Mục lục
Toàn Cầu Xâm Nhập - Thương Hải Do Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Miêu Lập Thu bị hù sợ:

- Vậy..

- Thuốc Trương thúc dùng không thành vấn đề, có thể yên tâm dùng.

Dừng một chút, Quý Hủ chi tiết nói:

- Lúc trước con vay tiền của dì với chú, con chỉ mua một chiếc xe vận tải, còn lại đều mua vật tư chứa đựng.

- Khi đó trên internet lòng người bàng hoàng, các nơi trên thế giới đều đưa tin sự kiện tử vong ly kỳ, vì phòng ngừa vạn nhất, con cũng làm theo chứa đựng vật tư, dùng tiền của dì mua thuốc, trải qua chứa đựng cẩn thận nên không bị ăn mòn. Còn có lương thực cùng đồ vật khác, đều đặt trong kho hàng nhà con, chờ có thời gian con xây một kho hàng cho dì, đem đồ vật đều dời qua.

Vẻ mặt Miêu Lập Thu kinh ngạc, đem tiền đưa cho Quý Hủ xây dựng sự nghiệp là hai vợ chồng quyết định, nàng làm sao cũng không nghĩ tới Quý Hủ vay tiền không phải vì xây dựng sự nghiệp mà là đi mua vật tư.

Trương Hữu Đức uống thuốc giảm đau nên cũng tỉnh táo hơn:

- Lá gan của con cũng quá lớn, vạn nhất cuối thời không tới..



Miêu Lập Thu nói tiếp:

- Gan lớn mới có thể làm đại sự, nếu không có tiểu Hủ, lúc này chúng ta dù không bị quái vật ăn cũng đói khát mà chết.

Trương Hữu Đức khẽ cười:

- Tiểu Hủ là một người có bản lĩnh, mạnh hơn chú nhiều.

- Khẳng định là mạnh hơn ông rồi.

Quý Hủ đi tới bên giường, Trương thúc cùng mèo dị hóa chiếm hai bên giường, Bố tể meo ô một tiếng cà nhắc đi qua.

Quý Hủ đưa tay ôm Bố tể vào trong lòng, Bố tể dựa trên vai hắn kêu khẽ, hiển nhiên thật cao hứng.

Trên đùi cùng thân thể Trương thúc quấn không ít băng, máu còn thẩm thấu, nếu không khâu lại rất khó cầm máu, càng khó khép lại.

Quý Hủ giao Bố tể cho dì Thu, vừa đi ra cửa liền nhìn thấy Tần Nghiễn An.

- Tôi đang muốn đi tìm cậu.

Tần Nghiễn An nói.

- Miệng vết thương của Trương thúc không ổn, cần phải khâu lại.

Quý Hủ quyết đoán nói:

- Mở cửa hông đi ra ngoài.



Một mảnh này đều là đồng ruộng, trừ bỏ bên ngoài cửa có một con đường, nếu mở cửa ở phương hướng khác đều là ruộng, còn phải rửa sạch ra một con đường.

Mạng người lớn hơn trời, nhất định phải mở cửa hông, cũng chỉ có thể mở ở phương bắc, bởi vì trấn nhỏ nằm hướng tây bắc căn cứ, từ cửa bắc đi ra ngoài có thể nhanh chóng vòng qua đường chính đi vào trong trấn.

Phương bắc nhà Quý Hủ đều là đồng ruộng, không có nhà ở, tường vây cũng là xuất hiện trên đất vườn.

Nghe nói Quý Hủ cần mở cửa hông ở phương bắc, người trong căn cứ còn động được đều chạy tới hỗ trợ, cha con Chung gia đi đầu cầm cây liềm chém ngã một mảnh hoa màu mở đường cho xe đi qua.

Chém ngã cũng không lãng phí, có thể đem phơi khô làm nhiên liệu.

Quý Hủ xây dựng ra một con đường, nối thẳng tường vây, hắn cọ xát thật lâu trong thế giới ý thức mới xây dựng ra một cửa hông hài lòng, thả xuống tường vây, một cửa hông chỉ đủ cho một xe vận tải đi qua liền xuất hiện.

Cửa hông bị đóng kín, bên ngoài vẫn là đồng ruộng, Quý Hủ không dám làm cho người ta đi ra rửa sạch, cảnh tối lửa tắt đèn, vạn nhất trong ruộng cất giấu cuồng thi vậy được không bù nổi mất.

Lần này ra ngoài chủ yếu là mang Trương thúc đi tìm bác sĩ trong trấn, vì vậy thật làm người lo âu.

Bên ngoài vô cùng nguy hiểm, đừng nói là buổi tối, dù là ban ngày muốn tìm bác sĩ cũng không dễ dàng.

Quý Hủ an ủi Miêu Lập Thu:

- Đừng quá lo lắng, con đi bệnh viện nhìn xem, bên kia hẳn là có bác sĩ trực ban còn ở bệnh viện.

Mọi người hợp lực mang Trương thúc đặt lên giường trong xe tải.

Quý Hủ khẳng định phải đi, Chung Trì phải ở lại xử lý công việc, mà Trình Mạch không biết chiến đấu, cuối cùng Tần Nghiễn An bồi hắn đi ra.

Quý Hủ nhìn Giản Tích:

- Một lát xe tải thổi còi, hấp dẫn cuồng thi đi theo, chờ chúng tôi đi xa cậu hãy về.

Giản Tích nói:


- Dạ.


Quý Hủ cầm hai chai nước cùng mấy gói mì ăn liền đưa cho hắn.


Giản Tích nuốt nước bọt, hắn cùng em gái suốt hai ngày không có thực vật nước uống, thật sự đói không chịu nổi mới mạo hiểm đi ra tìm căn cứ xin giúp đỡ.


Trong nhà Giản Tích cũng có lưu lương thực, nhưng bị dượng cùng anh họ xông vào nhà lấy đi hết, luôn cả nửa thùng mì tôm cũng không buông tha, không hề lưu lại chút thực vật nào cho hai anh em bọn họ.


Giản Tích tiếp nhận, ôm chặt trong ngực, thân thể nhỏ gầy run rẩy, cố nén nước mắt:


- Hủ ca, em sẽ trả cho anh, em nhất định sẽ trả!


Chung Trì mở cửa hông, xe vận tải lặng yên chạy ra ruộng, rất nhanh lại khóa cửa, chờ xe vận tải đem cuồng thi dẫn đi, lại tiếp tục cho Giản Tích ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK