Tiểu Kì vẫn ngây ngô, làm theo răm rắp. Khi ngón tay cô vừa chạm vào chiếc nhẫn thì bỗng dung có 1 vòng tròn nhỏ hiện ra. Vòng tròn chia làm 3 phần: Màu trắng, màu đỏ và màu đen. Thấy Kì càng ngây ngốc, Phong cười xoa đầu cô, giải thích.
- Đây là chiếc nhẫn dịch chuyển không gian. Khi nào cần cậu cứ bấm chọn. Màu trắng sẽ đưa cậu đến căn phòng này. Màu đỏ sẽ đưa cậu đến căn nhà gỗ hôm trước…
- Còn màu đen? – Tiểu Kì thắc mắc
- Màu đen sẽ mang cậu đến trước mặt tớ.
Nhìn qua thì thấy màu đen có vẻ thích nhỉ. Nhưng sau Phong có vẻ là lạ.
- Màu đen có điều kiện gì khác so với những màu khác sao?
Xem ra cô mèo này cũng không ngốc như cậu nghĩ.
- Màu đen trừ sẽ mang cậu đến trước mặt tớ. Tuy nhiên, có nhiều trường hợp bị ngăn cản không gian nên cậu sẽ bị mang đến một nơi khác. Hiện tại, cậu chưa thạo đường đi ở đây nên khoan hãy dùng màu đen.
- À. Tớ hiểu rồi!
Nói là hiểu rồi. Nhưng có ai ngờ đâu, cô nàng Tiểu Kì lại có tính hay quên. Buổi chiều, trong khi không có việc gì để làm, cô nàng mới lấy món quà của Phong ra ngắm nghía. Và tất nhiên phải có nghịch dại.
Lần đầu là Màu đỏ. Ngay lúc cô vừa chạm đến phần màu đỏ, không gian bỗng thay đổi. Trong chớp mắt, cô đang thấy mình ở căn nhà gỗ. Wow xem ra đồ chơi này khá hay ho. Tại sao tên Phong lại không đưa cho mình sớm hơn nhỉ.
Kì mở cửa, bước ra khỏi căn nhà. Trước mặt cô là những luống hoa đang nhu nhú mầm xanh. Hôm trước, khi cô đến đây vẫn là đồng cỏ cao gần qua đầu. Có lẽ do đợt rồi cô “trốn quá kĩ” nên Phong đã cho người dọn hết cỏ, trồng những cây hoa thấp như này.
Phía trước mặt là cây táo và chiếc xích đu hôm trước cô ẩn náo. Hôm nào cô phải bắt Phong sửa lại chiếc xích đu cho cô mới được.
Tiểu Kì ở lại căn nhà gỗ thêm một lúc. Lúc bấy giờ, căn nhà gỗ chỉ có 1 cô người hầu chăm sóc và bên ngoài có những cô bác đang chăm sóc cây. Tiểu Kì cũng ngại lộ nguyên hình nên cô liền bấm Màu trắng để trở lại căn phòng tại điện của Phong.
Chớp mắt, cô lại có mặt bên trong căn phòng.
Nằm lăn lốc mãi tới tận 6 giờ tối mà chưa thấy Phong xuất hiện. Cô bèn lấy chiếc nhẫn lên thử nghiệm. Lần này cô quyết định chơi lớn bấm vào nút Màu đen. Nhưng lạ thay, cô không hề thấy Phong đâu. Mà trước mặt cô là một bức tường.
Cô có phần ấm ức. Không ngờ có ngày cô lại bị tên Phong đó lừa gạt. Thế mà cậu ta bảo bấm vào vùng Màu đen, cô sẽ được mang đến trước mặt của cậu.
Đi thêm vài bước, cô chợt nhận… mình bị lạc. Nơi đây không biết là nơi nào nhưng hầu như cô không thấy ai đi qua đây cả. Đi được một lúc, cô nhìn thấy có một ngã rẽ trái phía trước mặt.
Dù gì cũng đến mức này thì “phóng lao phải theo lao” thôi. Cô đi theo hướng dẫn, rẽ phải và… Cô đứng hình mất 5 giây khi trước mặt là Phong. Cậu ta đang…vừa bước lên khỏi hồ nước.
Ô thì ra đây là khu tắm rửa xa hoa nhà cậu ta. “Căn phòng” cực lớn, ở giữa là một hồ nước nóng cỡ lớn. Hồ cỡ vậy mà chỉ có mình Phong dùng thôi thì cũng đủ biết mức độ xa hoa nhà này rồi.
Tiểu Kì đỏ mặt, vội che mắt lại. Cái nhẫn chết tiệt này. Hèn gì lúc nãy không mang cô đến trước mặt Phong. Nhưng mà, nhưng mà lúc này cô cũng chính là ở trước mặt cậu ta.
Hôm nay đi học cả ngày. Vừa về, cậu lại vùi đầu vào hồ sơ sổ sách. Đã vậy 1 tuần nữa là đến ngày mừng thọ của nữ hoàng nên có nhiều việc cần cậu xử lý. Cậu vừa xử lý 1 phần việc, định thư giãn tại hồ nước một chút thì bỗng dung chú mèo ngốc này xuất hiện.
Có vẻ như Tiểu Kì đã bấm vào Màu đen rồi. Thật là… lo đâu thì có ngay đó mà.
Nhìn thấy Tiểu Kì đang đứng ngây ngốc, tay che kín mắt. Phong ban đầu bất ngờ, sau chuyển sang giận và rồi buồn cười vì hành động của cô. Phong nhanh tay lấy khăn tắm che người lại. Luôn tiện, điều khiển tóc, ôm gọn cô mèo mang đến hồ nước.
Bất ngờ bị “bế” đi, Tiểu Kì mở toang mắt. Nhưng lúc này, khoảng cách giữa cô và Phong đã được rút ngắn “ngắn nhất có thể”. Cô có thể nhìn thấy rõ từng giọt nước rơi chậm rãi trên vòm ngực, trên xương quai xanh và trên khuôn mặt điển trai của Phong.
Ôi má ơi!!!! Cái gì vậy nè??
Tiểu Kì xấu hổ. Nhắm tịt mắt lại. Thấy vậy, Phong càng buồn cười. Rõ ràng là nhìn lén người ta tắm mà lúc này lại xấu hổ, nhắm mắt. Đã vậy, cậu quyết tâm nhấn nước cô.
Tiểu Kì cảm nhận cơ thể đang bị chìm xuống nước thì càng hoảng loạn. Cô mở mắt ra, hai chân đạp lung tung, hai tay quờ quạng xung quanh tìm chỗ bám đỡ.
Cuối cùng thì tên hung thần kia cũng chịu buông tha cho cô. Phong nhấc cô lên, đặt cô ngồi vững vàng lên bờ hồ. Lúc này, Tiểu Kì mới dám buông 1 tay phải để vuốt những giọt nước trên mặt. Nhưng lúc này, cô mới nhận ra, tay còn lại của cô, đang đặt lên bờ ngực rắn chắc của ai kia.
- Phong chết tiệt!
Cô giật tay thật nhanh trở về rồi vội vàng bỏ của chạy lấy người.
Nhưng tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa. Khi cô chạy đến gần lối ra vào thì cô va phải một người và té ngã ra sàn nhà.
- To gan, sao ngươi dám va vào công nương Saki?