Một nhóm cung nữ cúi đầu đứng hai bên tường, ở giữa là một bàn ăn bên trên để rất nhiều món ăn ngon đã ngụi lạnh, An quý phi ngồi một bên ghế khuôn mặt u ám, hai mắt đầy tức giận.
Từ cái ngày ả ta bị cấm túc hoàng thượng đã không còn đến đây thường xuyên, tuy tước kia ngài ấy cũng không ở lại nơi này của ả nhưng mỗi khi dùng cơm ngài ấy đều qua đây, nhưng hiện tại mỗi ngày ả đều bày thiện trên bàn chờ đợi thánh giá ghé qua nhưng dù chờ đến tối, cơm canh ngụi lạnh cũng chẳng thấy được ngài, đã vài ngày ả đã dùng thiện rất trễ, bụng của ả cũng vì vậy mà đau đớn nhưng ả vẫn cố chấp sai người đi mời ngài cho dù cuối cùng chỉ nhận được một câu.
"Trẫm quốc sự bận rộn không có thời gian cùng nàng dùng bữa, đừng chờ ta nữa lúc nào rãnh ta sẽ đến thăm nàng."
Cho dù mỗi lần ả sai người mời ngài chỉ nhận được một câu nhưng chưa bao giờ ả ngừng chờ đợi, ả không tin ngài ấy sẽ lạnh nhạt với mình, chắc chắn ngài ấy thật sự bận rộn nên mới làm như vậy.
Lúc này đây bên trong điện chẳng một ai dám phát ra bất kỳ tiếng động nào, cung nữ bên trong Vĩnh Hòa Điện biết trong lúc này nếu bọn họ phát ra tiếng động gì chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu trút giận của An quý phi.
Cơm canh trên bàn cho dù đã ngụi lạnh nhưng nếu không có mệnh lệnh của An quý phi thì không có bất kỳ ai dám đứng ra lên tiếng hâm nóng đồ ăn lại, đến cả cung nữ thân tín của ả cũng chỉ dám cúi đầu nhìn xuống chân mình chẳng dám nói bất kỳ lời nào.
Trong lúc không khí trở nên im ắng thì một cung nữ trong Cung của An quý phi vẻ mặt hốt hoảng chạy vào, thật ra vẻ mặt của nàng ta như vậy là bởi vì lúc dò la tin tức liền bị phát hiện, nhưng hoàng hậu nhân từ lại không làm gì nàng ta mà tha cho nàng ta về, nhưng nàng ta không thể nói ra việc này, tuy sợ hãi hiện ra trên mặt nhưng vẫn làm như bởi vì nghe tin tức kinh thiên nào đó mới có vẻ mặt như vậy.
Mà An quý phi nhìn thấy khuôn mặt của nàng ta cũng đầy lo lắng, ả ta không hề nghỉ rằng một người có thân phận thập kém như người hầu này có thể nói dối mình.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trùng Sinh Để Gặp Người
2. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
3. Có Thần: Tình Sử Thành Ốc
4. Em Có Thể Đi Theo Anh Không
=====================================
"Nô tì tham kiếm quý phi nương nương." Cung nữ vừa chạy vào quỳ xuống hô.
"Nói đi, chuyện gì mà hốt hoảng." An quý phi lạnh lùng hỏi, tuy cả người căng thẳng nhưng ả vẫn làm ra vẻ cực kỳ bình thường.
"Khởi bẩm nương nương, nô tì đến Phượng Từ Cung nghe ngóng được vài tin tức cực kỳ bất lợi đối với ngài vì vậy nô tì hoảng hốt mà nhanh chóng chạy về bẩm báo." Cung nữ nhanh chóng trả lời, khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm trọng cùng với một chút sợ hãi.
"Nói." An quý phi nghe vậy liền thúc giục.
Cung nữ cũng không tiếp tục câu giờ mà kể lại những gì mình biết được ra, dù sao cũng bị hoàng hậu phát hiện, nhưng hoàng hậu lại không làm gì nàng ta, vậy có thể nghĩ hoàng hậu cũng không ngăn cản nàng ta nói chuyện này ra bên ngoài, hơn hết nữa có lẽ vị hoàng hậu trong Phượng Từ Cung đó càng muốn tin tức này nhanh chóng lan khắp hậu cung.
Dù sao nàng ta cũng không bao giờ tin tưởng bên trong hậu cung này sẽ có người nhân từ, có lẽ hoàng hậu thấy nàng ta còn có lợi ích nên mới tha chết nếu không hiện tại không biết nàng ta đã bị quăng cho chó ăn ở phương trời nào rồi.
An quý phi cũng không biết suy nghĩ thực sự của cung nữ này, ả ta chăm chú lắng nghe hết những chuyện mà cung nữ này biết, từ chuyện hoàng thượng chạy đến Phượng Từ Cung cho đến chuyện Tô Đình đã được hủy bỏ lệnh cấm túc cho đến việc nàng sẽ nhận một vị hoàng tử nào đó để làm con thừa tự.
Mà sau khi nghe xong tất cả những chuyện này ả ta trở nên cực kỳ tất giận, hai tay ả để dưới bàn sau đó dùng sức hất mạnh bàn lên, khiến bàn bị lật ngửa lên, chén đũa cùng thức ăn bên trên đều rớt xuống đất bể tan tành, cơm canh văng vãi khắp nơi.
"Nương nương bớt giận." Cung nữ bên trong phòng hoảng sợ nhanh chóng quỳ xuống hô, cho dù xung quanh các ngàng ta đều là bát dĩa vở hay là đồ ăn văng ra đều không chút do dự mà quỳ xuống dập đầu.
"A a a a a... Tô Đình." An quý phi hét lớn một tiếng rồi nghiến răng nghiến lợi nói, ả ta cứ tưởng hoàng thượng đã hoàn toàn thất vọng về nàng ta, nhưng sự thật đập vào mặt ả ta một cách choáng váng.
Cho dù tất cả phi tầng trong hậu cung có nịn nọt, ngoan ngoãn như thế nào, thì trong lòng hoàng thượng mãi mãi chỉ có một mình Tô Đình điêu ngoa, tùy hứng, ả ta không ngờ được cho dù nàng làm mất mặt hoàng thượng trước rất nhiều văng võ bá quang mà chỉ bị phạt cấm túc ba tháng, không những vậy chỉ mới qua vài ngày hoàng thượng đã nhanh chóng thả người ra, không những vậy ngài còn chấp nhận để hoàng hậu nhận nuôi một vị hoàng tử làm con thừa tự.
An quý phi càng nghỉ càng cảm thấy tức giận, rõ ràng hiện tại trong triều đình phụ thân của ả mới là người có quyền nhất, hoàng thượng cũng phải nể mặt phụ thân ả, trọng dụng phụ thân ả, nhưng tình cảm của ả cho dù trao cho hoàng thượng như thế nào cũng chẳng bằng một Tô Đình lụi tàn, trong tay chẳng có gì cả, ả không cam tâm cho dù ả biết nàng nhận con cũng chẳng thể làm gì cả bởi vì dù là nhận nuôi thì cuối cùng cũng chẳng phải ruột thịt.
Hoàng thượng dù có xem trọng nàng thì cũng không thể xem trọng con của một nữ nhân khác được, mà ả đến giờ vẫn không thể mang long thai, điều này khiến ả không khỏi bồn chồn, dù biết rõ hoàng thượng sẽ không lập thái tử lúc này nhưng sự lo lắng vẫn không nguôi được, ả phải cố gắng mang long thai trước Tiết quý phi nếu không địa vị hiện tại rất khó giữ, chứ nói gì đến việc đạp đỗ Tô Đình.