Mũi đao đang nhỏ máu!
Rơi rơi xuống chỗ đá vụn, tạo thành những vết máu bắn tung tóe.
“Hít..”
Một tiếng hít sâu phá vỡ sự yên lặng, ánh mắt mọi người đều tràn đầy vẻ không tưởng tượng nổi.
Đám hắc y nhân này, thực lực yếu nhất là cảnh giới Tiên Thiên, Thạch Phá quân không thu nhận rác rưởi. Một đội quân vương bài thế này, không đâu địch nổi, chưa bao giờ gặp đối thủ.
Hôm nay!
Liễu Thanh Dương cho bọn họ một bài học sinh động, cảnh giới Tiên Thiên cũng không phải vô địch. Họ có nỏ màu đen thì sao chứ? Qua Quỷ Đồng thuật, hắn có thể dễ dàng nhìn thấy quỹ tích di chuyển của mỗi một mũi tên.
Ngực Thích chấp sự phập phồng, đôi con ngươi suýt chút nữa rớt ra ngoài, dụi mắt thật mạnh. Thi thể trên mặt đấy nói cho ông ấy biết, tất cả những chuyện này đều là thật.
Thị vệ Từ gia năm chặt bội đao, bất tri bất giác, mồ hôi làm ướt đẫm vạt áo của họ, gió nhẹ thổi qua khiến họ rùng mình.
“Được, được lắm, vốn chỉ giết một tên phế vật, ta còn ngại làm bẩn tay mình. Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, khiến cả Từ gia ngươi đều phải chôn theo.”
Tổn thất mười binh lính Thạch Phá quân, trở về không thể nào bàn giao lại được. Giết Liễu Thanh Dương không đủ để xua tan lửa giận, hắn ta muốn cả Từ gia phải chôn theo.
Tròng mắt thống lĩnh đám hắc y nhân đỏ lên, khí sát phạt khiến người ta hít thở khó khăn tràn ngập khắp nơi, khí thế tăng lên vùn vụt. Cảnh giới Tẩy Linh tầng thứ ba, ở Thạch Phá quân, nhiều nhất là làm Thiên phu trưởng.
“Cô gia, ngươi chạy mau đi, chúng ta tới cầm chân bọn họ”
Thích chấp sự đột nhiên gào lên, cầm trường đao muốn xông lên, ngăn cản tên thống lĩnh đám hắc y nhân, để Liễu Thanh Dương chạy trốn.
“Hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết, không ai trốn được. Giết hết chúng đi!”
Tên thống lĩnh ra lệnh, bốn mươi tên lính còn lại xông lên, khí thế Tiên Thiên bao phủ, như một lồng giam cao ngút trời. Mấy con ngựa rống lên, thoát khỏi dây cương, chạy ra ngoài hẻm núi Tê Phượng, không chịu nổi sát ý đánh tới.
“Thích chấp sự, ngươi bảo vệ tất cả thị vệ, giao những người này cho ta là được!”
Liễu Thanh Dương nói xong, hóa thành một viên sao băng, biến mất, len vào đám người. Đoản đao lướt qua như linh dương treo sừng, không có quỹ tích nào có thể tìm ra.
Đao khí bừng bừng, cuốn đá vụn trên mặt đất, tạo thành một cơn lốc. Đá bay cát chạy băn lên vách đá hai bên, phát ra tiếng bịch bịch.
Thích chấp sự sửng sốt, nhất nhanh đã hiểu ra, vội dùng uy thế Tiên Thế, đứng cùng chỗ với mười lăm thị vệ kia, chuẩn bị đối phó với địch bất cứ lúc nào.
Tên thống lĩnh đám hắc y nhân không cử động, lẳng lặng đứng đó, chân mày nhíu lại sâu hơn.
“Phụt phụt phụt...”
Máu tươi phun ra, mỗi đao đều hoàn mỹ không tì vết, không tìm được bất kỳ sơ hở nào. Từng tên hắc y nhân ngã xuống, trước khi chết, ánh mắt họ tràn đầy tuyệt vọng.
Điều này đã tạo thành ảo giác, họ chủ động đâm vào đoản đao của Liễu Thanh Dương, không phải bị giết chết, mà tự tìm cái chết.
Thị vệ Từ gia run rẩy, không sợ vì đám hắc y nhân, mà sức mạnh mà Liễu Thanh Dương tỏa ra đã khiến họ thấy lạnh lẽo. Đã vượt qua người thường rồi, chỉ có thần mới làm được như vậy.
Người vẫn tiếp tục chết, đao phong xuyên qua cơ thể họ. Thôn Thiên Thần đỉnh trong đàn điền của Liễu Thanh Dương truyền ra một lực hút mạnh mẽ, theo thanh đoản đao, một tên hắc y nhân đột nhiên hóa thành tấm da người, toàn bộ tỉnh hoa trong cơ thể đã biến mất.
Sau đó, Thôn Thiên Thần đỉnh tràn ra một chất lỏng, chảy vào đan điền của hắn, sức mạnh cuồng bạo bùng nổ.
“Nuốt vật hóa linh, không ngờ giết người cũng có thể.”
Trong mắt Liễu Thanh Dương toát ra vẻ điên cuồng. Giết hết những người này, tích lũy đủ chất lỏng, hắn có thể đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên tâng thứ bai
Cảnh này khiến tất cả mọi người ở đó phải sợ, bao gồm cả tên thống lĩnh đám hắc y nhân. Chỉ có tà vật mới hút máu loài người.
“Cô gia... Cô gia là người hay ma...”
Mặt thị vệ đây hoảng sợ. Chỉ có Ma tộc mới ăn thịt người, thủ đoạn của Liễu Thanh Dương không khác gì ăn thịt người cả. Một người vừa nãy còn sống sờ sờ, giờ lại biến thành một tấm da người, khiến người khác nghe mà sợ.
“Đừng có nói bậy bạ, cô gia đương nhiên là người rồi.”
Thích chấp sự tát hắn ta một cái. Một người sống lớn như thế, sao mà sai được, nếu là Ma tộc thì nhìn qua là nhận ra ngay.
Liễu Thanh Dương vẫn còn đang chém giết, cơ thể xoay tròn rồi biến mất. Chân hắn đạp Thất Tinh, đột nhiên trước mặt mọi người xuất hiện ba bóng người, đồng thời công kích ba khu vực, tốc độ diễn dịch cao đến tận cùng mới có thể làm được điều này.
Rốt cuộc tên thống lĩnh cũng có hành động, hắn Ta vươn tay thành trảo, đánh thẳng tới cổ Liễu Thanh Dương, vô cùng nhanh. Hắn ta mượn uy thế Tẩy Linh để đàn áp.
Bốn mươi tên hắc y nhân mà chỉ còn lại mấy tên, chỉ trong vòng ba nhịp thở ngắn ngủi, Liễu Thanh Dương đã giết khoảng ba mươi người. Mấy người còn lại vẫn đang cắn răng kiên trì.
“Tiểu tử, ta phải nghiền xương ngươi thành tro, tất cả người Từ gia các ngươi đều phải chôn theo, nam phải chết, nữ vào kỹ viện.”
Nghiến răng nghiến lợi nói ra câu đó, tên thống lĩnh hắc y nhân tức giận đến tột bậc.
Nghe hắn ta nói vậy, Liễu Thanh Dương đột nhiên dừng lại, trong mắt không có chút tình cảm nào: “Ngươi thành công chọc giận ta rồi, ta sẽ cho ngươi biết cái gì là sống không bằng chết.”
Rồng có vảy ngược, động vào là chết!”
Liễu Thanh Dương cũng như vậy. Từ gia đã nuôi hắn lớn, hắn đã coi đó là nhà mình từ lâu. Nhạc phụ lại đối xử với hắn như con ruột, ân này phải trả, khắc ghi trong lòng.
Câu nói của tên thống lĩnh kia đã khiến sát khí trong lòng Liễu Thanh Dương xông ra ngoài, trông hắn như sát thần giáng thế.
Rơi rơi xuống chỗ đá vụn, tạo thành những vết máu bắn tung tóe.
“Hít..”
Một tiếng hít sâu phá vỡ sự yên lặng, ánh mắt mọi người đều tràn đầy vẻ không tưởng tượng nổi.
Đám hắc y nhân này, thực lực yếu nhất là cảnh giới Tiên Thiên, Thạch Phá quân không thu nhận rác rưởi. Một đội quân vương bài thế này, không đâu địch nổi, chưa bao giờ gặp đối thủ.
Hôm nay!
Liễu Thanh Dương cho bọn họ một bài học sinh động, cảnh giới Tiên Thiên cũng không phải vô địch. Họ có nỏ màu đen thì sao chứ? Qua Quỷ Đồng thuật, hắn có thể dễ dàng nhìn thấy quỹ tích di chuyển của mỗi một mũi tên.
Ngực Thích chấp sự phập phồng, đôi con ngươi suýt chút nữa rớt ra ngoài, dụi mắt thật mạnh. Thi thể trên mặt đấy nói cho ông ấy biết, tất cả những chuyện này đều là thật.
Thị vệ Từ gia năm chặt bội đao, bất tri bất giác, mồ hôi làm ướt đẫm vạt áo của họ, gió nhẹ thổi qua khiến họ rùng mình.
“Được, được lắm, vốn chỉ giết một tên phế vật, ta còn ngại làm bẩn tay mình. Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, khiến cả Từ gia ngươi đều phải chôn theo.”
Tổn thất mười binh lính Thạch Phá quân, trở về không thể nào bàn giao lại được. Giết Liễu Thanh Dương không đủ để xua tan lửa giận, hắn ta muốn cả Từ gia phải chôn theo.
Tròng mắt thống lĩnh đám hắc y nhân đỏ lên, khí sát phạt khiến người ta hít thở khó khăn tràn ngập khắp nơi, khí thế tăng lên vùn vụt. Cảnh giới Tẩy Linh tầng thứ ba, ở Thạch Phá quân, nhiều nhất là làm Thiên phu trưởng.
“Cô gia, ngươi chạy mau đi, chúng ta tới cầm chân bọn họ”
Thích chấp sự đột nhiên gào lên, cầm trường đao muốn xông lên, ngăn cản tên thống lĩnh đám hắc y nhân, để Liễu Thanh Dương chạy trốn.
“Hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết, không ai trốn được. Giết hết chúng đi!”
Tên thống lĩnh ra lệnh, bốn mươi tên lính còn lại xông lên, khí thế Tiên Thiên bao phủ, như một lồng giam cao ngút trời. Mấy con ngựa rống lên, thoát khỏi dây cương, chạy ra ngoài hẻm núi Tê Phượng, không chịu nổi sát ý đánh tới.
“Thích chấp sự, ngươi bảo vệ tất cả thị vệ, giao những người này cho ta là được!”
Liễu Thanh Dương nói xong, hóa thành một viên sao băng, biến mất, len vào đám người. Đoản đao lướt qua như linh dương treo sừng, không có quỹ tích nào có thể tìm ra.
Đao khí bừng bừng, cuốn đá vụn trên mặt đất, tạo thành một cơn lốc. Đá bay cát chạy băn lên vách đá hai bên, phát ra tiếng bịch bịch.
Thích chấp sự sửng sốt, nhất nhanh đã hiểu ra, vội dùng uy thế Tiên Thế, đứng cùng chỗ với mười lăm thị vệ kia, chuẩn bị đối phó với địch bất cứ lúc nào.
Tên thống lĩnh đám hắc y nhân không cử động, lẳng lặng đứng đó, chân mày nhíu lại sâu hơn.
“Phụt phụt phụt...”
Máu tươi phun ra, mỗi đao đều hoàn mỹ không tì vết, không tìm được bất kỳ sơ hở nào. Từng tên hắc y nhân ngã xuống, trước khi chết, ánh mắt họ tràn đầy tuyệt vọng.
Điều này đã tạo thành ảo giác, họ chủ động đâm vào đoản đao của Liễu Thanh Dương, không phải bị giết chết, mà tự tìm cái chết.
Thị vệ Từ gia run rẩy, không sợ vì đám hắc y nhân, mà sức mạnh mà Liễu Thanh Dương tỏa ra đã khiến họ thấy lạnh lẽo. Đã vượt qua người thường rồi, chỉ có thần mới làm được như vậy.
Người vẫn tiếp tục chết, đao phong xuyên qua cơ thể họ. Thôn Thiên Thần đỉnh trong đàn điền của Liễu Thanh Dương truyền ra một lực hút mạnh mẽ, theo thanh đoản đao, một tên hắc y nhân đột nhiên hóa thành tấm da người, toàn bộ tỉnh hoa trong cơ thể đã biến mất.
Sau đó, Thôn Thiên Thần đỉnh tràn ra một chất lỏng, chảy vào đan điền của hắn, sức mạnh cuồng bạo bùng nổ.
“Nuốt vật hóa linh, không ngờ giết người cũng có thể.”
Trong mắt Liễu Thanh Dương toát ra vẻ điên cuồng. Giết hết những người này, tích lũy đủ chất lỏng, hắn có thể đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên tâng thứ bai
Cảnh này khiến tất cả mọi người ở đó phải sợ, bao gồm cả tên thống lĩnh đám hắc y nhân. Chỉ có tà vật mới hút máu loài người.
“Cô gia... Cô gia là người hay ma...”
Mặt thị vệ đây hoảng sợ. Chỉ có Ma tộc mới ăn thịt người, thủ đoạn của Liễu Thanh Dương không khác gì ăn thịt người cả. Một người vừa nãy còn sống sờ sờ, giờ lại biến thành một tấm da người, khiến người khác nghe mà sợ.
“Đừng có nói bậy bạ, cô gia đương nhiên là người rồi.”
Thích chấp sự tát hắn ta một cái. Một người sống lớn như thế, sao mà sai được, nếu là Ma tộc thì nhìn qua là nhận ra ngay.
Liễu Thanh Dương vẫn còn đang chém giết, cơ thể xoay tròn rồi biến mất. Chân hắn đạp Thất Tinh, đột nhiên trước mặt mọi người xuất hiện ba bóng người, đồng thời công kích ba khu vực, tốc độ diễn dịch cao đến tận cùng mới có thể làm được điều này.
Rốt cuộc tên thống lĩnh cũng có hành động, hắn Ta vươn tay thành trảo, đánh thẳng tới cổ Liễu Thanh Dương, vô cùng nhanh. Hắn ta mượn uy thế Tẩy Linh để đàn áp.
Bốn mươi tên hắc y nhân mà chỉ còn lại mấy tên, chỉ trong vòng ba nhịp thở ngắn ngủi, Liễu Thanh Dương đã giết khoảng ba mươi người. Mấy người còn lại vẫn đang cắn răng kiên trì.
“Tiểu tử, ta phải nghiền xương ngươi thành tro, tất cả người Từ gia các ngươi đều phải chôn theo, nam phải chết, nữ vào kỹ viện.”
Nghiến răng nghiến lợi nói ra câu đó, tên thống lĩnh hắc y nhân tức giận đến tột bậc.
Nghe hắn ta nói vậy, Liễu Thanh Dương đột nhiên dừng lại, trong mắt không có chút tình cảm nào: “Ngươi thành công chọc giận ta rồi, ta sẽ cho ngươi biết cái gì là sống không bằng chết.”
Rồng có vảy ngược, động vào là chết!”
Liễu Thanh Dương cũng như vậy. Từ gia đã nuôi hắn lớn, hắn đã coi đó là nhà mình từ lâu. Nhạc phụ lại đối xử với hắn như con ruột, ân này phải trả, khắc ghi trong lòng.
Câu nói của tên thống lĩnh kia đã khiến sát khí trong lòng Liễu Thanh Dương xông ra ngoài, trông hắn như sát thần giáng thế.