• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngài thật sự cái gì cũng biết?” Trần Tiêu cố gắng bình tĩnh, nhưng lại vẫn như cũ có chút hưng phấn : “Tất cả tương lai, ngài đều biết trước? Như vậy ngài chẳng phải có thể …”

Yên Hỏa lắc đầu, nàng dùng hai ngón tay cầm một hạt dưa, đưa lên khóe miệng nhẹ nhàng cắn --- Trên thế giới này, đại đa số nữ nhân khi cắn hạt dưa sẽ có bộ dáng không quá dễ nhìn, nhưng khi Yên Hỏa cắn hạt dưa, vẫn như cũ mang theo vẻ tao nhã không thể miêu tả, giống như chỉ một động tác nhỏ đó cũng nhìn nàng mang dáng vẻ rất thanh tao.

“Ta hiểu ý của cậu, nhưng thật tiếc phải cho cậu biết … ta có thể thấy, nhưng mà tương lai có sự khác nhau. Có một phần tương lai là trùng hợp, có thể vì lực lượng can thiệp mà thay đổi; nhưng mà một phần tương lai lại là tất nhiên, cho dù có thể thấy nhưng không cách nào thay đổi.” Yên Hỏa nói tới đây, khẽ lắc đầu, vẻ mặt mang một tia đau thương nhàn nhạt.

Thay đổi … không thể thay đổi …

“Ví nhụ như nói cái ghế kia cùng với chén trà.” Yên Hỏa âm thanh nhẹ nhàng : “Ta nhìn thấy chúng sẽ bị phá hủy, nhưng đây là điều tất nhiên, ta không thể thay đổi, vì vậy nên ta không cảnh tỉnh cậu. Cho dù ta có nhắc nhở cậu, có lẽ sẽ khiến cậu tò mò, sẽ khẩn trương, cũng đồng dạng không cẩn thận làm chúng vỡ. Nói cách khác, ta có nói hay không kết quả đều giống nhau --- chúng sẽ bị phá hủy.” Trần Tiêu nhíu mày : “Như vậy … có phần có thể thay đổi?”

“Đúng vậy.” Yên Hỏa gật đầu : “Như lúc nãy ta yêu cầu cậu giúp … Nga, người trẻ tuổi, hi vọng cậu không quên, sau khi ra khỏi đây ở đầu ngõ a.”

“… Tôi vẫn không hiểu.” Trần Tiêu nhíu mày.

Yên Hỏa chỉ vào hai mắt của mình, hai con ngươi của nàng quả thực phi thường xinh đẹp, ánh mắt thâm thúy kia làm cho người ta có cảm giác lạc lối trong đó.

“Ta có thể nhìn thấy tương lai … không phải hình ảnh, mà là một con đường.” Yên Hỏa giọng nói ưu thương :“Có một bộ phận tương lai là đường thẳng --- chỉ có một đường, như vậy ta biết điều đó là tất nhiên, là không thể thay đổi. Đồng thời, cũng có một bộ phận tương lai ta nhìn thấy không chỉ là một đường thẳng, mà phân làm nhiều nhánh, thậm chí là ngã tư … đại biểu cho tương lai đó không phải là tất nhiên, có thể thay đổi.”

Trần Tiêu trở nên khẩn trương, hắn nhìn Yên Hỏa : “Như vậy … ngài có thể giúp ta xem tương lai không … Ta …”

Yên Hỏa nhìn Trần Tiêu, thật lâu sau nàng sâu kín thở dài.

“Người trẻ tuổi, thật ra sau khi cậu đi vào ta luôn tự hỏi …” Nàng cười cười xin lỗi : “Rất kỳ quái, qua nhiều năm như vậy, ta đã thấy rất nhiều rất nhiều dị năng giả. Nhưng thân thể đặc biệt như cậu ta lại chưa từng gặp bao giờ.”

Dừng một chút, nàng ngồi ngay ngắn lại, nhẹ vươn tay ra cầm lấy tay Trần Tiêu, ánh mắt nàng rực sáng, âm thanh cũng trở nên ngưng trọng : “Ta ở trên người cậu, thấy được rất nhiều … rất nhiều, rất nhiều lối rẽ! Cậu là một người có tương lai có thể luôn thay đổi. Điều này là rất hiếm.”

Trần Tiêu lẳng lặng nghe, sắc mặt không thay đổi, nhưng nội tâm nghĩ gì thì không ai biết.

“Nói vậy, người có thể tới cửa yêu cầu ta trợ giúp, ta cái gì biết đều nói, bất cứ vấn đề gì ta đều nguyện ý trả lời --- con người khi còn sống giống như đang đi trong một mê cung, ta rất vui vì có thể giúp được một chút gì đó cho người khác. Tuy rằng rất nhiều việc là không thể thay đổi, nhưng nếu có thể nhắc nhở mọi người khi tới một ngã rẽ, có thể đưa ra lựa chọn sáng suốt, ta cũng rất cao hứng.” Nói tới đây, giọng nói của Yên Hỏa đột nhiên biến đổi, nghiêm nghị nói : “Nhưng mà, mỗi người tới đây ta chỉ có thể tiếp đãi nhiều nhất là mười phút! Trong mười phút cũng đủ để nói đến vài vấn đề --- bởi vì, có lẽ cậu không thể lý giải được, có lẽ đại bộ phận những người tới xin giúp đỡ cũng không thể lý giải được. Trong suy nghĩ của các người, nhất định cho rằng biết trước tương lai là một việc rất tốt --- nhưng sự thật chưa chắc đã như vậy.”

Yên Hỏa thở dài : “Ta đã gặp qua rất nhiều rất nhiều người, bọn họ không hiểu được, nếu một người biết quá nhiều chuyện của chính mình trong tương lai, nếu những chuyện đó đều là điều tất nhiên, không thể thay đổi được. Như vậy … loại cảm giác đó đau xót đến thế nào.”

Nói xong, nàng thương cảm thở dài : “Lúc ta chín tuổi, ta biết người bạn tốt nhất của mình hai ngày sau sẽ gặp tai nạn giao thông mà chết, đáng tiếc ta không cách nào thay đổi sự thật đó. Khi ta mười ba tuổi, ta biết mẹ ta sẽ ngã cầu thang gãy chân, đáng tiếc ta vẫn như cũ không thể thay đổi được việc này. Thời điểm ta mười sáu tuổi, đã dự cảm được rằng cha sẽ yêu thương người phụ nữ khác, ta biết đó là một tương lai tất yếu, nhưng ta vẫn cố gắng thay đổi, ta muốn dùng dị năng của mình để cho cha không thể gặp mặt người đàn bà kia --- đáng tiếc ta đã thất bại, cha ta cuối cùng đã yêu thương người phụ nữ đó, cùng với mẹ ta chia tay, gia đình ta tan vỡ.”

Yên Hỏa nhìn Trần Tiêu : “Người trẻ tuổi, cậu đã hiểu chưa? Tại rất nhiều thời điểm, biết trước tương lai cũng không nhất định là một chuyện tốt, nhất là cậu biết chắc sẽ phát sinh rất nhiều chuyện đau lòng, nhưng lại không có cách nào ngăn cản nó.”

Nàng bổ sung : “Hơn nữa …. Nếu cậu có thể biết trước tất cả mọi chuyện trong tương lai … như vậy cũng đồng nghĩa với mất đi đại bộ phận niềm vui trong cuộc sống. Mỗi chuyện đối với cậu đều không còn cảm giác mới mẻ, mỗi ngày cũng không hoàn toàn là ngày mới … cho nên, ta mới giới hạn thời gian tiếp khách là mười phút. Trong mười phút ta có thể trả lời cho bọn họ một vài vấn đề, nhưng cũng có thể đảm bảo khách nhân sẽ không hỏi được quá nhiều.”

Trần Tiêu có chút kích động : “Như vậy, xin hỏi ngài, vấn đề hiện nay trên người ta, tương lai có xảy ra chuyện gì không tốt không …”

“Cậu nói đến vấn đề Gien?” Yên Hỏa cười cười, nhưng nàng không nói ra đáp án : “Thành thật xin lỗi, đối với người khác ta có thể giải đáp mọi vấn đề … nhưng với cậu, ta từ chối.”

“……” Trần Tiêu ngây ngẩn cả người.

Cái này, cái này là có ý gì?

Yên Hỏa giơ ba ngón tay lên.

“Thứ nhất, ta nhìn thấy tương lai của cậu có rất nhiều lối rẽ … Tương lai của cậu so với người khác thì bất định hơn rất nhiều! Vì thế nên ta không thể cho cậu câu trả lời chính xác … Nếu ta nói cho cậu, trong tương lai cậu gặp vấn đề gì đều có thể tính trước, như vậy chẳng khác nào ta chỉ cho cậu phải lựa chọn như thế nào --- nói vậy chẳng phải ta trở thành người khống chế cuộc sống của cậu sao?

Thứ hai, người trẻ tuổi, ta phi thường hâm mộ cậu. Bởi vì cậu có tương lai bất định! Các lối rẽ của cậu rất nhiều, đại biểu cho cậu sau này mỗi ngày đều phi thường mới mẻ. Bởi vậy ta rất hâm mộ cậu! Bởi vì cuộc sống của cậu tràn ngập phong phú! Mà ta thì không được như vậy … tương lai của ta, chỉ là một con đường thẳng tắp.

Còn thứ ba …”

Yên Hỏa một lần nữa bật cười : “Nguyên nhân thứ ba của cậu, quả thật rất buồn cười … trước khi cậu tới đây, có một người đã thỉnh cầu ta, yêu cầu ta cự tuyệt giúp đỡ cậu.”

“Cái gì?”

Trần Tiêu lần này mới thật sự ngây ngẩn cả người!

Có người thỉnh cầu Yên Hỏa không được giúp đỡ mình??

Rốt cục là ai làm như vậy?

“Thật xin lỗi.” Yên Hỏa mỉm cười : “Nhưng mà ta có thể cho cậu một phần lễ vật nho nhỏ … Vấn đề cậu lo lắng hiện giờ, về thân thể của cậu cùng vấn đề Gien, kỳ thật … cũng chính là một lối rẽ! Nói cách khác, sự việc có thể phát triển theo hướng xấu, cũng có thể phát triển theo hướng tốt, tất cả đều phải xem những kỳ ngộ và lựa chọn của cậu trong cuộc sống sau này.”

Trần Tiêu cười khổ không thôi : “Cái này … nói cũng như không a.”

Yên Hỏa tự nhiên trừng mắt với hắn : “Nhưng mà ta rất vui vẻ! Làm tiên tri lâu như vậy, ta thích nhất nói ra những lối rẽ của khách nhân. Bởi vì … thường xuyên có một số người vận mệnh nhất định sẽ phát sinh sự việc bi thảm đến hỏi ta, ta rõ ràng nhìn thấy tương lai người khác bi thảm, lại còn phải nói cho bọn họ --- cảm giác đó, giống như ta là người đưa ra phán quyết cho vận mệnh của bọn họ. Ta rất không thích là người báo tin dữ! Mà cậu, làm cho ta rất cao hứng … bởi vì tương lai của cậu không có những tin dữ và bi ai tất nhiên. Ân, đúng rồi … tất cả đều có thể!”

Trần Tiêu rất muốn ngoảnh mặt xem thường.

Chắc là … vị Yên Hỏa này chắc chắn là ra vẻ đáng tin. Ra khỏi phòng, lúc tới trong sân, vẻ mặt của hắn nhìn có chút ngây dại.

“Đã hỏi chưa?” Cộng Công liếc mắt nhìn Trần Tiêu : “Không, cậu không cần nói cho ta nội dung cuộc nói chuyện! Đây là quy củ!”

Trần Tiêu nghĩ nghĩ --- giống như chính mình đạt được cái gì, nhưng mà lại giống như cái gì cũng không thu hoạch được.

Mọi chuyện đều có thể …

Ta nhổ vào! Cái này cũng quá lừa người a!

Người vào tiếp theo là Bạch Thái MM.

Bạch Thái MM tiêu sái chạy nhanh vào bên trong, thời điểm nhìn thấy vị Yên Hỏa tao nhã này, Bạch Thái MM cũng không nhịn được sợ hãi khẽ than trong lòng. Sau đó, cô bé này nhìn chằm chằm Yên Hỏa một lúc lâu. Bạch Thái sắc mặt ửng đỏ, dùng sức vân vê tà áo, nhăn nhó hỏi một câu :

“Làm ơn, xin hỏi, tôi, chồng tương lai của tôi là ai? Hắn … hắn hiện tại ở ngay bên ngoài sao? Hay là không phải người trẻ tuổi hiện đang ở ngoài kia?”

Vài phút sau, Bạch Thái MM cao hứng chạy ra khỏi phòng, nhưng khi nàng trở lại trong sân, thời điểm nhìn thấy những người trong sân, biểu tình trên khuôn mặt thoáng chốc trở nên suy sụp!

Trong sân, đang đứng cùng Cộng Công, tự nhiên không phải là Trần Tiêu! Mà là … Từ nhị thiếu!!!

Người kia vẻ mặt cười hi hi, khoanh tay đứng dưới tàng cây du.

Biểu tình của Bạch Thái giống như nhìn thấy quỷ giữa ban ngày, kinh hãi và tuyệt vọng, sau đó đột nhiên hét lớn một tiếng, chỉ vào Từ nhị thiếu : “Ngươi!! Ngươi!! Ngươi tại sao lại ở đây?! Trần Tiêu đâu?!”

“Trần Tiêu?” Từ nhị thiếu mờ mịt trả lời : “Hắn hình như có tâm sự, đã về xe trước rồi … còn tôi … tôi thấy mọi người lâu như vậy vẫn chưa đi ra, trong lòng hơi lo lắng nên tự mình vào đây xem.”

Bạch Thái tuyệt vọng nhìn chằm chằm Từ nhị thiếu, như thể hận không thể đem hắn ngũ mã phanh thây!

Một tiếng cười mềm mại cất lên : “Yên Hỏa, cảm ơn chị đã giúp.”

Yên Hỏa không quay đầu lại, chỉ nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt cười : “Em cũng biết nói cảm ơn … thật ra rất khó có được.”

Từ phía sau đi ra một cô gái, rõ ràng là Phượng Hoàng!!

Phượng Hoàng đi đến bên người Yên Hỏa, nhẹ nhàng lôi kéo góc áo nàng, ôn nhu cười nói : “Được rồi … tất cả người trên đời này, chị đều chỉ gặp một lần, cho nên em là người bạn duy nhất của chị a!! Chuyện lần này cũng là do chị khơi ra trước a …”

Yên Hỏa nở nụ cười, nàng đặt tay lên trên tay Phượng Hoàng, giọng nói từ ái cùng cưng chiều, lắc đầu cười khổ : “Tiểu Phượng Hoàng của ta, chị hối hận rồi … chị lúc trước không nên nói cho em biết nam nhân trong tương lai của em là ai … như vậy em sẽ không chạy đi tìm thanh niên này … em không đi tìm hắn thì chị cũng không có cơ hội gặp hắn … lại càng không thể từ trên người hắn chứng kiến nhiều tương lai thần kì như thế …”

Bất quá, sau khi dừng một chút vẻ mặt của nàng trở nên ngưng trọng.

“Phượng Hoàng, chị không biết nên nói với em như thế nào.”

“Ân, cái gì?” hai gò má của Phượng Hoàng bỗng nhiên nhiễm một tầng sắc đỏ.

“Chị cảm thấy rất không yên tâm … chị đã xem cho nhiều người như vậy, hôm này nhìn thấy người thaanh niên này, lần đầu tiên có cảm giác bất an sâu sắc!” Yên Hỏa nghiêm mặt nói : “Chị nhìn thấy tương lai của hắn, lộ tuyến phi thường kì quái, ngoài tràn ngập các loại bất ngờ ra … thậm chí chị còn thấy, nếu muốn tìm một con đường thảng tắp đi tới cuối cùng, một con đường tất nhiên, là điều phi thường khó khăn! Chị chưa từng gặp qua ai như vậy! Nói cách khác, toàn bộ tương lai của hắn đều là ngẫu nhiên, hoặc là các nhân tố có thể thay đổi tạo thành!”

Phượng Hoàng trông như không hiểu : “Điều chị nói với bất an thì có quan hệ gì?”

“Bởi vì chị lo lắng cho em!”

Trong mắt Yên Hỏa xuất hiện một tia mâu thuẫn, nàng nhíu mày : “Chị cũng không rõ nữa … có lẽ để sau rồi nói.”

Nàng thở dài, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Phượng Hoàng : “Trong số mạng của em, hắn là nhất định, là tất nhiên! Nhưng trong số mạng của hắn, em đối với hắn không phải là nhất định, chỉ là ngẫu nhiên!!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK