Mục lục
Truyện Không ngờ lấy phải tổng tài - Diệp Vãn Ninh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Thừa Tiêu và Lạc Vận Nhi rời khỏi cửa hàng cao cấp, đến một cửa hàng cao cấp khác.

Anh Thừa Tiêu, anh thấy bộ đầm màu hồng này đẹp không?

Ừ.

Lục Thừa Tiêu đáp:

Em thích là được.

Bây giờ anh không có tâm trạng chọn hộ cô ta, ngược lại luôn nghĩ về Diệp Vãn Ninh, chẳng nhẽ cô không biết hôm nay anh về à? Tại sao đến bây giờ một cuộc điện thoại cũng không có? Anh có chút phiền não nhìn điện thoại, nhưng trên đó vẫn không có bất cứ thông báo gì liên quan đến cô. Anh Thừa Tiêu, vậy em thay ba bộ, anh chọn giúp em một bộ được không?

Mỗi lời nhờ vả của Lạc Vận Nhi đều dè dặt, nở nụ cười nhẹ, Lục Thừa Tiêu nhìn thấy hình ảnh của La Vân Nhi trên người cô ta.

Anh.... không có lý do gì để từ chối cô ta! Nếu Vân Nhi đã không còn, có thể cô ta là đối tượng duy nhất để anh có thể bù đắp sự áy náy

Được.

Giọng nói trầm làng của anh vang lên, đáp.

Anh đợi em một chút nhé!

Lạc Vận Nhì nở nụ cười ngọt ngào, ra vào phòng thay đồ rất nhiều lần, mục đích chính là để Lục Thừa Tiêu hài lòng

Anh Thừa Tiêu, anh thấy bộ này đẹp hay bộ vừa rồi đẹp?

Đều rất được.

Lục Thừa Tiêu ngước mắt nhìn, lập tức kết luận:


Đều hợp với em, nếu em thích, có thể mua cả 2.

Mua cả 2?

Lạc Vận Nhì lập tức lắc đầu:

Không được! Cái này rất đắt! Mua cả 2 mặc cũng không hết được! Chỉ cần em thích, lễ phục và trang sức ở đây, em có thể mua hết.

Anh có khả năng kinh tế mà

Lạc Vận Nhi lắc đầu lần nữa:

Không được không được, mua hết tất cả, vậy hết bao nhiêu tiền chứ? Em sợ tiền thưởng của em trong cuộc thi không đủ, vậy sẽ không có cách này trả tiền cho anh được Nhưng em nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, đợi đến khi em trả hết mới thôi!

Anh không nghĩ đến việc lấy tiền của em, tiền thưởng của cuộc thi em giữ lấy đi, còn về lễ phục, sẽ do anh trả.

Nhưng... nhưng vậy thực sự ồn chứ ạ? Lạc Vận Nhi rất biết diễn màn lạt mềm buộc chặt này.

Trong lòng cô ta, chỉ cần là người đàn ông, đều sẽ không thoát khỏi bàn tay cô ta Hay là thôi đi... như thế này, chị Vãn Ninh sẽ tức giận, em chỉ ở nhờ nhà anh Thừa Tiêu, vết thương sau lưng đã khỏi rồi, theo lý em nên dọn ra ngoài mới đúng.

Không được chuyển

Nếu cô ta chuyển đi rồi, anh sợ là sự nhớ nhung đối với Vân Nhi cũng không còn, mấy ngày nay, trong đầu anh luôn tự động hiện lên hình bóng của Diệp Vãn Ninh, nếu không nhìn thấy gương mặt này của Lạc Vận Nhi, anh sợ rằng ngay cả thù hận cũng sẽ bị vứt sang một bên! Chứ đừng nói đến bù đắp lỗi lầm!

Lục Thừa Tiêu cảm thấy cực kỳ phiền não, anh rất cuộc bị sao vậy?!

Anh Thừa Tiêu...

Lạc Vận Nhi ngây ra, nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng, cô ta không ngờ Lục Thừa Tiêu lại để ý đến mình như vậy!

Đợi khi em thanh toán xong tiền thuê phòng, em... sẽ dọn đi... em không muốn tạo thêm phiền phức cho anh Thừa Tiêu và chị Vãn Ninh.

Em không tạo cho anh bất cứ phiền phức nào cả, cô ấy tất nhiên cũng sẽ không có rắc rối gì.

Lục Thừa Tiêu đã không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, nói:

Không phải vẫn còn một bộ à? Đi thử đi. Vâng, được ạ.

Lạc Vận Nhi cũng rất biết điều, mang bộ lễ phục cuối cùng được chọn, vào phòng thử đồ lần nữa.

Lạc Vận Nhi thay xong lễ phục, khi vừa ra khỏi phòng thay đồ, lại nghe thấy lời nói gấp gáp của Lục Thừa Tiêu.

Anh nói sao? Cô ấy đến bây giờ vẫn chưa về?

Bây giờ đã gần 9 giờ rồi! Cô chưa từng về muộn như vậy, cho dù trước đây khi chưa nghỉ việc, muộn nhất 8 giờ cũng đã về rồi!

Trong lòng Lục Thừa Tiêu giống như lửa đốt, đáng chết, người phụ nữ này cho dù không thấy đâu, thì cũng liên quan gì đến anh? Ai mà biết cô đi đâu rồi chứ? Kano ở đầu dây điện thoại bên kia dường như rất sốt ruột:

Cậu chủ, lúc trước chúng ta ở nước ngoài, suýt chút nữa bị người của Lang Hiệu đánh lén.... Cô chủ bây giờ vẫn chưa về, thực sự rất đáng nghi.

Thím Lý không có số điện thoại riêng của Lục Thừa Tiêu, chỉ có thể gọi cho Kano, mà Kano lập tức báo ngay cho Lục Thừa Tiêu.

Lần cuối cô ấy đã đi đâu?

Vừa rồi tôi đã điều tra, cậu chủ, chính là tòa nhà cửa hàng cao cấp bậc nhất của tập đoàn Đế Thịnh nằm vị trí trung tâm mua sắm của thành phố, nghe nói có người ở đó nhìn thấy cô chủ.

Cô đi mua trang sức?

Lục Thừa Tiêu không cần suy nghĩ, liền nói:

Cậu phải người điều tra những nơi cô ấy có thể tới, sau đó dẫn người đi tìm từng nơi một.

Vâng, cậu chủ!

Lục Thừa Tiêu lập tức đứng dậy khỏi sofa, nhìn Lạc Vận Nhi từ trong phòng thay đồ đi ra.

Anh Thừa Tiêu, anh xem bộ này đẹp không?

Lạc Vân Nhi đứng trước mặt anh xoay một vòng, nhưng Lục Thừa Tiêu lại không có tâm trạng để nhìn bộ lễ phục cô ta mặc lên người

Lạc Vận Nhi lập tức biết điều ngậm miệng lại, nhìn anh sắc mặt hiền dịu, nói:

Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?

Ừ, quả thật là có việc gấp.

Lục Thừa Tiêu không chút che giấu đáp:

Ba bộ lễ phục này gói lại, hóa đơn gửi về tập đoàn Đế Thịnh.

Lục Thừa Tiêu lên tiếng dặn dò nhân viên đứng bên cạnh.

Vâng.

Nhân viên cửa hàng đương nhiên biết thân phận của Lục Thừa Tiêu, nhất mực kính cẩn đáp.

Em tự mình bắt xe về, hoặc là bảo tài xế đưa em về.

Lục Thừa Tiêu quay người cầm chìa khóa lên xe nhanh chóng rời khỏi cửa hàng cao cấp.

Lạc Vận Nhi tức đến phát điên! Rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì mà anh lại vứt bỏ cô ta ở cửa hàng cao cấp này?!

Quý cô, tôi sẽ gói lại giúp cô ngay, bây giờ cô ngồi đây đợi một lát.

Nhanh lên nhanh lên, đừng để ảnh hưởng đến tôi. Giọng điệu của Lạc Vận Nhi rất tệ, sắc mặt tất nhiên cũng không tốt, cô ta hiện tại tức sắp phát điên lên rồi! Quản lý ngây ra, vừa nãy vẫn còn là người phụ nữ thoải mái tự nhiên, vô cùng lễ phép, sao phút chốc lại trở thành như vậy?

Quản lý cửa hàng nhanh chân rời khỏi, lắc đầu bất lực, nếu không phải phần trăm hoa hồng của cuộc mua bán lần này rất cao, cô cũng không vui vẻ nhận cục tức này! Dù sao giảm đốc Hạ hôm qua khi khảo sát cửa hàng chi nhánh đã nói một câu: Khách hàng khó phục vụ, nhà họ Hạ không bán đồ cho cô ta! Cho dù cô ta không mua, cũng không trừ vào tiền thưởng của cô, nhưng người đàn ông khi nãy là CEO của tập đoàn Đế Thịnh, cô không thể đắc tội được! Hơn nữa lại còn là đơn hàng lớn như vậy.... cô cũng không thể nói bỏ là bỏ!

Lạc Vận Nhi ngồi lên lên taxi quay về biệt thự, vừa mới bước vào biệt thự, cô liền biết lý do tại sao Lục Thừa Tiêu vứt bỏ lại cô ta ở cửa hàng cao cấp

Lạc Vận Nhi biết được nguyên nhân, tức giận bỏ thẳng về phòng ngủ, cô ta tức tối ném gối và vỏ gối trên giường, mặt đầy cáu gắt, gương mặt xinh đẹp kia vì căm hận và tức tối, trở nên đáng sợ.

Lục Thừa Tiêu lái xe đến thẳng chỗ cuối cùng Diệp

Vãn Ninh tới, gọi điện cho cô rất nhiều lần nhưng đều không có ai nghe máy.

Đến khi gọi đến cuộc thứ 10, Diệp Văn Ninh mới nhận điện thoại của anh...

A lô? Là anh à? Có chuyện gì không?

Cô chậm rãi hỏi, đồng thời cũng cẩn thận, hình như đang sợ cái gì đó.

Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của cô, Lục Thừa Tiêu coi như thở phào một hơi! Nhưng ngay lúc này, một cơn tức giận bỗng nhiên trào lên!

Cô bây giờ đang ở đâu?

Anh lạnh giọng hỏi:

Có biết bây giờ đã sắp 9 rưỡi rồi không hả?

Tôi... tôi biết, thật xin lỗi,

Cô cũng không muốn về muộn như vậy, nhưng cô nhìn đàn anh ở trước mặt, hình như anh ấy rất đau lòng, bởi vì anh ấy vừa nói với cô, anh ấy yêu một cô gái không yêu anh, lại còn ở cùng người đàn ông khác, chưa từng để ý đến cảm nhận của anh, sau khi nói xong, đàn anh u uất không vui, thậm chí còn rơi nước mắt...

Điều này làm Diệp Vãn Ninh rất kinh ngạc, chỉ có thể tiếp tục an ủi anh, cùng anh nói một vài chuyện vui, ai ngờ cuộc nói chuyện này, lại kéo dài đến gần 9 rưỡi, nhưng đàn anh lại vẫn không vơi bớt, không hề có ý định để cô đi, cô cũng ngại mở lời với đàn anh, chỉ có thể miễn cưỡng như vậy.

Cô tưởng cô nói xin lỗi có tác dụng à?

Vậy... tôi phải nói sao?

Giọng nói Diệp Vãn Ninh dịu dàng vô cùng dễ nghe.

Shit! Người phụ nữ này bình thường không phải rất nhanh mồm nhanh miệng à? Sao bây giờ lại biến thành ngốc nghếch như vậy! Xem ra thực sự là cô gái ngốc!

Trong giọng nói lạnh lùng của anh lại bất giác chứa đựng sự quan tâm:

Bây giờ cô ở đâu? Tôi đến đón cô.

Anh về nước rồi sao?

Diệp Văn Ninh không ngờ anh lại về nước rồi! Lục Thừa Tiên dường như càng thêm tức giận:

Chồng cô về nước bao giờ cô cũng không biết hả?

Xin lỗi, tôi......

Cô thực sự không biết, vì anh chưa từng nói với cô.

Cô đang đầu?

Bây giờ anh rõ ràng không muốn tiếp tục đổi co với cô chuyện về nước nữa, bây giờ anh chỉ muốn biết cô đang ở đâu!

Tôi đang ở nhà hàng đồ Tây đối diện tòa nhà trung tâm mua sắm trong thành phố. Diệp Vãn Ninh vừa dứt lời, Lục Thừa Tiêu liền ngắt máy, ba phút sau, người đàn ông này giận đùng đùng xuất hiện trước mặt cô!

Anh vứt bỏ Lạc Vận Nhi ở cửa hàng cao cấp, lo lắng cho sự an toàn của cô, lòng như lửa đốt ra ngoài đi tìm, vậy mà cô lại ăn cơm cùng người đàn ông khác?

Theo tôi về.

Anh lập tức nắm lấy cổ tay cô, lực rất mạnh, như là muốn bóp nát cô gái nhỏ bé như cô vậy.

Đau... anh buông ra trước đã, buông ra. Cổ Vũ Xuyên thấy Lục Thừa Tiêu lập tức đứng dậy:


Tổng giám đốc Lục, chào anh, anh nên buông Vãn


Ninh ra, như vậy sẽ làm cô ấy bị đau đấy.


Nhất mực xưng hô là anh, là lịch sự lắm rồi!


Nhưng Lục Thừa Tiêu lúc nhìn thấy Cổ Vũ Xuyên lần đầu tiên, đã có thể cảm nhận được anh tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản như vẻ bề ngoài!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK