Nương nương,người cần gì?"


"Mang cho ta các loại đá màu và đồ làm trâm cài,nếu được thì lấy cho ta mười cây trâm chưa được trang trí."Yên Vi đáp lại,chờ đến lúc cô ra khỏi cung,cô nhất định sẽ ghi nhớ rõ hai khuôn mặt đã canh giữ cô một tháng liên tục.


"Dạ,nương nương đợi một lát."Một người đáp, lát sau nghe có tiếng di chuyển bước chân.


"Oke."Yên Vi đáp lại bằng câu tiếng anh,vui vẻ đi vào bên trong chơi.


Anh thị vệ còn lại bên ngoài chẳng hiểu gì.


... --------END--------...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK