Mục lục
[Dịch] Tu Chân Tứ Vạn Niên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trò Lý Diệu, trò không cần phải lo lắng. Tất cả viện phí khi trò hôn mê và chi phí điều dưỡng sau này đều do quốc gia chi trả!”

“Hơn nữa, từ tháng này, mỗi tháng sẽ có 30,000 đồng tiền trợ cấp “thương binh cấp 1” chuyển vào tài khoản của trò!”

“Nếu trò muốn tìm việc làm thì “Hiệp hội thương binh” cũng sẽ hỗ trợ!”

“Nếu trò muốn đi học thì chúng tôi cũng có thể bố trí. Trò sẽ không cần phải thi đại học, có thể trực tiếp nhập học vào “Ban đặc biệt của thương binh” trong học viện quân sự đệ nhất Liên bang!”

“Mặt khác, nếu trong cuộc sống trò gặp phải rắc rối gì thì cũng cứ việc đến tìm chúng tôi… Hiệp hội thương binh Liên bang chính là tổ chức mạnh nhất trong Thiên Nguyên giới. Một khi trò xảy ra chuyện gì thì sẽ có 63 triệu thương binh làm hậu thuẫn cho trò!”

Vị thương binh mặc quân phục màu đen nói vô cùng hiên ngang.

“Lớn chuyện rồi.” Lý Diệu hơi chột dạ.

Trong ấn tượng của hắn, thương binh đều là những lão binh đầu đầy tóc bạc, mặt đầy nếp nhăn, sử dụng tay chân giả, đi một bước đều có thể té ấy.

Mỗi năm, trường cấp ba Xích Tiêu đều mời một ít thương binh đến trường phát biểu, tuyên dương những sự tích huy hoàng của những anh hùng đã chiến đấu anh dũng. Và phần lớn những thương binh mà trường mời về đều là loại lão binh kia.

Có vài lão binh trong tình trạng đã đạn tận lương tuyệt, linh năng hao hết nhưng vẫn cùng ba, năm chiến hữu khiêng kiếm lưỡi cưa đã không còn hoạt động xông pha vào trận lũ yêu thú ngùn ngụt!

Mỗi một lần nghe kể về những sự tích anh hùng buồn vui lẫn lộn này, Lý Diệu đều sẽ nhiệt huyết sôi trào, ý chí chiến đấu sôi sục!

Trong lòng hắn, “Thương binh Liên bang” là một danh hiệu vô cùng vinh quang và thần thánh. Nếu trao tặng danh hiệu này cho hắn thì bản thân hắn thật sự thấy mình không xứng.

Nghĩ như vậy, Lý Diệu quyết định nói thật:

“Thật ra tôi không bị thương nặng đến như vậy, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là có thể khôi phục lại. Thật sự! Tôi không tàn!”

Trong mắt của vị thương binh toát ra vẻ khen thưởng, bàn tay giả vỗ vào vai của Lý Diệu, vỗ mạnh đến mức Lý Diệu đau nhe răng trợn mắt.

“Có chí khí! Ta thích nhóc! Chúng ta là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, phải giống như nhóc vậy, cho dù cơ thể có thế nào thì ý chí chiến đấu và hi vọng vẫn phải luôn tràn ngập! Không sai! Đương nhiên nhóc không tàn, chúng ta 63 triệu thương binh cũng không tàn! Cho dù cơ thể chúng ta có tàn thì ý chí chiến đấu cũng sẽ vĩnh viễn không tàn! Nếu quốc gia cần thì chúng ta đều có thể trang bị vũ khí hạng nặng ra trận bất kỳ lúc nào! Chúng ta vẫn có thể một đấm đánh nát đầu yêu thú!”

“Cái này…”

Lý Diệu hơi chút đau đầu. Hắn phát hiện ra rằng rất khó có thể dùng vài câu để giải thích rõ ràng tình huống của mình.

Vị thương binh trung niên nói tiếp: “Trò Diệu, tôi đã trò chuyện với bác sĩ Cố rồi. Tôi biết rõ tình trạng bây giờ của nhóc, biết nhóc không thể chấp nhận nó trong phút chốc được. Nhưng mà…”

“Quốc có quốc pháp, quân có quân quy. Thưởng phạt rõ ràng mới có thể kỷ luật nghiêm minh!”

“Trước khi nhóc tham gia cuộc thi cực hạn khiêu chiến thì chắc hẳn đã ký một bản hợp đồng. Nhóc đã biết rằng trong khi thi đấu, tất cả thí sinh đều được xem như binh nhập ngũ lâm thời, có thân phận quân nhân, phục tùng quân đội chỉ huy, nên đương nhiên cũng được hưởng thụ sự bảo vệ do quân đội cung cấp!”

“Trong lúc thi đấu, nhóc đã chiến đấu với một con vượn cự mục, đã phát huy ra tinh thần quyết chiến đầy nhiệt huyết của quân đội Liên bang. Cuối cùng, nhóc đã chiến thắng con yêu thú đó!”

“Nếu không phải nhóc chiến đấu quên mình thì có thể sẽ có rất nhiều thí sinh khác bị con yêu thú thương tổn!”

“Trong lúc chiến đấu, nhóc đã bị thương vì bảo vệ đồng bào của mình, nhóc không khác gì một “Thương binh Liên bang”. Nên nhóc có tư cách hưởng thụ đãi ngộ của một anh hùng chiến đấu!”

“Nhớ kỹ, Liên bang sẽ không bao giờ quên bất kỳ một chiến sĩ chiến đấu vì đất nước nào, nên phần bồi thường của nhóc cũng không thể thiếu dù chỉ một đồng!”

“Nếu quốc gia không quan tâm anh hùng, thờ ơ khi người ấy rơi vào tình thế túng quẫn… Thì còn ai sẽ bảo vệ một quốc gia như vậy, còn ai sẽ quyết chiến vì nó?”

“Cho nên, nhóc không cần phải giải thích gì cả. Tuy quốc gia không thể giúp nhóc khôi phục khả năng tu luyện, nhưng ít nhất vẫn có thể đảm bảo nửa đời còn lại của nhóc cơm áo không lo. Hơn nữa, quốc gia còn có thể giúp nhóc được cả xã hội này tôn kính… Đây là việc mà một quốc gia nên làm, hơn nữa còn là chuyện cần phải làm!”

Ánh mắt của vị thương binh sáng lên như hai thanh chiến đao nóng rực, đâm sâu vào não của Lý Diệu.

Không đợi Lý Diệu giải thích, vị thương binh liền chào theo kiểu quân đội rồi xoay lưng rời khỏi phòng bệnh.

Cho dù phía bên trái của ông ta đều là kim loại nhưng dáng đi của ông ta vẫn thẳng tắp, mạnh mẽ như cây thông, mỗi một bước chân đều có khoảng cách bằng nhau giống như đã dùng thước đo kỹ lưỡng trước khi sải bước.

Vị thương binh đi rồi nhưng Lý Diệu vẫn ngồi đờ đẫn thật lâu trong phòng bệnh.

“Thôi kệ, giờ cái gì cũng không cần nói, chỉ cần mình hoàn toàn khôi phục thực lực thì sẽ nói rõ tất cả.”

Cho dù vị thương binh có hứa hẹn rằng hắn không cần phải thi đại học thì vẫn có thể trực tiếp nhập học vào “Ban đặc biệt của thương binh” trong học viện quân sự đệ nhất Liên bang, nhưng Lý Diệu vẫn phủ định cái ý tưởng này.

Không muốn lợi dụng Hội thương binh Liên bang chỉ là một trong những lý do khiến hắn không làm vậy.

Có một cái nguyên nhân còn quan trọng hơn cả, đó là Lý Diệu vẫn không có ý định từ bỏ mục tiêu thi vào Thâm Hải viện!

“Tuy độ khai phá linh căn của mình chỉ còn có 7%, nhưng đây chỉ là trạng thái tạm thời. Chỉ cần có đủ năng lượng, hơn nữa có nơi tu luyện thích hợp thì mình sẽ nhanh chóng khôi phục đến trạng thái tốt nhất!”

“Từ giờ đến lúc thi đại học còn có một tháng, vẫn có thể liều một lần!”

Sau khi phát hiện bản thân có thể thâu tóm ký ức của Âu Dã Tử - trưởng môn của Bách Luyện tông, dã tâm của Lý Diệu liền nhanh chóng bành trướng.

Âu Dã Tử chính là đại biểu của trình độ tối cao trong thuật luyện khí của giới tu chân cổ đại. Ông ta chính là một cái đỉnh mà không ai có thể vượt qua!

Mà Thâm Hải viện chính là nơi có được kỹ thuật luyện khí mạnh nhất giới tu chân hiện đại.

Nếu có thể kết hợp hai trường phái này lại…

“Thần kiếm Kinh Hồng, chiến đao Đồ Giao, trường thương Phệ Hồn… Những thần binh lợi khí này đều là do Âu Dã Tử luyện chế có thể giết chết “lão quái hóa thần”!”

“Tuy rằng vật liệu để luyện chế ra những pháp bảo này rất khó tìm, hơn nữa rất nhiều công đoạn trong quá trình luyện chế đã không thể tái hiện lại ở thời hiện đại này, nhưng nguyên lý vận chuyển linh năng vẫn như xưa!”

“Nếu một ngày kia mình có thể chiếm đoạt những mảnh ký ức về việc luyện chế những vũ khí kia của Âu Dã Tử, nắm giữ phương pháp luyện chế chúng, phân tích ra nguyên lý điều khiển linh năng rồi vận dụng vào pháp bảo hiện đại…”

“Ví dụ như mình có thể phân tích ra mô hình vận chuyển linh năng của thần kiếm Kinh Hồng, chiến đao Đồ Giao, trường thương Phệ Hồn, rồi vận dụng chúng lên khẩu pháo chính trên chiến hạm tinh thạch, luyện chế ra một khẩu pháo chính có đặc tính của ba loại thần binh lợi khí!”

“Một pháo bắn ra là có thể giết chết một lão quái hóa thần!”

“Nếu ba khẩu pháo đã cải tạo bắn ra cùng một lúc thì ngay cả nguyên anh lão quái đỉnh kỳ cũng sẽ bị mình tiêu diệt!”

“Ôi cảnh tượng đó mới sảng khoái làm sao! Thật mạnh mẽ! Thật bá đạo!”

Nghĩ đến đây, Lý Diệu liền lấy cái tinh não mini trong tủ đầu giường ra rồi mở chức năng hộp thư linh hạc.

Trong hộp thư có mấy trăm tin nhắn chưa đọc, Lý Diệu nhanh chóng đọc lướt sơ qua một lần.

Đa số tin nhắn đều là do bạn bè gửi tới. Trong đó, thằng bạn chí cốt Mạnh Giang của hắn đã gửi đến mấy chục tin, nội dung đều là dò hỏi tình hình của hắn.

Xem thời gian gửi, đều là tin nhắn từ bốn tuần trước.

Lý Diệu tập lức gửi tin nhắn có ba chữ “tao tỉnh rồi” cho Mạnh Giang. Đợi một chút vẫn không thấy trả lời, chắc là hắn đang học.

Sau đó, Lý Diệu nhập dãy số linh hạc của Tạ Thính Huyền vào rồi gửi một tin nhắn qua.

“Em là Lý Diệu, em tỉnh rồi.”

Dãy số này là do bác sĩ Cố vừa cho hắn.

Rất nhanh sau đó, khuôn mặt đầy nếp nhăn của Tạ Thính Huyền liền hiện ra theo một con hạc giấy. Vẻ mặt ông ta vừa mừng vừa lo, nói: “Trò Diệu, tôi mới nhận được thông báo từ bệnh viện. Tôi đang tính liên hệ với trò đây. Không ngờ trò lại tỉnh lại nhanh như vậy, thật đáng mừng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK