Thời gian như dừng lại, mọi âm thanh biến mất, Nghê Liệt buồn ngủ vô cùng. Trong làn hương quanh quất dịu êm, trái tim nóng nảy xao động của hắn dần hòa hoãn lại, tựa như ngâm mình trong một vùng nước ấm.
Không biết đã say giấc trong bao lâu, ngón tay Nghê Liệt khẽ động đậy, theo quán tính mà nhoài người qua định ôm, nhưng cánh tay hắn lại chỉ vồ vào khoảng không. Lòng hắn rùng mình, cảnh giác bật dậy.
Trong căn nhà gỗ chỉ còn lại một mình hắn.
Sắc trời vẫn tù mù, không gian xung quanh như giăng phủ một tầng sa mong manh.
Nơi cánh mũi vẫn còn vương vấn hương thơm nhàn nhạt, gần như không thể ngửi thấy, nhưng rõ ràng đã từng tồn tại. Trong không gian yên tĩnh như vậy, Nghê Liệt lặng ngồi một lúc lâu, đột nhiên đứng bật dậy, vội vàng nhặt quần áo rơi tán loạn trên đất mặc lại vào người rồi rảo bước rời cửa.
Trong cảnh sắc âm u như vậy, chỉ có âm thanh cỏ dại xác xơ lay động theo gió; trong chốn đất trời mênh mông, con ngựa lúc cưỡi ban đầu còn đang thở phì phì, lắc đuôi, đứng cách đó không xa vùi đầu ăn cỏ. Con ngươi Nghê Liệt đột nhiên co rụt lại, sải bước đi tới, nắm dây cương rồi xoay người lên ngựa, chân thúc mạnh vào bụng ngựa, phóng băng băng, quản chi đường núi gập ghềnh.
Gió lạnh buổi sớm quất lên mặt hắn tựa như những lưỡi dao, quai hàm Nghê Liệt nghiến chặt, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, hai mắt đỏ hoe như đổ máu.
Thế nhưng, khi ngựa vừa lao ra khỏi rừng rậm, tiếng vó ngựa dồn dập chợt hoãn lại.
Trong tiết xuân lạnh lẽo, một người một ngựa cứ lẳng lặng đứng đó, bóng chim bay qua, tiếng kêu thưa thớt, rồi lại biến mất trong vòm trời vắng lặng.
Nơi chân trời là một khoảng khói sóng mông lung, gió lạnh từng cơn ập tới, trùng trùng điệp điệp, rì rầm đến vĩnh hằng.
***
Tiếng lửa than tí tách, ngọn lửa nhen nhóm, thỉnh thoảng lại bùng lên liếm vào đáy ấm sành, nắp ấm hở ra, vang lên tiếng ùng ục, mùi thuốc tràn ngập khắp nơi.
Nghê Anh ngồi xổm trước bếp lò, trên mặt nàng còn dính ít tro than, trông hơi luộm thuộm, nhưng nàng chẳng thèm để ý, vừa cầm quạt lông quạt nhẹ bếp than, vừa lưu ý phần thuốc sắc trong ấm sành.
Lão Tiền đứng bên cạnh ra sức khuyên nhủ: "Tiểu thư à, cô cứ để lão nô làm cho, khói lửa mù mịt như vậy coi chừng cay đôi mắt."
Nghê Anh lắc đầu, "Không sao đâu ạ, sắp xong rồi."
Lão Tiền thở dài, không nói tiếp nữa, chỉ đứng một bên cầm chày đá giã thuốc bột.
Đến khi nước thuốc đã cạn còn khoảng một chén, Nghê Anh mới rời bếp, cẩn thận đổ thuốc vào chiếc bát men sứ xanh, đoạn dặn dò lão Tiền vài câu rồi tự tay bưng đi.
Nàng vừa vào đến sân, đã thấy một đám thiếu niên đứng chờ ngoài cửa, trông ai nấy đều lo lắng buồn bã, chen nhau dòm qua song cửa sổ nhìn vào trong.
Nghê Anh thở dài thườn thượt, không xua đuổi đám ấy đi như thường lệ, mà chỉ bảo chúng tránh qua một bên để nàng đi vào.
Trong phòng ngủ lặng thinh, màn rèm rủ xuống, chỉ thoáng thấy một bóng người gầy gò nằm trên giường. Nghê Anh vén mành, nhón chân đi vào trong, đặt thuốc lên bàn trà bên cạnh, đoạn khuỵu gối xuống bên thành giường. Nàng ngó nghiêng khuôn mặt xinh đẹp nhưng nhợt nhạt kia một hồi lâu, bấy giờ mới nhẹ giọng nói: "Điện hạ, đến giờ uống thuốc rồi."
Hàng mi run nhè nhẹ, Lý Nguyên Mẫn mở mắt ra.
Y có chút mê man, ánh nhìn rơi trên khuôn mặt A Anh, một lúc sau, khóe môi khô nứt hơi nhoẻn cười.
"Lem luốc hết cả rồi..."
Rồi giơ tay lau đi vệt bẩn trên mặt nàng. Đôi mắt Nghê Anh rung động, bỗng dưng bắt lấy bàn tay ấm áp của y, xòe ra rồi áp lên má mình.
Lý Nguyên Mẫn cười khẽ: "Con bé ngốc nghếch này, không sao đâu, điện hạ ca ca vẫn khỏe."
Hừng đông ngày hôm kia, phủ binh tuần tra phát hiện ra Quảng An Vương nằm gục bên đường, đã bất tỉnh từ lâu, mái tóc y rối bù, giày dính đầy bùn đất, quần áo trên người ướt đẫm. Không ai biết y từ đâu tới đây, khiến nhóm tuần tra sợ hết hồn.
Sau khi được đưa về hậu viện, y vẫn luôn hôn mê, đến tối lại bắt đầu phát sốt, cả người nóng bỏng, mơ mơ màng màng, thậm chí còn bắt đầu mê sảng. Toàn bộ tôi tớ khắp Quảng An Vương phủ đều cuống cả lên, mọi người đều thức trắng đêm trông coi ở hậu viện.
Trong tình hình hỗn loạn lúc đó, Nghê Anh lại rất bình tĩnh, nàng vừa giúp Chu Đại Võ duy trì trật tự trong vương phủ, vừa tự tay chăm sóc Quảng An Vương. Sau gần ba ngày, cuối cùng y cũng đỡ sốt, tỉnh lại.
Bên ngoài chợt vang lên tiếng ồn ào, Lý Nguyên Mẫn ghé mắt nhìn sang, thấy trên giấy dán cửa sổ có mấy cái bóng loáng thoáng chồng lên nhau thì thở dài, bảo: "Em cho mọi người vào đây đi thôi."
Nghê Anh mím môi, nhưng không ngăn cản, mà chỉ dìu y ngồi dậy, lại lấy chiếc gối đặt sau lưng để y tựa vào, rồi vâng lời ra ngoài.
Chỉ trong thoáng chốc, những người thiếu niên bên ngoài chen nhau bước vào, trong phòng chợt tối sầm lại.
"Điện hạ..."
"Người khỏe chưa..."
"Điện hạ..."
Nhìn những đôi mắt ngây ngô mang theo lo lắng kia, trong lòng Lý Nguyên Mẫn xót xa. Y biết nếu mình không gắng gượng được, đám trẻ mồ côi này sẽ lại lần nữa rày đây mai đó. Đã mang cho chúng nó hy vọng, sao nỡ để chúng lần nữa rơi vào bùn tanh?
Đến tận hôm nay, trên vai y không chỉ là tính mạng của y, mà còn là cuộc sống của hơn một ngàn con người ở Quảng An Vương phủ, từ trên xuống dưới. Cho nên, y không được phép ích kỷ.
Y nhắm mắt lại, nhủ thầm, cơn ác mộng kia đã qua rồi.
"Những ngày này, thân thể bản vương không khỏe, để mọi người lo lắng. Nhưng bây giờ ta đã ổn rồi, chớ lo lắng không đâu, cứ tiếp tục công việc ngày thường là được."
Y mỉm cười, nhìn về phía mọi người, cố gắng để cho giọng nói mình nghe ra khỏe mạnh một chút.
Nghê Anh cũng phát hiện ra Lý Nguyên Mẫn đang gắng gượng, bèn chặn ở đằng trước: "Được rồi, đến giờ cơm trưa rồi đấy, mọi người đi ăn đi."
Nhưng những thiếu niên này vẫn không chịu rời đi, chỉ ngồi trước giường nhìn y lom lom.
Lý Nguyên Mẫn đành phải ráng vực dậy tinh thần, hàn huyên với bọn nhỏ đôi câu, rồi mới cho chúng tản đi.
Trong lúc y dưỡng bệnh, một tin tức xuất hiện, làm chấn động khắp vùng Lĩnh Nam. Tham lĩnh quân phòng Lĩnh Nam là Nghê Liệt đã đầu quân dưới trướng Đại hoàng tử Lý Nguyên Càn. Chẳng bao lâu sau, tin tức sắc phong trong kinh cũng đã truyền đến. Nghê Liệt tiếp quản Đại doanh Lưỡng Giang, ngoài ra, hắn cùng với một thân tín khác của Lý Nguyên Càn là Chu Sâm - hiện giữ chức Thái Thường Tự Khanh, đều được phong làm Tổng chế Lưỡng Giang, việc quân vụ giao cho Nghê Liệt, việc chính vụ quy về Chu Sâm. Lưỡng Giang có song Tổng chế, vừa quản lý sự vụ, vừa dè chừng lẫn nhau. Đến lúc này, uy thế của Lý Nguyên Càn đã ngày càng vươn xa, chúng quan lại trong triều cũng xem gã là Thái tử tương lai, chỉ cách cửa trời có một bước mà thôi.
Lúc Chu Đại Võ mặt đầy căm giận lại đây bẩm báo, Lý Nguyên Mẫn chẳng nói chẳng rằng, chỉ phất tay ý bảo hắn lui ra, còn mình thì lặng lẽ ngồi trong phòng suốt một buổi trưa.
***
Từ sau tiếng sấm đầu tiên của mùa xuân, Lĩnh Nam bước vào kỳ mưa dai dẳng, có lẽ do khí trời ẩm thấp, nên Lý Nguyên Mẫn cứ ủ rũ suốt cả ngày, thường hay buồn ngủ, lại còn dễ mất tập trung.
Nhưng tình hình hiện tại không cho phép y lười biếng như vậy. Sau mấy ngày nghỉ ngơi trên giường, Lý Nguyên Mẫn liền bắt tay xử lý công vụ.
Đầu tiên, y bắt đầu chỉnh đốn lại toàn bộ Quảng An Vương phủ, lại sai người bắt bớ Tổng quản vương phủ.
Phòng nghị sự chật ních người, ai nấy không dám thở mạnh một hơi. Trong căn phòng to lớn như vậy, chỉ còn lại tiếng khóc của Tôn Tổng quản. Khuôn mặt Lý Nguyên Mẫn vẫn còn tái nhợt, nhưng khóe mắt đuôi mày đều mang theo khí độ cực kỳ nghiêm khắc.
Tôn Tổng quản quỳ trên mặt đất, nước mắt đầm đìa, "Cầu xin điện hạ chớ đuổi lão nô đi, người cứ tước bỏ chức Tổng quản này của lão nô, chỉ cần cho lão nô ở lại quý phủ này làm kẻ đầy tớ hầu hạ điện hạ cũng được..."
Lý Nguyên Mẫn biết ông là người trung thành, nhưng thân là Tổng quản của vương phủ, nhưng việc người hầu kẻ hạ trong viện của chủ nhân bị thay đổi hết cũng không bẩm báo với y, thậm chí ngay cả việc y bị đánh tráo, bị giam cầm ngay trong phủ cũng không ai hay biết.
Thật ra, y biết rõ căn nguyên cớ sự như hôm nay cũng không thể đổ hết lên đầu của Tôn Tổng quản, chỉ là do y quá mức nuông chiều người nọ, ai nấy đều biết vậy, cho nên xem mệnh lệnh của hắn như mệnh lệnh của vương. Trước đây, y có thể dung túng, nhưng tình thế bây giờ đã chỉ ra cho y rằng y không thể cứ tiếp tục hoa mắt ù tai như vậy nữa. Lời đồn đãi bên ngoài đã lan truyền khắp nơi, nói rằng thân tín dưới quyền y đã phản bội, đầu quân cho Đại hoàng tử. Tất cả bọn chúng đều đang nhìn chằm chằm vào Quảng An Vương phủ, nếu y không dọa nạt, chỉnh đốn nội viện một phen, rất có thể sẽ xảy ra việc bất trắc.
Nên đành phải giết gà dọa khỉ thôi!
Tôn Tổng quản còn quỳ dưới sàn, than khóc rất tội nghiệp, nhưng Lý Nguyên Mẫn vẫn phải nhẫn tâm quát một câu: "Kéo ông ta ra ngoài, đánh hai mươi roi rồi trục xuất khỏi phủ."
Phủ binh vội vã bước vào, kéo Tôn Tổng quản đang quỳ trên đất ra ngoài.
Phòng nghị sự dần yên tĩnh lại, không khí lặng ngắt như tờ.
Lý Nguyên Mẫn không vội lên tiếng, đôi mắt phượng của y quét qua mọi người ở đây, thấy ai nấy đều cúi gằm, bấy giờ mới chậm rãi nói: "Về sau, các ngươi đừng quên, ai mới thật sự là chủ nhân của vương phủ này!"
Mọi người cùng nhau quỳ xuống, chắp tay vái lạy.
Sau khi tất cả đã rời đi, Nghê Anh đứng bên cạnh mới bưng đến cho y một chén trà an thần, rồi nhẹ giọng nói: "Điện hạ hãy yên tâm, em đã bảo Tùng Trúc đưa cho phu nhân của Tôn Tổng quản một ít lộ phí, đủ để ông ấy dưỡng lão bình an suốt đời."
Lý Nguyên Mẫn thở dài, mỏi mệt xoa trán, rồi nhận lấy chén trà hớp vài hớp.
Thiếu nữ bên cạnh nhanh nhẹn dọn dẹp sách bày trên bàn.
Lý Nguyên Mẫn nhìn nàng, cô bé này giờ đã ra dáng chững chạc, khác hẳn trước đây. Nàng không còn nhắc lại chuyện khi trước, như thể những việc ấy chưa từng xảy ra vậy. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nàng đã trưởng thành lên nhiều. Trong lòng Lý Nguyên Mẫn xót xa, nhưng y không nói gì, chỉ dẫn nàng về hậu viện dùng cơm trưa.
Y bận rộn suốt một buổi sáng, thành ra có hơi mệt mỏi, cả người mềm nhũn, chỉ cảm thấy buồn ngủ quá chừng.
Một giấc trưa này, kéo dài đến tận khi tà dương lặn về Tây.
Nghê Anh sợ y ngủ nhiều, đến ban đêm lại không nghỉ ngơi được, bèn vào buồng gọi y dậy.
"Điện hạ..."
Người trên giường trở mình, suối tóc đen theo động tác của y mà chảy trượt xuống đệm chăn. Trong ánh hoàng hôn, gương mặt y như thắp lên một vầng sáng dịu dàng. Y hơi chau mày, dường như hờn dỗi mà nỉ non một tiếng:
"A Liệt..."
Vừa dứt lời, cả người y chợt sượng lại, một lúc sau mới ngồi dậy.
Nghê Anh làm như không nghe thấy, chỉ tiến lên dìu y: "Mấy nay điện hạ cứ như mèo lười ấy, người mà ngủ nữa là đến tối luôn."
Lý Nguyên Mẫn mỉm cười, vừa định rời giường, bỗng nhiên, một cảm giác nôn nao khó chịu từ bụng y vọt thẳng lên cổ họng, y cầm lấy vạt áo, tựa vào giường nôn khan một lúc.
Nghê Anh vội vàng đỡ y, lấy tay xoa lưng cho y.
Lý Nguyên Mẫn thở dốc, cố nén cảm giác buồn nôn cồn cào trong ngực, ra vẻ trấn định mà cười cười, an ủi Nghê Anh đang vô cùng lo lắng.
"Chỉ là do thay đổi tư thế đột ngột, không sao đâu."
Nghê Anh ngó nghiêng y một chốc, thấy y tự mình cột dây áo lại, quả thật không có gì khác thường, trong lòng mới hơi nhẹ nhõm.
"A Anh, ta có bức thư này cần gửi cho Thích tộc trưởng, em tìm người đưa qua cho ông ấy..."
Y lại đăm chiêu một lúc, "Tiện đường em hãy qua kho hàng, cho người cầm sổ sách của hai tháng nay đi thư phòng, ban đêm có thời gian ta sẽ kiểm tra một chút."
Nghê Anh thưa vâng một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.
Mặt trời đã gần khuất dạng, mây đỏ giăng giăng, dù cho cách một màn lụa, vẫn có thể cảm nhận được cái ấm áp êm đềm của buổi chiều tà.
Lý Nguyên Mẫn cứ ngồi đó, ngẩn ngơ bần thần một hồi lâu, cuối cùng mở miệng: "Tùng Trúc, đi gọi Tiền thúc đến đây một chuyến."
***
Lão Tiền quỳ sụp trên mặt đất, mặt đầy nước mắt.
Lý Nguyên Mẫn đã chẳng còn phong độ uy nghiêm bình tĩnh ngày thường, y tựa như một đứa trẻ đương luống cuống sợ sệt, đôi môi run run: "Ngài... Không phải ngài đã nói, ta đã không còn có thể có con sao? Nhiều thuốc như vậy... Bản vương đã uống nhiều thuốc như vậy..."
Y nghĩ đến những chén thuốc đen đặc quánh, hết chén này đến chén khác, khiến đầu lưỡi y đắng ngắt, bụng dưới đau đớn khôn nguôi. Mãi đến khi chắc chắn không còn khả năng mang thai, y mới chịu dừng lại —— Đó là chuyện không thể nào.
Y hoàn toàn bất lực, mặt mũi trắng bệch, hỏi: "Đã bao lâu..."
Lão Tiền không còn mặt mũi nào nhìn y, chỉ biết dập đầu thật mạnh: "Có hơn một tháng, nhưng chưa đến hai tháng."
Lý Nguyên Mẫn choáng váng, lảo đảo lùi về sau vài bước, ngồi phịch trên giường trong nỗi tuyệt vọng khốn cùng đến cực điểm.
"Hơn một tháng, chưa đến hai tháng..."
Ấy là khoảng thời gian trước hoặc sau đợt tập trận ở Giang Bắc.
... Đứa bé này, là con ai?