Hôm trước Hứa Nguyên Hách nhìn chằm chằm Lý Ngật Chu một hồi lâu, lúc về nhà lại ngẫm nghĩ về những việc bạn trai phải làm.
Hôm sau Hà Ý Nã tan tầm thì bắt gặp Hứa Nguyên Hách đang đứng chờ dưới công ty.
Cô ấy sửng sốt, có hơi bất ngờ.
“Sao anh lại ở đây?”
Hứa Nguyên Hách buộc mình phải bình tĩnh: “À, tới đón em tan làm.”
Ý Nã lấy di động ra xem thời gian: “Nhưng hôm nay mới thứ tư, không phải là thứ sáu chúng ta mới……”
Hứa Nguyên Hách cười đáp: “Tới đón em tan làm mà cũng cần phải canh ngày à?”
Ý Nã dừng một lát, đáp: “Không cần, nhưng mà em chưa đặt nhà hàng.”
Hứa Nguyên Hách nói: “Anh mới đặt chỗ ở nhà hàng Tây rồi, tối nay em muốn ăn món Tây không? Nếu không muốn thì đổi chỗ khác cũng được.”
Phải nhẹ nhàng và ân cần. Đó là những tinh hoa anh ta đúc kết được từ hôm đó.
Giọng điệu nói chuyện của Hứa Nguyên Hách nhẹ nhàng hơn hẳn.
Ý Nã đáp: “Em sao cũng được cả, vậy ăn cơm Tây đi.”
“Vậy đi thôi.”
Hai người cùng nhau đi ăn cơm tại nhà hàng Tây.
Sau khi dùng xong món khai vị, phục vụ đem món món bít tết lên, Hứa Nguyên Hách cắt phần bít tết của mình và trao đổi nó với phần của Ý Nã.
“Em ăn phần này tiện hơn nè”
Đuôi lông mày Ý Nã hơi giần giật: “Cảm ơn……”
Hứa Nguyên Hách rất hài lòng khi nhìn thấy cô ấy ăn phần bít tết của mình.
Sau đó anh ta thử đút cô ấy ăn nhưng cố gắng mấy lần cũng chẳng thể nâng tây lên nổi.
Bỏ đi! Quá nhàm chán! Sao tên Lý Ngật Chu kia có thể bình tĩnh làm việc này cơ chứ?”
Loại trừ hành động “đút ăn” này đi, Hứa Nguyên Hách tính sử dụng các phương pháp khác.
Chẳng hạn như tản bộ sau khi ăn nè, mua hoa cho cô ấy nè.
Vào thời gian này có rất nhiều người tản bộ trên quảng trường, ven đường cũng có mấy sạp bán hoa.
Hứa Nguyên Hách nhớ kỹ hôm đó Lý Ngật Chu đã nói rằng phụ nữ sẽ thích hoa, vậy nên tặng hoa chắc chắn không sai.
Cho nên lúc đi ngang qua sạp bán hoa anh ta bèn kéo Ý Nã lại.
“Làm sao vậy?”
“Đợi một xíu.”
Anh ta tới sạp hoa hỏi chú bán hoa giá cả ra sao.
“Một cành hoa mười đồng, mua nhiều được tặng thêm một cành.”
Hứa Nguyên Hách duỗi tay cầm lấy một bó, anh ta lựa toàn mấy cành đỏ tươi, nói: “Lấy hết nhiêu đây.”
Tầm khoảng mười mấy cành hoa, chú bán hoa lập tức cười gói hoa lại cho anh ta, đáp:
“Được được, chờ một lát nhé!”
Ý Nã nhìn Hứa Nguyên Hách mua hoa, lại nhìn anh ta thanh toán rồi cầm lấy bó hoa đã được gói kỹ lưỡng đưa cho cô ấy.
Hoa hồng rất tươi, sắc đỏ của hoa trong màn đêm vô cùng đẹp.
Tim Ý Nã đập nhanh hơn, ngước mặt lên nhìn anh ta: “Cái này……Tặng em à?”
Hứa Nguyên Hách: “Ừm.”
Ý Nã nhận lấy hoa, hỏi: “Sao tự nhiên anh lại tặng hoa cho em vậy?”
Sao là sao, bạn trai tặng hoa cho bạn gái là điều bình thường mà?!
Hứa Nguyên Hách: “Em không thích hả?”
Ý Nã: “A…… Thích.”
“Sao lại không được tặng cơ chứ.”
Hứa Nguyên Hách vừa vui vẻ vừa tự hào đáp: “Anh nghe nói mỗi khi phụ nữ nhận được hoa sẽ thấy vui vẻ.”
Anh ấy muốn làm cho mình vui vẻ?
Vì sao?
Hứa Nguyên Hách thấy cô ấy hơi im lặng bèn hắng giọng nói: “Hoa vỉa hè không được gói lại cẩn thận cho lắm, lần sau anh sẽ vào tiệm hoa mua.”
“…… Cảm ơn.”
Tuy miệng nói thích nhưng có vẻ cô ấy không vui cho lắm.
Hứa Nguyên Hách cảm thấy có lẽ cô ấy cũng không thích hoa cho lắm.
Sau khi về nhà anh ta bực bội nằm trên sô pha, nhắn tin vào nhóm chat:【Ai nói phụ nữ đều thích hoa hả? Các cậu chắc chắn chứ?】
Triệu Kha:【Có ý gì?】
Lý Ngật Chu:【?】
Hứa Nguyên Hách:【Hôm nay tôi tặng hoa cho cô ấy nhưng cô ấy cũng chẳng vui vẻ gì cho lắm, tôi không nên tin mấy lời này mới phải】
Triệu Kha:【Hay là cậu tặng người ta hoa cẩm chướng?】
Hứa Nguyên Hách: 【Tôi biết phân biệt hoa nào là hoa nào mà! Mẹ nó, tôi tặng hoa hồng】
Triệu Kha: 【Vậy chắc là người ta không thích hoa… Hoặc là không thích người tặng hoa?】
Hứa Nguyên Hách: 【Cút.】
Hứa Nguyên Hách: 【Ngật Chu, trừ hoa ra cậu còn tặng gì nữa không?】
Lúc này ở một bên khác, Lý Ngật Chu đang định về phòng.
Phương Nam Chi thấy anh vừa đi vừa nhìn di động cười thì tò mò hỏi:: “Làm sao vậy anh?”
Lý Ngật Chu nằm xuống bên cạnh cô: “Có người xin lời khuyên.”
“Xin lời khuyên cái gì?”
Lý Ngật Chu trực tiếp cho Nam Chi xem di động mình, cô xem xong cũng không nhịn được mà mỉm cười: “Anh là quân sư hả, sao lại hỏi anh mấy cái này cơ chứ!”
Lý Ngật Chu ôm cô vào ngực, “Ừm, có lẽ do anh có vợ còn bọn họ thì không.”
“À… Vậy anh định trả lời anh ấy thế nào?”
Lý Ngật Chu nghĩ nghĩ: “Trong số những món quà anh tặng em thì em thích món nào nhất?”
Phương Nam Chi: “Mô hình?”
Lý Ngật Chu: “Em nghĩ anh ta sẽ làm mô hình à?”
Giọng nói anh có hơi khoe khoang.
Phương Nam Chi khẽ cười: “Tùy theo người nhận là ai thì sẽ có cách chọn quà khác nhau. Nếu không biết đối phương thích gì thì tặng những món phụ nữ đều thích.”
“Chẳng hạn như?”
“Nước hoa, trang sức, đồ trang điểm linh tinh gì đó?”
Lý Ngật Chu gật gật đầu: “Đúng là anh đã tặng em những thứ này rồi.”
……
Lý Ngật Chu liệt kê một danh sách qua tặng cho Hứa Nguyên Hách
Hứa Nguyên Hách nhận được danh sách thì cách ngày anh ta đi lựa nước hoa.
Anh ta chưa từng mua mấy món này, sau khi vào tiệm anh ta để nhân viên đề cử mấy mùi hương, sau đó lại cầm lọ nước hoa lên ngửi thử. Cuối cùng thì anh ta cũng tìm được một lọ nước hoa có vẻ rất phù hợp với Ý Nã.
Ngay tối đó anh ta đem lọ nước hoa sang nhà cô ấy.
Ý Nã đang sống một mình ở chung cư, sau khi nhận điện thoại của anh ta xong, cô ấy liền chạy xuống đại sảnh thì thấy Hứa Nguyên Hách đang đứng đợi.
Hôm nay anh ta diện một “combo” đen phác họa dáng người chững chạc với gương mặt góc cạnh rõ ràng, đường nét khuôn mặt sắc sảo.
Bước chân Ý Nã chậm lại, cô ấy gọi: “Hứa Nguyên Hách”
Anh ta cầm hộp quà đi về phía cô ấy, đồng thời cũng ôm một bó hoa trong lồng ngực.
“Tặng em”
“Cái này là……”
“Nước hoa, không biết có phải mùi hương mà em thích hay không nhưng mà mùi nó khá thơm.”
Đáy mắt Ý Nã lóe lên vẻ không thể tin được, nhưng khi cô ấy ngẩng đầu lên thì đôi mắt ấy đã khôi phục lại sự điềm tĩnh ban đầu: “Gần đây… Nhà anh đang giục anh hả?”
“Cái gì?”
“Hai ngày nay anh lạ lắm, hết tặng hoa rồi lại tặng quà.”
Hứa Nguyên Hách nhíu mày: “Em cảm thấy do nhà anh giục nên anh mới tặng quà cho em à?”
Ý Nã: “Vậy anh đây là?”
“Anh không thể làm thế vì bản thân mình ư?”
Ý Nã sửng sốt.
Trong lòng Hứa Nguyên Hách muốn phát điên: “Ý Nã, hôm ấy chúng ta hôn môi, là em hôn anh trước cơ mà, em không có cảm giác gì với anh ư?”
Hai tay Ý Nã ôm hoa hơi siết lại.
Hứa Nguyên Hách nhịn không được nói: “Anh không biết em nghĩ thế nào, là nổi hứng nhất thời hay là không phải. Nhưng anh muốn nói cho em biết hôm ấy anh hôn em không phải do anh uống nhiều, cũng không phải anh nổi hứng nhất thời, là anh đã nảy sinh cảm giác với em. Nên hiện giờ anh làm những việc này không phải vì người khác mà là vì bản thân anh. Ý Nã, nếu không thì chúng ta thử yêu nhau đi”
Ý Nã nhìn anh ta: “Chúng ta đang yêu nhau đấy thôi”
“Không phải dạng yêu đương như thế này mà là yêu đương nghiêm túc. Anh biết mình không hiểu rõ tâm tư phụ nữ nhưng anh có thể học, em có thể nói cho anh biết những chuyện anh làm chưa tốt, anh có thể sửa mà.”
Hứa Nguyên Hách nhìn chằm chằm biểu cảm của cô ấy, nói: “Cho nên, chúng ta nghiêm túc ở bên nhau thử xem, nhé?”
Cũng không biết có phải Hứa Nguyên Hách nhìn lầm rồi hay không, trong nháy mắt anh ta thốt ra những lời đó thì trong mắt Ý Nã có ánh nước, nhưng chớp mắt lại chẳng thấy đâu.
Cô ấy ôm bó hoa, rũ mắt xuống.
Im lặng một lúc lâu, cô ấy mới cất giọng khàn khàn đáp lại: “Được rồi…… Chúng ta nghiêm túc thử xem.”
——
Sau khi Hứa Nguyên Hách yêu đương, Triệu Kha khó có cơ hội hẹn gặp mặt, mới ban đầu cậu ta còn cảm thán “đứa nhỏ này cuối cùng cũng bước chân vào con đường yêu đương” sau đó lại chuyển sang căm phẫn “tên này trọng sắc khinh bạn.”
Hôm nay, là tiệc chúc mừng tác phẩm nào đó của Lý Ngật Chu nhận được giải thưởng được Triệu Kha tổ chức, tiệc chúc mừng đãi mấy người trong chính phủ và người ngoài ngành đã tổ chức từ trước rồi. Bữa tiệc này đơn giản chỉ là buổi tụ hội của hội bạn cùng nhau chúc mừng Lý Ngật Chu.
Cuối cùng hôm nay Triệu Kha mới bắt được Hứa Nguyên Hách.
“Đúng là mấy người lo yêu đương có khác, hai ngày trước tôi mời cậu ăn cơm còn không được! Sao? Rất vui vẻ hả!”
Hứa Nguyên Hách: “Do dạo này bận công việc quá, cậu còn nghĩ tôi bận yêu đương à?”
“Ái chà, đừng có biện hộ.”
Triệu Kha nói: “Bạn gái cậu đâu rồi, không phải nói hôm nay dẫn người đến ra mắt hả? Sao không thấy người đâu?”
Hứa Đình Ưu thò mặt qua nói: “Hôm nay chị dâu khá bận nên tới trễ xíu.”
Triệu Kha: “Gọi là chị dâu luôn rồi hả.”
Hứa Đình Ưu: “Không sao cả, mẹ em đã đồng ý rồi. Đúng rồi, chị Sơ Toàn đâu sao không thấy vậy?.”
Triệu Kha nói: “Đi công tác, hôm qua cô ấy nói không đến được rồi.”
“Ra là vậy.”
Nửa giờ sau, Hứa Nguyên Hách đi đón Ý Nã.
Ngoại trừ hai chị em Hứa Đình Ưu ra thì chưa có ai nhìn thấy Ý Nã, mấy người muốn bắt chẹt Hứa Nguyên Hách đều tò mò về cô ấy.
Khách tới nhà rồi nên Lý Ngật Chu và Phương Nam Chi ra cổng đón người.
Người phụ nữ bước vào là một người đem lại cảm giác thoải mái cho đối phương, đó không phải nét đẹp diễm lệ phô trương, nhưng trái lại rất dịu dàng, rất có khí chất, lúc cười rộ lên còn có lúm đồng tiền nhỏ trên má.
Triệu Kha còn nói trộm thì ra kiểu người Hứa Nguyên Hách là như vậy, khó trách trước kia lại không thích Tống Sơ Toàn, hai người này cứ như hai thái cực vậy á.
“Xin chào, tôi là Ý Nã, hẳn có lẽ cô là Nam Chi nhỉ.”
Ý Nã liếc nhìn một cái thì thấy một người phụ nữ đang mang thai đứng ở cửa, quả nhiên đúng như lời Đình Ưu nói, cô vô cùng xinh đẹp, cho dù đang mang thai cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến nhan sắc.
“Cái này tặng cô, tặng cho hai mẹ con cô món quà nhỏ.”
Phương Nam Chi vội vàng nhận lấy: “Cảm ơn cô, mới gặp mặt lần đầu đã tốn kém vậy rồi.”
“Không đâu, chỉ là món quà nhỏ thôi, cô không chê là tốt rồi.”
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
“Sao có thể chê được cơ chứ.” Phương Nam Chi cười nói: “Nào mời vào nhà.”
Phương Nam Chi cười nói: “Mau mời tiến.”
Ý Nã vừa tới cũng đông đủ hết cả nên bữa tối chính thức bắt đầu.
Vai chính đêm nay là Lý Ngật Chu, tuy vậy tất cả mọi người đều là người quen nên cũng chẳng có nhiều câu hỏi đặt cho anh, ngược lại mọi sự chú ý đều đặt lên cặp đôi mới là Hứa Nguyên Hách và Hà Ý Nã.
“Cho nên Ý Nã à, cậu ta đối xử với cô tốt hay không thế?” Triệu Kha vui tươi hớn hở hỏi.
Ý Nã:”Anh ấy… Khá tốt với tôi.”
Triệu Kha: “Không cần khách sáo đâu! Anh Hách nhà chúng tôi mới yêu đương lần đầu, nếu có chỗ nào không đúng, cô cứ dạy dỗ lại cậu ta”
Ý Nã cười cười: “Không có gì không tốt.”
“Thật sự?” Hứa Nguyên Hách đột nhiên chọt miệng vô hỏi.
Ý Nã: “A?”
Thời gian gần đây Hứa Nguyên Hách dành hết tâm tư cho mối quan hệ yêu đương này, mối quan hệ này giống như chỉ một mình anh ta đơn phương theo đuổi hơn, bởi vì Ý Nã cho anh ấy cảm giác rằng cô ấy không mấy tích cực lắm.
Hiện giờ cô ấy nói tốt nên anh ta cao hứng: “Em thực sự thấy rằng không có gì không ổn hết hả?”
Ý Nã: “Ừm…… Tiếp tục nỗ lực.”
Triệu Kha vàLý Ngật Chu nhìn nhau bật cười.
Hứa Nguyên Hách lập tức liếc nhìn hai người, hai người họ lập tức ho nhẹ, chuyển sang tèo chuyện với người khác.
“Hên quá, vẫn còn chưa tàn tiệc, còn gì cho tôi ăn không?.”
Đúng lúc này, một người phụ nữ hấp tấp đi vào cửa, tiếng giày cáo gót nện xuống sàn tạo nên âm thanh khá rõ ràng.
Phương Nam Chi quay đầu lại, kinh ngạc thốt lên: “Chị Sơ Toàn trở về rồi.”
Tống Sơ Toàn lập tức đi tới: “Do chị đẩy nhanh tốc độ công việc, muốn đến đây ăn một bữa cơm.”
Sau đó ánh mắt cô đặt trên người lạ mặt duy nhất trong phòng, nói: “Ồ, vị này hẳn là Ý Nã nhỉ”
Ý Nã nhìn thấy cô ấy thì gương mặt bỗng cứng lại, cảm xúc đến nhanh nhưng cũng đi nhanh như vô hình.
“Đúng vậy, xin chào.”
“Xin chào, tôi là Tống Sơ Toàn.”
Chào hỏi ngắn gọn xong Tống Sơ Toàn nhanh chân ngồi xuống bàn ăn cơm, bận cả ngày nên cô ấy còn chưa kịp ăn uống gì
Ăn được một lát, cô liền ngước mặt lên nhìn Ý Nã một cái.
Hmm… Sao nhìn hơi quen quen nhỉ?
“Hình như tôi gặp cô ấy rồi thì phải.”
Sau khi ăn xong, Tống Sơ Toàn nhịn không được nói thầm một câu.
Cô ấy nhỏ giọng thầm thì nhưng Hứa Đình Ưu bên cạnh lại nghe được: “Gặp qua rồi? Không thể nào, nếu đã gặp nhau rồi sao lại không biết nhau được.”
Cũng không hẳn là vậy, gương mặt bình thường này nếu lẫn trong biển người cũng không thể nhớ rõ được, hơn nữa Ý Nã hình như cũng không biết Tống Sơ Toàn.
Chắc chắn không thể nào quen biết từ trước được.
Tống Sơ Toàn: “Có thể là tôi suy nghĩ nhiều.”
Tống Sơ Toàn không nhắc lại chuyện này nhưng một ngày nọ lúc đang dọn dẹp nhà cũ thì cô tình cờ thấy quyển album cũ hồi học cấp hai.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong bức ảnh chụp nhóm.
Cô ấy trẻ hơn bây giờ rất nhiều, cũng không giống trước kia mấy, bây giờ khí chất hơn, xinh đẹp hơn, nhưng… đường nét trên khuôn mặt vẫn giống như là một người.
Tống Sơ Toàn bỗng nhiên nhớ tới mình gặp Ý Nã ở đâu rồi, là ở trường cấp hai! Cô ấy là bạn cùng trường với mình!
Tuy học khác lớp nhưng do có tham gia chung câu lạc bộ nên có gặp nhau rồi.
Ý Nã, Ý Nã……Hình như ngày xưa cô ấy không phải tên Ý Nã mà là Ngô Ý.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Ngô Ý đã từng thích Hứa Nguyên Hách
Còn tỏ tình rồi.
——
Hứa Nguyên Hách phát hiện từ lần chúc mừng Lý Ngật Chu đó trở đi, Ý Nã lạnh nhạt với anh ta hơn hẳn.
Anh ta cũng không biết vì sao nhưng dạo này cô ấy rất bận, lúc mời đi ăn cơm cô ấy cũng lấy lí do từ chối.
Hứa Nguyên Hách không ngờ mình bận trước bận sau cuối cùng lại trở về vị trí xuất phát, anh ta đã từng chịu khổ như thế đâu? Trong lúc tức giận anh ta cũng giận dỗi không thèm liên lạc lại.
Nhưng không có tiến triển gì cũng khiến anh ta phiền muộn, thế là hẹn đám bạn bè ra uống rượu, hẹn rồi nhưng anh ta cũng buồn rầu ngồi một mình.
Triệu Kha: “Không phải là cãi nhau rồi đấy chứ?”
Lý Ngật Chu: “Cậu hỏi thử coi.”
Triệu Kha: “Đình Ưu, mau hỏi anh trai em bị làm sao kìa.”
Hứa Đình Ưu trợn trắng mắt: “Nhìn sắc mặt anh ấy là biết không gặp được chuyện tốt rồi, em chẳng muốn chuốc họa vào thân đâu.”
“Ai nha sợ cái gì.”
Triệu Kha thấy Hứa Đình Ưu bất động nên đành phải tự thân vận động: “A Hách, cãi nhau hả?”
“Cãi nhau cái gì? Tôi làm gì có tư cách cãi nhau, không để ý tôi sao tôi có thể cãi nhau được cơ chứ?!” Quả nhiên Hứa Nguyên Hách bực bội quát lại.
Triệu Kha không sợ sự tò mò tiếp thêm dũng cảm cho cậu ta: “Không để ý tới cậu? Vì sao thế?”
“Tôi mà biết thì tôi còn ngồi đây làm gì? Chắc là phát hiện không thích tôi chứ gì!.”
Hứa Nguyên Hách xụ mặt, bực bội ném ly lên bàn: “Không thích thì không thích, cứ dừng lại ở đây thôi, dù sao thì tình cảm cũng chẳng sâu đậm lắm, tôi đây cóc cần!.”
“Cái gì dừng ở đây? Gì mà tình cảm không sâu?”
Tống Sơ Toàn ngồi bên cạnh nhịn không được mở miệng: “Anh bớt nói mấy câu lừa mình đi, cô ấy thích anh lâu lắm rồi thì anh theo đuổi người ta lại cũng có sao đâu? Mới gặp trở ngại xíu đã nản lòng rồi”
Hứa Nguyên Hách ngẩn người, nhìn Tống Sơ Toàn giống như không hiểu cô ấy nói cái gì: “Gì mà thích tôi lâu lắm rồi, ai?”
Tống Sơ Toàn thở dài: “Vốn dĩ tôi cảm thấy chuyện này tôi không nên nói ra nhưng giờ không nói không được. Hứa Nguyên Hách, Ý Nã đã biết anh lâu rồi, cô ấy là bạn học chung trường khác lớp hồi cấp hai của chúng ta, lúc học cấp ba cũng cùng trường khác ban đấy. Lúc học cấp hai cô ấy đã tỏ tình với anh nhưng lại bị anh từ chối. Khi ấy cô ấy không phải tên Ý Nã mà là Ngô Ý.”
“Hứa Nguyên Hách, anh quên mất cô ấy rồi.”
——
Độ tuổi còn đi học là lúc dễ nảy sinh tình cảm “ô mai” nhất.
Ngô Ý thích một người, nhưng lúc tỏ tình thì nam sinh mười mấy tuổi ấy lại cau mày nói cho cô ấy biết cậu ta không hề thích cô ấy. Do không thích nên cậu ta không quan tâm cảm xúc cô ấy, mới quay đầu liền tỏ tình với nữ sinh khác.
Cậu ta đáng ghét vô cùng.
Cậu ta nói cô ấy không biết suy nghĩ, nói cô ấy sỗ sàng, nhưng cậu ta lại không biết để có được dũng khí tỏ tình cô ấy đã suy nghĩ, do dự biết bao lâu.
Cậu ta cự tuyệt một cách tàn nhẫn, không hề cho cô ấy cơ hội nói nhiều thêm một câu.
Sau lần tỏ tình đó, Ngô Ý bị bạn cùng lớp cười nhạo rất lâu.
Bọn họ nói cô ấy không biết xấu hổ, không biết tốt xấu mà đi tỏ tình với Hứa Nguyên Hách.
Lên cấp ba, cha mẹ ly hôn, cô ấy theo mẹ nên cũng sửa lại họ.
Ngoài ý muốn là lên cấp ba cô ấy cũng học chung trường với cậu ta, cô ấy vẫn thường xuyên chạm mặt cậu ta, vẫn luôn không nhịn được mà âm thầm chú ý đến cậu ta.
Nhưng cô ấy cũng không dám thích cậu ta nữa, thậm chí cũng chẳng dám làm bạn nữa cơ.
Dũng khí gom góp thời “ô mai” nhưng lại bị đả kích, bị chán ghét, chuyện này xảy ra một lần là đủ rồi, cô ấy chẳng muốn nó lập lại lần nữa.
Hơn nữa, cậu ta quay đầu liền quên mất cô.
Nhưng bất đắc dĩ là cho dù đã qua nhiều năm vậy rồi cô ấy vẫn còn nhớ rõ diện mạo của cậu ta.
Cô cũng không nghĩ rằng nhiều năm sau mình lại gặp lại người đó. Cô ấy nghĩ rằng bản thân mình điên rồi, biết rõ đối tượng xem mắt là người đó nhưng vẫn đồng ý với người nhà rằng mình sẽ đi xem mắt đối phương. Lúc tạm biệt nhau, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô ấy lại hỏi cậu ta rằng có muốn thử hay không.
Ngoài ý muốn là… Cậu ta đồng ý.
Tuy vậy cô cũng không nghĩ rằng người đó thích mình, chỉ cảm thấy do người nhà sắp xếp nên mới đồng ý yêu đương với mình.
Sau khi yêu đương với anh, cô cảm thấy hành động của mình cũng không cần thiết mấy, nhưng lại vô thức đắm chìm vào đoạn tình cảm giả tạo này. Cô nghĩ, coi như tự cho chính mình một kết cục đi.
Cô không lường trước được anh ấy lại có hơi thích cô.
Khoảnh khắc ấy cô lại cảm thấy tức giận.
Trước kia anh ấy đã từng nói không thích mình.
Cho nên cô không khỏi vui vẻ khi thấy anh đối xử tốt với mình nhưng cô lại cố ý dày vò anh, hành hạ anh, đứng ở trên cao thờ ơ khi anh đối xử tốt với mình.
Cô biết, người từ chối mình là anh của ngày xưa nhưng cô nhịn không được mà ác độc cho anh tự cảm nhận cảm giác khi thích một người nhưng không được đáp trả là như thế nào.
Cho tới lúc gặp Tống Sơ Toàn, lần đó cô vô tình nghe Hứa Nguyên Hách nói cô ấy không tới nên cô mới đi, không ngờ vẫn chạm mặt cô ấy. Cô nghi ngờ Tống Sơ Toàn vẫn nhận ra cô.
Bởi vì cô và cô ấy đã từng chạm mặt nhau hồi cấp hai, hơn nữa Tống Sơ Toàn đã từng thích Hứa Nguyên Hách, cho nên, cô ấy vẫn còn nhớ rõ chuyện cô từng tỏ tình với Hứa Nguyên Hách.
Cũng chính vì thế sau bữa đó cô mới xa cách anh theo bản năng, cô không biết Hứa Nguyên Hách có biết chuyện ngày xưa cô từng thích anh hay không.
Cô không muốn cho anh biết dáng vẻ nhút nhát đó của mình. Cô cũng không thích bản thân mình thời xưa.
Đêm đã khuya.
Ý Nã ngồi ở trên sô pha, thất thần nhìn ánh đèn neon ;ập lòe ngoài cửa sổ.
Đã ba ngày rồi Hứa Nguyên Hách vẫn chưa liên lạc với cô.
Hẳn là anh ấy đã biết mình là ai….Hoặc cũng có thể là không thích mình.
Vốn dĩ là cô trêu chọc anh trước, suy cho cùng thì gu phụ nữ của anh không phải là cô, theo đuổi lâu như vậy giờ từ bỏ cũng là chuyện bình thường.
Ý Nã cười tự giễu.
Lúc cô đứng dậy chuẩn bị về phòng thì chuông cửa vang lên.
Ý Nã ra mở cửa, khi thấy người đàn ông đứng trước cửa kia, cô đóng cửa lại theo bản năng.
Hứa Nguyên Hách giơ tay, cản cửa lại: “Thực xin lỗi.”
Ý Nã hiểu rõ lời xin lỗi này có ý gì, đôi mắt cô lập tức đỏ lên..
“Em không thích anh.” Cô nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của mình.
Trên đường đến đây Hứa Nguyên Hách đã suy nghĩ rất nhiều nhưng anh ta vẫn không biết mình từ chối Ý Nã hồi nào.
Từ chối là một chuyện, quên đi là một chuyện khác. Anh ta hối hận cực kỳ.
Lúc ấy anh ta kiêu ngạo, ngang ngược, chắc chắn ăn nói rất khó nghe, anh ta có thể tượng tượng được lúc đó cô ấy đã bị tổn thương như thế nào.
Đến khi gặp lại cô ấy cũng bị anh ta lãng quên, đó là chuyện mất mác đến tột nào!
Hứa Nguyên Hách đau lòng ôm chặt lấy cô: “Anh thích em, Ý Nã, lần này đổi lại là anh thích em……”
Yêu đơn phương là một đoạn tình cảm với những cảm xúc hỗn độn nhưng giờ phút này, anh ta muốn quay đầu lại tìm cô, muốn tìm lại dũng khí cô đã đánh mất.
Hoàn toàn văn.
Hôm sau Hà Ý Nã tan tầm thì bắt gặp Hứa Nguyên Hách đang đứng chờ dưới công ty.
Cô ấy sửng sốt, có hơi bất ngờ.
“Sao anh lại ở đây?”
Hứa Nguyên Hách buộc mình phải bình tĩnh: “À, tới đón em tan làm.”
Ý Nã lấy di động ra xem thời gian: “Nhưng hôm nay mới thứ tư, không phải là thứ sáu chúng ta mới……”
Hứa Nguyên Hách cười đáp: “Tới đón em tan làm mà cũng cần phải canh ngày à?”
Ý Nã dừng một lát, đáp: “Không cần, nhưng mà em chưa đặt nhà hàng.”
Hứa Nguyên Hách nói: “Anh mới đặt chỗ ở nhà hàng Tây rồi, tối nay em muốn ăn món Tây không? Nếu không muốn thì đổi chỗ khác cũng được.”
Phải nhẹ nhàng và ân cần. Đó là những tinh hoa anh ta đúc kết được từ hôm đó.
Giọng điệu nói chuyện của Hứa Nguyên Hách nhẹ nhàng hơn hẳn.
Ý Nã đáp: “Em sao cũng được cả, vậy ăn cơm Tây đi.”
“Vậy đi thôi.”
Hai người cùng nhau đi ăn cơm tại nhà hàng Tây.
Sau khi dùng xong món khai vị, phục vụ đem món món bít tết lên, Hứa Nguyên Hách cắt phần bít tết của mình và trao đổi nó với phần của Ý Nã.
“Em ăn phần này tiện hơn nè”
Đuôi lông mày Ý Nã hơi giần giật: “Cảm ơn……”
Hứa Nguyên Hách rất hài lòng khi nhìn thấy cô ấy ăn phần bít tết của mình.
Sau đó anh ta thử đút cô ấy ăn nhưng cố gắng mấy lần cũng chẳng thể nâng tây lên nổi.
Bỏ đi! Quá nhàm chán! Sao tên Lý Ngật Chu kia có thể bình tĩnh làm việc này cơ chứ?”
Loại trừ hành động “đút ăn” này đi, Hứa Nguyên Hách tính sử dụng các phương pháp khác.
Chẳng hạn như tản bộ sau khi ăn nè, mua hoa cho cô ấy nè.
Vào thời gian này có rất nhiều người tản bộ trên quảng trường, ven đường cũng có mấy sạp bán hoa.
Hứa Nguyên Hách nhớ kỹ hôm đó Lý Ngật Chu đã nói rằng phụ nữ sẽ thích hoa, vậy nên tặng hoa chắc chắn không sai.
Cho nên lúc đi ngang qua sạp bán hoa anh ta bèn kéo Ý Nã lại.
“Làm sao vậy?”
“Đợi một xíu.”
Anh ta tới sạp hoa hỏi chú bán hoa giá cả ra sao.
“Một cành hoa mười đồng, mua nhiều được tặng thêm một cành.”
Hứa Nguyên Hách duỗi tay cầm lấy một bó, anh ta lựa toàn mấy cành đỏ tươi, nói: “Lấy hết nhiêu đây.”
Tầm khoảng mười mấy cành hoa, chú bán hoa lập tức cười gói hoa lại cho anh ta, đáp:
“Được được, chờ một lát nhé!”
Ý Nã nhìn Hứa Nguyên Hách mua hoa, lại nhìn anh ta thanh toán rồi cầm lấy bó hoa đã được gói kỹ lưỡng đưa cho cô ấy.
Hoa hồng rất tươi, sắc đỏ của hoa trong màn đêm vô cùng đẹp.
Tim Ý Nã đập nhanh hơn, ngước mặt lên nhìn anh ta: “Cái này……Tặng em à?”
Hứa Nguyên Hách: “Ừm.”
Ý Nã nhận lấy hoa, hỏi: “Sao tự nhiên anh lại tặng hoa cho em vậy?”
Sao là sao, bạn trai tặng hoa cho bạn gái là điều bình thường mà?!
Hứa Nguyên Hách: “Em không thích hả?”
Ý Nã: “A…… Thích.”
“Sao lại không được tặng cơ chứ.”
Hứa Nguyên Hách vừa vui vẻ vừa tự hào đáp: “Anh nghe nói mỗi khi phụ nữ nhận được hoa sẽ thấy vui vẻ.”
Anh ấy muốn làm cho mình vui vẻ?
Vì sao?
Hứa Nguyên Hách thấy cô ấy hơi im lặng bèn hắng giọng nói: “Hoa vỉa hè không được gói lại cẩn thận cho lắm, lần sau anh sẽ vào tiệm hoa mua.”
“…… Cảm ơn.”
Tuy miệng nói thích nhưng có vẻ cô ấy không vui cho lắm.
Hứa Nguyên Hách cảm thấy có lẽ cô ấy cũng không thích hoa cho lắm.
Sau khi về nhà anh ta bực bội nằm trên sô pha, nhắn tin vào nhóm chat:【Ai nói phụ nữ đều thích hoa hả? Các cậu chắc chắn chứ?】
Triệu Kha:【Có ý gì?】
Lý Ngật Chu:【?】
Hứa Nguyên Hách:【Hôm nay tôi tặng hoa cho cô ấy nhưng cô ấy cũng chẳng vui vẻ gì cho lắm, tôi không nên tin mấy lời này mới phải】
Triệu Kha:【Hay là cậu tặng người ta hoa cẩm chướng?】
Hứa Nguyên Hách: 【Tôi biết phân biệt hoa nào là hoa nào mà! Mẹ nó, tôi tặng hoa hồng】
Triệu Kha: 【Vậy chắc là người ta không thích hoa… Hoặc là không thích người tặng hoa?】
Hứa Nguyên Hách: 【Cút.】
Hứa Nguyên Hách: 【Ngật Chu, trừ hoa ra cậu còn tặng gì nữa không?】
Lúc này ở một bên khác, Lý Ngật Chu đang định về phòng.
Phương Nam Chi thấy anh vừa đi vừa nhìn di động cười thì tò mò hỏi:: “Làm sao vậy anh?”
Lý Ngật Chu nằm xuống bên cạnh cô: “Có người xin lời khuyên.”
“Xin lời khuyên cái gì?”
Lý Ngật Chu trực tiếp cho Nam Chi xem di động mình, cô xem xong cũng không nhịn được mà mỉm cười: “Anh là quân sư hả, sao lại hỏi anh mấy cái này cơ chứ!”
Lý Ngật Chu ôm cô vào ngực, “Ừm, có lẽ do anh có vợ còn bọn họ thì không.”
“À… Vậy anh định trả lời anh ấy thế nào?”
Lý Ngật Chu nghĩ nghĩ: “Trong số những món quà anh tặng em thì em thích món nào nhất?”
Phương Nam Chi: “Mô hình?”
Lý Ngật Chu: “Em nghĩ anh ta sẽ làm mô hình à?”
Giọng nói anh có hơi khoe khoang.
Phương Nam Chi khẽ cười: “Tùy theo người nhận là ai thì sẽ có cách chọn quà khác nhau. Nếu không biết đối phương thích gì thì tặng những món phụ nữ đều thích.”
“Chẳng hạn như?”
“Nước hoa, trang sức, đồ trang điểm linh tinh gì đó?”
Lý Ngật Chu gật gật đầu: “Đúng là anh đã tặng em những thứ này rồi.”
……
Lý Ngật Chu liệt kê một danh sách qua tặng cho Hứa Nguyên Hách
Hứa Nguyên Hách nhận được danh sách thì cách ngày anh ta đi lựa nước hoa.
Anh ta chưa từng mua mấy món này, sau khi vào tiệm anh ta để nhân viên đề cử mấy mùi hương, sau đó lại cầm lọ nước hoa lên ngửi thử. Cuối cùng thì anh ta cũng tìm được một lọ nước hoa có vẻ rất phù hợp với Ý Nã.
Ngay tối đó anh ta đem lọ nước hoa sang nhà cô ấy.
Ý Nã đang sống một mình ở chung cư, sau khi nhận điện thoại của anh ta xong, cô ấy liền chạy xuống đại sảnh thì thấy Hứa Nguyên Hách đang đứng đợi.
Hôm nay anh ta diện một “combo” đen phác họa dáng người chững chạc với gương mặt góc cạnh rõ ràng, đường nét khuôn mặt sắc sảo.
Bước chân Ý Nã chậm lại, cô ấy gọi: “Hứa Nguyên Hách”
Anh ta cầm hộp quà đi về phía cô ấy, đồng thời cũng ôm một bó hoa trong lồng ngực.
“Tặng em”
“Cái này là……”
“Nước hoa, không biết có phải mùi hương mà em thích hay không nhưng mà mùi nó khá thơm.”
Đáy mắt Ý Nã lóe lên vẻ không thể tin được, nhưng khi cô ấy ngẩng đầu lên thì đôi mắt ấy đã khôi phục lại sự điềm tĩnh ban đầu: “Gần đây… Nhà anh đang giục anh hả?”
“Cái gì?”
“Hai ngày nay anh lạ lắm, hết tặng hoa rồi lại tặng quà.”
Hứa Nguyên Hách nhíu mày: “Em cảm thấy do nhà anh giục nên anh mới tặng quà cho em à?”
Ý Nã: “Vậy anh đây là?”
“Anh không thể làm thế vì bản thân mình ư?”
Ý Nã sửng sốt.
Trong lòng Hứa Nguyên Hách muốn phát điên: “Ý Nã, hôm ấy chúng ta hôn môi, là em hôn anh trước cơ mà, em không có cảm giác gì với anh ư?”
Hai tay Ý Nã ôm hoa hơi siết lại.
Hứa Nguyên Hách nhịn không được nói: “Anh không biết em nghĩ thế nào, là nổi hứng nhất thời hay là không phải. Nhưng anh muốn nói cho em biết hôm ấy anh hôn em không phải do anh uống nhiều, cũng không phải anh nổi hứng nhất thời, là anh đã nảy sinh cảm giác với em. Nên hiện giờ anh làm những việc này không phải vì người khác mà là vì bản thân anh. Ý Nã, nếu không thì chúng ta thử yêu nhau đi”
Ý Nã nhìn anh ta: “Chúng ta đang yêu nhau đấy thôi”
“Không phải dạng yêu đương như thế này mà là yêu đương nghiêm túc. Anh biết mình không hiểu rõ tâm tư phụ nữ nhưng anh có thể học, em có thể nói cho anh biết những chuyện anh làm chưa tốt, anh có thể sửa mà.”
Hứa Nguyên Hách nhìn chằm chằm biểu cảm của cô ấy, nói: “Cho nên, chúng ta nghiêm túc ở bên nhau thử xem, nhé?”
Cũng không biết có phải Hứa Nguyên Hách nhìn lầm rồi hay không, trong nháy mắt anh ta thốt ra những lời đó thì trong mắt Ý Nã có ánh nước, nhưng chớp mắt lại chẳng thấy đâu.
Cô ấy ôm bó hoa, rũ mắt xuống.
Im lặng một lúc lâu, cô ấy mới cất giọng khàn khàn đáp lại: “Được rồi…… Chúng ta nghiêm túc thử xem.”
——
Sau khi Hứa Nguyên Hách yêu đương, Triệu Kha khó có cơ hội hẹn gặp mặt, mới ban đầu cậu ta còn cảm thán “đứa nhỏ này cuối cùng cũng bước chân vào con đường yêu đương” sau đó lại chuyển sang căm phẫn “tên này trọng sắc khinh bạn.”
Hôm nay, là tiệc chúc mừng tác phẩm nào đó của Lý Ngật Chu nhận được giải thưởng được Triệu Kha tổ chức, tiệc chúc mừng đãi mấy người trong chính phủ và người ngoài ngành đã tổ chức từ trước rồi. Bữa tiệc này đơn giản chỉ là buổi tụ hội của hội bạn cùng nhau chúc mừng Lý Ngật Chu.
Cuối cùng hôm nay Triệu Kha mới bắt được Hứa Nguyên Hách.
“Đúng là mấy người lo yêu đương có khác, hai ngày trước tôi mời cậu ăn cơm còn không được! Sao? Rất vui vẻ hả!”
Hứa Nguyên Hách: “Do dạo này bận công việc quá, cậu còn nghĩ tôi bận yêu đương à?”
“Ái chà, đừng có biện hộ.”
Triệu Kha nói: “Bạn gái cậu đâu rồi, không phải nói hôm nay dẫn người đến ra mắt hả? Sao không thấy người đâu?”
Hứa Đình Ưu thò mặt qua nói: “Hôm nay chị dâu khá bận nên tới trễ xíu.”
Triệu Kha: “Gọi là chị dâu luôn rồi hả.”
Hứa Đình Ưu: “Không sao cả, mẹ em đã đồng ý rồi. Đúng rồi, chị Sơ Toàn đâu sao không thấy vậy?.”
Triệu Kha nói: “Đi công tác, hôm qua cô ấy nói không đến được rồi.”
“Ra là vậy.”
Nửa giờ sau, Hứa Nguyên Hách đi đón Ý Nã.
Ngoại trừ hai chị em Hứa Đình Ưu ra thì chưa có ai nhìn thấy Ý Nã, mấy người muốn bắt chẹt Hứa Nguyên Hách đều tò mò về cô ấy.
Khách tới nhà rồi nên Lý Ngật Chu và Phương Nam Chi ra cổng đón người.
Người phụ nữ bước vào là một người đem lại cảm giác thoải mái cho đối phương, đó không phải nét đẹp diễm lệ phô trương, nhưng trái lại rất dịu dàng, rất có khí chất, lúc cười rộ lên còn có lúm đồng tiền nhỏ trên má.
Triệu Kha còn nói trộm thì ra kiểu người Hứa Nguyên Hách là như vậy, khó trách trước kia lại không thích Tống Sơ Toàn, hai người này cứ như hai thái cực vậy á.
“Xin chào, tôi là Ý Nã, hẳn có lẽ cô là Nam Chi nhỉ.”
Ý Nã liếc nhìn một cái thì thấy một người phụ nữ đang mang thai đứng ở cửa, quả nhiên đúng như lời Đình Ưu nói, cô vô cùng xinh đẹp, cho dù đang mang thai cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến nhan sắc.
“Cái này tặng cô, tặng cho hai mẹ con cô món quà nhỏ.”
Phương Nam Chi vội vàng nhận lấy: “Cảm ơn cô, mới gặp mặt lần đầu đã tốn kém vậy rồi.”
“Không đâu, chỉ là món quà nhỏ thôi, cô không chê là tốt rồi.”
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
“Sao có thể chê được cơ chứ.” Phương Nam Chi cười nói: “Nào mời vào nhà.”
Phương Nam Chi cười nói: “Mau mời tiến.”
Ý Nã vừa tới cũng đông đủ hết cả nên bữa tối chính thức bắt đầu.
Vai chính đêm nay là Lý Ngật Chu, tuy vậy tất cả mọi người đều là người quen nên cũng chẳng có nhiều câu hỏi đặt cho anh, ngược lại mọi sự chú ý đều đặt lên cặp đôi mới là Hứa Nguyên Hách và Hà Ý Nã.
“Cho nên Ý Nã à, cậu ta đối xử với cô tốt hay không thế?” Triệu Kha vui tươi hớn hở hỏi.
Ý Nã:”Anh ấy… Khá tốt với tôi.”
Triệu Kha: “Không cần khách sáo đâu! Anh Hách nhà chúng tôi mới yêu đương lần đầu, nếu có chỗ nào không đúng, cô cứ dạy dỗ lại cậu ta”
Ý Nã cười cười: “Không có gì không tốt.”
“Thật sự?” Hứa Nguyên Hách đột nhiên chọt miệng vô hỏi.
Ý Nã: “A?”
Thời gian gần đây Hứa Nguyên Hách dành hết tâm tư cho mối quan hệ yêu đương này, mối quan hệ này giống như chỉ một mình anh ta đơn phương theo đuổi hơn, bởi vì Ý Nã cho anh ấy cảm giác rằng cô ấy không mấy tích cực lắm.
Hiện giờ cô ấy nói tốt nên anh ta cao hứng: “Em thực sự thấy rằng không có gì không ổn hết hả?”
Ý Nã: “Ừm…… Tiếp tục nỗ lực.”
Triệu Kha vàLý Ngật Chu nhìn nhau bật cười.
Hứa Nguyên Hách lập tức liếc nhìn hai người, hai người họ lập tức ho nhẹ, chuyển sang tèo chuyện với người khác.
“Hên quá, vẫn còn chưa tàn tiệc, còn gì cho tôi ăn không?.”
Đúng lúc này, một người phụ nữ hấp tấp đi vào cửa, tiếng giày cáo gót nện xuống sàn tạo nên âm thanh khá rõ ràng.
Phương Nam Chi quay đầu lại, kinh ngạc thốt lên: “Chị Sơ Toàn trở về rồi.”
Tống Sơ Toàn lập tức đi tới: “Do chị đẩy nhanh tốc độ công việc, muốn đến đây ăn một bữa cơm.”
Sau đó ánh mắt cô đặt trên người lạ mặt duy nhất trong phòng, nói: “Ồ, vị này hẳn là Ý Nã nhỉ”
Ý Nã nhìn thấy cô ấy thì gương mặt bỗng cứng lại, cảm xúc đến nhanh nhưng cũng đi nhanh như vô hình.
“Đúng vậy, xin chào.”
“Xin chào, tôi là Tống Sơ Toàn.”
Chào hỏi ngắn gọn xong Tống Sơ Toàn nhanh chân ngồi xuống bàn ăn cơm, bận cả ngày nên cô ấy còn chưa kịp ăn uống gì
Ăn được một lát, cô liền ngước mặt lên nhìn Ý Nã một cái.
Hmm… Sao nhìn hơi quen quen nhỉ?
“Hình như tôi gặp cô ấy rồi thì phải.”
Sau khi ăn xong, Tống Sơ Toàn nhịn không được nói thầm một câu.
Cô ấy nhỏ giọng thầm thì nhưng Hứa Đình Ưu bên cạnh lại nghe được: “Gặp qua rồi? Không thể nào, nếu đã gặp nhau rồi sao lại không biết nhau được.”
Cũng không hẳn là vậy, gương mặt bình thường này nếu lẫn trong biển người cũng không thể nhớ rõ được, hơn nữa Ý Nã hình như cũng không biết Tống Sơ Toàn.
Chắc chắn không thể nào quen biết từ trước được.
Tống Sơ Toàn: “Có thể là tôi suy nghĩ nhiều.”
Tống Sơ Toàn không nhắc lại chuyện này nhưng một ngày nọ lúc đang dọn dẹp nhà cũ thì cô tình cờ thấy quyển album cũ hồi học cấp hai.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong bức ảnh chụp nhóm.
Cô ấy trẻ hơn bây giờ rất nhiều, cũng không giống trước kia mấy, bây giờ khí chất hơn, xinh đẹp hơn, nhưng… đường nét trên khuôn mặt vẫn giống như là một người.
Tống Sơ Toàn bỗng nhiên nhớ tới mình gặp Ý Nã ở đâu rồi, là ở trường cấp hai! Cô ấy là bạn cùng trường với mình!
Tuy học khác lớp nhưng do có tham gia chung câu lạc bộ nên có gặp nhau rồi.
Ý Nã, Ý Nã……Hình như ngày xưa cô ấy không phải tên Ý Nã mà là Ngô Ý.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Ngô Ý đã từng thích Hứa Nguyên Hách
Còn tỏ tình rồi.
——
Hứa Nguyên Hách phát hiện từ lần chúc mừng Lý Ngật Chu đó trở đi, Ý Nã lạnh nhạt với anh ta hơn hẳn.
Anh ta cũng không biết vì sao nhưng dạo này cô ấy rất bận, lúc mời đi ăn cơm cô ấy cũng lấy lí do từ chối.
Hứa Nguyên Hách không ngờ mình bận trước bận sau cuối cùng lại trở về vị trí xuất phát, anh ta đã từng chịu khổ như thế đâu? Trong lúc tức giận anh ta cũng giận dỗi không thèm liên lạc lại.
Nhưng không có tiến triển gì cũng khiến anh ta phiền muộn, thế là hẹn đám bạn bè ra uống rượu, hẹn rồi nhưng anh ta cũng buồn rầu ngồi một mình.
Triệu Kha: “Không phải là cãi nhau rồi đấy chứ?”
Lý Ngật Chu: “Cậu hỏi thử coi.”
Triệu Kha: “Đình Ưu, mau hỏi anh trai em bị làm sao kìa.”
Hứa Đình Ưu trợn trắng mắt: “Nhìn sắc mặt anh ấy là biết không gặp được chuyện tốt rồi, em chẳng muốn chuốc họa vào thân đâu.”
“Ai nha sợ cái gì.”
Triệu Kha thấy Hứa Đình Ưu bất động nên đành phải tự thân vận động: “A Hách, cãi nhau hả?”
“Cãi nhau cái gì? Tôi làm gì có tư cách cãi nhau, không để ý tôi sao tôi có thể cãi nhau được cơ chứ?!” Quả nhiên Hứa Nguyên Hách bực bội quát lại.
Triệu Kha không sợ sự tò mò tiếp thêm dũng cảm cho cậu ta: “Không để ý tới cậu? Vì sao thế?”
“Tôi mà biết thì tôi còn ngồi đây làm gì? Chắc là phát hiện không thích tôi chứ gì!.”
Hứa Nguyên Hách xụ mặt, bực bội ném ly lên bàn: “Không thích thì không thích, cứ dừng lại ở đây thôi, dù sao thì tình cảm cũng chẳng sâu đậm lắm, tôi đây cóc cần!.”
“Cái gì dừng ở đây? Gì mà tình cảm không sâu?”
Tống Sơ Toàn ngồi bên cạnh nhịn không được mở miệng: “Anh bớt nói mấy câu lừa mình đi, cô ấy thích anh lâu lắm rồi thì anh theo đuổi người ta lại cũng có sao đâu? Mới gặp trở ngại xíu đã nản lòng rồi”
Hứa Nguyên Hách ngẩn người, nhìn Tống Sơ Toàn giống như không hiểu cô ấy nói cái gì: “Gì mà thích tôi lâu lắm rồi, ai?”
Tống Sơ Toàn thở dài: “Vốn dĩ tôi cảm thấy chuyện này tôi không nên nói ra nhưng giờ không nói không được. Hứa Nguyên Hách, Ý Nã đã biết anh lâu rồi, cô ấy là bạn học chung trường khác lớp hồi cấp hai của chúng ta, lúc học cấp ba cũng cùng trường khác ban đấy. Lúc học cấp hai cô ấy đã tỏ tình với anh nhưng lại bị anh từ chối. Khi ấy cô ấy không phải tên Ý Nã mà là Ngô Ý.”
“Hứa Nguyên Hách, anh quên mất cô ấy rồi.”
——
Độ tuổi còn đi học là lúc dễ nảy sinh tình cảm “ô mai” nhất.
Ngô Ý thích một người, nhưng lúc tỏ tình thì nam sinh mười mấy tuổi ấy lại cau mày nói cho cô ấy biết cậu ta không hề thích cô ấy. Do không thích nên cậu ta không quan tâm cảm xúc cô ấy, mới quay đầu liền tỏ tình với nữ sinh khác.
Cậu ta đáng ghét vô cùng.
Cậu ta nói cô ấy không biết suy nghĩ, nói cô ấy sỗ sàng, nhưng cậu ta lại không biết để có được dũng khí tỏ tình cô ấy đã suy nghĩ, do dự biết bao lâu.
Cậu ta cự tuyệt một cách tàn nhẫn, không hề cho cô ấy cơ hội nói nhiều thêm một câu.
Sau lần tỏ tình đó, Ngô Ý bị bạn cùng lớp cười nhạo rất lâu.
Bọn họ nói cô ấy không biết xấu hổ, không biết tốt xấu mà đi tỏ tình với Hứa Nguyên Hách.
Lên cấp ba, cha mẹ ly hôn, cô ấy theo mẹ nên cũng sửa lại họ.
Ngoài ý muốn là lên cấp ba cô ấy cũng học chung trường với cậu ta, cô ấy vẫn thường xuyên chạm mặt cậu ta, vẫn luôn không nhịn được mà âm thầm chú ý đến cậu ta.
Nhưng cô ấy cũng không dám thích cậu ta nữa, thậm chí cũng chẳng dám làm bạn nữa cơ.
Dũng khí gom góp thời “ô mai” nhưng lại bị đả kích, bị chán ghét, chuyện này xảy ra một lần là đủ rồi, cô ấy chẳng muốn nó lập lại lần nữa.
Hơn nữa, cậu ta quay đầu liền quên mất cô.
Nhưng bất đắc dĩ là cho dù đã qua nhiều năm vậy rồi cô ấy vẫn còn nhớ rõ diện mạo của cậu ta.
Cô cũng không nghĩ rằng nhiều năm sau mình lại gặp lại người đó. Cô ấy nghĩ rằng bản thân mình điên rồi, biết rõ đối tượng xem mắt là người đó nhưng vẫn đồng ý với người nhà rằng mình sẽ đi xem mắt đối phương. Lúc tạm biệt nhau, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô ấy lại hỏi cậu ta rằng có muốn thử hay không.
Ngoài ý muốn là… Cậu ta đồng ý.
Tuy vậy cô cũng không nghĩ rằng người đó thích mình, chỉ cảm thấy do người nhà sắp xếp nên mới đồng ý yêu đương với mình.
Sau khi yêu đương với anh, cô cảm thấy hành động của mình cũng không cần thiết mấy, nhưng lại vô thức đắm chìm vào đoạn tình cảm giả tạo này. Cô nghĩ, coi như tự cho chính mình một kết cục đi.
Cô không lường trước được anh ấy lại có hơi thích cô.
Khoảnh khắc ấy cô lại cảm thấy tức giận.
Trước kia anh ấy đã từng nói không thích mình.
Cho nên cô không khỏi vui vẻ khi thấy anh đối xử tốt với mình nhưng cô lại cố ý dày vò anh, hành hạ anh, đứng ở trên cao thờ ơ khi anh đối xử tốt với mình.
Cô biết, người từ chối mình là anh của ngày xưa nhưng cô nhịn không được mà ác độc cho anh tự cảm nhận cảm giác khi thích một người nhưng không được đáp trả là như thế nào.
Cho tới lúc gặp Tống Sơ Toàn, lần đó cô vô tình nghe Hứa Nguyên Hách nói cô ấy không tới nên cô mới đi, không ngờ vẫn chạm mặt cô ấy. Cô nghi ngờ Tống Sơ Toàn vẫn nhận ra cô.
Bởi vì cô và cô ấy đã từng chạm mặt nhau hồi cấp hai, hơn nữa Tống Sơ Toàn đã từng thích Hứa Nguyên Hách, cho nên, cô ấy vẫn còn nhớ rõ chuyện cô từng tỏ tình với Hứa Nguyên Hách.
Cũng chính vì thế sau bữa đó cô mới xa cách anh theo bản năng, cô không biết Hứa Nguyên Hách có biết chuyện ngày xưa cô từng thích anh hay không.
Cô không muốn cho anh biết dáng vẻ nhút nhát đó của mình. Cô cũng không thích bản thân mình thời xưa.
Đêm đã khuya.
Ý Nã ngồi ở trên sô pha, thất thần nhìn ánh đèn neon ;ập lòe ngoài cửa sổ.
Đã ba ngày rồi Hứa Nguyên Hách vẫn chưa liên lạc với cô.
Hẳn là anh ấy đã biết mình là ai….Hoặc cũng có thể là không thích mình.
Vốn dĩ là cô trêu chọc anh trước, suy cho cùng thì gu phụ nữ của anh không phải là cô, theo đuổi lâu như vậy giờ từ bỏ cũng là chuyện bình thường.
Ý Nã cười tự giễu.
Lúc cô đứng dậy chuẩn bị về phòng thì chuông cửa vang lên.
Ý Nã ra mở cửa, khi thấy người đàn ông đứng trước cửa kia, cô đóng cửa lại theo bản năng.
Hứa Nguyên Hách giơ tay, cản cửa lại: “Thực xin lỗi.”
Ý Nã hiểu rõ lời xin lỗi này có ý gì, đôi mắt cô lập tức đỏ lên..
“Em không thích anh.” Cô nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của mình.
Trên đường đến đây Hứa Nguyên Hách đã suy nghĩ rất nhiều nhưng anh ta vẫn không biết mình từ chối Ý Nã hồi nào.
Từ chối là một chuyện, quên đi là một chuyện khác. Anh ta hối hận cực kỳ.
Lúc ấy anh ta kiêu ngạo, ngang ngược, chắc chắn ăn nói rất khó nghe, anh ta có thể tượng tượng được lúc đó cô ấy đã bị tổn thương như thế nào.
Đến khi gặp lại cô ấy cũng bị anh ta lãng quên, đó là chuyện mất mác đến tột nào!
Hứa Nguyên Hách đau lòng ôm chặt lấy cô: “Anh thích em, Ý Nã, lần này đổi lại là anh thích em……”
Yêu đơn phương là một đoạn tình cảm với những cảm xúc hỗn độn nhưng giờ phút này, anh ta muốn quay đầu lại tìm cô, muốn tìm lại dũng khí cô đã đánh mất.
Hoàn toàn văn.