Vị thanh niên này tuy rằng thực lực chỉ mới là cấp bảy Tinh Chủ, nhưng thực lực cả người bùng nổ không thua cấp đỉnh Tinh Chủ chút nào, chẳng qua anh ta khó có thể chống cự lại ba con hung thú cùng lúc, trong mắt có chút hoảng loạn.
Ánh mắt Dương Thiên chuyển động, hắn đi thẳng trong khu vực này ròng rã năm ngày, vẫn chưa phát hiện đường ra, hiện tại gặp vị thanh niên này hẳn là sẽ biết được ít tin tức.
"Rầm!"
Trong sân, một con hung sói trực tiếp nhào lên, ý đồ muốn cắn xé vị thanh niên này, chỉ là trong tay thanh niên lại có một thanh đao làm vũ khí, dùng sức bổ tới.
Hung thú sói vừa nãy bị anh ta đánh trúng thân hình, nháy mắt bị đánh bay lui xa ra tới mười mét, trên người chỉ có một miệng vết thương rất nhỏ, con sói hung giữ rống giận, lại bay tới vị thanh niên này. Hai đồng bọn sói hồi nãy cũng đánh tới từ hai bên sườn.
"Không ổn.", ánh mắt thanh niên lộ ra thần sắc hoảng sợ. Một con hung sói trực tiếp nhào đến gần sát anh ta, một ngụm cắn xuống cổ anh ta.
Đúng lúc này, một đường đao lóe sáng xuất hiện, chặn lại bên người thanh niên, con hung sói kia bị đánh văng ra ngoài, trên người xuất hiện một vết thương dài.
"Ngươi không sao chứ?", Dương Thiên đi tới chỗ người thanh niên này, hỏi.
Vị thanh niên chỉ có cấp bảy Tinh Chủ, nhưng có thể địch lại ba con hung thú cấp chín Tinh Chủ, xem ra linh hồn so với người thường mạnh hơn rất nhiều.
Dương Thiên bây giờ cần người chỉ đường, vậy nên không dám sử dụng pháp quyết Nô Dịch Linh Hồn. Một khi thất bại, hắn không có khả năng biết được tin tức từ miệng thanh niên này nữa.
"Không sao, cảm ơn ngươi đã giúp.", vị thanh niên này cảm tạ nói, ánh mắt nhỏ đến không thể phát hiện nhìn đại đao màu đen trong tay Dương Thiên.
"Ta là Lăng Tuyệt, đến từ bộ lạc Thanh Mộc, xin hỏi ngươi đến từ bộ lạc nào?", Lăng Tuyệt cười hỏi.
"Ta tên Dương Thiên, là...dân du cư.", Dương Thiên cười nói.
Ở thế giới Cự Linh này, tồn tại một loại người, bọn họ là những người sống tách khỏi bộ lạc của mình, hoặc bị đuổi khỏi bộ lạc, đi qua ở những mảnh đất hoang dã thật lớn, bọn họ thống nhất danh xưng là dân du cư.
"Nga, trách không được chỉ mới cấp Tinh Vực đã lợi hại như vậy.", Lăng Tuyệt gật đầu nói.
Dân du cư của thế giới Cự Linh vô cùng cường đại, đại bộ phận bọn họ đều có thể nhẹ nhàng vượt cấp mà chiến.
Vừa rồi thực lực Dương Thiên bày ra so với anh ta còn mạnh hơn một chút.
"Grào!"
Nơi xa, ba con hung lang thật lớn phẫn nộ vọt lại đây, sau đó hướng về Dương Thiên cùng Lăng Tuyệt phi tới.
"Ngươi ngăn một con lại, hai con kia cứ giao cho ta.", Dương Thiên nói.
"Được!", Lăng Tuyệt cũng là người quyết đoán, lập tức nói.
Trong tay Dương Thiên cầm thanh đao dài màu đen dữ tợn, tốc độ kinh người, nhanh chóng phóng về phía những con hung thú kia.
Kỳ thật lấy thực lực của hắn, đủ khả năng để hạ đo ván hai con hung lang này, nhưng chủ yếu hiện tại hắn đang cố gắng tiếp cận Lăng Tuyệt, thăm dò tin tức, không có khả năng lấy cảnh giới cấp Tinh Vực ra làm bại lộ thực lực quá mạnh.
"Hừ, hai con này mạnh quá.", một người Dương Thiên làm bộ gian nan chống cự lại hai con hung sói, lại vẫn luôn chú ý tới Lăng Tuyệt.
Lăng Tuyệt này, cảnh giới nằm vào cấp bảy Tinh Chủ, lĩnh ngộ pháp tắc kỳ thật không đạt tới nông nỗi cấp chín Tinh Chủ, nhưng bằng vào thân thể cường đại, vậy mà hoàn toàn địch lại được một con hung sói đỉnh cấp chín Tinh Chủ.
Dương Thiên biết mình chủ yếu là lĩnh ngộ pháp tắc, Luyện Thể Quyết sau khi đạt tới Luyện Hồn cảnh tố chất thân thể hắn cũng chỉ ngang ngửa với người thường, sức chiến đấu chủ yếu dựa vào pháp tắc.
"Rầm!", móng vuốt sắc bén của hung sói trực tiếp chộp lên người Lăng Tuyệt, nhưng lại chỉ chỉ để lại một đạo vết thương nho nhỏ, chỉ là trầy xước da thịt anh ta tí thôi.
Dương Thiên trong lòng khiếp sợ, nếu hắn không dùng pháp tắc, vậy một trảo này chộp vào người hắn, tuyệt đối không dễ chịu chút nào.
“Oành!”
Khí thế của Lăng Tuyệt rất hung ác và cuồng bạo, hai nắm đấm thâm chí còn muốn khủng bố hơn vũ khí kỳ quái trên tay anh ta, một quyền đánh vào Hung Lang cấp Tinh Chủ cấp 9 , thậm chí có thể đem nó trực tiếp đánh bay, vô cùng kinh người.
Cuối cùng, sau khi chiến đấu mười mấy phút, Lăng Tuyệt nắm được cơ hội, một trảo bắt được miệng của Hung Lang, sau đó sau đó đem nó trực tiếp xé thành từng mảnh nhỏ.
Ở một bên khác, thanh trường đao dữ tợn trong tay Duong Thiên cũng trực tiếp đem một con Hung Lang chém thành hai nửa, đến nỗi một con khác trong mắt lộ ra sự sợ hãi, lập tức quay người bỏ chạy.
“Muốn chạy?”, Lăng Tuyệt cười lạnh một tiếng, nhanh chóng đuổi theo, sau đó đem nó giết chết.
3 thi thể khổng lồ của Hung Lang ở chỗ này, Lăng Tuyệt vẫy tay, thu 2 con vào trong túi không gian của mình.
Anh ta cười nói với Dương Thiên: “Dương Thiên, ngươi cũng giết được một con, con này ngươi lấy đi.”
Trên mặt hắn ta mang theo nụ cười hào sảng, nhìn qua rất có hảo cảm.
“Được”, Dương Thiên khẽ cười, vẫy tay một cái, sau đó đem thi thể con Hung Lang còn lại thu lấy.
“Ha ha, Dương Thiên, lần này may nhờ có ngươi, nếu không ta có thể sẽ chết ở đây rồi.”
Dương Thiên lắc đầu, mỉm cười nói: “Lăng Tuyệt, dựa vào thực lực của ngươi, nhất định có thể chạy thoát.”